Cả bữa trưa, Chu Tịnh Kỳ bị Tô Vĩ Thành nhìn chăm chú khiến cô rất mất tự nhiên, không ăn uống được nhiều.
Hai ngừoi liên tiếp gắp đầy một bát thức ăn trước mặt cô, chăm cô từng chút một như chăm một đứa trẻ.
Tô Vĩ Thành nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa yêu thương:" Chiều nay em nghỉ, anh dẫn em về thăm nhà nhé.
Ba mẹ vừa hay đang trên đường về, chiều là về tới nhà rồi, ba mẹ gặp được em sẽ vui lắm.
"Vâng, em cũng muốn gặp ba mẹ.
Về đến Tô gia, dù rất muốn trò chuyện thêm với em gái, nhưng Tô Vĩ Thành không muốn Chu Tịnh Kỳ quá mệt mỏi
Căn phòng chuẩn bị cho em trước đây vẫn để đó, mỗi năm đều sẽ tu sửa một lần, theo sở thích của thiếu nữ từng tuổi, trang trí lại cho em.
Mọi ngừoi luôn nghĩ, bất cứ khi nào em trở về đều có một không gian trong nhà, là một phần không thể thiếu của Tô gia.
Để anh dẫn em lên.
Chu Tịnh Kỳ cảm động đỏ mắt, tay trong tay cùng Hàn Lâm Viễn cùng đi lên.
Căn phòng hướng nam màu trắng xa hoa, lộng lẫy.
Trong căn phòng không hề thiếu một thứ gì.
Đồ trang trí, sách báo, máy tính, thậm chí phòng thay đồ cũng vô vàn váy vóc, giày dép, trang sức.
Em nghỉ ngơi đi, anh với Lâm Viễn xuống dứoi nhà nói chuyện,
Hàn Lâm Viễn tránh xa Tô Vĩ Thành, sấn tới bên cạnh Chu Tịnh Kỳ: Tôi với cậu thì có chuyện gì chứ, tôi cũng muốn nghỉ ngơi cùng vợ tôi.
Tô Vĩ Thành lôi Hàn Lâm Viễn ra ngoài: Cậu thanh niên trai tráng như vậy cần phải nghỉ trưa hả.
Xuống đây tôi có chuyện cần nói với cậu.
Xong rồi quay sang cười yêu chiều với Chu Tịnh Kỳ:Em cứ nghỉ ngơi đi nhé,
Chu Tịnh Kỳ vốn không muốn ngủ, cô đi đi lại lại quanh căn phòng, xem từng chút một, từng ngóc ngách mà gia đình đã chuẩn bị cho cô.
Chu Tịnh Kỳ không có thói quen ngủ trưa, nhưng cô vẫn nằm xuống chiếc giường êm ái, mùi thơm của chăn đệm dịu nhẹ.
Không lâu sau Chu Tịnh Kỳ chìm vào giấc ngủ.
Bên dứoi quầy bar, Hàn Lâm Viễn và Tô Vĩ Thành mỗi ngừoi cầm một ly rượu
Cậu kể cho tớ chuyện trước đây của con bé đi
Cậu muốn nghe chuyện gì?- Hàn Lâm Viễn cầm ly rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ
Con bé từng được nhận nuôi đúng không, sao bây giờ không còn liên lạc nữa.
Hàn Lâm Viễn kể lại chuyện ba mẹ Chu từng đối xử bất công với cô, cả chuyện muốn gả cô cho cái tên từng bỏ vợ để lấy nhiều tiền sính lễ nữa.
Tô Vĩ Thành mắt đậm sát khí, tức giận: Đám ngừoi đó, lại dám đối xử với con bé như vậy.
Thật may là giờ đã cắt đứt quan hệ với nhà đó.
Hàn Lâm Viễn: Tớ cũng đã cho họ một bài học rồi.
Dù sao họ cũng có công nuôi lớn cô ấy, không thể ra tay nặng được, coi như trả món nợ nuôi dưỡng đó.
Cô ấy là ngừoi rất kiên cường, nếu như ngày đó cô ấy không quyết tâm muốn đi học, chắc giờ kết cục đã khác.
Tô Vĩ Thành: Cậu từng kể cậu gặp cô ấy trong bệnh viện thành phố B à?
Hàn Lâm Viễn: Lúc ấy ngừoi bạn thân của cô ấy bị bệnh nặng, ít lâu sau thì không qua khỏi, ngày nào tớ cũng gặp cô ấy khóc ngoài hành lang.
Chúng ta cũng phải cảm ơn cậu bạn đó, nhờ cậu ấy mà cuộc sống cấp ba của Kỳ Kỳ bớt vất vả hơn.
Tô Vĩ Thành: Người tốt như cậu bé đó lại đoản mệnh, thời gian sau đó chắc Kỳ Kỳ khổ sở lắm.
Càng nói càng thấy sót xa, dù đã đoán trước được nhưng khi nghe kể lại từng chuyện Tô Vĩ Thành vẫn khó có thể chấp nhận được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...