Rực Sáng Lòng Tôi FULL


Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đêm về, khi đèn đã tắt, Bạch Trác cuộn mình trong tấm chăn mỏng, cô nằm co chân lên cao song mắt cứ thao láo giữa bóng đêm đen như mực.
Bạch Trác dán mắt vào chiếc điện thoại đang nắm trong tay, cứ mỗi giây kim đồng hồ chạy là cô lại cảm thấy người mình lạnh dần, đến nỗi còn sinh ra ảo giác rằng kể cả tắt hết điều hòa cũng không thấy ấm hơn.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế này cho đến tận hừng đông, mãi tới khi toàn thân mình cứng ngắc, ấy vậy mà cái điện thoại trong tay vẫn im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Bạch Trác chớp mắt trong nỗi cay cay, khẽ giật ngón tay hơi cứng đờ, muốn nâng tay lên nhưng không sao giữ được điện thoại khiến nó tuột mất xuống chiếc giường mềm mại tựa như bông, phát ra một tiếng vang nho nhỏ.
Điện thoại rớt xuống tay, dường như có thể cảm nhận được độ ấm của nó qua tiếp xúc với da.
Đó là hơi nóng khi bị người ta cầm trong tay rất lâu, cuối cùng cũng được thoáng khí.
Ngón tay Bạch Trác run rẩy rồi chầm chậm siết lại, từ từ hạ tay về chỗ cũ, mu bàn tay khẽ chạm vào điện thoại nhưng rồi lặng yên.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi khép mắt lại.
Thứ hai vẫn đến như bao ngày, Bạch Trác dậy từ sớm theo thói quen.

Cô ngồi xuống bàn học, ngồi một cái là hết một ngày.
Những ngày tháng trì trệ như vậy kéo dài gần nửa tháng, mãi đến lúc Ôn Ngôn không chịu nổi nữa mà chạy đến đây.
Ôn Ngôn đứng trước bàn của Bạch Trác, bắt cô đóng tập sách lại với giọng điệu nghiêm trọng: “Cậu không thể cứ như vậy được!”
Bạch Trác cụp mắt, đặt bút lên bàn rồi hỏi: “Sao thế?”
“Cậu còn sao chăng à!” Ôn Ngôn nghẹn ngào: “Cậu là máy móc chỉ biết học thôi ư?!”
Ở cái tuổi ham chơi này, Bạch Trác là người đầu tiên xem điện thoại như vật trang trí mà cô ấy từng gặp.

Trước kia chỉ là tắt tiếng, bây giờ thì hay rồi, tắt cả máy luôn.

Ngày ngày ngồi lì ở nhà với những con chữ, hoàn toàn y hệt một người máy chỉ có học, không có chút cảm xúc nào.
“Trách nhiệm của học sinh chúng ta là học hành, chuyện này tớ biết!” Ôn Ngôn tận tình khuyên nhủ: “Nhưng phải kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi.”
“Chẳng phải các anh chị khóa trên quay về trường chia sẻ kinh nghiệm đã từng nói rồi sao, kéo dài mặt trận nhiều cũng không hay.” Ôn Ngôn mở cuốn sách tổng hợp kiến thức trên bàn, trông thấy bên trên hiện vài vết bút highlight màu hồng đánh dấu lên công thức mà cô ấy chưa từng thấy bao giờ: “Chưa khai giảng lớp 11 mà cậu đã đi sâu vào giai đoạn ôn tập của lớp 12 rồi!”
Không cần phụ huynh hay thầy cô nhắc nhỏ, Bạch Trác đã học hết những thứ nên học và cả những thứ tạm thời chưa cần học rồi.
Ôn Ngôn lại khuyên hết nước hết cái: “Tiểu Bạch à, cậu đừng buộc bản thân gồng mình như vậy, cậu…”
Bạch Trác chưa bao giờ cần người khác ép vì cô sẽ tự ép chính mình, hơn nữa còn ép ác liệt là đằng khác.
Ôn Ngôn đau lòng, đồng thời cũng muốn khuyên vài câu, tuy nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Bạch Trác bảo: “Tớ muốn nhảy lớp.”
“Cậu nhảy…” Cô ấy trợn mắt tròn xoe: “Cậu muốn làm gì?!”
Cô bình tĩnh lặp lại một lần: “Tớ muốn nhảy lớp.”
Ôn Ngôn như thể nghe phải điều gì đó khó tin lắm, lập tức trừng mắt nhìn cô, nhất thời nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.
“Cậu yên tâm.” Nom biểu cảm của cô ấy, Bạch Trác ngẩng đầu cười, an ủi: “Lòng tớ, tớ hiểu rõ mà!”
Mất một lúc Ôn Ngôn mới phản ứng lại, mờ mịt hỏi: “Hiểu cái gì mà hiểu?!”
“Trước kia tớ cảm thấy cậu là người khiến người ta yên tâm nhất trong đám bạn đồng trang lứa, bây giờ xem ra cậu mới là người khiến người ta lo lắng nhất!” Ôn Ngôn bất giác lẩm bẩm: “Nếu thật sự biết tính trước thì cậu đã không chuyển trường, nếu thực sự biết điều cậu sẽ không nhảy lớp…”
Từ lúc Bạch Trác bảo muốn chuyển đến THPT số 1 thì hình như đã có nhiều chuyện thay đổi.

