“Anh ở đây làm gì thế?”
Tô Uyển Âm tức giận mím môi, không nói nên lời, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn theo hướng hướng Sở Tư Niên rời đi.
“Lần đầu đi bar mà đã làm hòn vọng phu rồi à?” Triệu Lộc Khê bước tới, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, bẹo má cô trêu chọc: “Vừa nãy thấy cậu nói chuyện với một anh đẹp trai. Sao? Thích người ta rồi hả?”
Tô Uyển Âm dời tầm mắt, nhìn ngược lại hướng Sơt Tư Niên rời đi: “Ai nhìn trúng anh ta chứ? Tớ có thích heo cũng không thích anh ta.”
“Ồ, ghê vậy sao? Bị người ta từ chối phũ phàng quá hả?” Triệu Lộc Khê vừa nói vừa như muốn kéo cô đi về phía người đàn ông rời đi: “Chị đây dẫn cậu đi tìm người ta ha.”
“Đã bảo là không phải rồi mà.”
“Khỏi cần lừa tới. Vừa rồi, tuy đứng ở xa nhưng tớ cũng thấy rõ người đàn ông đó là một cực phẩm, chân dài, eo thon, mông cong, ăn mặc còn có gu nữa. Gương mặt đó vừa đa tình vừa gợi cảm, nhìn là biết anh ta là kiểu mặt nhân vật manga cậu thích. Đến quán bar này nhiều lần vậy rồi, đây là lần đầu tớ gặp kiểu cực phẩm như vậy.”
Triệu Lộc Khê hăng hái hơn, tay kéo cô cũng dùng sức: “Yên tâm, chị đây không giành với cậu đâu, chỉ kéo cậu ra đó để xin phương thức liên lạc thôi.”
“Tớ không đi đâu.”
Tô Uyển Âm bị cô ấy kéo nên đứng không vững, thuận tay ôm luôn cây cột ở bên cạnh, sống chết không chịu buông tay.
Triệu Lộc Khê bực vì cô không chịu chủ động, cô ấy chọc cô vài cái: “Chẹp, cái tinh thần cứ thấy trai đẹp là đi bắt chuyện, xem bói hồi nhỏ của cậu đâu rồi? Tớ nhớ lúc đó mấy anh chàng đẹp trai trạc tuổi cậu trong khu dân cư đều bị cậu kéo đi chơi trò kết hôn đúng chứ? Mẹ tớ còn đùa, nói sui gia của nhà giáo sư Tô trải khắp cả khu dân cư rồi. Sao càng lớn càng rén thế?”
Cứ nhắc đến những hành động dũng cảm của mình hồi nhỏ, gương mặt khi còn nhỏ của người nào đó nghĩ mình đã bị quên mất lại hiện lên trong đầu cô càng rõ hơn. Nhiều chuyện nhỏ hiện lên trong đầu, tâm trạng cô ngày càng tệ: “Anh ta là Sở Tư Niên đấy.”
“Sở Tư Niên?” Triệu Lộc Khê thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức bình thường trở lại, cười một cách đen tối: “Hai người... có duyên thật đấy.”
“Ai có duyên với anh ta chứ!”
“Tô Uyển Âm, đừng có khoe ngầm kiểu đấy nhé.” Triệu Lộc Khê nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Tô Uyển Âm, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tớ thấy anh ta khá thân thiết với cậu. Hai người định nối lại tình xưa à? Tên Sở Tư Niên này lớn lên không dậy thì thất bại mà còn ngày càng đẹp trai nữa. Vụ này cậu lời rồi.”
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Uyển Âm tiếp tục đi về phía lối ra: “Tớ với anh ta không có tình xưa.”
Triệu Lộc Khê bước đi cạnh cô, thấy tâm trạng cô hiếm khi lên xuống bất thường thế này thì khẳng định: “Đùa à? Lúc trước, ngày nào cậu cũng anh thế này anh thế kia, không anh yêu thì ai mà tin?”
Nói là thấy bực mình.
Lúc đó, tuy ngày nào cô cũng gọi anh Sở Tư Niên nhưng cũng là bị ép thôi: “Tớ không muốn nói với cậu.”
“Hả? Thẹn quá hóa giận à?”
Vì sự xuất hiện của Sở Tư Niên, hôm đó tâm trạng của Tô Uyển Âm không ổn định, đến tối vẫn không muốn về nhà.
Cô gọi điện thoại cho bố mẹ nói mình không về nhà, cô ở nhà Triệu Lộc Khê. Ba mẹ cô chỉ tưởng kết quả phỏng vấn không được như kì vọng nên tâm trạng không tốt.
Tô Uyển Âm không giải thích, mặc kệ họ hiểu lầm. Cô vốn dĩ không định đi làm ở Thần Ảnh.
Tuy trước khi đi, người nọ còn lén lút gây khó dễ cho cô nhưng lúc đó cô thật sự không muốn gặp anh chút nào nên quên mất thủ đoạn của người đó, mới có gan chống đối lại.
Ba mẹ an ủi cô một lúc lâu, cô cũng diễn như một người mất ý chí vì phỏng vấn không thành công.
Cuối cuộc điện thoại, ba mẹ cô đồng thanh: “Không sao, công việc thì cứ tìm từ từ thôi, bố mẹ nuôi nổi con” rồi kết thúc.
Tối đó, Tô Uyển Âm, người có chất lượng giấc ngủ rất tốt mất ngủ một cách hiếm có.
Khó khăn lắm mới ngủ được, trong giấc mơ, hình ảnh Sở Tư Niên lúc nhỏ và bây giờ cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Cô ngủ không yên, dẫn đến việc Triệu Lộc Khê ngủ chung giường cũng ngủ không ngon.
Buổi sáng, sau khi chuông báo thức kêu, hai người họ ăn ý tắt đi rồi ngủ tiếp. Dù sao cô cũng đang trong giai đoạn đợi việc làm, Triệu Lộc Khê thì làm quản lý ở công ty của ba Triệu. Cô có đi làm hay không, không ai quản lý.
Nhưng sự ăn ý này chẳng kéo dài bao lâu đã bị phá vỡ rồi.
Khi điện thoại Tô Uyển Âm reo lên, cô định cúp nhưng lại thấy hai chữ “thái hậu” hiển thị trên màn hình, vì sợ nên cô lập tức bắt máy.
“Tô Uyển Âm, không phải con nói với bà đây là con không qua vòng phỏng vấn sao? Quản lý bộ phận nhân sự công ty con sáng sớm đã gọi điện đến nói không gọi được cho con. Hôm qua thông báo bảo con đi làm nhưng con lại từ chối?”
Sơ suất rồi.
Hôm qua, sau khi từ chối công việc đó, cô cho số điện thoại của người phòng nhân sự vào danh sách đen nhưng quên lúc điền hồ sơ phỏng vấn, cô đã điền số điện thoại của cả ba lẫn mẹ.
Rõ ràng là số điện thoại của ba được điền phía trước số của mẹ, sao bộ phận nhân sự lại gọi luôn cho mẹ, người có tính khí nóng nảy nhất nhà cô chứ?
Rõ ràng là đã được “cao nhân” chỉ điểm.
Cứ nghĩ đến vẻ mặt chắc chắn của Sở Tư Niên khi nói “ngày mai gặp”, Tô Uyển Âm cảm thấy gừng càng già càng cay.
Đối diện với sự giận dữ của mẹ khi bị vạch trần lời nói dối, Tô Uyển Âm không biết phải nói gì. Nam Tích ở đầu bên kia điện thoại hằn học nói: “Mẹ và ba con đến cửa khu dân cư của Triệu Lộc Khê đợi con, con sửa soạn một chút rồi đi ra nhanh, ba mẹ đưa con đi làm.”
Trước khi cúp điện thoại, bà còn nhấn mạnh: “Ăn mặc chỉnh tề chút, còn xảy ra chuyện gì nữa thì mẹ đánh gãy chân con.”
Đến cả đường lui để chạy trốn cũng bị chặn rồi.
“Mới sáng sớm dì đã gọi điện cho cậu, sao tràn trề sức sống thế?” Triệu Lộc Khê ngáp một cái, sự buồn ngủ kinh khủng ấy đã bị tiếng hét nhiệt tình trong điện thoại xua tan hết.
Rõ ràng không mở loa ngoài mà còn nghe được, có thể thấy sự nhiệt tình của đối phương hơi quá.
“Bộ phận nhân sự của Thần Ảnh gọi cho bà.”
“Hả?” Triệu Lộc Khê ngơ ra rồi bật cười: “Ôi, xem ra Âm Âm của chúng ta đúng là một nhân tài nhỉ? Rõ ràng là từ chối rồi mà bộ phận nhân sự còn không ngại khó khăn gọi điện đến tận chỗ dì. Bây giờ cậu định thế nào?”
“Làm thế nào được.” Tô Uyển Âm nhanh chóng đứng dậy: “Lấy một bộ đồ đi làm với giày cao gót của cậu cho tớ mặc.”
Cô nói vậy rồi xông vào nhà vệ sinh, nhìn bóng dáng hoảng hốt của cô, Triệu Lộc Khê chẹp miệng trêu chọc: “Hôm qua còn bảo không đi mà hôm nay đã tích cực như vậy. Đúng là miệng của phụ nữ là một con quỷ lừa người.”
