Rung Động Đầu Đời
Chúng tôi sau đó cùng ăn xế là món pudding thơm ngon nhưng hương vị ngọt ngào ấy cũng chẳng làm bầu không khí ở đây bớt căng thẳng hơn.
-Này! Hai người thật sự là hủ nữ à... Thất Lục nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
-Không phải mà! Tôi nhanh chóng nói
-Anh hai à! Không có thiệt mà! Hàn Nghi vừa nhai nhồm nhoàn miếng bánh pudding thứ 10 vừa cười teo toét.
-Em thật là, ăn nhiều như thế này coi chừng bị tăng cân nữa à nghen! Hắn nói
-Tăng cân thì em sẽ giảm cân! Cho em ăn thêm một cái nữa đi! Con bé cười tinh ranh hệt một đứa trẻ nói
-Rồi rồi! Nhưng em mà bị tăng cân là anh không chịu trách nhiệm đâu.
-Cảm ơn anh!
Tôi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ rằng Thất Lục nhìn trông thế nhưng hóa ra cũng là một người anh tốt.
-À...ừm... Hai anh em đừng có quên là phòng cũng đang có một người lạ khác ở đây! Tôi trưng ra bộ mặt nghiêm túc để giấu đi nụ cười của mình.
-Làm sao có thể quên tiểu bảo bối của anh được chứ! Hắn kéo ghế ngồi sát lại gần tôi nói
-Mà anh có thấy hôm nay hơi nóng không? Hàn Nghi nói
-Ừ! Chị cũng nghĩ thế. Tôi nói
-Ở trong vườn kính hình như có cái hồ bơi còn sài tốt, chỉ cần bỏ nước vào là bơi được ngay. Hắn vừa nói vừa chỉ vào cái cái nhà kính khá to ở ngoài vườn.
-Ý kiến được đấy! Con bé nhảy dựng lên rồi kéo tay tôi về phòng nó -Em có bộ pikini này rất hợp với chị đấy!
-Ơ nhưng...chị không thích pikini lắm!
-Không sao đâu! Dáng chị cũng không phải là xấu lắm, mặc pikini khoe đường cong mà! Con bé cười kiểu tinh ranh nói
-Nhưng...
-Đừng lo! Dù em có là màn hình phẳng thì anh vẫn thấy rất hứng thú... Thất lục bỗng đỏ mặt nhìn tôi nói
-Đồ biến thái!!!!Mau chết đi!!!!
Thật là hai anh em quỷ sứ, dám giăng bẫy hại thỏ con đáng yêu và trong sáng này hà?! (╥_╥)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...