Mẹ tôi, là một giáo viên mầm non, chuẩn bị giáo án để ngày mai lên lớp, thấy tôi về còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Tưởng, lấy cho mẹ cốc nước."
Tôi: "Vâng."
Tôi ngồi lên giường, trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn.
Thà rằng vừa nãy đồng ý lời tỏ tình của Tưởng Minh Vũ luôn đi cho xong, ai mà biết đến bao giờ hắn mới nói lại nữa.
Không thích là không thích, nhưng có được mấy người ở bên nhau chỉ vì thích đâu? Chẳng phải là vì quen có người kia bên cạnh hay sao?
Nhưng tôi không muốn hắn không thể rời khỏi tôi chỉ vì quen có tôi nói chuyện cùng.
Ba tôi gõ cửa phòng, bưng vào cho tôi một đĩa trái cây.
Tôi hỏi ba: "Ba ơi, ba có thích mẹ không?"
Mẹ tôi ngồi ở phòng khách nói vọng vào: "Tôi nghe thấy đấy nhá!"
Ba tôi nói, đương nhiên là có thích, không thích thì ba kết hôn với mẹ làm gì?
"Đúng vậy, phải thích mới kết hôn được chứ." Tôi ôm con khủng béo bằng bông vào lòng.
"Chính xác, nhất định phải có cảm giác rung động." Ba tôi nhấn mạnh.
Ừm, tôi thật sự có cảm giác rung động với Tưởng Minh Vũ, nhưng mà hắn lại không giống tôi.
Tôi nằm trên giường xem một tập anime mới, điện thoại đột nhiên rung lên, bây giờ còn có ai gọi điện cho tôi nhỉ? Tưởng Minh Vũ còn đang đi trực mà?
Tôi bắt máy, đúng là Tưởng Minh Vũ thật!
"Alo, Tưởng Minh Vũ! Anh tan làm rồi à? Sao hôm nay nghỉ sớm vậy?"
"Tôi đang ở ga tàu gần nhà cậu." Hắn dừng lại một chút: "Lý Tưởng, tôi phải tìm cậu ở đâu?"
Cái gì?
"Mẹ, con đến ga tàu đón bạn trai tương lai đây!"
"Ba, con mượn con xe đua của ba nhé!"
Tôi chạy con xe đạp điện của ba tôi đi đón crush, cảm giác thật sự quá tuyệt vời.
Tưởng Minh Vũ đứng ở cửa ra, nhìn từ xa cực kỳ nổi bật.
Tôi vui vẻ vẫy tay với hắn: "Tưởng Minh Vũ! Tôi ở đây!"
_____
Trước khi thay ca, Tưởng Minh Vũ video call với Lý Tưởng, nghe thấy cái tên lòe loẹt kia hẹn Lý Tưởng buổi tối dắt chó đi dạo, không hiểu sao trong lòng cảm tức giận.
Hắn nói, chúng ta hẹn hò đi.
Nói xong, hắn im lặng.
Sau đó thì sao? Nếu Lý Tưởng đồng ý, vậy hắn sẽ hẹn hò với cậu ư? Nếu Lý Tưởng không đồng ý thì sao? Chắc là Lý Tưởng sẽ không đồng ý đâu.
Kết quả là Lý Tưởng đã từ chối, cậu từ chối câu tỏ tình như nói đùa này của hắn.
Tưởng Minh Vũ nghĩ, sao lại như vậy được? Cậu ấy không thích mình sao?
Vương Ba, đồng nghiệp của hắn đi tới, hỏi hắn có muốn đổi ca không, Tưởng Minh Vũ đồng ý.
Trời vẫn còn sớm, hắn đột nhiên thấy rất nhớ Lý Tưởng, nhưng mà Lý Tưởng vừa từ chối hắn, hắn không muốn liên lạc trước với cậu.
Cứ như thế, Tưởng Minh Vũ đi tới ga tàu, ban đầu còn tưởng quên mang chứng minh thư, không ngờ một lúc sau lại tìm thấy chứng minh thư trong ví tiền.
Tưởng Minh Vũ nắm chặt chứng minh thư, hắn phải mua vé tàu đi gặp Lý Tưởng.
Ga tàu trong thành phố nhỏ khá đơn sơ, Tưởng Minh Vũ đi ra cửa ga, đột nhiên cảm thấy bất an.
Lý Tưởng có muốn gặp hắn không?
Trong đầu hắn cứ quanh quẩn một câu hỏi: "Lý Tưởng có thích mình không?"
Hắn muốn gọi điện thoại cho Lý Tưởng, ở đầu bên kia, Lý Tưởng có vẻ rất ngạc nhiên, cậu bảo hắn chờ một chút, cậu sẽ đến đón hắn ngay.
"Tưởng Minh Vũ! Tôi ở đây!"
Nghe thấy giọng nói của Lý Tưởng, Tưởng Minh Vũ mới có thể yên tâm.
"Xin lỗi nhé! Chưa lấy được bằng lái xe, anh ngồi tạm con xe điện này nha." Lý Tưởng cười hì hì, cẩn thận quan sát Tưởng Minh Vũ.
Không biết là do xe điện đi chậm, hay là Lý Tưởng cố ý đi chậm, khi Tưởng Minh Vũ nhìn thấy một ông cụ đi vượt qua bọn họ thứ hai, hắn không nhịn được mà bật cười.
Thành phố nhỏ về đêm rõ ràng yên lặng hơn rất nhiều, bầu trời đêm ở đây mới là bầu trời đêm đích thực, hai bên đường là hàng cây xanh chạy dài, đen xen vài đóa hoa đỏ sậm.
Tưởng Minh Vũ ngồi phía sau, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh vật phía trước qua bả vai Lý Tưởng.
Ánh đèn đường rất sáng, trong lòng hắn lại vui vẻ lạ thường.
"Anh đến đúng lúc lắm, tối nay nhà tôi hầm xương sườn, xương sườn ba tôi làm là ngon nhất đấy, chắc chắn anh sẽ thích cho xem!" Giọng nói của Lý Tưởng truyền đến rất rõ ràng, không giống lần trước hắn chở cậu đi mô tô trong đêm, lúc đó hắn chẳng nghe thấy gì cả.
Điểu kỳ lạ là, Lý Tưởng cũng không thắc mắc tại sao hắn lại đến đây.
Ông trời đã định bọn họ chắc chắn phải gặp nhau trong một đêm hè cứ như một lẽ đương nhiên.
Giá mà sân ga cách nhà Lý Tưởng xa hơn một chút thì tốt, Tưởng Minh Vũ nghĩ.
Lúc đứng trong thang máy, Tưởng Minh Vũ bỗng cảm thấy hồi hộp, hắn không biết phải đối mặt với ba mẹ Lý Tưởng như thế nào, cũng không biết phải giải thích lý do mình đột nhiên đến đây làm sao.
Còn Lý Tưởng lại có vẻ sung sướng lắm, vừa mở cửa vừa lẩm nhẩm hát gì đó.
Cửa nhà mở ra, người đứng sau cánh cửa là mẹ của Lý Tưởng, đằng sau ba là ba Lý Tưởng.
"Tới rồi à, con dâu!" Ba Lý Tưởng rất nhiệt tình chào hỏi.
"Tới rồi à, con rể!" Mẹ Lý Tưởng cũng rất nhiệt tình chào hỏi.
Hai người còn nói đồng thanh.
Lý Tưởng:...
Tưởng Minh Vũ:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...