Tiếng Uyển Âm loáng thoáng truyền ra từ phòng tắm: “Nhanh lên đi, ba mẹ tớ đang đợi ở cửa khu dân cư, xuống muộn thì cậu cũng không được lợi gì đâu.”
“Hả? Chú dì đích thân đến luôn sao?” Lúc nhỏ, nhờ phúc của Tô Uyển Âm, Triệu Lộc Khê cũng nhận được không ít sự “chăm sóc” của Nam Tích. Đến mức khi nghe tin bà đến, cô ấy đang lười biếng lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu tìm quần áo cho Tô Uyển Âm.
Một bộ đồ công sở màu đen phối với một đôi giày gót nhọn cùng màu, Triệu Lộc Khê còn tiện thể trang điểm cho cô. Chỉ mười mấy phút, cô ấy đã giúp Tô Uyển Âm sửa soạn đâu ra đó, có phong thái của một cô gái văn phòng.
Tô Uyển Âm đi đôi giày cao gót một cách khó chịu ra đến cửa khu dân cư thì thấy ngay một chiếc xe việt dã được đỗ cách đó không xa. Qua cửa sổ đang mở, cô có thể thấy rõ gương mặt có thể so sánh với gương mặt của chủ nhiệm lớp cấp ba khi bắt được học sinh qua cửa sổ lớp học của bà Nam Tích đang ngồi trên ghế lái phụ. Ngay cả Tô Hoài Tịch luôn dịu dàng và điềm đạm cũng có biểu cảm không tán thành.
Cô dè dặt đi lên xe, còn chưa ngồi ấm ghế thì câu hỏi rõ ràng mang cả sự giận dữ đã dồn nén của Nam Tích đã đến: “Phòng nhân sự nói hôm qua đã thông báo với con là vượt qua vòng phỏng vấn rồi, bảo con hôm nay đi làm. Sao con lại lừa mẹ với ba là không qua được vòng phỏng vấn?”
Đối diện với câu hỏi khó như vậy, Tô Uyển Âm vẫn ngơ ngác. Với sự yêu thích của ba mẹ cô dành cho Sở Tư Niên, nếu họ biết anh chính là phó giám đốc đương nhiệm của Thần Ảnh, biết mình vì anh nên mới từ chối đến làm ở Thần Ảnh thì...
Tô Uyển Âm nghĩ chắc trận đánh nam nữ phối hợp chuẩn bị xảy ra.
Cô còn chưa kịp giảo biện thì Nam Tích đã lên tiếng, biểu cảm như đã nhìn thấu cô rồi vậy: “Tô Uyển Âm, mẹ nói cho con biết, con hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười hai tuổi nữa, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài làm việc thôi. Con đừng nghĩ ba chiều con nên không muốn đi làm, ở nhà ăn bám.”
Bà vừa nói vừa lườm Tô Hoài Tích đang lái xe. Hôm qua đưa con gái đi phỏng vấn có nói ba nuôi nổi con nên con gái vượt qua phỏng vấn cũng không muốn đi làm. Tô Hoài Tịch vốn đã chột dạ, ông chỉ im lặng.
Nam Tích tiếp tục nói: “Ba mẹ cũng không nuôi được con cả đời. Con còn trẻ, với con, làm việc tử tế, tích lũy kinh nghiệm mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Nếu đã may mắn được Thần Ảnh người ta chọn rồi thì sau này làm việc tử tế đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn. Mẹ cảnh cáo con rồi đấy, ngón chân nào của con đang động đậy mẹ cũng biết, đừng hòng lừa mẹ.”
Thói quen cãi lại mẹ nhiều năm của cô khiến Tô Uyển Âm chẳng thèm nghĩ mà nói một câu: “Vậy mẹ nói xem ngón chân nào của con đang động đậy đi.”
Trong xe yên lặng một cách kỳ lạ khoảng hai giây, sau đó, Nam Tích làm một động tác xoay người có độ khó cao, vươn tay ra đánh cô: “Cái con bé chết tiệt này còn biết cãi cơ à? Giỏi nhỉ! Hôm nay không đánh đến khi con phục thì mẹ không phải mẹ con.”
Nghe thấy câu của cô xong, Nam Tích tức điên lên nhưng bàn tay đánh cô ấy vẫn tránh mặt cô ra.
Tô Hoài Tích đã quen với hành vi gay gắt của hai người họ. Ông nhìn bộ dạng như co quắp như chim cút của Tô Uyển Âm thì lên tiếp giải cứu: “Bà xã, có cảnh sát giao thông, mau ngồi xuống đi.”
Tô Uyển Âm lắm chuyện hùa theo: “Mẹ, hành vi này của mẹ ảnh hưởng đến tài xế rồi. Lát nữa, cảnh sát giao thông mà bắt hết cả nhà chúng ta lại thì con đi làm muộn mất.”
Lúc này, Nam Tích mới dừng bàn tay đang đánh lia lịa đó lại, bà lườm cô: “Bây giờ con mới biết sẽ đi làm muộn à? Trước đó làm gì thế? Mẹ với ba con mà không đến đón thì có phải là con không đi làm không?”
Đúng vậy thật.
Suy nghĩ trong lòng bị vạch trần nhưng Tô Uyển Âm không hề chột dạ: “Làm gì có chuyện đó ạ? Con vốn định hôm nay đi làm thì nói với mẹ và ba, cho hai người một bất ngờ.”
“Ha ha, bộ phận nhân sự không gọi được cho con, con cho người ta vào danh sách đen mà còn cho ba mẹ bất ngờ?”
Hiểu cô đúng như vậy, không cần nghi ngờ gì, Nam Tích chắc chắn là mẹ ruột cô.
Tô Uyển Âm bày ra dáng vẻ “con biết sai rồi”, trên đường đi, cô mặc cho Nam Tích mắng mỏ.
Sau khi đưa cô đến cửa công ty, giáo sư Tô cũng nói cô vài câu, ý của họ rất rõ ràng, bảo cô nắm bắt tốt công việc này, làm việc nghiêm túc.
Nam Tích vốn đang bực mình, bà nói: “Giở trò nữa thì mẹ đánh gãy chân, đuổi ra khỏi nhà, cũng không cho tiền tiêu vặt luôn.”
Giờ cô vẫn chưa làm chủ tài chính được, Thái Hậu đã nói thì đến cả Triệu Lộc Khê cũng không dám làm trái lời bà.
Tô Uyển Âm vốn vẫn hơi không cam lòng lập tức bị sự bạo lực của Nam Tích trấn áp, ngoan ngoãn đến phòng nhân sự của công ty.
Biết chừng mực mới là cảnh giới cao siêu của nhân tài.
Muốn vào tòa nhà của công ty phải quét mặt, Tô Uyển Âm mới được nhận, vẫn chưa làm mấy cái này. Cô cứ tưởng phải liên lạc với phòng nhân sự mới vào được, ai ngờ chỉ cần báo tên với bảo vệ thôi thì được lịch sự mời vào rồi. Người ta còn nói với cô: “Cô Tô, trợ lý Chu đợi cô ở văn phòng trợ lý trên tầng 24. Cô đến tìm anh ấy là được.”
Trợ lý Chu... chức vị này chắc là một tên hay nịnh nọt bên cạnh Sở Tư Niên.
Ngày đầu đi làm, cô không gặp bộ phận nhân sự mà lại gặp người tên trợ lý Chu đó, không biết Sở Tư Niên định giở trò gì.
Tô Uyển Âm hỏi: “Tôi đi làm ngày đầu phải báo cáo, không đến thẳng phòng nhân sự sao?”
Mặt người bảo vệ có vẻ không hiểu: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chắc là trợ lý Chu có sắp xếp riêng. Anh ấy mới lên, lúc này cô lên anh ấy sẽ ở đó.”
“Ồ, cảm ơn.”
Thời gian vào làm của công ty bắt đầu từ chín giờ sáng, mẹ cô lại nói phòng nhân sự bảo cô tám rưỡi đến. Thời gian còn sớm, trong sảnh chẳng có mấy người.
Trên đường đi Tô Uyển Âm cứ nghĩ lát nữa mình gặp Sở Tư Niên thì nên tỏ ra thế nào. Dù sao hôm qua cô mới lớn giọng nói mình sẽ không đến đi làm đâu, hôm nay lại lút cút chạy đến làm.
Dù sao thì dù là biểu cảm như thế nào cũng không được thua về khí thế.
Trong buổi phỏng vấn hôm qua, cô chưa chuẩn bị tâm lý, bị sự xuất hiện của anh dọa sợ đến mức bỏ chạy. Tuy tối qua lại gặp nhưng biểu hiện lúc đó của cô vẫn rất đáng chê trách. Mới bắt đầu thì cô bình tĩnh, cuối cùng lại bị chiếu tướng. Trải nghiệm đó quá tệ, khiến cô cảm thấy mình như bị người ta đút phân cho ăn vậy.
Cô nhìn bóng của mình trên vách màu bạc trong thang máy.
Xa cách, bình tĩnh, kệ đời, độc lập... tốt lắm, chỉ có gương mặt tròn là hơi phá đám thôi.
“Tinh” một tiếng, thang máy đến. Tô Uyển Âm vô thức hóp hai má lại. Cô hài lòng nhìn sự tròn trịa ấy bị thu lại không ít rồi ngẩng đầu, ưỡn ngực đi ra khỏi thang máy, bắt đầu tìm văn phòng trợ lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...