Cô bộc lộ rõ sự nổi loạn, bao năm kìm nén như vậy, nếu phong ấn bị hóa giải thì không biết khi nào sẽ gây bất ngờ lớn hơn.

Cuối cùng Ôn Ngôn đành hỏi: “Tiểu Bạch, cậu gấp gáp đến vậy sao?”
Không sợ gồng mình đến ngạt thở à.
Bạch Trác cụp mắt xuống, chỉ chớp chớp mà không đáp lại.
Mãi sau, cô mới nhỏ nhẹ cất lời: “Sốt ruột!”
“Tớ sốt ruột.”
Nghe cô nói như vậy, Ôn Ngôn càng nóng nảy: “Cậu nóng vội gì chứ?! Sớm một năm hay trễ một năm thì có gì khác nhau đâu? Cô chú cũng không…”
“Là vấn đề của tớ.” Bạch Trác ngước lên nhìn cô ấy, khẽ cất giọng: “Là tớ chờ không nổi.”
Cô nói: “Tớ muốn ở gần người mình thích hơn chút nữa!”
Như thể đó là bí mật động trời, chỉ một câu đã khiến đầu óc Ôn Ngôn choáng váng, cô ấy ngờ nghệch hỏi lại: “Người cậu thích á?!”
Ngày nào họ cũng dính lấy nhau như hình với bóng, thế mà cô ấy lại không hề hay biết bạn mình đã có người trong lòng.
“Cậu đã gặp rồi đấy.” Ngón tay Bạch Trác co lại với nhau: “Nửa tháng trước cậu đã gặp rồi.”
“Nửa tháng trước…” Có lẽ nghĩ đến điều đó, Ôn Ngôn giật mình, trố mắt nhìn Bạch Trác với vẻ hết sức khó tin, đừng nói là người mà mình đang nghĩ đến đấy nhé.
Song, Bạch Trác như đi guốc trong bụng cô nàng, cô gật đầu, vả hiện thực vào mặt Ôn Ngôn: “Chính là người dọa cậu nhảy dựng lên ấy.”
Nói đến đây, nét mặt Bạch Trác dịu dàng đi mấy phần.
Ôn Ngôn: “…Trời đất ơi.”
Cứ nhớ lại là cô ấy thấy đau mặt thay cho kẻ bị đánh.
Cô ấy sực nhớ đến câu “Đừng sợ anh ấy” của Bạch Trác, tức thì lại ú ớ không nên lời, y chang đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ.


Ôn Ngôn lựa câu từ một hồi xong mới lúng túng hỏi: “Thế cậu chuyển trường cũng vì anh ấy à?”
Ôn Ngôn khi nhận được câu trả lời khẳng định: “…”
Lúc này cô nàng đã hoàn toàn cạn lời, cô ấy xoay người như con rối gỗ bị giật dây rồi ngồi phịch xuống chiếc sofa nhỏ trong phòng Bạch Trác, ôm cái gối ôm mà chẳng nói chẳng rằng.
Bạch Trác cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ cô ấy tiêu hóa hết.
Hồi lâu, Ôn Ngôn mới dề dà đến gần, tuyệt vọng khuyên: “Không thể đổi người khác sao?”
Bạch Trác nghe thế thì thoáng sửng sốt rồi bật cười khẽ bảo: “Đổi thế nào đây?”
Nếu có thể đổi thì cô đã đổi từ lâu, kiếp trước đã đổi luôn rồi!
Nhận được đáp án hệt trong dự đoán, Ôn Ngôn lại ôm gối im ỉm ngồi xuống sofa.
Bạch Trác là người rất có chính kiến, nếu đã nói thành lời thì tức là chuyện ấy cô đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi.

Dù ai nói ngả nói nghiêng, ít nhất vấn đề này đã được định sẵn trong thâm tâm cô, cực kỳ khó thay đổi.
Bạch Trác thích một chàng trai, lại còn là người đánh đấm không ghê tay, hơn nữa… người ta còn không biết cô.
Nhớ lại cảnh anh ta dứt khoát đi ngược hướng với phía bọn họ, đừng nói là trò chuyện, ngay cả chạm mắt cũng không, càng khiến Ôn Ngôn thêm xót xa. 
Thích một người như vậy thì theo đuổi khó biết chừng nào.
Ôn Ngôn đập đi xây lại tâm lý mãi mới có thể tỏ thái độ bất lực của mình: “Anh chàng kia trông rất khó gần, dù cậu có chung lớp với anh ta nhưng đến lúc đó ảnh để ý cậu thì sao đây?”
Thậm chí Ôn Ngôn còn tưởng tượng viễn cảnh lúc ấy bạn thân sẽ đau lòng cỡ nào.
Chẳng ngờ Bạch Trác lại lắc đầu, lí nhí phủ nhận: “Sẽ không đâu.”
Hứa Yếm sẽ không phớt lờ cô, chỉ là… anh không tin cô mà thôi.
Hứa Yếm không tin cô, cũng không tin chính bản thân mình.

“Thế cậu không sợ lỡ như hả?” Ôn Ngôn liếc Bạch Trác một cái, ỉu xìu nói tiếp: “Hơn nữa mình vẫn là học sinh mà, cậu có thể đợi đến lên đại học… rồi theo đuổi.”
Ba chữ cuối Ôn Ngôn nói như thì thào, cô ấy vẫn không thể liên tưởng bạn mình và dạng người tán tỉnh với nhau.
Bạch Trác lắc đầu không nói, cô không chờ được, cũng không muốn chờ.
Rõ ràng người ngay trước mắt cô đây, hà cớ gì phải đợi chờ nữa?!
Xem dáng vẻ này của cô, Ôn Ngôn biết là không xoay chuyển được nữa, cô ấy thở dài rồi lại quay lại chủ đề khi cô chuyển trường: “Thế cô chú có biết không?”
Ôn Ngôn thấy người đối diện lắc đầu: “…”
Biết ngay là thế này mà.
“Chắc cô sẽ đồng ý thôi.” Ôn Ngôn chấp nhận sự thật này, buồn thiu hỏi thêm: “Biết tại sao tớ lại đến đây không?”
“Bởi vì mẹ cậu lo cho trạng thái hiện giờ của cậu nên hôm nay đặc biệt đến nhà tớ, nhờ tớ kéo cậu ra ngoài đi dạo đó.” Ôn Ngôn vỗ cái gối ôm trong lòng rồi lại ôm chặt nó: “Vì thế tớ thấy ắt hẳn cô cũng sẽ đồng ý.”
Ôn Ngôn không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng nếu Bạch Trác đã chắc chắn thì cô ấy bằng lòng tin là đúng.
“Tiểu Bạch.” Ôn Ngôn cất tiếng, “Bọn tớ đều hy vọng cậu vui vẻ.”
Trước kia Bạch Trác cũng tốt nhưng trầm tính vô cùng.

Cô lặng lẽ ngắm nghía phong cảnh xung quanh, dõi theo vật trên thế giới nhưng đem đến cho người ta cảm giác mặc phong cảnh xung quanh có hữu tình đến đâu thì cũng không gì níu được bước chân cô lại.
Giờ cuối cùng cũng xuất hiện người như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy vẫn nên thử xem, chưa thử thì không ai biết kết quả thế nào.
Nghe được lời bạn nói, trong lòng Bạch Trác tựa có dòng nước ấm chảy qua, như được đắm chìm trong ánh mặt trời chứa chan ấm áp.
Lát sau, cô mới khẽ trả lời: “Tớ sẽ như vậy.”
Sẽ mãi mãi hạnh phúc.
HẾT CHƯƠNG 34.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui