Chu Tịnh Kỳ vừa đến, mấy ông bà bên khu dưỡng lão đã hồ hởi gọi cô : Kỳ Kỳ, lại đây nào
Sau đó mọi người lại thấy Hàn Lâm Viễn cũng đnag đi tới, nhân viên và mấy bệnh nhân có biết anh liền lục tục chào hỏi
Giám đốc Hàn.
Mọi người cứ chơi vui vẻ như mọi năm đi, hôm nay tôi cũng chỉ là một người bình thường cũng cần ăn cơm tất niên, đón giao thừa thôi.
Mọi người làm lâu năm nên hiểu, nhìn ngoài mặt Hàn Lâm Viễn là kiểu người lạnh lùng, mặt không bao giờ biểu cảm vui buồn, nhưng lại luôn quan tâm đến người khác.
Là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Bọn họ cũng biết anh sẽ không để bụng dù bọn họ ăn nói, hành động quá giới hạn vào ngày hôm nay.
Mọi người kéo nhau cười cười nói nói ngồi xuống ăn bữa cơm tất niên.
Hàn Lâm Viễn đã ăn cơm tất niên cùng với ba mẹ Hàn rồi mới tới đây nên anh chỉ định đến góp vui một chút rồi sẽ về như mọi năm.
Nhưng năm nay có lẽ anh sẽ không về sớm nữa.
Mọi người ngồi về chỗ của mình, chỗ bên tay phải Chu Tịnh Kỳ vẫn chưa có người ngồi, Hàn Lâm Viễn rất tự nhiên đi tới ngồi xuống.
Chu Tịnh Kỳ có chút giật mình, nhưng vẫn quay sang Hàn Lâm Viễn cười nhẹ, chào: Giám đốc Hàn.
Hàn Lâm Viễn chỉ 'Ừ' một tiếng xem như trả lời rồi không nói gì nữa, Chu Tịnh Kỳ cũng an phận không bắt chuyện, tránh để bị nói là lôi kéo quan hệ với giám đốc.
Chu Tịnh Kỳ vui vẻ trò chuyện với người xung quanh, mọi người cũng hào hứng vừa ăn uống vừa trò chuyện, coi nhau như người thân bạn bè chứ không còn cấp trên cấp dứoi vào giờ khắc này.
Vậy nên, dù Hàn Lâm Viễn nhiều lần hướng ánh mắt về phía Chu Tịnh Kỳ thì cũng không ai phát hiện ra.
Ăn uống dọn dẹp xong cũng chỉ mới hơn mười giờ, mọi người lại tiếp tục ngồi trò chuyện chờ thời khắc năm mới sang.
Điện thoại của Hàn Lâm Viễn rung lên nãy giờ, đám bạn của anh hỏi bao giơg anh mới tới, mọi năm là đã đến từ sớm rồi mà năm nay chưa thấy đâu.
Hàn Lâm Viễn khẽ liếc ngừoi bên cạnh, trả lời lại trong nhóm
[Qua giao thừa tớ sẽ đến]
Có mấy nhóm người mang cả bài ra để chơi, Chu Tịnh Kỳ không biết nên chỉ ở bên cạnh xem ké, mặt chưa lúc nào dứt nụ cười, hôm nay là lần đầu tiên Hàn Lâm Viễn thấy cô vui vẻ thật sự như vậy.
Mọi ngươig cũng thấy kì lạ là sao năm nay giám đốc của bọn họ vẫn còn ở lại tới giờ này, mọi năm anh đều đến chung vui một lúc rồi sẽ về sớm, chưa bao giờ cùng họ cùng đón giao thừa.
Có mấy người đã lớn tuổi, không chịu được dày vò của việc thức khuya nên đã về sớm nghỉ ngơi.
Trong khuôn viên còn lại hai ba chục người vẫn còn đang sôi nổi.
Mọi người chơi say sưa, có ngừoi nhắc nhở, sắp đến giao thừa rồi, mọi người chuẩn bị đếm ngược thôi.
Thế là cả đám ngừoi dọn dẹp lại sạch sẽ xong cùng kê ghế thành từng hàng, ngồi giờ giây phút giao thừa thiêng liêng.
Mười giấy cuối cùng mọi người cùng nhau đếm ngược
Mười...
Chín...
...
Chúc mừng năm mới.
Cùng với tiếng chúc, hàng ngàn bông pháo hoa rực rỡ màu sắc nổ trên nền trời, sáng rực cả mảng khuôn viên bệnh viện.
Mọi người cùng quay sang bắt tay, chúc nhau năm mới bình an.
Không khí vui vẻ đầm ấm.
Chu Tịnh Kỳ cũng lẩm nhẩn trong miệng, chúc cha mẹ và em trai cô sẽ luôn mạnh khoẻ.
Mắt Chu Tịnh Kỳ rưng rưng nhưng môi vẫn nở nụ cười nhẹ, Hàn Lâm Viễn nhìn đến say đắm.
Rồi anh bỗng hơi cúi xuống, hơi thở ấm áp bất ngờ phả vào mặt, Chu Tịnh Kỳ sững sờ giây nát, lại nghe giọng nói trầm thấp quyến ruc của anh
Chu Tịnh Kỳ, chúc mừng năm mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...