Rung Động Muộn Màng

7.

Phần lớn người ở đây đều đã kết hôn, chỉ còn vài người vẫn cô đơn. Những người cô đơn này đều là đối tượng bị giục cưới. Một cô gái trong đó mở miệng, Lục Dương nhớ được cô gái này lúc cấp ba thích Trương Mặc Thành.

“Trương Mặc Thành, sao cậu còn độc thân thế?”

Trương Mặc Thành cười cười: “Trước kia bỏ lỡ người mình thích. Vẫn cô đơn đến bây giờ.”

Vừa nghe những lời này, mọi người mò được ám muội, bắt đầu ồn ào bắt học sinh giỏi nói một chút về tình cảm đã qua.

Lục Dương ngồi ở bàn bên cạnh phụ họa, nhưng tâm tình lại bắt đầu căng thẳng.

Trương Mặc Thành nhìn chung quanh một vòng. Ánh mắt anh dừng lại ở trên người của Lục Dương như vô tình tìm nơi dừng lại: “Trước đây tuổi còn nhỏ, căn bản không hiểu chuyện nên bỏ lỡ.”

Cô gái hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Trương Mặc Thành cười một cái, trên mặt có chút cô đơn: “Không có sau đó nữa.”

Sau khi nghe kết cục như vậy, tất cả mọi người đều hơi mất hứng, trọng tâm câu chuyện rất nhanh lại chuyển đến chỗ khác.

Lục Dương và Vương Chí Khiêm lần lượt ngồi xuống. Vương Chí Khiêm uống vài chén rượu xuống bụng, đầu lưỡi đã lớn. Anh ta lôi kéo Lục Dương, ôn lại chuyện cũ: “Lục Dương, cậu còn nhớ rõ hoa hậu giảng đường lớp 12 không?”

Lục Dương thành thực lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”

Vương Chí Khiêm tới gần Lục Dương, dùng ngón tay chỉ: “Ghé sát vào chút. Tôi nói với cậu chuyện này.”

Lục Dương dịch lỗ tai lại gần.

“Tôi cho cậu biết lúc học cấp ba tôi từng theo đuổi cô ấy. Thế nhưng người ta không đồng ý. Hiện tại cô ấy kết hôn rồi, sinh một đứa con. Chồng cô ấy đối xử với cô ấy không tốt. Trong lòng tôi thật sự khó chịu. Người anh em, cậu biết cái gì gọi là khó chịu đúng không?”

Lục Dương hơi kinh ngạc. Hồi cấp ba, Vương Chí Khiêm trừ học giỏi ra thì tướng mạo bình thường, có thể nói quả thực là một người không hề có cảm giác tồn tại. Anh cũng không dám tưởng tượng Vương Chí Khiêm sẽ tỏ tình với hoa hậu giảng đường. Lục Dương không nghĩ ra tên cô gái kia, chỉ nhớ rõ cô ấy luôn luôn ngửa cao đầu ngạo mạn, đứng ở trong đám người xinh đẹp chói mắt. Khi đó anh nghĩ có thể hợp với Trương Mặc Thành, cậu ấy trưởng thành chắc cũng là dáng vẻ này.

Vừa nghĩ như thế, Lục Dương có chút thổn thức khó hiểu. Là người bình thường thì có lẽ cũng đã có một đoạn tình cảm oanh liệt, chỉ không muốn người ta biết mà thôi.

Vương Chí Khiêm nâng cốc kính bạn học trên bàn một vòng, Lục Dương cản vô số lần cũng không có kết quả. Mắt thấy Vương Chí Khiêm bắt đầu nói bậy, không ngăn cản nữa thì có lẽ sau này anh ta sẽ không dám gặp lại những bạn học cũ này mất. Lục Dương lập tức đứng lên: “Vương Chí Khiêm uống nhiều rồi, tôi đưa cậu ta về.”

Bạn học ở đây cũng hiểu được trạng thái của Vương Chí Khiêm không tốt. Thời gian cũng đã muộn nên mọi người rối rít dặn dò Lục Dương trên đường về chú ý an toàn.

Vương Chí Khiêm uống đến mềm nhũn cả người, gục vào trên người Lục Dương. Trương Mặc Thành ngồi trong đám người nhìn thấy thì nhíu mày.

