Chu Tịnh Kỳ dựa vào cánh cửa một lúc lâu.
Mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài hàng lang nữa mới về giường nằm xuống.
Trước đó Hàn Lâm Viễn đã tỏ tình với cô, nhưng cô đã dứt khoát từ chối anh, vậy nên mỗi khi chỉ có hai người cạnh nhau, Chu Tịnh Kỳ luôn thấy không được tự nhiên.
Nằm suy nghĩ miên man cuối cùng Chu Tịnh Kỳ không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Cô nằm mơ một giấc mơ, nhưng cũng không hẳn là mơ, mà là những ký ức khi còn nhỏ của cô.
Chu Tịnh Kỳ sinh ra tại một làng quê nhỏ thành phố B, cách thành phố A gần một nghìn cây số.
Chu Tịnh Kỳ nhớ được hồi cô con nhỏ ba mẹ cô vẫn luôn yêu quý cô.
Dù gia cảnh không được tốt nhưng không để cô đói bữa nào.
Chỉ từ khi em trai Chu Nhiên ra đời, cả nhà vỡ oà trong vui sướng, ba mẹ cô luôn nghĩ đời này hộ không có khả năng sinh nở nữa, vậy mà en trai Chu Nhiên đã tới với gia đình, như một món quà trời phật đã ban tặng cho họ vậy.
Từ đó Chu Tịnh Kỳ giống như một điều thừa thãi trong nhà, mọi người chỉ luôn vây quanh em trai Chu Nhiên của cô, dành mọi thứ cho em trai.
Chu Tịnh Kỳ lúc đó bảy tuổi, đã nhận biết được nhiều thứ xung quanh.
Cô hiểu được ba mẹ đã không còn yêu thương cô như trước nữa.
Chu Tịnh Kỳ có thể hiểu được, vì em trai còn nhỏ nên mọi người yêu thương, thiên vị hơn.
Là một người chị lớn, Chu Tịnh Kỳ cũng nên chăm sóc cho em trai mình.
Nhưng Chu Tịnh Kỳ không thể hiểu được những trận đòn roi vô lý của ba mẹ sau đó.
Đôi khi chỉ vì cô muốn chạm vào em trai, ba mẹ cũng sẽ mắng nhiếc cô.
Dù lúc đó tuổi vẫn còn nhỏ nhưng Chu Tịnh Kỳ đã hiểu được sự thiên vị của mọi người dành cho con trai, còn mình chỉ vì là con gái nên bị đối xử không tốt.
Vì vậy , từ đó về sau Chu Tịnh Kỳ luôn ngoan ngoan, chăm chỉ, cố gắng học hành chỉ để ba mẹ chú ý đến mình.
Nhưng dù Chu Tịnh Kỳ có cố gắng thế nào cũng chỉ bị coi như con ghet trong gia đình.
Mà mãi về rất lâu sau này cô mới hiểu nguyên nhân vì sao.
Gia cảnh nhà Chu Tịnh Kỳ vốn không được tốt, miễn cưỡng chỉ đủ ăn.
Từ ngày em trai Chu Nhiên sinh ra, ba mẹ dành mọi thứ tốt nhất cho em trai, vậy nên điều kiện trong nhà càng chật vật.
Nhiều lần Chu Tịnh Kỳ đã nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ ba mẹ nhìn cô, nhưng cô còn nhỏ, không hiểu ánh mắt ấy có ý gì.
Sau này lớn lên, cô dần dần hiểu ra, ánh mắt đó là sự chán ghét, còn tỏ rõ ràng rằng nhìn cô giống như nhìn thấy gánh nặng của bọn họ vậy.
Năm Chu Tịnh Kỳ học hết lớp chín, thành tích của cô rất tốt, có thể được chuyển thẳng lên trường cấp ba của tỉnh để học.
Chu Tình Kỳ vốn rất kích động muốn về thông báo với ba mẹ tin vui này, nhưng cô không chờ được những lời khen của ba mẹ, họ tạt cho cô một gáo nước lạnh, nói cô chỉ cần học hết lớp chín thôi.
Học nữa chỉ tốn tiền của gia đình, nên đi làm kiếm tiền giúp đỡ gia đình rồi.
Chu Tịnh Kỳ đã khóc suốt đê hôm đó, ngày hôm sau mang theo đôi mắt sưng đỏ tới gặp cô giáo chủ nhiệm, báo với cô rằng mình không thể đi học tiếp.
Cái khu này của bọn họ rất nhỏ, có chuyện gì đó là chẳng mấy lúc đã truyền đến tai nhau.
Vậy nên chuyện gia đình đối xử bất công với Chu Tịnh Kỳ, mọi người đều biết được.
Cô giáo rất thương học sinh của mình, Chu Tịnh Kỳ lại là một cô bé rất xinh đẹp lại ngoan ngoãn, thành tích tốt vậy mà không được tiếp tục học thì rất đáng tiếc.
Cô giáo an ủi Chu Tịnh Kỳ, nói rằng sẽ tới nhà khuyên ba mẹ cô giúp cô.
Chu Tịnh Kỳ vẫn lo lắng nhưng lại hi vọng cô giáo có thể thuyết phục được ba mẹ cho mình đi học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...