Rung Động 2


Chu Tịnh Kỳ nỗ lực hơn cả khi học cấp ba, cô luôn dành được kết quả xuất sắc nhất, cũng là học trò cưng trong mắt các giáo sư.
Hết kỳ học đầu tiên, không có gì bất ngờ, cô dành được học bổng giá trị nhất.

Chu Tịnh Kỳ càng trở lên nổi tiếng hơn trong trường đại học A.
Tại thành phố A, bệnh viện Thanh Bình là bệnh viện nổi tiếng nhất, là ước mơ của tất cả những người theo ngành y, vậy nên cơ hội làm việc tại đó rất khó khăn.
Chu Tịnh Kỳ là một sinh viên giỏi, lại ngoan ngoan hiểu chuyện, các giao sư trong khoa luôn muốn nâng đỡ cô.
Giáo sư đã gọi Chu Tịnh Kỳ tới, nói chuyện với cô về chuyện bệnh viện Thanh Bình gần đây có tuyển tình nguyện viên.

Cơ hội được vào bệnh viện Thanh Bình làm việc là rất khó khăn.

Tình nguyện viên tại bệnh viện sau này có cơ hội ở lại bệnh viện làm việc không cũng còn khó nói trước.


Mà công việc tình nguyện này lại vất vả, chẳng ai muốn nhận, họ nghĩ việc làm này vừa tốn sức lại không có khả năng được nhận ở lại làm việc nên không ai muốn làm.

Em cứ về suy nghĩ kỹ xem có muốn tới đó làm tình nguyện viên không.
Chu Tịnh Kỳ cũng đã nghiên cứu kỹ các bệnh viện ở thành phố A, bệnh viện Thành Bình là bệnh viện hàng đầu, ít có bệnh viện nào có thể sánh được.
Đãi ngộ cho nhân viên cũng rất tốt, nếu được nhận ở lại làm việc, sau này cô sẽ được ở lại ký túc xá của bệnh viện, tiết kiệm được khoản tiền nhà, tiền đi lại.
Chu Tịnh Kỳ không chút phân vân, quyết định sẽ nhận việc tình nguyện này.
Giáo sư gửi thông tin của Chu Tịnh Kỳ tới phòng nhân sự của bệnh viện Thanh Bình.

Hiện tại số người đồng ý làm công việc nặng nhọc này không có mấy ngừoi, vậy nên Chu Tịnh Kỳ sớm nhận được thông báo cô tới bệnh viện báo danh.
Bệnh viện Thanh Bình cũng không quá xa trường đại học A, chỉ muốn chặng xe bus là đã tới nơi.


Chu Tịnh Kỳ đến gặp nhân viên phụ trách báo danh, rồi cùng thảo luận thời gian cô sẽ đến bệnh viện làm tình nguyện, để cô có thể hoàn thành việc học mà không gây ảnh hưởng.
Bệnh viện Thanh Bình nổi danh là nơi khám chữa bệnh tốt nhất, cũng là bệnh viện nhân đạo nhất.

Nhân đạo với cả nhân viên và người bệnh.
Trong viện có một khu vực khám chữa bệnh đặc biệt, người bệnh ở đây đều là những người lớn tuổi, gia cảnh không tốt, không có người chăm sóc, ví khu vực này giống như viện dưỡng lão cũng không sao.
Người khác tranh đấu kịch liệt để vào được bệnh viện Thanh Bình, đến lúc trở thành nhân viên bệnh viện thực thụ, có mấy người sẽ nguyện ý đến khu vực như vậy để giúp đỡ.

Họ sợ mệt nhọc và phiền phức, chỉ muốn ở lại khoa chuyên khoa của họ làm việc, rồi thi lên bằng cấp.
Khoa dưỡng lão đó Hàn Lâm Viễn kiên quyết giữ lại, muốn cho những người bệnh không nơi lương tự có một chỗ để yên tâm khám bệnh, vậy nên hàng năm Hàn Lâm Viễn vẫn cho tuyển tình nguyện viên hỗ trợ khu vực này.
Dù sao Hàn Lâm Viễn cũng không thiếu tiền, cũng muốn mấy ông bà bệnh nhân đó có nơi để chữa bệnh, an hưởng tuổi già.
Khi anh thành lập lên khu dưỡng lão này, đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của mấy người trong ban quản trị, nhưng Hàn Lâm Viễn nắm tới 70% cổ phần của bệnh viện, nên không ai ngăn được anh làm điều anh muốn.
Sau này khoa dưỡng lão được nhiều ngừoi biết đến, nhiều trang báo đài nổi tiếng lên tiếng khen ngợi, tên tuổi của bệnh viện ngày càng vượt xa những bệnh viện khác, mấy người trong ban quản trị kia đến đi ngủ cũng vẫn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui