Rung Động Vô Thời Hạn FULL


Là một người đã kết hôn, Kiều Lộc đang tư vấn tâm lý cho Bì Thanh Thanh.
Hôn lễ của Bì Thanh Thanh và Dương Hành sắp tới, trong lòng cô ấy căng thẳng cùng bất an, Kiều Lộc đã từng trải qua tự nhiên khai thông cảm xúc cho cô.
"Kết hôn cùng không kết hôn chắc là có khác nhau đi?" Bì Thanh Thanh cau mày lo lắng hỏi.
Kiều Lộc bình tĩnh gật gật đầu: "Đương nhiên là có, khác nhau lớn nhất chính là có thêm tờ giấy chứng nhận."
Bì Thanh Thanh vội vàng hỏi: "Người thì sao? Có thể thay đổi hay không? Có thể là trước khi kết hôn thì đối xử tốt với mình, sau khi kết hôn thì liền thay đổi sắc mặt."
Kiều Lộc cạn lời nhìn cô: "Cậu suy nghĩ đi đâu vậy, còn thay đổi sắc mặt.

Dương Hành đối xử với cậu rất tốt không phải sao? Hơn nữa ba mẹ anh ấy cũng phân rõ trái phải, kết hôn xong cũng không can thiệp sinh hoạt của các cậu, cậu còn lo lắng cái gì?"
Bì Thanh Thanh gãi gãi đầu: "Tớ cũng không biết, trong lòng đột nhiên rất khủng hoảng.

Cậu nói xem sau khi kết hôn Dương Hành sẽ không còn thấy tớ hấp dẫn nữa, anh ấy là huấn luyện viên thể hình, nơi đó không ít người có dáng người tốt."
"Tớ nghe nói anh ấy chỉ hướng dẫn cho nam, cậu còn lo lắng?" Kiều Lộc nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Bì Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Trong thời đại này, nam nhân cũng cần phải đề phòng."
"......" Kiều Lộc than thở nói: "Cậu cứ yên tâm làm cô dâu mới xinh đẹp đi, không cần suy nghĩ quá nhiều."
Bì Thanh Thanh nắm lấy tay Kiều Lộc hỏi: "Tối hôm qua tớ nằm mớ thấy Dương Hành bạo hành gia đình với tớ, cậu nói có phải điềm báo hay không?"
Khoé miệng Kiều Lộc giật giật: "Chuyện này cậu có nói với Dương Hành chưa?"
"Nói rồi." Bì Thanh Thanh trả lời: "Anh ấy nói nằm mơ đều là ngược lại, bị bạo hành có thể là anh ấy."
Kiều Lộc tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy khả năng Dương Hành bị bạo hành khá lớn."
Bì Thanh Thanh hắt tay cô ra: "Cậu có phải bạn tớ không vậy!"
Kiều Lộc buồn cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Dương Hành là huấn luyện viên thể hình, nhưng ở trước mặt cậu như gà con vậy, cậu nói đông anh ấy tuyệt không dám nói tây."

"Hình như là vậy." Bì Thanh Thanh cũng đồng thuận, sau đó liền phản ứng lại, "Tớ biết bây giờ tớ lo lắng dư thừa, nhưng là tớ nhịn không được."
"Có thể lý giải, dù sao hầu như cô dâu mới cũng mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân." Kiều Lộc nói.
Bì Thanh Thanh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao? Lúc kết hôn cùng Thẩm Tùng Lam cậu có cảm giác như vậy không?"
"Có a, tớ còn nằm mơ thấy anh ấy vứt bỏ tớ, khóc tới mức tỉnh lại, tớ nói cho anh ấy, kết quả anh ấy còn cười nhạo tớ." Kiều Lộc nghĩ lại bộ dáng mình lúc đó thấy mình ngốc thế.
Bì Thanh Thanh nổi lên hứng thú hỏi, "Vậy cậu làm sao khắc phục được?"
Kiều Lộc hồi tường lại một chút, sau đó trả lời: "Cũng không làm gì, là anh ấy thường xuyên bên cạnh nói tớ không cần sợ hãi, sau đó liền không sợ nữa."
Sau khi nghe xong, Bì Thanh Thanh hừ một tiếng: "Quả nhiên là không giống nhau, Dương Hành biết liền nói tớ nghĩ nhiều.

Nhưng mà anh ấy hứa với tớ, chỉ cần mơ thấy anh ấy đối với tớ không tốt, anh ấy lập tức cho tớ tiền, nói là bồi thường trong mơ đã khi dễ tớ."
Kiều Lộc sửng sốt hồi lâu mới nói một câu: "......Hai người cũng thật có ý tứ."
***
Về đến nhà, Kiều Lộc vừa lúc thấy Thẩm Tùng Lam đang ngồi ở bàn tròn nhỏ chỗ ban công đọc sách, cô đi qua cười nói: "Rõ ràng nơi này là vì em thiết kế, kết quả anh dùng còn nhiều hơn."
Thẩm Tùng Lam đóng sách lại, cười nói: "Anh còn có thể làm sao bây giờ, ai kêu bà xã của anh là người bận rộn như vậy."
Kiều Lộc ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy ly nước của anh uống một ngụm, sau đó phản bác nói: "Em làm gì bận rộn chứ."
"Hôm nay hai chúng ta được nghỉ ngơi, kết quả em lại bỏ rơi anh một mình ở nhà." Thẩm Tùng Lam cười nhìn cô.
Kiều Lộc buông ly xuống, bất đắc dĩ nói: "Thanh Thanh sắp kết hôn, cô ấy cảm thấy lo lắng này kia, nên em đến xem."
Thẩm Tùng Lam suy tư gật đầu: "Em lúc trước cũng như vậy."
"Đúng vậy."
"Bây giờ thì sao? Còn lo lắng không?" Thẩm Tùng Lam nhìn Kiều Lộc hỏi.
Cô vươn tay giúp anh sửa lại cổ áo, mỉm cười nói: "Không lo lắng nữa."
Thẩm Tùng Lam bắt lấy tay cô, thở dài nói: "Bây giờ đến lượt anh lo lắng."

Kiều Lộc ngây ra: "Lo lắnng cái gì?"
"Bà xã quá xinh đẹp, cho dù đã kết hôn vẫn có người theo đuổi." Thẩm Tùng Lam cười như không cười nhìn cô.
Kiều Lộc ngạc nhiên, ngay sau đó liền xấu hổ mà giải thích: "Đó là người nhà bệnh nhân nói giỡn thôi."
Thẩm Tùng Lam sờ sờ ngón áp út tay trái của Kiều Lộc, lúc kết hôn vẫn mang nhẫn, nhưng bởi vì tính chất công việc không thể không tháo xuống, trong lòng anh có chút buồn bực.
Thấy anh không nói lời nào, Kiều Lộc cho rằng Thẩm Tùng Lam tức giận, "Em cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, nên không giải thích, anh tức giận sao?"
"Anh chỉ giận chính mình." Thẩm Tùng Lam nhìn cô trả lời, "Làm chồng em, nhưng cảm giác tồn tại vẫn chưa đủ."
Kiều Lộc cạn lời, Thẩm Tùng Lam chỗ nào không có cảm giác tồn tại, toàn bệnh viện đều biết anh, thế nên đồng nghiệp thường xuyên trêu chọc cô.
Lúc Kiều Lộc còn đang ngây người, Thẩm Tùng Lam trực tiếp ôm ngang cô lên, Kiều Lộc sợ tới mức la một tiếng: "Anh làm gì!"
"Anh cảm thấy chính mình không đủ nỗ lực, không bằng chúng ta tiếp tục nỗ lực thêm chút nữa." Thẩm Tùng Lam ngừng một chút, lại tiếp tục ôm Kiều Lộc hướng về phía phòng ngủ.
Hai tai Kiều Lộc ửng đỏ, cô kinh hoảng nói: "Bây giờ là ban ngày!"
Thẩm Tùng Lam đem Kiều Lộc đặt lên giường lại xoay người khoá trái cửa, anh quay đầu lại, vừa cởi cúc áo sơmi vừa cong môi nói: "Là ban ngày hay buổi tối thì có gì quan trọng, dù sao cũng không có người quấy rầy."
Trên giường Kiều Lộc nhìn anh cởi từng cúc, không thể không thừa nhận cô bị động tác này của anh làm mê mẩn.
"Anh đã chuẩn bị tốt rồi, em thì sao?"
Cô lấy chăn che lại trốn vào trong, âm thanh Thẩm Tùng Lam xuất hiện bên tai cô, cũng biết lúc này nhiệt độ trên người anh có bao nhiêu cao.
Còn có thể làm sao bây giờ, liền nằm yên hưởng thụ đi......
***
Thời điểm Thẩm Tây Hoà năm tuổi đã học bắt đầu học lớp 1, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, không chỉ thể còn nhỏ nhất khối, vì thế nên ở trước mặt Hoắc Tân Viện khoe khoang không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì cha mẹ đi công tác, nên mấy ngày nay Hoắc Tân Viện đều ở nhà Thẩm Tùng Lam, trường học của hai đứa cách nhau không xa, vẫn luôn đi cùng nhau.
Sau khi tan học, Thẩm Tây Hoà chạy nhanh đến trước mặt Hoắc Tân Viện, mặt nhỏ hơi hếch lên tràn đầy tự hào: "Lần này em kiểm tra lại được điểm cao nhất!"

Hoắc Tân Viện không chút dao động, "Đi thôi."
"Em cũng đứng nhất lớp!" Thẩm Tây Hoà nhấc chân đuổi theo, gấp gáp nói thêm một câu.
Hoắc Tân Viện không có linh hồn oa một tiếng: "Thật là lợi hại."
"Hừ, em biết ngay chị sẽ như vậy mà." Thẩm Tây Hoà ngẩng đầu nhỏ nói, "Em nhìn thấy bài kiểm tra toán của chị được có 90 điểm, còn không có cao bằng em."
Hoắc Tân Viện nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu lại: "Thẩm Tây Hoà, em dám nhìn lén bài thi của chị!"
"Nhìn lén toán học thì thế nào, em còn nhìn thấy bài ngữ văn, cũng chỉ có 94 điểm." Thẩm Tây Hoà chạy nhanh lên phía trước.
Hoắc Tân Viện túm chặt cặp sách cậu lại, bắt đầu giảng đạo lý, "Em biết cái gì, em mới chỉ là con gà học sinh tiểu học, chị em lớp 1 môn nào cũng được điểm cao nhất, có gì mà khoe chứ!"
"Em là con gà tiểu học, chị là cái gì?" Thẩm Tây Hoà hỏi lại, "Con gà trung học sao?"
Hoắc Tân Viện đối mặt với cậu, biểu tình vô cùng nghiêm túc, "Ở trước mặt học sinh trung học, người học tiểu học như em không có quyền lên tiếng, chị lớn hơn em không biết bao nhiêu lớp đâu."
"Hừ, qua mấy năm nữa em cũng sẽ học trung học thôi." Thẩm Tây Hoà bất mãn nói.
"Chờ em học trung học, chị đã đại học, đến lúc đó chị chính là người lớn!" Hoắc Tân Viện liếc mắt nhìn cậu một cái.
Tan học Kiều Lộc tới đón cả hai, liền nhìn thấy hai đứa đứng bên đường không ngừng tranh luận ai lợi hại hơn ai.
"Em năm nay mới năm tuổi, chị đã 13 tuổi rồi, muối chị ăn qua còn nhiều hơn không khí em hít đấy!"
"Vậy thì thế nào, lần này em vẫn cao điểm nhất!"
Kiều Lộc xuống xe, nhìn cả hai tranh luận cũng bất đắc dĩ, "Lên xe lại nói tiếp nào."
Hoắc Tân Viện cùng Thẩm Tây Hoà đều ngồi ở phía sau, thắt dây an toàn xong, Kiều Lộc liền khởi động xe chạy đi.
Lên xe, Thẩm Tây Hoà khoe thành tích của mình với mẹ, một lần lại một lần, Hoắc Tân Viện nghe đến lỗ tai sắp đóng thành kén, cậu còn một hai phải so bì với Hoắc Tân Viện.
Cô bé trừng mắt tức giận, ngay sau đó nhìn về phía Kiều Lộc: "Mợ, nếu mợ sinh ra bé gái thì tốt rồi, khẳng định là siêu cấp đáng yêu, không giống như tiểu tử thúi này!"
Kiều Lộc cong môi cười nói: "Chuyện này cũng không phải mợ có thể quyết định."
Thẩm Tây Hoà ở phía sau bất mãn thì thầm: "Con trai mới tốt, lớn lên có thể bảo vệ cho mẹ!"
Hoắc Tân Viện trào phúng nhìn: "Dựa vào em sao? Một đầu ngón tay của chị có thể đảy ngã em.

Còn có, mợ có cậu bảo vệ rồi, mới không cần em."
Trên đường về, Kiều Lộc bị hai đứa nhóc ồn ào đến đau đầu, về đến nhà, thấy Thẩm Tùng Lam đang bận rộn trong bếp, cô chạy tới nói: "Lần sau để em nấu cơm, anh đi đón hai đứa nó đi."

Thẩm Tùng Lam cũng không cần hỏi, hai đứa này lại đem những lời trên đường nói lại một lần.
Kiều Lộc đỡ trán: "Hai đứa mau về phòng làm bài tập, lại nói nữa không cho ăn cơm."
Một câu thành công làm cho Hoắc Tân Viện cùng Thẩm Tùng Lam ngậm miệng trở về phòng.
Kiều Lộc đi tới sau lưng ôm Thẩm Tùng Lam: "Lần sau chúng ta đổi cho nhau được không?"
"Anh không có ý kiến, bất quá đồ ăn em làm anh sợ hai đứa nó có ý kiến." Thẩm Tùng Lam cười nói.
Kiều Lộc hừ một tiếng, thập phần cường thế nói: "Hoặc là ăn cơm, hoặc là câm miệng."
Thẩm Tùng Lam rửa tay sạch sẽ, sau đó xoay người ôm lấy cô, "Xem ra là anh sai."
"Sai cái gì?" Kiều Lộc nghi hoặc.
Thẩm Tùng Lam cười nhẹ nói: "Sinh cái tiểu quỷ Tây Hoà gây sự này, anh cảm thấy mình còn có thể lại nổ lực."
Kiều Lộc nhìn anh hỏi: "Anh muốn con gái sao?" Tuy rằng cô cũng hơi muốn.
Thẩm Tùng Lam nhấp môi: "Nếu em muốn anh có thể phụng bồi, đều nghe theo em."
Kiều Lộc đỏ mặt: "Nếu không thử xem?"
"Vậy đêm nay thế nào?" Thẩm Tùng Lam để sát vào tai Kiều Lộc ái muội nói.
"Không được, hai đứa nhỏ đều ở đây, qua mấy ngày nữa đi."
Thẩm Tùng Lam dụ dỗ nói: "Cách một bức tường, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt.

Nếu không đến phòng tắm? Địa điểm tuỳ em lựa chọn."
Kiều Lộc đem mặt vùi vào trong lòng Thẩm Tùng Lam, rõ ràng kết hôn lâu như vậy, nhưng mỗi lần anh nói những lời này, cô đều không thể chống đỡ.
"Xem ra là em đồng ý, chúng ta chờ buổi tối thử xem."
"Được rồi, được rồi."
************************************************************************
Hoàn toàn văn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận