– Tôi chỉ kể lại những lời chú Trác tâm sự khi chúng tôi gặp nhau.
Di im lặng. Một lát sau cô hỏi:
– Phi Phụng bây giờ thế nào?
Nhún vai, Cần trả lời:
– Nghe Phi Nga khoe, Phụng đang làm thủ tục đi Canada với ông chồng Việt kiều rất giàu.
Di buộc miệng:
– Chị ấy chuyển hệ nhanh đến thế sao?
Cần nhướng mắt:
– Biết sao hơn, khi chị Phụng là hoa khôi đâu thể bị mang tiếng lâu được. Bởi vậy Phi Phụng phải lấy chồng giàu càng nhanh càng tốt. Chị ấy muốn chú Trác phải ân hận vì đã bỏ chị ấy. Đàn bà như Phi Phụng cũng độc thật.
Thiên Di nhíu mày:
– Sao anh lại nói vậy?
Cần hạ thấp giọng:
– Tôi nghe người ta đồn là Phi Phụng mướn người đốt cà phê của chú Trác để trả thù.
Thiên Di thảng thốt:
– Thật không đó?
– Chậc! Tôi đâu phải người nhiều chuyện. Di không tin thì thôi.
– Tôi tin anh. Nhưng Trác biết không?
Cần nói:
– Tôi chẳng hiểu nữa.
– Vậy anh nghe tin đồn ấy từ ai?
– Từ đám công nhân của anh Thế. Họ không bịa chuyện đâu. Họ còn biết kẻ gây ra vụ cháy là một gã nghiện xì ke cần tiền để chích. Sau vụ cháy, hắn đã biến mất.
Thiên Di bứt rứt:
– Tôi không tin chị Phi Phụng nhẫn tâm như vậy.
Cần hơi mỉa mai:
– Tại Di thánh thiện quá.
Thiên Di xụ mặt:
– Anh chọc quê tôi à?
– Đâu có. Nhưng Di nghĩ sao về những lời tôi nói? Di sẽ trở về trại Thùy Dương chứ?
Chống tay dưới trán, Di thở dài:
– Tất cả đã qua rồi. Tôi muốn được bình yên.
Cần xa xôi:
– Nhìn mặt hồ phẳng lặng, đâu ai nghĩ dưới lòng hồ đang dấy lên những đợt sóng ngầm. Tôi chúc phúc cho sự bình yên của Di vậy. Giờ tôi phải đi.
Thiên Di như choàng tỉnh:
– Vội vậy sao?
– Tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Hôm khác sẽ ghé thăm Di.
Đứng dậy tiễn Cần, cô ngập ngừng:
– Đừng kể với Trác là đã gặp tôi nhé!
Cần lơ lửng:
– Tôi sẽ cố nhớ lời dặn này, dù biết đó không phải là lời thật lòng.
Đưa tay chào Di, Cần nhảy tót lên chiếc xe ôm với phong cách y như dân Sài Gòn. Cần đã đi xa lắm rồi, nhưng những gì anh nói đã vang trong đầu cô từng tiếng, từng tiếng một.
Mọi chuyện ở trại Thùy Dương đã diễn ra khác hẳn với suy đoán của Di. Vậy mà dì Thủy vẫn lặng thinh, dù biết cô và Trác đều đau khổ. Nhất là Trác, anh đang gặp khó khăn, đang cần an ủi bởi một người thật lòng yêu thương anh.
Dì Thủy đúng là có trái tim bằng đá nên mới dửng dưng như thế. Chưa bao giờ cô muốn bay về trại Thùy Dương như lúc này. Cô nhớ Trác đến cuồng điên, vậy mà vừa rồi cô lại dặn Cần đừng cho Trác biết đã gặp cô.
Di đúng là giả dối. Mà dối để làm chi cơ chứ? Liệu tâm trí cô sẽ bình yên như cô muốn được không?
Chắc chắn là không rồi. Nhưng cô sẽ làm gì đây? Một thời gian đã nhọc nhằn trôi qua. Di mới quen với nếp nghĩ không có Trác suốt cuộc đời mình thì bây giờ thói quen mong manh ấy bị phá vỡ bởi những thông tin Cần mang đến.
Di biết cô sẽ không sống bình yên nếu không gặp được Trác. Việc này Di phải chủ động, chớ đâu thể chờ đợi, cơ hội sẽ qua, biết đâu chừng người ta sẽ ân hận vì sự dè dặt quá đáng của mình. Di và Trác đâu bị ràng buộc bởi ai nữa. Tại sao cô còn tự dối mình để suy nghĩ, để chần chừ trong khi Trác vẫn chờ cô trở lại chứ?
Loay hoay xếp mọi thứ theo quán tính, Thiên Di cố tập trung để ghi sổ những sách báo mới đem về, nhưng ghi lộn lung tung. Vứt cây viết xuống mặt quầy, Di quyết định bước qua phòng điện thoại công cộng kế bên. Cô phải gặp Trác mới được.
Tay run run bấm những con số thuộc nằm lòng, cô hồi hộp chờ đợi nghe những lời thân quen của Trác. Nhưng giọng dì Thủy vang lên khiến Di giật bắn người. Cô ấp úng:
– Dạ .... Thiên Di đây ạ.
Bà Thủy có vẻ hốt hoảng:
– Nhà xảy ra chuyện hả? Mẹ mày làm sao?
– Dạ không. Không có chuyện gì cả.
Bà gắt:
– Vậy gọi điện làm chi cho tao mất cả hồn?
Thiên Di liếm môi:
– Dì và ... mọi người khỏe không? Lâu quá, con muốn hỏi thăm vậy mà.
Giọng bà Thủy dịu lại:
– Ở đây vẫn bình thường. Biệt thự Thùy Dương có bà chủ mới, trường học cũng có thầy giáo mới. Cuộc sống vẫn tiếp nối ngày qua ngày. Con đã hứa với dì là cắt đứt mọi liên lạc với nơi này. Lâu nay, con đã làm tốt, sao bỗng dưng lại gọi điện hỏi thăm vậy? Lỡ người nhấc máy là Phi Phụng thì phải phiền không.
Thiên Di hơi hẫng khi nghe những lời của bà Thủy. Cô sựng lại hết mấy giây mới bật giọng tức tối:
– Làm gì có Phi Phụng ở đó.
– Hừ! Không ở đây thì cô ta ở đâu? Lấy chồng phải theo chồng chứ.
Thiên Di gào lên:
– Dì còn dối con tới bao giờ đây?
Đưa tay chặn ngang ngực, Di lắp bắp:
– Con ... con ... vừa ... gặp Phi Phụng ở Sài Gòn. Cô ta đang làm thủ tục đi Canada với ông chồng Việt kiều giàu sụ. Phụng và cậu Trác đã không còn gì lâu rồi, sao dì không cho con hay?
Bà Thủy nói thật nhanh:
– Chuyện đó không liên quan tới con. Cậu Trác bỏ Phụng và sẽ cưới người khác, nhưng người ấy không thể là con được.
Di gào lên:
– Tại sao?
– Dì không muốn.
Thiên Di mím môi:
– Nếu thế thì dì nhẫn tâm quá. Con nhất định sẽ gặp lại anh ấy, mặc cho dì ngăn cấm.
Bà Thủy gằn từng tiếng:
– Gặp lại Trác, con càng đau khổ hơn. Cậu ấy bị phỏng lửa. Bây giờ là một phế nhân, tay chân què quặt, mặt mũi biến hình suốt ngày thu mình vào xó, Trác sẽ không gặp con đâu.
Tựa hẳn người vào phòng điện thoại, Di thấy xây xẩm mặt mày trước điều bất ngờ này. Lúc cô còn gượng đứng được, bà Thủy đã nói tiếp:
– Dì đã cho Trác địa chỉ. Nếu muốn gặp con, cậu ấy đã liên lạc rồi. Tốt nhất, con hãy quên như đã từng quên. Hiện tại có một y tá đang săn sóc Trác. Sắp tới, hai người sẽ cưới đấy. Chẳng lẽ con lại muốn xen vào làm kẻ thứ ba nữa? Dì từng bảo cậu Trác hay thay đổi, không thủy chung. Bộ con quên rồi à? Nếu yêu cậu ấy, suốt đời con sẽ khổ, sẽ khổ đấy.
Thiên Di nhắm mắt lại, tai ù đi. Cô nghe bà Thủy hỏi thăm ba mẹ mình, hỏi thăm việc buôn bán, và hỏi nhiều thứ khác nữa, nhưng Di không còn sức trả lời, cô cứ ậm ừ mãi với nước mắt giàn giụa.
Gác máy, trả tiền điện thoại, Di thẫn thờ trở về quầy sách. Cô ôm hận khi tự chuốc khổ vào thân. Giá như đừng gặp Cần, đừng nghe Cần nói, và giá như Di đừng ngốc nghếch gọi điện về trại Thùy Dương, có lẽ cô không nát lòng như bây giờ.
Nhưng tại sao Cần lại giấu cô Trác bị tàn phế nhỉ? Anh sợ cô không chịu nổi sự thật này à? Hay anh muốn thử thách tình yêu của Di đối với sự tàn tật của Trác? Nhưng dù thế nào, Thiên Di cũng không thể quên anh như đã từng quên được, vì cô vẫn còn quá yêu anh. Sớm hay muộn, cô cũng sẽ trở lại trại Thùy Dương. Di sẵn sàng chấp nhận khổ sở vì Trác cơ mà.
Bỗng nhiên, cô thấy tâm hồn đang nặng trĩu của mình chợt nhẹ nhõm với quyết định vừa rồi. Có thể mọi vật ở trại Thùy Dương đều đã thay đổi, nhưng Di vẫn phải đến đó, dù đến để nhìn thấy Trác đã là của người khác.
Bà Hai kêu lên mừng rỡ:
– Trời ơi! Cháu đó hả Thiên Di? Thật quá bất ngờ. Sao không gọi điện báo cho dì Thủy biết?
Thiên Di mỉm cười:
– Cháu muốn tạo sự ngạc nhiên ọi người mà. Dì cháu đâu rồi?
Vừa nhấc nồi canh xuống, bà Hai vừa trả lời:
– Cô ấy mới ra chợ với cậu Thi. Hai người phải ghé mua sách cho cậu Trác nữa nên chắc còn lâu mới về.
Thiên Di ngập ngừng:
– Dạo này cậu Trác vẫn còn thích đọc sách à?
Bà Hai chép miệng:
– Chớ cậu ấy còn biết làm gì bây giờ. Suốt năm rồi ở đây xảy ra đủ thứ chuyện. Tội cậu Trác lắm!
Di cố giữ giọng bình thản:
– Cậu Trác đâu rồi dì Hai?
– Giờ chắc trong phòng sách. Hay là cháu vào thăm cậu ấy đi. Sẵn tiện mang vào hộ dì ly cà phê.
Thiên Di gật đầu. Mới bưng ly cà phê lên, bà Hai đã thì thầm vào tai cô:
– Cậu Trác thay đổi lắm. Cháu đừng sợ, nếu lỡ bị cậu ấy quát nhé.
– Vâng ạ.
Bưng cái khay, Di bước từng bước nhẹ tênh về phía phòng sách. Bước chân thì nhẹ, nhưng ngực cô lại nặng trĩu. Vài ba giây nữa thôi, Di sẽ đối mặt với Trác và cũng là đối mặt với chính mình.
Anh thay đổi nhiều lắm. Dì Hai đã cảnh báo như thế, cô nên chuẩn bị để chấp nhận một gương mặt méo mó, đầy sẹo, một thân thể co rút vì phỏng đi.
Gõ nhẹ cửa, Di nghe tiếng Trác gay gắt:
– Vào đi!
Tim đập mạnh, Di đẩy cửa. Căn phòng âm âm tối. Ánh sáng từ cửa sổ không đủ sức tạo sinh khí ọi vật bên trong. Thiên Di không thấy Trác đâu cả.
Chắc anh đang ngồi trong chiếc ghế mây to quen thuộc ngoài cửa sổ. Anh đang đọc sách hay đang chìm trong tăm tối của phận mình? Tự dưng Di muốn khóc khi nghĩ tới nỗi khổ của một người tháo vát, ham việc, năng động như Trác lúc phải thành phế nhân.
Đặt khay đựng cà phê xuống bàn rồi, cô đứng yên như trời trồng. Giọng Trác lại vang lên:
– Chị Thủy về chưa?
Thiên Di cắn môi, tay dọn dẹp những chồng sách trên bàn như một phản xạ.
Cô ứa nước mắt khi Trác cáu kỉnh:
– Sao làm thinh vậy dì Hai?
Cố ngăn cơn xúc động, Di ấp úng:
– Dạ .... chưa ...
Trác kêu lên kinh ngạc:
– Ai đó?
Thiên Di nức nở khi Trác bật dậy khỏi chiếc ghế mây và quay người lại. Di nhìn sững vào anh. Nhưng ngoài màn nước mắt nhòe nhoẹt ra, cô không thấy gì khác ngoài cái dáng cao to đang lao về phía mình. Rồi cả người Di lọt thỏm vào vòng tay khỏe mạnh, cứng cáp rất đỗi thân quen của Trác.
Giọng anh nghẹn lại, run rẩy:
– Anh nhớ em. Nhớ quá.
Thiên Di vùi mặt vào ngực Trác:
– Em cũng nhớ anh.
Rồi cô ngước lên nhìn anh trân trối:
– Anh ... anh có sao không?
Nâng gương mặt Di lên, Trác âu yếm:
– Anh vẫn bình thường, sao em lại hỏi vậy?
– Anh không bị phỏng hả?
Nhìn đôi mắt tròn xoe lo lắng của Di, Trác thương đứt ruột. Anh không trả lời mà cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn dài nhớ nhung, khao khát. Thiên Di khẽ rùng mình đón nhận môi anh. Hai người mê mải, say sưa hôn nhau cho bõ những ngày xa cách.
Sau cùng, Trác lên tiếng:
– Anh tin tưởng em sẽ trở lại. Nhưng không ngờ phải lâu thế này, lâu đến mức anh luôn sống trong nghi ngờ, tuyệt vọng.
Thiên Di hờn tủi:
– Còn em, em đã rời khỏi đây với một trái tim vỡ nát. Em rất hận anh, anh biết không?
Giọng cô nghẹn lại:
– Nhất là khi nhận được thiệp cưới. Em đã ngã bệnh hết một tháng.
Trác siết cô trong tay, dìu cô về chiếc ghế mây và đặt cô ngồi trong lòng mình.
Anh xót xa:
– Anh có lỗi với em. Nhưng lúc đó anh đâu hề phát thiệp, dù Phi Phụng đã ra sức trói buộc anh.
Nhíu nhíu mày, Trác nói:
– Chính chị Thủy đã gởi thiệp cho em để chia cắt chúng ta. Cho tới bây giờ, chị ấy vẫn giữ ấn tượng xấu về anh. Nhưng anh không trách đâu. Cũng tại mình không chín chắn trong tình yêu, đành phải chịu tai tiếng. Anh đã năn nỉ, thậm chí van xin nhưng chị Thủy nhất định không hé môi nơi em ở. Mấy tháng liền, anh đã vào Sài Gòn hàng chục lần với niềm tin sẽ tìm được em. Mỗi lần đi, tim anh đầy ắp hy vọng để rồi thất vọng quay về.
Thiên Di nói:
– Vậy mà chính Cần lại tìm ra em. Ảnh cho em biết Phi Phụng đang làm hồ sơ xuất cảnh theo chồng sang Canada. Còn anh thì gặp toàn xui rủi.
Trác say đắm nhìn Di:
– Em là thần hộ mệnh của anh. Có em kế bên, anh sẽ hạnh phúc và may mắn.
– Nhưng thật sự anh không bị thương chút nào trong trận cháy đó sao?
– Có chứ. Anh bị phỏng sau lưng, sẹo vẫn còn đầy người. Trông gớm lắm.
Thiên Di thở hắt ra:
– Vậy mà dì Thủy làm em khóc mất mấy đêm.
– Lại chị Thủy à? Chị ấy đã làm gì em?
Thiên Di trầm giọng:
– Khi em rời khỏi biệt thự Thùy Dương, dì Thủy bắt em hứa không bao giờ được liên lạc với bất cứ ai ở đây. Bù lại, dì sẽ cho tiền để em xoay xở làm ăn. Thoạt đầu, em từ chối và đến tìm anh. Nhưng tới phòng khách, em lại thấy anh với Phi Phụng đang hết sức tình tứ. Cảm giác bị lừa dối khiến em choáng. Đạp xe như điên về nhà, em đồng ý theo yêu cầu của dì Thủy.
Trác bùi ngùi:
– Cho nên em không viết thư cho anh, dù chỉ một chữ hay gọi điện thoại cho anh, dù một lần chứ gì? Em biến mất khỏi đời anh như là em chưa bao giờ tồn tại. Anh chỉ mong gặp em trong mơ. Khổ nỗi anh chỉ toàn gặp ác mộng.
Thiên Di nhìn Trác:
– Sau khi gặp Cần, nghe anh ấy kể những chuyện xảy ra ở đây, em gọi điện thoại ngay với hy vọng sẽ gặp được anh. Không ngờ người nhấc máy là dì Thủy. Dì ấy quát em một trận. Khi biết em muốn gặp anh, dì Thủy đã ngăn cản và bảo rằng anh đã tàn phế vì bị phỏng lửa. Dì Thủy bảo anh tay chân què quặt, mặt mũi biến hình, tính tình thay đổi. Anh sắp làm đám cưới với cô y tá chăm sóc mình nữa chứ.
Trác bật cười:
– Chị Thủy vẽ chuyện tài thật. Bộ em không sợ hình ảnh gớm ghiếc ấy sao còn tìm anh?
Thiên Di xụ mặt:
– Anh hỏi như vậy mà nghe được à? Nếu biết anh nguyên vẹn thế này, em đã không trở về, cũng không tốn nước mắt tội nghiệp anh mất mấy đêm.
Trác vội vàng nói:
– Anh đáng tội nghiệp lắm chứ.
Vừa nói, anh vừa cởi chiếc áo đang mặc ra. Nguyên tấm lưng rộng của anh lồi lõm những đám sẹo đỏ trông thật dễ sợ.
Không dằn được lòng, Di ôm lấy anh bật khóc:
– Ôi trời ơi! Chỉ thấy sẹo thôi, em đã đau rồi, huống hồ chi là anh.
Trác xúc động hôn lên đôi mắt ướt của Di.
– Hơn hai tháng trời, anh chỉ nằm sấp với tất cả đau đớn về thể xác và sự cô đơn của tâm hồn. Những lúc đó, anh khao khát có em biết bao.
Ngập ngừng một chút, Trác thở dài:
– Đây có phải quả báo mà anh phải nhận không? Anh không biết nhưng tai nạn ập tới với anh đã làm Phi Phụng hả hê. Cô ấy bêu rêu anh khắp nơi, và cho rằng ngày tàn của trại chủ lớn nhất vùng này đã tới.
Thiên Di mím môi:
– Chính Phi Phụng gây ra chuyện này mà.
Trác sửng sốt:
– Cần nói với em à?
– Bộ anh không biết sao?
Trác im lặng. Anh mặc áo vào, đốt một điếu thuốc, giọng trầm hẳn xuống:
– Khi nghe anh nói vì không hợp tánh, anh và cô ấy sẽ không tiến tới, Phi Phụng đã hăm dọa tự tử, khiến anh hết sức lo sợ. Do đó, thay vì từ chối thẳng thừng, anh hẹn lần hẹn lựa xin hoãn ngày cưới vì lý do tài chính. Phải nói là suốt thời gian đó, anh muốn điên vì suy nghĩ, vì nhớ em. Một bên là lý trí nặng trĩu, một bên là tình yêu nồng nàn. Càng lúc anh càng nhận ra, anh không thể sống với Phi Phụng được. Dường như Phụng hiểu anh đang dùng kế hoãn binh nên thừa lúc vẫn còn giữ chủ quyền ngôi biệt thự ở Đà Lạt, cô ta đã bán với lý do khá buồn cười là lấy tiền lo tổ chức cưới mà không hề nói với anh một tiếng.
Môi nhếch lên, Trác nói tiếp:
– Nhà đã bán thì còn cưới xin gì nữa. Dù chưa có sự ràng buộc pháp lý nào, nhưng anh vẫn bỏ số tiền bán nhà ấy cho Phụng, xem như anh mua lại sự tự do của mình. Vậy mà Phi Phụng vẫn chưa thỏa mãn. Anh cũng nghe phong phanh, chuyện cháy cà phê là do cô ta mướn người làm, nhưng anh không muốn truy cứu. Tính ra anh thiệt hại về vật chất rất nhiều, nhưng tinh thần rất thoải mái vì anh tin tương lai sẽ có em mãi mãi.
Thiên Di nũng nịu:
– Em thăm anh rồi phải về Sài Gòn ngay.
Kéo Di vào lòng, Trác cao giọng:
– Anh không cho em về.
Thiên Di hất mặt lên:
– Bọn trẻ đã có thầy giáo mới, ở đây đâu còn việc gì cho em làm.
Ủ đôi tay nhỏ bé của Di trong đôi tay to, cứng của mình, Trác thành khẩn:
– Em làm bà chủ trại Thùy Dương nha. Chỗ ấy vẫn còn trống để chờ em.
Người nóng bừng, Thiên Di lo lắng:
– Em sợ lắm. Với lại dì Thủy không chịu đâu.
Trác cau mày:
– Chúng ta yêu nhau thật lòng, chị ấy đâu có quyền ngăn trở. Phi Phụng đã lấy chồng rồi, chị Thủy không đồng ý điểm nào nữa chứ?
Di chưa biết trả lời sao, đã nghe giọng bà Thủy rành rọt vang lên ở cửa:
– Tôi không muốn con bé trèo cao rồi phải bẽ bàng khi té đau. Cậu Trác, cậu hãy buông tha nó đi!
Thiên Di lúng túng đứng xích ra. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của bà Thủy, cô thấy mình như có lỗi.
Giọng bà lạnh tanh:
– Dì muốn nói chuyện riêng với con.
Thiên Di nhìn Trác. Anh nhỏ nhẹ:
– Lâu lắm rồi hai dì cháu không gặp nhau, đây là dịp để dì Thủy hiểu chúng ta. Em không có gì phải sợ cả. Riêng anh, sẽ không để mất em đâu.
Dứt lời, anh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Thiên Di chợt thấy lạnh. Cô co ro ngồi xuống đối diện với bà Thủy.
Lâu lắm, bà mới lên tiếng:
– Dì biết có nói nhiều cũng vô ích. Cũng tại dì gọi con lên vùng đất này nên mới xảy ra chuyện. Nếu không gặp con, chắc Trác đã yên ấm bên Phi Phụng rồi. Nhưng có chắc họ yên ấm với nhau không, khi cô ta vừa tham lam vừa độc ác?
Thở dài, bà nói tiếp:
– Trác là người lận đận trong tình duyên. Không ai yên tâm khi con gái mình yêu một người từng gây ra nghiệp chướng như thế. Có khi nào con nghĩ suốt cuộc đời còn lại con sẽ bị ám ảnh bởi một người điên không?
Thiên Di nói đại:
– Con chỉ bị ám ảnh, nếu không được sống với Trác.
Bà Thủy cau mày:
– Hừ! Đúng là trơ trẽn! Con còn quá trẻ để hiểu thế nào là sự từng trải. Dì đã sống rất nhiều, đã thấy biết bao nhiêu cuộc tình tan vỡ, dì không thể tin Trác sẽ dừng chân bên con suốt đời.
Thiên Di vội vã bênh vực:
– Anh ấy lận đận, nhưng không lăng nhăng. Con tin Trác thật lòng với con. Tại sao dì cứ giữ mãi ấn tượng xấu về Trác? Lẽ nào dì làm việc với anh bao lâu mà vẫn chưa hiểu con người Trác?
Bà Thủy im lặng. Một lát sau, bà nói:
– Nhưng dì muốn con phải thực tế. Tình yêu đâu chỉ có vị ngọt. Theo năm, theo tháng, tất cả sẽ còn lại đắng cay. Người đàn ông khi chán chường không khí ngột ngạt của gia đình có thể tìm vui nơi khác. Còn con, con sẽ làm gì cơ chứ?
Thiên Di gục đầu hoang mang. Khi yêu, ai cũng muốn được nghe những lời tốt đẹp về người yêu, về tình yêu của mình. Nhưng Di luôn phải nghe những lời răn đe, những lời tiên đoán ột tương lai tăm tối. Ghê nhất là tương lai đó phải gánh một hậu quả vô hình về mặt tâm linh, mà có xảy ra hay không, chả ai biết trước.
Bà Thủy vỗ nhẹ lên vai cô:
– Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, dù sao cuộc đời con vẫn do con làm chủ mà.
Thiên Di ngồi lại một mình với bao nhiêu là mâu thuẫn. Những gì dì Thủy nói đã dập tan mọi háo hức, hy vọng tốt đẹp cho tình yêu của cô và Trác.
Giữa hai người không còn kẻ thứ ba nào chen vào, nhưng bóng ma của quá khứ đã biến mất đâu?
Có tiếng chân bước nhẹ. Không nhìn lên, Di cũng biết là Trác. Ngồi xuống kế bên, anh ôm cô trong tay, giọng đều đều:
– Anh đã nghe hết những lời chị Thủy nói với em. Ngoài tình yêu dành cho em ra, anh không có gì để biện minh ình cả. Trải qua bao nhiêu chuyện, thậm chí đã đối mặt với cái chết trong biển lửa, lòng anh vẫn bền vững một ước ao: được có em đến hết cuộc đời. Dù cuộc đời đó gập ghềnh trắc trở cỡ nào, anh cũng không để em khổ đau. Thiên Di! Em nghĩ gì về anh?
– Em thương anh. Nhưng nghĩ tới tương lai, em thấy sợ lắm. Chúng ta đừng nhắc tới nữa nhé!
Trác thở dài:
– Anh hiểu.
Hai người im lặng nép vào nhau. Thiên Di thủ thỉ kể cho Trác nghe công việc hiện nay của mình. Trác cũng nói tới những việc anh đang làm để khôi phục trang trại sau đợt hỏa hoạn đó.
Anh bảo:
– Với Phi Phụng, anh thấy lòng mình thanh thản vì người gieo gió là cô ta, chớ không phải anh.
Rồi anh thắc thỏm:
– Chừng nào em về Sài Gòn?
– Ngày mai.
Trác hốt hoảng:
– Thật hả?
– Em đâu thể bỏ quầy đi lâu được.
Trác có vẻ dỗi:
– Em thà bỏ anh, chớ không bỏ quầy sách báo ấy à?
Thiên Di thản nhiên:
– Biết làm sao hơn, khi gia đình em đang sống nhờ nó.
Trác tha thiết:
– Anh muốn được lo cho em và gia đình. Về đây với anh đi Di. Chúng ta sẽ làm đám cưới ngay.
Thiên Di ngập ngừng:
– Em cần có thời gian, cả anh cũng vậy.
Trác thở dài, rầu rĩ:
– Anh đâu còn trẻ trung gì nữa mà bắt đợi chờ. Đã qua thời bồng bột rồi, anh biết rõ mình yêu ai mà.
Thiên Di nhỏ nhẹ:
– Nhưng em lại chưa rõ bản thân mình. Với phụ nữ, hôn nhân rất quan trọng, em không muốn rơi vào trường hợp của Phi Phụng.
Mặt Trác xụ xuống:
– Em trách anh à?
– Không. Em đang nhắc nhở mình đừng mù quáng trong tình yêu.
– Thì ra em còn nhớ là yêu anh. Nhưng anh phải chờ em bao lâu đây?
Thiên Di lắc đầu:
– Em không biết.
Trác nhăn nhó:
– Đừng đùa, tội nghiệp anh mà!
– Em đâu có đùa.
Chớp mắt, Di hạ giọng:
– Nhanh hay chậm là do anh. Ráng thuyết phục dì Thủy đi!
Trác chép miệng:
– Bà ấy bảo thủ lắm. Nhưng ... thủ cỡ nào, anh cũng thuyết phục bằng được. Rồi em cũng không thoát khỏi tay anh đâu, nhóc con ạ.
Dứt lời, Trác cúi xuống, Thiên Di bồi hồi nhìn vào mắt anh. Ngày mai Di phải về rồi. Biết đâu chừng cô không trở lại nơi này nữa vì một lý do nào đó. Bỗng dưng Di thấy sợ, cô ôm chầm lấy Trác và chờ môi anh nồng nàn đậu xuống.
Khi hạnh phúc, người ta hay lo sợ viển vông. Di cũng thế, cô yêu Trác, hạnh phúc khi được sống với anh, nhưng cô cũng sợ mất anh, nên muốn kéo dài thời gian yêu nhau và bắt anh chờ đợi.
Làm như thế là đúng hay sai, Di không biết nữa. Nhưng cô linh cảm rằng những xui rủi của Trác đã qua rồi, tương lai sẽ rất tốt với anh, rất tốt đối với vùng đất này.
Một năm sau ...
Lang chống tay hài lòng nhìn khi vườn nở đầy hoa hồng thơm ngát. Bước tới hái một cái lá vàng, chị nói:
– Chỉ có em mới đủ sức làm thay đổi của bộ mặt biệt thự Thùy Dương, cũng như làm thay đổi con người cậu Trác thôi. Đúng là tình yêu có sức mạnh ... vô địch.
Thiên Di phì cười vì câu nói của Lang.
Chị có vẻ phật ý:
– Bộ chị nói sai sao em cười?
– Em cười tán thưởng không được à? Thật ra, ở đây mọi thứ đều thay đổi chớ đâu riêng cậu Trác.
Lang gật đầu:
– Đúng là mọi thứ tốt hơn. Hết cơn bỉ cực tới hồi thới lai mà. Nhớ lại trận hạn trước đây cộng với trận cháy mà kinh hồn. Nếu không nhờ cậu Trác, thằng Cu anh, con chị đã chết cháy trong rẫy cà phê rồi. Bởi vậy, so với chuyện chị tình nguyện vào đây chăm sóc cây kiểng, thì ơn của cậu Trác vẫn cao như núi.
Cầm tay Di, Lang ngưỡng mộ:
– Em tốt phước mới gặp người như cậu Trác. Chị nói thật đó.
– Phải dì Thủy cũng nói như chị thì đỡ cho em quá.
– Bây giờ dì Thủy cũng đồng ý rồi. Nè, nói lén với nhau nghen! Chị nghĩ trước đây dì Thủy làm thế để treo giá ngọc cho em đó. Nhưng dầu sao dì ấy cũng đúng khi làm thế. Bây giờ cậu Trác xem em như châu báu ngọc ngà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy.
Thiên Di khúc khích cười:
– Chị lại quá lời rồi. Bất quá, em chỉ là cô giáo thôi mà.
Lang dài giọng:
– Ai chả biết em là cô giáo. Nhưng để có một cô giáo như em, cậu Trác cũng trầy vi tróc vảy chứ bộ. Này! Cậu ấy đã ngoài ba mươi rồi, em đừng bắt chờ nữa. Tội lắm!
Di cấu tay Lang:
– Em có bắt ai chờ đâu. Chị này kỳ thật.
Lang hất mặt về phía cổng:
– Kỳ hay không hỏi người ta kìa.
Thiên Di tủm tỉm cười khi Trác bước về phía mình bằng những bước vững chãi. Mặt anh trông thật rạng rỡ:
– Hai người đang nói gì tôi đấy?
Lang nhanh nhẩu:
– Tôi đang hỏi Thiên Di xem chừng nào đám cưới. Nhưng cô ấy bảo chuyện ngày tháng là do cậu chọn. Thế cậu định bao giờ vậy?
Trác nheo nheo mắt:
– Nếu được, tôi muốn ngay bây giờ.
Lang cười to:
– Vậy thì vội quá, tôi may quần áo mới không kịp đâu.
– Nếu sợ không kịp, chị nên ra chợ sắm ngay một bộ. Tôi sắp phát thiệp rồi đó.
Lang kêu lên:
– Thật à! Tôi phải thông báo tin vui này ọi người biết mới được.
Dứt lời, Lang hí hửng bước vào bếp.
Thiên Di liếc nhìn Trác một cái thật dài:
– Chị Lang đang chọc em, anh đã không bênh mà còn đổ dầu vào lửa.
Trác hôn nhẹ lên má Di:
– Tại chị ấy chọc nghe đúng ý anh quá. Hôm nay đang vui nên đùa một chút mà.
Thiên Di ngồi xuống ghế đá với Trác, giọng tò mò:
– Chuyện gì khiến anh vui vậy?
Trác hơi ngả người ra sau:
– Anh vừa gặp Cần. Cậu ấy từ Sài Gòn về hôm qua. Cần bảo Thoại bớt bệnh rất nhiều, có thể nói một cách lạc quan rằng Thoại đã trở lại bình thường sau hơn mười năm dài lúc điên lúc tỉnh.
Di có vẻ lo lắng:
– Điên dữ như vậy, nhắm hết bệnh luôn được không anh? Em chỉ sợ khi hòa nhập với mọi người, chú ấy lại lên cơn thì khiếp lắm.
Trác vuốt tóc cô:
– Cần nói, anh mới biết. Trước đây, chính Thế đã tác động mạnh đến Thoại. Thế đã hăm dọa, ép buộc, thậm chí chỉ đạo trực tiếp cho Thoại gây ra những chuyện ở biệt thự Thùy Dương. Thế đã cắt kẽm gai giúp Thoại leo vào nhà, cũng như leo trở ra sau khi làm Phi Phụng hoảng sợ.
– Thế làm vậy nhằm mục đích gì cơ chứ?
– Anh ta muốn anh đi khỏi vùng đất này bằng cái trò dọa dẫm chết người ấy. Đúng là chơi dao có ngày đứt tay. Phản ứng của Thoại thật dữ dội. Ăn nhát dao ấy, chắc Thế nhớ đến kiếp sau.
Thiên Di tựa đầu vào vai anh:
– Cần còn nói với anh nữa không?
Trác đáp:
– Cần cho biết là gia đình có ý muốn đưa Thoại về, nhưng anh ấy không chịu.
Di ngạc nhiên:
– Vậy chú ấy muốn đi đâu?
Trác nói:
– Thoại đòi ở lại bệnh viện để chăm sóc những bệnh nhân bất hạnh như mình trước kia.
Giọng Trác bỗng trầm hẳn xuống:
– Anh mừng vì Thoại đã khỏi bệnh, nhưng lòng vẫn nao nao khi Thoại chọn cách sống đó.
Thiên Di nhỏ nhẹ:
– Nếu cách sống đó khiến cho chú Thoại thanh thản, em nghĩ vẫn tốt hơn khi chú ấy sống ở nhà với những người thân nhưng không có chút tình cảm ruột thịt nào.
Dĩ vãng đã mãi mãi khép lại cho tương lai mở ra xanh tươi, bát ngát như những cách rừng đang vươn cao sung sức phía trước mắt hai người.
Nhìn nét đăm chiêu của Trác, Thiên Di thì thầm hỏi:
– Anh đang nghĩ gì vậy?
Trác mỉm cười:
– Về cuộc đời. Anh có cảm giác mình đã đi hết một vòng đời và đang quay lại buổi ban đầu thơ dại để được có em bây giờ và mãi mãi.
Di tin tưởng ngả đầu vào vùng ngực rộng của Trác và hạnh phúc lắng nghe từng nhịp đập của tình yêu.
Kết Thúc (END)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...