Mọi người vỗ tay rầm rộ, từng ngừoi cầm ly tới chúc mừng hai người.
Hàn Lâm Viễn vui vẻ, ai tới chúc cũng uống cạn, phấn khơi hệt như chúc rượu sau đám cứoi vậy.
Tô Vĩ Thành đi tới khoác lên vai anh:Làm tốt lắm ngừoi anh em.
Hàn Lâm Viễn nâng ly rượu chạm ly với Tô Vĩ Thành:Cảm ơn cậu.
Bữa tiệc cũng gần kết thúc, ai cũng ngà ngà say, quay về lều của mình nghỉ ngơi.
Hàn Lâm Viễn hôm nay uống khá nhiều, ngừoi nóng bừng, đã cởi đến cúc áo sơ mi thứ ba.
Chu Tịnh Kỳ nhìn thấy liền đỏ mặt, dù đã chung giường ngủ nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh lộ da thịt như vậy.
Bụng anh có khó chịu không, sao lại uống nhiều như vậy chứ
Hàn Lâm Viễn đưa hai tay ôm mặt cô hôn chụt miếng tiếng:Hôm nay anh vui mà.
Vậy mà lần trước còn tỏ ra là mình không vội
Tịnh Kỳ, mai chúng ta đi lấy chứng nhận nhé.
Chu Tịnh Kỳ cười dịu dàng:Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì chứng nhận lấy lúc nào cũng được, em nghe anh.
Hàn Lâm Viễn vui vẻ lắm:"Vậy giờ chúng ta về nhà, sang mai sẽ đi lấy chứng nhận luôn.
Hôm nay anh gọi mọi người tới đây mà giờ lại bỏ về trước thì không hay đâu.
"Họ sẽ hiểu thôi.
Đi nào, chúng ta về nhà"
Chu Tịnh Kỳ cực kỳ hạnh phúc, cô đã có một mái nhà để về rồi.
Hàn Lâm Viễn cũng không lẳng lặng rời đi, anh thông báo trên nhóm một tin rồi dắt tay Chu Tịnh Kỳ về nhà, tài xế đã chờ sẵn ở cổng khu dã ngoại.
Hàn Lâm Viễn đã uống say nhưng buổi sáng ngày hôm sau vân dậy được rất sớm, nhìn ngừoi bên cạnh vẫn đang say giấc, anh nhẹ nhàng không làm cô tỉnh giấc.
Chạy bộ vài vòng rồi mà trời còn chưa sáng hẳn.
Lại chuẩn bị bữa sáng cho Chu Tịnh Kỳ xong, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm.
Hàn Lâm Viễn lại đi tới phòng thay đố, cầm ra từng chiếc sơ mi ướm vào ngừoi, chọn tới chọn luo vẫn mãi mới chọn được cái ưng ý.
Sau đó lại chọn caravat, chọn đồng hồ, rồi lại đến áo khoác ngoài.
Tâm trạng còn hồi hộp hơn cả lúc chuẩn bị cầu hôn cô ngày hôm qua.
Chờ mãi cũng đến khi trời sáng hẳn, Hàn Lâm Viễn nhìn Chu Tịnh Kỳ cuộn mình trong ổ chăn, ngoan ngoãn hệt như một con mèo con.
Không nhìn được liền cúi xuống hôn sâu, Chu Tịnh Kỳ thiếu không khí đành phải thức dậy.
"Dậy ăn sáng nào, ăn xong còn đi lấy chứng nhận nữa" Hàn Lâm Viễn nói xong thì hôn một cái lên trán cô.
Hai người tíu tít ăn xong bữa sáng lập tức đi lấy giấy chứng nhận.
Cầm trên tay giây chứng nhận kết hôn, người đàn ông luôn thờ ơ, không bao giờ để lộ cảm xúc như Hàn Lâm Viễn giờ đây cũng đỏ mắt vì xúc động.
Chu Tịnh Kỳ ôm chặt lây eo Hàn Lâm Viễn, mắt ướt nhoè vị lệ :"Cảm ơn anh, bây giờ em đã thực sự có nhà để về rồi"
Hàn Lâm Viễn cùng ghì chặt như muốn khảm cô lên ngừoi mình:"Vợ à, anh yêu em"
"Em cũng yêu anh"
Chu Tịnh Kỳ muốn chia sẻ sự kiện hạnh phúc này, nhưng lại chợt nhận ra, cô đã chẳng ba mẹ nữa.
Chu Tịnh Kỳ nghĩ tới mẹ Hàn, cô chụp giấy chứng nhận gửi cho mẹ Hàn, kèm tin nhắn
[Mẹ à, con có thể danh chính ngôn thuận gọi mẹ rồi]
Sau đó mẹ Hàn lập tức gọi điện lại cho Chu Tịnh Kỳ, nghẹn ngào chúc hai con hạnh phúc.
Đến ba Hàn kiệm lời cũng giành lấy điện thoại, chúc mừng rồi dặn dò cô một hồi.
Hàn Lâm Viễn cũng gửi ảnh giấy chứng nhận lên nhóm chat, không khí trong nhóm lại một lần bùng nổ, cả màn hình ngập tràn bong bóng, trái tim màu hồng cùng lời chúc mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...