Lục Dương chào tạm biệt mọi người: “Chúng tôi đi trước. Sau này lại tụ tập!”

Ngay vào lúc này, Trương Mặc Thành đứng lên: “Tôi mở xe, đã gọi lái xe thuê rồi. Để tôi đưa cậu ta về.”

Lục Dương vội từ chối: “Không cần! Không cần! Một mình tôi cũng được.”

Nhưng Trương Mặc Thành căn bản không cho Lục Dương cơ hội từ chối. Anh sải đôi chân dài bước vài bước đến bên cạnh Lục Dương. Anh kéo Vương Chí Khiêm từ trên người Lục Dương ra rồi quay đầu lại nói: “Tôi đã thanh toán hết rồi. Mọi người cứ tùy ý. Chúng tôi đi trước.”

Nói xong, anh đỡ Vương Chí Khiêm ra khỏi cửa phòng bao.


Đến lúc ngồi trên xe rồi, Lục Dương vẫn ngây ra.

Chờ người lái xe thuê tới, lúc đi lên xe, Vương Chí Khiêm trước kia hiền lành thành thật bắt đầu không an phận. Anh ta kéo tay Trương Mặc Thành hỏi: “Trương Mặc Thành, cậu còn nhớ rõ buổi tối tụ họp tốt nghiệp cấp ba kia không?”

8.

Lục Dương nghe được câu này, trái tim chợt thắt lại một chút. Anh quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Thành, kết quả Trương Mặc Thành lại có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt lại nhìn anh: “Nhớ rõ.”

Vương Chí Khiêm không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói bắt đầu kịch liệt: “Trương Mặc Thành! Cậu là tên khốn. Dư Miểu tỏ tình với cậu! Tại sao cậu lại từ chối cô ấy?”

Dư Miểu?

Lục Dương chợt nhớ ra hoa hậu của trường tên là Dư Miểu. Chính là cô gái chặn Trương Mặc Thành lại tỏ tình vào buổi tối tụ họp tốt nghiệp cấp ba.

Ký ức thoáng cái kéo người vào trong trí nhớ, thời gian về tới thời cấp ba.

Tình bạn của con trai chính là kỳ lạ như thế. Lục Dương cứ như vậy không đánh không quen với Trương Mặc Thành. Mặc dù Trương Mặc Thành một mực âm thầm bày trò để lừa anh. Thế nhưng thời gian dài, học sinh giỏi này vẫn rất chiếu cố đồ học dốt là anh. Nói ví dụ như anh thực sự không làm xong bài tập được, Trương Mặc Thành sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để anh chép bài. Lục Dương quên không mang bữa sáng, Trương Mặc Thành sẽ gắng gượng mà chia một nửa bữa sáng của mình cho anh.

Lục Dương còn nhớ rõ có một chủ nhật, anh hẹn Trương Mặc Thành đi trượt tuyết. Kết quả trong quá trình trượt tuyết, có một chàng trai đụng anh ngã. Trương Mặc Thành luôn luôn ôn hòa nhã nhặn suýt chút nữa đã đánh chàng trai kia, làm cho sau này Lục Dương có chút sợ hãi khi đối mặt với khuôn mặt ngoài cười nói bên trong hung ác của Trương Mặc Thành.

Thời gian tựa như khe hở giữa cát, trong nháy mắt đã chạy trốn mất. Thoáng cái gần tốt nghiệp cấp ba, khi những người khác đều đang lo lắng thi vào trường nào thì Lục Dương căn bản chưa từng nghĩ tới mình có thể thi lên đại học. Nhưng anh cũng có chuyện làm cho phải ưu sầu. Đó chính là mẹ anh sẽ tái hôn với một người đàn ông ở thành phố W, mà anh và em gái Lục Manh thì phải theo mẹ đến thành phố W.

Đoạn thời gian đó, Trương Mặc Thành đều hỏi Lục Dương muốn thi trường nào. Lục Dương vốn muốn nói cho cậu ấy biết, thế nhưng lời đến khóe miệng thì thế nào cũng không nói ra miệng được. Anh chỉ nói: “Chọn đại thôi. Đại học nào tuyển tôi thì tôi đi trường đó.”

Câu trả lời này chiếm được sự khinh bỉ của Trương Mặc Thành. Cậu ấy tức giận mấy ngày không nói chuyện với Lục Dương.

Sau khi cuộc thi đại học căng thẳng kết thúc, Lục Dương và mẹ ở nhà thu dọn đồ đạc. Kết quả anh nhận được điện thoại của Trương Mặc Thành bảo anh đến tham gia tụ họp tốt nghiệp. Chuyện này không có gì có thể từ chối. Vừa lúc Lục Dương muốn nói cho Trương Mặc Thành biết chuyện anh phải đi thành phố W cho nên anh sảng khoái đồng ý.

Lục Dương nhớ ngày đó Trương Mặc Thành mặc một bộ sơ mi màu đen, có vẻ cao gầy lại thanh quý. Làn da cậu ấy vốn trắng, quả thực anh tuấn chói mắt. Điều này làm cho tim của anh không kiềm được nhảy loạn vài cái.

Mấy học sinh không hề lo lắng gì đều lựa chọn đến buổi tụ tập ở bến cảng này. Trương Mặc Thành đưa Lục Dương tìm được lớp bọn họ. Cuối cùng đã kết thúc giai đoạn học tập căng thẳng, tình cảm biệt ly và tình cảm không rõ có thể làm đám thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi đều buồn cực nhiều. Có vài người hát vài bài rồi lại khóc.

Lục Dương nhìn, trong lòng cũng không biết là cảm nhận gì. Chờ anh lấy lại tinh thần thì phát hiện, Trương Mặc Thành không biết đã đi ra ngoài lúc nào, mà anh cũng hơi mắc vệ sinh. Thế là anh đi ra cửa phòng bao.

Trên đường anh đi toilet thì đụng phải Trương Mặc Thành và Dư Miểu đứng ở trong góc nhỏ. Lục Dương sợ đến vội lui một bước nấp đi.

“Tôi thích cậu.” Dư Miểu mở miệng.

Bầu không khí yên lặng vài giây, Lục Dương mới nghe được tiếng của Trương Mặc Thành: “Thật ngại quá. Tôi đã có người mình thích.”

Ngay sau đó, Lục Dương thấy Dư Miểu khóc chạy ra. Trương Mặc Thành cũng theo sát phía sau, đụng thẳng vào Lục Dương.

Trương Mặc Thành nhìn về phía Lục Dương, giọng nói bất thiện: “Nghe lén góc tường vui lắm à?”

Lục Dương lắc đầu: “Tôi không cố ý.”

10.


“Cậu phải rời khỏi thành phố S à?”

Trương Mặc Thành lại hỏi một câu như vậy, khiến Lục Dương có chút trở tay không kịp.

“Ai nói cho cậu biết?” Lục Dương chột dạ.

Đôi mắt Trương Mặc Thành hồng hồng: “Vương Chí Khiêm nói.”

Cái đồ Vương Chí Khiêm miệng rộng này! Lục Dương Tâm thầm phỉ nhổ một câu.

“Phải! Tối nay vừa hay tôi cũng muốn báo cho cậu chuyện này.” Lục Dương giả vờ thoải mái, cố gắng để Trương Mặc Thành nghĩ đây là một việc nhỏ có cũng được không có cũng được.

Trương Mặc Thành lẳng lặng nhìn anh vài giây, sau đó không nói một lời về phòng bao.

Chuyện về sau Lục Dương nhớ rõ Trương Mặc Thành một chén lại một chén uống rượu. Mà anh chột dạ ngồi ở trong góc phòng không dám nói lời nào. Sau cùng Trương Mặc Thành được người ta đỡ đi ra ngoài, Lục Dương cũng ngồi không yên, vội đuổi theo ra ngoài.

Anh đuổi những bạn học khác đi, xung phong nhận việc muốn đưa Trương Mặc Thành về. Những người khác đều biết bạn học sinh giỏi như đóa hoa cao ngạo này chỉ thân thiết với một mình Lục Dương nên trực tiếp ném người cho Lục Dương.

Lục Dương gọi xe đỡ Trương Mặc Thành lên xe. Cũng may Trương Mặc Thành uống rượu xong rất biết điều. Xe nhanh chóng về đến cửa nhà Trương Mặc Thành.

Anh đỡ Trương Mặc Thành xuống xe, trọng lượng cả người Trương Mặc Thành đều đặt ở trên người Lục Dương.

Lục Dương lay cậu ấy một cái: “Đừng giả vờ. Tôi biết cậu còn tỉnh.”

Trương Mặc Thành cũng không giả vờ nữa mà đứng thẳng lên.

Lục Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đêm nay mặt trăng cực kỳ sáng, quỷ thần xui khiến anh lại hỏi một câu: “Trương Mặc Thành, người cậu thích không phải là tôi chứ?”

Thật ra những lời này Lục Dương đã nén ở trong lòng sắp hai năm. Từ lúc anh ý thức được, anh đã biết mình thích con trai. Chẳng qua anh ngụy trang tốt, chưa từng để người ta nhìn ra một chút khác thường. Mà bây giờ anh sắp rời khỏi thành phố W. Dọc theo đường đến đây, sau khi xác định tư tưởng, anh nghĩ nếu như không nói ra nữa thì có lẽ đời này anh cũng không có cơ hội nữa.

Sau khi Trương Mặc Thành nghe được câu này, từ vẻ mặt đến cả người đều xảy ra biến hóa. Trương Mặc Thành hiển nhiên bị giật mình: “Lục Dương, con mẹ nó! Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

Lục Dương: “Tôi biết tôi nói cái gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết tôi cũng không khác gì cậu, tôi thích cậu.”

Trương Mặc Thành há hốc miệng, mãi một lúc lâu cũng không nói một lời nào. Anh tỉnh táo một chút rồi mở miệng: “Cậu tâm thần à? Tôi có thích ai thì cũng sẽ không thích con trai.”

Tâm thần! Sẽ không thích con trai! Lục Dương mẫn cảm bắt được những chữ này. Sắc mặt của anh ảm đạm: “Được! Tôi đã biết.” Nói xong, anh xoay người rời đi.

Để lại Trương Mặc Thành một mình đứng ở trên đường, trái tim lại như sắp nhảy ra ngoài.

Sau khi về nhà, Lục Dương cảm thấy mình cũng không thể ở lại đây nữa. Xấu hổ từ việc tỏ tình thất bại làm anh muốn nghĩ cách nhanh chóng suốt đêm lẩn trốn ra khỏi thành phố đi ẩn cư. Anh thúc giục mẹ đổi vé xe sang sáng sớm hôm sau. Trời vừa sáng anh lập tức quả quyết rời khỏi thành phố S.

Mười năm sau, có đôi khi Lục Dương còn có thể mơ tới điều này. Cái loại từ chối khó chịu này, làm người ta vô cùng xấu hổ.


Xe rất nhanh đến cửa nhà Vương Chí Khiêm. Lúc Lục Dương và Trương Mặc Thành đưa Vương Chí Khiêm vào trong nhà, mở cửa là một cô gái mộc mạc nhưng rất dịu dàng. Trên mặt cô mang theo áy náy đỡ Vương Chí Khiêm lên trên giường rồi ngượng ngùng cười với bọn họ: “Các anh đưa chồng tôi về vất vả quá.”

Lục Dương khoát khoát tay: “Không có chuyện gì! Tiện đường mà thôi.”

Một cô gái dịu dàng như vậy, yên lặng thay thế bông hoa hồng trong lòng Vương Chí Khiêm. Có thể có vài người quả thực chỉ thích hợp để hoài niệm.

Từ trong nhà Vương Chí Khiêm đi ra, Trương Mặc Thành đuổi người lái xe thuê về rồi nhìn Lục Dương: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lục Dương buồn bực: “Nói chuyện gì?”

“Nếu như tôi nói buổi tối mười năm trước, tôi cảm thấy hối hận về lời tôi đã nói ra. Cậu có thể cho... tôi một cơ hội nữa không?”

Trên mặt Trương Mặc Thành cuối cùng cũng có chút tâm tình của người thường. Lục Dương đã nhìn ra đó là tâm tình căng thẳng.

11.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Lục Dương cảm thấy mình lại trở về buổi tối hôm đó. Chẳng qua hình như lần này bọn họ đổi thân phận cho nhau rồi.

“Lục Dương, cậu biết tôi đang nói cái gì.” Trương Mặc Thành đến gần Lục Dương, đặt tay anh lên ngực mình: “Cậu cảm nhận được không? Trái tim này đang đập kịch liệt vì cậu.”

Lục Dương hơi xấu hổ, vội rút tay về: “Trương Mặc Thành, cậu uống say rồi.”

Anh đã phải chịu khó xử một lần bị từ chối, anh không muốn phải trải qua lần thứ hai.

Trương Mặc Thành không ép Lục Dương nữa. Anh tựa ở trên thân xe, cười cười: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện. Cậu có muốn nghe không?”

Lục Dương tạo khoảng cách với anh, gật đầu.

Trương Mặc Thành chậm rãi mở miệng: “Trước kia, có một kẻ ngu si. Cậu ấy được người mình thích tỏ tình, thế nhưng cậu ấy là kẻ ngu si, căn bản không hiểu trái tim của mình. Kết quả cậu ấy từ chối lời tỏ tình ấy. Đợi sau khi về nhà, trái tim cậu ấy không ngừng rung động. Ngày hôm sau cậu ấy không thể làm gì khác hơn là đi khám bác sĩ. Bác sĩ nói cho cậu ấy biết, trái tim của cậu ấy không có vấn đề, mà là cậu ấy đã yêu.” Anh nói xong nhìn về phía Lục Dương cười khổ sở: “Cậu nói xem có phải kẻ này rất ngu đúng không?”

Lục Dương không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh.

“Kẻ ngu si cuối cùng đã nhận rõ tim của mình, định đồng ý với người mình thích. Thế nhưng người kia lại biến mất ở thế giới của kẻ ngu kia. Mặc cho kẻ ngu tìm khắp nơi đều không tìm được. Qua mười năm, kẻ ngu kia lại một lần nữa gặp người ấy. Có lẽ là trời cao quan tâm, lúc này, kẻ ngu kia quyết định không bao giờ... muốn tách khỏi người ấy nữa.”

Trương Mặc Thành nói xong, anh chậm rãi đến gần Lục Dương: “Tôi chính là kẻ ngu kia. Bây giờ cậu đã hiểu rõ lòng tôi rồi chứ? Lục Dương, tôi thực sự không muốn đợi thêm nữa. Tôi cầu xin cậu cho... tôi một cơ hội nữa.”

Lục Dương nhìn gương mặt Trương Mặc Thành. Đó là gương mặt anh thường xuyên gặp trong mộng. Nghe xong chuyện xưa này, anh rất khó nói nội tâm của mình không kích động. Thế nhưng anh là một người trưởng thành sắp 30 tuổi, sẽ không giống như một thằng nhóc con bị tâm tình dắt đi nữa: “Tôi nghĩ hiện tại tôi không thể đưa ra câu trả lời cho cậu.”

“Tôi không cần cậu lập tức đưa ra câu trả lời cho tôi. Tôi chỉ muốn cậu cho tôi một cơ hội. Lần này đến lượt tôi thích cậu, được không?”

Chờ Lục Dương về đến nhà, cả người vẫn như đang giẫm trên mây, mềm nhũn không thực tế. Dựa theo yêu cầu kén vợ kén chồng bây giờ mà nói, Trương Mặc Thành quả thực là một đối tượng kén vợ kén chồng hoàn mỹ.

Anh vừa vào cửa thì nhận được điện thoại của em gái Lục Manh. Giọng Lục Manh vô cùng bà tám: “Anh, nghe nói giáo sư Trương tỏ tình với anh à?”

Lục Dương buồn bực: “Làm sao em biết?”

“Em hỏi.”

Lục Dương:...

Lục Manh biết giới tính thật của Lục Dương, bao gồm cả mẹ của Lục Dương cũng biết. Nhưng tư tưởng của hai người đều rất cởi mở, điều này làm cho Lục Dương không có sự cản trở của gia đình.

“Anh, em nói cho anh chuyện này. Anh đừng đánh gãy chân em nhé.” Lục Manh thận trọng nói.

Lục Dương dự cảm biết là không phải chuyện gì tốt: “Nói đi. Anh sẽ xem tình hình mà đánh.”


“Thật ra em đã quen giáo sư Trương ba tháng. Em cũng không phải gặp anh ấy ở trường học, mà là anh ấy chủ động tìm em. Anh ấy nói cho em biết chuyện trước kia của các anh. Mà em thì phối hợp với anh ấy diễn một vở kịch.”

Lục Dương cảm giác mình đã đi vào một cái bẫy. Trương Mặc Thành như thợ săn đang cười toét miệng chờ anh vào hố: “Lục Manh!”

“Anh trai! Anh trai tốt của em! Anh hãy nghe em nói. Một mình anh độc thân lâu như vậy, thật vất vả mới có người thích anh. Để anh ấy chăm sóc anh không tốt à? Anh không biết đâu! Ngày đó giáo sư Trương đến quán của anh có bao nhiêu lo lắng. Sau khi anh đi vào, bàn tay cầm đũa của anh ấy run rẩy...”

Lục Manh nói rất nhiều chuyện về Trương Mặc Thành. Lục Dương căn bản không biết những chuyện này. Rõ ràng sau mười năm, bọn họ gặp lại chỉ hai ba lần, thế nhưng dường như Trương Mặc Thành đã ăn chắc anh rồi.

Không trách được Trương Mặc Thành và Lục Manh ngay cả gặp gỡ đều nói không khớp. Hóa ra tất cả đều có vết mà lần theo cả.

12.

Buổi tối lúc Lục Dương ngủ, nhận được tin nhắn Wechat của Trương Mặc Thành: [Lòng tôi đã rung động rất nhiều năm, mà cậu lại đến quá muộn.]

Lục Dương suy nghĩ lúc lâu, trả lời: [Rõ ràng là cậu chậm nửa nhịp.]

Trương Mặc Thành lập tức trả lời: [Là tôi rung động quá muộn.]

Lục Dương thực sự không nhịn được, gọi điện thoại qua. Một giây kế tiếp Trương Mặc Thành bắt máy: “Trương Mặc Thành, em đã cân nhắc rồi. Chính là anh.”

Đầu kia điện thoại chậm chạp không nói gì, Lục Dương hơi thấp thỏm: “Trương Mặc Thành, anh còn đang nghe chứ?”

“Anh đây. Anh chỉ quá vui mà thôi.”

Lục Dương nghe được giọng của cậu ấy có chút không đúng: “Anh khóc à?”

“Làm sao có thể!”

Sau khi ở cùng với nhau, Lục Dương mới biết được Trương Mặc Thành là một tình nhân quá hoàn mỹ. Mà anh lại là người hạnh phúc nhất.

Có một ngày Lục Dương đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Lúc Dư Miểu tỏ tình với anh. Anh nói đã có người mình thích, vậy là ai?”

Giáo sư Trương vẻ mặt cấm dục đang xem sách, trả lời: “Đó là lấy cớ để từ chối thôi. Em đừng nghĩ nhiều.”

Lục Dương không nói gì: “Em còn tưởng rằng anh nói đến em.”

Trương Mặc Thành nhìn khuôn mặt ăn dấm của Lục Dương: “Được rồi, anh thừa nhận. Một giây đó, quả thực anh nghĩ đến em.”

“Cái này còn tàm tạm.”

Lại một ngày, Lục Dương tựa ở trên người Trương Mặc Thành, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Em nhớ rõ lần đầu thấy anh. Khi đó em mới tỉnh ngủ, ngẩng đầu một cái anh như trên trời xuống. Giây phút đó tim em đập rất nhanh.”

Trương Mặc Thành bắt được cái tay không an phận của Lục Dương: “Đó không phải là lần đầu chúng ta gặp mặt.”

Lục Dương: “Là sao?”

“Đó là một ngày mưa giống thời tiết hôm nay.” Trương Mặc Thành cầm chăn trùm lên trên người của Lục Dương: “Anh ngồi ở trong tiệm cà phê, thấy một ông lão đẩy xe ba bánh chất đầy quả quýt bị đổ xe. Sau đó em xông lên trước, giúp ông lão nhặt tất cả quýt trở về. Sau khi kết thúc ông lão tặng em mấy quả quýt. Em ăn nhìn rất thơm ngọt, giây phút đó em đã ở lại trong lòng anh.”

Lục Dương Toàn dán lên trên người Trương Mặc Thành: “Bây giờ anh đã ở trong lòng em.”

“Anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

[Hết].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận