Tới cục cảnh sát, Hứa Yếm đi theo viên cảnh sát kia.
Khi tới cửa phòng nghỉ, người đàn ông đó dừng bước rồi quay người hỏi anh: “Vào uống ngụm nước không?”
Ban đầu Hứa Yếm định từ chối, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt người nọ thì đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh bèn gật đầu rồi đẩy cửa ra bước vào.
Người đứng ở cửa không vào theo, chu đáo đóng cửa lại giúp anh.
Vương Nhã Vân đang ôm Hứa Nguyệt Hâm ngồi bên trong.
Bà ta ngước mắt liếc Hứa Yếm vừa tiến vào một cái.
Anh bước qua, ngồi xuống cách chỗ bà ta hai cái ghế.
Hứa Nguyệt Hâm đang ngồi trong lòng Vương Nhã Vân thỏ thẻ cất tiếng gọi: “Anh hai.”
“Ừ.” Anh đáp một câu rồi ngó Vương Nhã Vân: “Cảm ơn.”
Vương Nhã Vân vẫn mặt nặng mày nhẹ, như thể bọn họ không bao giờ nói chuyện tử tế được với nhau: “Không dám.”
Hứa Yếm cũng chẳng để bụng bởi anh đã quá quen việc bà ta nói vậy rồi.
Lúc ấy, trong phút chốc thấy vết sẹo trên mặt Hứa Hoành Kiến, anh lập tức nghĩ đến trường hợp có biến xảy ra.
Anh bám đuôi ông ta hai ngày, chỉ có buổi tối hôm đó ông ta uống rượu với đám bạn cũ rồi khoe khoang, khoác lác anh mới nghe được mấy câu vớ vẩn.
Dưng cách một thành phố lớn như vậy, có biết bao nhiêu người, để tìm được ngay là một việc quá khó, chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.
Nếu không phải đêm đó Vương Nhã Vân gửi tin báo cho anh thì có lẽ cả tháng nữa anh cũng chưa lần được dấu vết của ông ta.
Đây là chuyện mà anh phải cảm ơn bà ta.
Tuy nhiên hai người bọn họ chưa từng ngồi trò chuyện nghiêm túc với nhau bao giờ nên lời cảm ơn của anh, Vương Nhã Vân không nhận, mặc dù chuyện này đã xong.
Hứa Yếm ngồi đó không biết nói gì nữa, Vương Nhã Vân cũng thế.
Cứ thế cả hai rơi vào tình huống im phăng phắc nhìn nhau.
Cộc, cộc, cộc, có người gõ cửa.
Hứa Yếm đứng dậy mở cửa, khi trông người đang thở phì phò như chạy vội tới đây, anh hơi sững lại.
Người đàn ông kia thấy người mở cửa là Hứa Yếm thì hơi xấu hổ cười cười với anh: “Xin chào.”
Hứa Yếm quay đi, tránh sang bên cạnh nhường đường cho người đó.
Tiếp theo, anh ngoảnh lại bảo với Vương Nhã Vân: “Tôi ra ngoài trước.”
Dứt câu, không đợi bà ta đáp đã bỏ ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, anh nghe được tiếng reo của Hứa Nguyệt Hâm: “Chú Lý!”
Thân mật hơn nhiều so với khi gọi Hứa Hoành Kiến hoặc là gọi anh.
Hứa Yếm vờ như không hay biết gì, động tác đóng cửa không hề dừng lại.
Đồng chí cảnh sát nọ vẫn đứng chờ anh ngoài cửa, thấy Hứa Yếm ra khỏi phòng bèn vẫy tay với anh, cười bảo: “Đi thôi, đi lập biên bản.”
“Vâng.” Hứa Yếm gật đầu rồi theo chân người kia qua một căn phòng khác.
Anh thuật lại toàn bộ ngọn ngành chuyện phát sinh trong mấy ngày nay, trả lời mọi câu hỏi phía cảnh sát xong xuôi rồi mới chợt hỏi: “Ông ta có thể bị phán bao nhiêu năm ạ?”
Đồng chí cảnh sát ngồi đối diện anh khựng giây lát, trả lời: “Theo quy định của pháp luật thì là 7 đến 15 năm tùy trường hợp.”
“Cậu yên tâm.” Người đó đóng nắp bút và đặt nó lên bàn: “Chắc chắn ông ta sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng.”
“Vâng.” Hứa Yếm lại gật đầu thưa: “Vậy là đủ rồi.”
Dù chỉ phán 7 năm thì cũng đã đủ, khoảng thời gian ấy đủ để anh hoàn toàn trưởng thành.
Đến lúc đó, Hứa Hoành Kiến sẽ không còn là mối nguy hiểm đối với anh nữa.
Nghe chàng trai thốt vậy, người ngồi đối diện sửng sốt, đoạn đáp: “Đừng lo lắng quá.
Đến lúc đó nếu ông ta dám đến làm phiền nữa thì cậu cứ tới tìm tôi.
Tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa giúp cậu.”
Hứa Yếm lắc đầu, không trả lời.
Từ bé đến giờ anh chỉ biết rằng đóng cửa hai ngày cũng chẳng có tác dụng gì.
Những kẻ như Hứa Hoành Kiến thì phải dùng cách đặc biệt.
Mà anh cũng có cách của riêng anh.
Đến lúc ấy, anh sẽ có thể khiến Hứa Hoành Kiến không dám tới gần mình nửa bước.
“Ôi, sao cậu không tin cảnh sát nhân dân chúng tôi chứ…”
Người kia còn chưa hết câu mà cửa đã bị gõ hai tiếng rồi đẩy vào.
Người đứng ở cửa là một nữ cảnh sát, bắt gặp tình huống trong phòng thì hơi sững người, cô ấy báo cáo: “Đội trưởng, có người báo án.”
“Các cô xử lý đi.” Đội trưởng khoát tay, anh ta đang một lòng muốn làm công tác tư tưởng cho Hứa Yếm: “Cậu phải tin tưởng cảnh sát…”
“Tôi báo án.” Lời chưa dứt đã bị người khác cắt ngang.
Đội trưởng đánh mắt sang, rõ người đến là ai thì lấy làm ngạc nhiên lắm.
Vương Nhã Vân đứng trước cửa lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn báo án, tố cáo một cá nhân.
Anh có thể xử lý chung cho tiện cũng được.”
Lần này đến cả Hứa Yếm cũng bất ngờ chớp mắt.
Vương Nhã Vân đi vào, hỏi: “Nói ở đây hay qua phòng khác vậy?”
“Ở đây là được rồi.” Viên cảnh sát sực tỉnh, trả lời: “Bà ngồi đi.”
Dưng Vương Nhã Vân vẫn đứng im không nhúc nhích.
Cảnh sát quan sát tình huống trong phòng rồi bảo: “Hứa Yếm, cậu ra ngoài chờ trước đi.”
Hứa Yếm trông về phía Vương Nhã Vân song bà ta chẳng đoái hoài đến anh.
Mấy giây sau, anh mới đứng dậy ra ngoài.
Ngoài cửa, anh và nữ cảnh sát vừa rồi cùng theo dõi tình huống trong phòng.
Tuy rằng cửa đã đóng nhưng phòng thẩm vấn đều được làm bằng kính, nên đứng bên ngoài có thể quan sát được mọi động tác của người bên trong, thậm chí nghe được hết cuộc đối thoại.
“Bây giờ có thể nói rồi.” Hứa Yếm nghe thấy giọng của người đàn ông phát ra từ cái microphone nhỏ trong phòng thẩm vấn.
Tiếp đến là giọng của Vương Nhã Vân: “Tôi muốn báo án, tố cáo Hứa Hoành Kiến.”
Bà ta khựng mấy giây rồi tiếp câu: “Tố cáo ông ta tội cưỡng gian, bạo lực gia đình và ngược…”
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nghe đến câu này thì tắt ngay microphone lại theo phản xạ.
Cô ấy xót xa đưa mắt sang Hứa Yếm.
Cô cảnh sát quan sát vẻ mặt Hứa Yếm nhưng lại không thể phát hiện được bất cứ điều gì trên mặt anh.
Anh giữ im lặng, biểu cảm thản nhiên, hệt như câu vừa nghe thấy chỉ là một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn.
Anh liếc qua tình huống trong phòng một cái rồi cụp mi, quay gót bỏ ra ngoài.
Lúc đứng trong vườn hoa nhỏ ngoài phòng làm việc, bỗng dưng anh muốn hút thuốc, ấy vậy mà khi sờ vào túi mới sực nhớ ra từ sau đêm giao thừa hút hết thuốc đến nay, anh không còn mua nó nữa.
Vốn anh cho rằng sẽ không bao giờ gặp phải chuyện khiến anh cáu gắt đến mức muốn hút thuốc nữa.
Trong đầu anh hồi tưởng về những lời của Vương Nhã Vân.
Hồi lâu, anh thình lình nở một nụ cười tự giễu.
Hóa ra là vậy ư?
Hóa ra nguyên nhân từ nhỏ đến giờ căm ghét anh là như vậy.
Hứa Yếm khẽ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Cũng không sao hết.
Hứa Yếm nghĩ bụng, nếu sự tình là thế thì Vương Nhã Vân có đối xử với anh tệ bạc cũng không quá đáng, vì ấy là món nợ của anh với bà ta.
Tuy thế bao năm trôi qua rồi, những gì anh nợ hẳn là anh cũng đã trả hết, phần còn lại nên để Hứa Hoành Kiến trả mới phải.
Việc này chẳng liên quan gì đến anh, anh không muốn quan tâm.
Mặc kệ.
Không bao giờ quan tâm nữa.
Hứa Yếm thở ra một hơi thật dài, như thể muốn tống hết những thứ này ra ngoài, làm chúng tiêu tán trong không trung, hòa vào không khí.
Biến mất hết, cuối cùng chẳng còn chút dấu vết nào nữa.
Không biết đã đứng bao lâu, anh mới quay trở lại phòng cảnh sát một lần nữa.
Cách đó mấy chục mét, lúc trông thấy người đứng trước cửa thì chân anh vô thức sải bước lớn.
Bạch Trác đang đứng tại cửa dõi về phía sảnh lớn.
Trông có vẻ như cô đang đợi người.
Chờ ai?
Chờ anh sao?
Hứa Yếm muốn cất tiếng gọi cô, ấy vậy hé môi lại không thể phát ra được âm thanh nào, y như bị mất giọng vậy.
Môi anh mở ra rồi khép lại, khẽ khàng thốt lên hai chữ: “Trác Trác.”
Hai chữ này đối với anh tựa như sinh mạng.
Khiến cõi lòng anh cảm thấy may mắn vô cùng, may mà anh còn sống, còn sống yên ổn.
Hứa Yếm không lên tiếng nhưng người đang đứng đằng kia dường như nghe được âm thanh anh gọi, mắt sáng rực trông về phía này.
Bạch Trác bất chấp cả Bạch Lẫm lẫn Chu Y Sinh còn bên cạnh mà chạy như bay tới hướng có anh, đoạn cuối chừng như bổ nhào vào lòng Hứa Yếm.
“Em đắn đo mãi.” Cô ôm anh thật chặt: “Sau rồi tính chờ ở đây cũng được.”
Cô ngước mắt nhìn anh, cười rạng rỡ: “Bạn gái anh thích bám dính hơn người khác, anh chịu khó chút nha.”
Hứa Yếm dán mắt vào nụ cười của Bạch Trác.
Lúc này, anh mới có cảm giác được đứng dưới ánh mặt trời.
Anh đưa tay lên, ôm siết cô vào lòng như ôm trọn bảo bối duy nhất thuộc về mình trên cõi đời này.
Thời khắc ngọt ngào, bầu không khí cũng cực kì lãng mạn, bọn họ muốn ôm nhau như vậy mãi, thế mà có người cứ muốn phá hư.
Giây tiếp theo, một tiếng gầm giận dữ bất chợt vang vọng từ người đang cách mấy chục mét phía sau: “Bạch Trác!”
Bạch Trác: “…”
Cô nhắm mắt lại, vùi đầu trong lòng Hứa Yếm, giả bộ mình điếc có chọn lọc.
Thấy em gái trơ ra, Bạch Lẫm phát hiện thời kì phản nghịch của nó có khi còn ghê gớm hơn cả anh.
Bạch Lâm sôi máu đến độ mắt trợn ngược, quên luôn biển báo cấm gây tiếng ồn bên cạnh, quát tháo liên hồi: “Em xéo về đây ngay cho anh!”
Bạch Trác: “…”
Cô càng ôm chặt người yêu hơn, hiếm khi bộc lộ tính trẻ con, lí nhí than thở: “Không nghe thấy gì hết á!”
Lần này thì trong mắt Hứa Yếm cũng dậy nét cười.
Anh giơ tay xoa mái tóc cô, vẫn không nói năng gì.
Cảm nhận được động tác của anh, Bạch Trác còn đang phiền lòng khẽ cười chúm chím, tâm trạng tốt lên bao nhiêu.
Trước khi anh trai lại bùng nổ, cuối cùng cô cũng buông tay ra rồi lẩm bẩm chê bai: “Anh ấy ồn ào chết đi được.”
Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Trác kéo tay Hứa Yếm và ngẩng đầu hỏi anh: “Anh muốn qua đó không?”
Nếu anh không muốn thì bây giờ cô sẽ lập tức dẫn anh rời khỏi chốn này, mặc kệ người đang chờ phía sau là ai.
Bạch Trác tỏ vẻ hết sức nghiêm trang khiến tim anh rung động.
Anh đã nghĩ hay cứ vậy mà nắm tay cô rời đi, thế nhưng ngó người phía sau cô thì vẫn phải bảo: “Đi.”
Anh đồng ý, tất nhiên Bạch Trác không có ý kiến gì, cô cũng gật đầu thuận theo: “Được.”
Nói đoạn, cô kéo anh xoay người đi về phía họ, mặc cho hai mắt Bạch Lẫm tóe lửa đến nơi cô cũng không có ý định buông tay.
Bạch Lẫm nở nụ cười, là tức đến nỗi bật cười:
“Bạch Trác Trác, em quả là ăn gan hùm…”
“Hứa Yếm?” Bạch Lẫm chưa dứt lời, một giọng khác vội xen ngang: “Tay cháu có sao không?”
Giọng ông run rẩy, hầu như mọi người có mặt ở đây đều phát hiện ra ông đang cố đè nén cảm xúc.
Bạch Lẫm thảng thốt, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc anh ấy nhận được tin tức thì đã khá muộn, sợ em gái xảy ra chuyện gì nên mới chạy một mạch tới đây, vừa đến dưới khu nhà thì thấy túi tài liệu của Bạch Trác.
Cặp mắt cô đỏ hoe, đưa đồ trong tay và nói với anh ấy: “Anh hai, mấy thứ này hẳn là hữu dụng đấy.”
Đương nhiên là hữu dụng rồi.
Thứ trong tay Bạch Trác là thứ anh ấy để người ta đi điều tra mà.
Hứa Hoành Kiến là một gã côn đồ, đánh nhau ẩu đả, rượu chè, gái gú gì cũng làm hết rồi, bây giờ chạm cả hàng cấm nữa.
Những gì nên nếm và không nên nếm ông ta đều đã nếm đủ cả.
Có lẽ trước kia sẽ không bị giam giữ lâu, song hiện tại thì khác, những chứng cứ phạm tội đó đủ để ông ta bóc lịch khá lâu đấy.
Nom bộ dạng của em gái, Bạch Lẫm xót xa nhường nào nên mới đưa em đến cục cảnh sát, tình cờ gặp phải Chu Y Sinh đang chờ ở cửa.
Khi đi, vì hấp tấp quá nên ngay cả bộ quần áo nhà Đường chú hay mặc cũng sót mất một chiếc cúc.
Bạch Lẫm tưởng đã xảy ra chuyện gì, song xem ra tình hình này ông đang đợi người hơn, hơn nữa họ còn đang đợi cùng một người.
Sợ làm Hứa Yếm sợ nên Chu Y Sinh nhỏ nhẹ hỏi: “Có muốn đến bệnh viện không?”
Rất dễ thấy được sự thân thiết trong lời của ông.
Hứa Yếm ngỡ ngàng khi nghe, nhớ ra ông là người mà anh từng gặp trong đêm giao thừa, nên xuất phát từ sự lễ phép, anh lắc đầu.
“Vậy trên người cháu còn vết thương nào khác không?” Chu Y Sinh nhìn chằm chằm Hứa Yếm, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lòng bàn tay, muốn lại gần mà không dám: “Nếu nghiêm trọng quá thì vẫn nên đi…”
“Không cần đâu ạ.”
Câu của anh làm mấy chữ ông toan thốt nuốt ngược về bụng.
Nom điệu bộ đó của ông, trong lòng anh bỗng hơi không thoải mái.
Anh ngập ngừng chêm thêm: “Cảm ơn ạ.”
“Không cần cảm ơn.” Chẳng ngờ Chu Y Sinh lại liên tục xua tay, buột miệng đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Ai có thể khiến một người có địa vị như Chu Y Sinh căng thẳng nhường ấy.
Cảnh này khiến Bạch Lẫm thầm khiếp sợ.
Bạch Trác lại càng nắm chặt tay Hứa Yếm hơn, cúi đầu im lặng.
Nhất thời bốn phía lặng ngắt như tờ.
Sau vài giây yên tĩnh không tiếng động, có ba người đi ra từ bên trong.
Hứa Hâm Nguyệt tay trong tay với Vương Nhã Vân, tay còn lại kéo người mà cô bé gọi là “chú Lý”, cười hạnh phúc vô ngần.
Hứa Yếm chỉ liếc thoáng qua một cái rồi thôi.
Lúc đi tới trước mặt bọn họ, Vương Nhã Vân thả tay Hứa Nguyệt Hâm ra, nhắn nhủ với hai người: “Hai người ra xe chờ trước đi.”
Hứa Nguyệt Hâm vung tay thêm hai lần rồi cũng buông, ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi còn vẫy tay với Hứa Yếm, sau đó mới theo chân người đàn ông nọ.
Chờ hai người kia khuất bóng, Vương Nhã Vân không quan tâm Hứa Yếm mà lại dòm chòng chọc Chu Y Sinh.
Khi trông thấy vết sẹo bỏng trên mặt ông, có lẽ trước kia bà ta sẽ hả hê lắm, dưng giờ đây chẳng còn tồn tại chút cảm giác nào.
Trực giác mách bảo Bạch Lẫm bầu không khí này đỗi quái lạ.
Anh ấy đang phân vân nên tránh đi hay không, nào ngờ người ta đâu cho mình cơ hội ấy.
Dường như Vương Nhã Vân không định tránh mặt bọn họ.
Bà ta vào thẳng vấn đề: “Ông không nợ tôi.”
Chu Y Sinh kinh ngạc, không hiểu sao bà ta lại thốt những lời này.
“Bây giờ ông rất bản lĩnh rồi, bọn đàn em đi theo ông ngày trước cũng tài giỏi hơn người, chưa đầy hai ngày đã điều tra ra hết được những chuyện bẩn thỉu mà Hứa Hoành Kiến làm.” Vương Nhã Vân bỗng nhắc: “Hẳn là hắn ta đã báo lại với ông rồi.”
Chu Y Sinh lẳng lặng mím môi.
Quả thật ông đã biết người đi điều tra Hứa Hoành Kiến là người của ông, cơ mà không ngờ bà ta lại đưa tin tức này cho Hứa Yếm.
Nếu hôm ấy Vương Nhã Vân không đuổi ông với Bạch Trác đi thì họ đã có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc.
Hứa Yếm cũng sẽ không bị thương.
Ông cũng sẽ không để anh phải xông vào đó một mình, sẽ không để anh phải lê thân bị thương đi tìm thứ đó chỉ để thoát khỏi Hứa Hoành Kiến.
Giá biết sớm hơn, ông đã có vô vàn biện pháp để Hứa Hoành Kiến phải chịu trừng phạt thích đáng cho những gì hắn đã gây nên.
Khiến hắn chạm mặt Hứa Yếm là mất mật, khiến ông ta ngay cả khi không ngồi tù, cũng không dám bén mảng đến gần Hứa Yếm nửa bước.
Điều đó dễ như trở bàn tay với ông.
Ấy thế mà Vương Nhã Vân nín thinh.
Bà ta chờ hết thảy ngã ngũ rồi mới đánh tiếng với ông.
Vương Nhã Vân muốn trả thù ông.
Bà ta muốn cho ông chứng kiến người mình quan tâm bị thương, còn ông thì lúc nào cũng tới chậm một bước.
“Lúc đó tôi bị ngu nên mới tìm hắn, cũng không ôm hi vọng nhiều, ai ngờ hắn lại giúp tôi điều tra thật.”
“Vốn tôi còn chưa nguôi, song hôm nay thấy ông ở đây thì tôi hiểu hết rồi.” Bà ta cười nhạo một tiếng, vẫn giữ thói quen mở mồm là hằn học: “Chúc mừng ông thực hiện được lý tưởng vĩ đại năm nào, cuối cùng cũng được trở thành kẻ bề trên.”
Vương Nhã Vân ngừng cười, biểu cảm quỷ quyệt: “Dưng với tôi, ông vẫn vô dụng như ngày nào thôi.
Ông vĩnh viễn không bao giờ bảo vệ được người mà ông quan tâm.”
Mà quả tình câu này của bà ta tác động mạnh mẽ.
Nghe xong, Chu Y Sinh như bị người khác đâm một dao thật: “Nhã Vân…”
“Đừng có gọi tôi như vậy.” Vương Nhã Vân cắt ngang lời ông, giọng điệu căm thù: “Tôi thấy ghê tởm.”
Chu Y Sinh cứng lưỡi, toàn bộ nuốt ngược vào trong.
“Ông cũng nghe lời quá.
Tôi bảo không cho quay về thế là ông không quay về thật.” Bà ta thé lên: “Tôi để ông chết thì ông cũng không sống yên thân đâu.”
Chu Y Sinh há hốc miệng không biết nên mở lời sao, sau cùng ông câm lặng.
Sao ông có thể phân bua với Vương Nhã Vân rằng thực ra ông có trở về chứ? Khi ấy mặt ông đã đầy sẹo, nào dám xuất hiện trước mặt bà ta được nữa.
Huống chi ông còn bắt gặp cảnh bà ta đang dạy bảo trẻ nhỏ, kế bên có một người đàn ông đứng quan sát hai mẹ con.
Lúc đó, Chu Y Sinh cảm thấy tất cả không còn cơ hội trở về như xưa.
Cùng ngày hôm ấy, ông lập tức mua vé máy bay trở về, dồn hết tâm tư vào gây dựng sự nghiệp, vừa đi bẵng đã mười năm.
“Chỉ cần ông có chút lương tâm! Ông, ông…” Vương Nhã Vân trở nên kích động, sau cuối thậm chí không thể thốt nên câu hoàn chỉnh.
“Hứa Hoành Kiến là đồ rác rưởi, ông cũng không thua kém gì đâu!” Vương Nhã Vân dừng lại vài giây rồi tiếp: “So ra tôi càng hận ông hơn.”
Hận ông gây chuyện xong phủi mông biến mất, hận ông tin lời lúc nóng giận của bà ta mà rời khỏi Mạn Thành không lời từ biệt rồi mất tăm, hận ông hủy hoại bà ta mà không hay biết!
Nếu không phải vì kiếm tìm ông thì bà ta cũng sẽ không lọt vào tầm ngắm của Hứa Hoành Kiến.
Bà ta cũng sẽ không vì báo thù mà cưới hắn ta, để rồi kết cục không thoát ra khỏi, mọi chuyện biến thành như hiện tại.
“Tôi hận ông, cũng hận mọi thứ có liên quan đến ông!” Vương Nhã Vân quá khích chửi rủa: “Hận đến nỗi hễ nhìn mặt Hứa Yếm là muốn bóp chết nó!”
Bà ta vừa dứt câu, bốn bề yên tĩnh nay càng lặng ngắt như tờ.
Tim Bạch Trác hẫng nhịp.
Cô vô thức quay sang Hứa Yếm, song anh lại tựa ngờ ngạc, mấy giây sau mới giật mình nhìn về phía Vương Nhã Vân.
“Gặp ông rồi lại còn gặp phải tôi.” Vương Nhã Vân: “Số nó quả đúng bất hạnh.”
Có Chu Y Sinh chắn ngang, bà ta mãi mãi không bao giờ trao được cho anh cái âu yếm của người làm mẹ.
Trước kia không được, bây giờ vẫn không.
Chỉ là trong phút chót, bà ta cũng rủ chút tình người muốn giúp anh thoát khỏi nơi đó, song vẫn ích kỷ dùng cách khó nhất để giúp anh.
Bà ta chẳng màng đến việc nếu Hứa Yếm thất bại thì sẽ thế nào.
Khi đó, bà ta chỉ tưởng tượng đến biểu cảm lúc biết sự thật của Chu Y Sinh mà thôi.
Bây giờ tận mắt rồi thì lại cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Sau cùng Vương Nhã Vân cũng trông Hứa Yếm, sững một chặp mới cất tiếng: “Sau này không còn ai có thể gây ảnh hưởng tới con nữa.”
Mười mấy năm nay, bà ta trả giá đắt cho hành động buông thả của bản thân, nom vẻ ngoài y đúc Chu Y Sinh của anh nên cũng muốn anh phải chịu trừng phạt thích đáng.
Bà ta từ bỏ Hứa Yếm.
Toàn bộ căm tức và oán hận bà ta trút sạch lên người Hứa Yếm.
Chu Y Sinh nợ bà ta, còn bà ta thì nợ Hứa Yếm.
Giây cuối, Vương Nhã Vân bỏ một câu: “Những gì mẹ nợ con, kiếp sau mẹ sẽ trả lại.”
Vương Nhã Vân quăng một quả bom xuống nổ tung làm ai nấy xây xẩm, còn mình quay gót bỏ thẳng.
Bạch Lẫm không dám thở mạnh, không kìm được đảo qua đảo lại giữa Hứa Yếm và Chu Y Sinh.
Tuy vầy bấy giờ anh ấy mới phát hiện, hình như chỉ mỗi mình choáng váng thì phải.
Chu Y Sinh và Bạch Trác đều đang lo lắng nhìn Hứa Yếm, mà nét mặt anh bình thản như thường, nếu bỏ qua vệt máu đỏ chót thấm lên băng gạc mỗi lúc một nhiều của anh.
Thế rồi vẫn là Chu Y Sinh lên tiếng trước: “Hứa…”
Tuy nhiên ông mới thốt được một chữ đã nghẹn, trơ mắt mặc Hứa Yếm kéo tay Bạch Trác quay lưng bước thẳng, thậm chí anh không thèm liếc ông dù chỉ một lần
Giờ phút này Bạch Lẫm mới kịp phản ứng, anh ấy bật gọi với theo: “Bạch…”
Chu Y Sinh ngăn Bạch Lẫm lại, van lơn: “Để Trác Trác ở với nó đi, được không?”
Sắc mặt ông tái nhợt, trong giọng chứa ý cầu xin làm Bạch Lẫm không thể chối từ.
Anh ấy gật đầu đáp ứng rồi Chu Y Sinh nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn cháu.”
Nom vẻ mặt của ông, Bạch Lẫm hơi lo âu: “Chú Chu, chú không sao chứ ạ?”
Chu Y Sinh lắc đầu không đáp, mắt không rời khỏi bóng dáng hai người đã sắp ra đến cửa.
Dọc đường, Hứa Yếm lặng thinh, Bạch Trác cũng chỉ giữ im lặng theo anh.
Hai người cứ đi không có phương hướng, không có mục tiêu, mãi đến khi Hứa Yếm dừng lại.
Nơi anh ngừng bước là phía sau hòn núi giả trong một công viên.
Anh ôm siết Bạch Trác vào lòng, tuy vậy vẫn không nói năng gì.
Anh quá mệt mỏi rồi.
Bạch Trác dịu dàng vỗ về sau lưng anh như mọi khi hay làm.
Hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu.
Đều là quá khứ cả rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh không làm gì sai cả.” Cô nói: “Em vẫn phải cảm ơn bà ta đã mang anh đến thế giới này đấy.”
Bạch Trác: “Cảm ơn anh vì đã đến.”
Hứa Yếm đến đây nên cô mới có thể trở thành Bạch Trác trọn vẹn và chân chính còn tồn tại như bây giờ.
Nghe cô thủ thỉ, cánh tay đang ôm cô của anh hơi thả lỏng, tiếp đó anh cúi nhẹ.
“Trác Trác.” Hứa Yếm tựa trán lên bờ vai Bạch Trác, cuối cùng anh cũng chịu bộc lộ cảm xúc chôn giấu dưới đáy lòng: “Anh khó chịu lắm.”
Anh không cần lo nghĩ Hứa Hoành Kiến hệt con rắn độc đang ẩn náu ở nơi bí mật đâu đó thè độc với mình nữa, cũng không còn phải sợ ông ta sẽ làm cô tổn thương, tất tật mọi thứ đều đã trở lại quỹ đạo.
Anh tự do rồi.
Cuối cùng anh cũng tìm được điều mình hằng kiếm bấy lâu, nhưng sự thật bị vùi dưới lớp tro bụi lại khiến anh khó chịu khôn ngần.
“Đừng sợ.” Bạch Trác hơi kiễng mũi chân để anh được dựa thoải mái hơn.
Tay cô đặt lên mái tóc anh, giọng khe khẽ: “Có em đây rồi.”
“Em sẽ luôn ở đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...