Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
“Rất xin lỗi cô Bạch, anh ấy không muốn gặp cô.”
Bạch Trác chẳng mấy ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời giống hệt những lần trước.
Cô đứng bên ngoài nhà tù Mạn Thành, thầm cảm thấy mùa đông năm nay đến sớm thật.
Rõ ràng chỉ mới tháng 11 nhưng tiết trời đã buốt giá vô cùng.
Cô kéo kín áo khoác trên người và nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Có lẽ người giám ngục trẻ tuổi này cảm thấy không đành lòng nên muốn an ủi đôi câu: “Cô Bạch, chắc anh ấy…”
Vừa mở lời đã không biết nối câu thế nào.
Suốt một năm nay, cứ đến thời gian thăm tù là mỗi lần cô bị chặn ở ngoài cổng.
Nhận ra được ý tốt của giám ngục, Bạch Trác khẽ mỉm cười, cô gật đầu nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Giám ngục dõi theo bóng lưng gầy guộc trong gió thu và lắc đầu thở dài.
Đúng là một người đáng thương, nhưng khi ngắm nhìn cả thế giới này thì có ai là không đáng thương cơ chứ.
Bạch Trác cũng không cảm thấy quá đau lòng hay khổ sở.
Hai người họ vốn không có quan hệ gì, anh không muốn gặp cô cũng là chuyện thường tình.
Thế nhưng cô vẫn sẽ đến dù trước giờ chưa từng gặp được anh.
Hệt như nếu cô không đến một lần thôi, thì người trong đó sẽ ít đi một điều so với người khác.
Hơn nữa, chính Bạch Trác cũng sợ, sợ rằng lần không đến ấy cũng là lúc người bên trong bằng lòng muốn gặp cô.
Chỉ ba mươi năm thôi mà! Nếu so với lịch sử dài đằng đẵng của thế giới thì cùng lắm cũng chỉ là hạt muối bỏ bể, là một khoảnh khắc nhất thời thoáng qua.
Bạch Trác không cảm thấy quá khó để chịu đựng.
Đến lúc đó, cả hai người đều là ông cụ, bà lão sáu mươi, bảy mươi tuổi.
Chẳng ai chê ai cả.
Chỉ có cô mới tốt bụng chấp nhận ông già xấu tính và kỳ lạ như anh thôi, để xem đến lúc đó anh còn từ chối thế nào.
Nghĩ đến đây, khóe môi cứng ngắc của Bạch Trác khẽ nhếch, dường như cơn gió thổi về không còn lạnh lẽo nữa.
Mấy năm trước, Bạch Trác đã mua nhà riêng để sống tự lập một mình.
Hôm nay cô lái xe đến nhà ba mẹ.
Bạch Trác đậu xe dưới gara rồi xách túi đồ mình mới mua vài ngày trước và đi lên nhà.
Khi đứng trước cửa, cô cầm túi bằng tay khác để tay kia mở cửa.
Một giây, hai giây, ba giây.
“Cạch.” Cửa mở.
“Trác Trác về rồi đấy à.”
Mẹ Phúc đã chăm nom Bạch Trác từ thuở bé nên vừa nghe thấy tiếng đã nhanh nhẹn đi đến nhận lấy đồ trong tay cô.
“Mẹ Phúc.” Bạch Trác vừa chào bà, vừa bước vào trong.
Thay giày xong, cô đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách có ba người đang ngồi, ba Bạch, mẹ Bạch và còn cả anh trai cô – Bạch Lẫm.
Hình như họ đang bàn bạc chuyện gì đó, dù ít dù nhiều trên gương mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười.
Bạch Trác sải bước đến, ngồi xuống một ghế sofa trống, bấy giờ mới cất tiếng gọi: “Ba, mẹ, anh ạ.”
Mẹ Bạch thấy cô cười càng tươi hơn, bà bảo: “Ngồi xa thế làm gì chứ, mau qua đây ngồi đi con.”
Nói rồi, bà vỗ vỗ chỗ ngồi gần mình.
Bạch Trác ngẩn người, sau đó mới đứng dậy ngồi xuống bên cạnh mẹ Bạch.
Mọi người đều chăm chăm nhìn động tác của cô, bao gồm cả người ba hà khắc, lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm nghị.
Trong mắt ai nấy đều chan chứa vui mừng.
Trừ bản thân Bạch Trác.
Cô không cười, ngay cả nhếch mép ra vẻ một chút cũng không thể làm được.
May là xưa nay tính tình Bạch Trác vốn đã như vậy
Mẹ Bạch cầm lấy tay cô, cười nói: “Trác Trác, con còn nhớ cậu con trai nhà họ Nghiêm không? Là cậu chàng thuở nhỏ con thường chơi chung đó…”
Xong.
Bạch Trác nghĩ bụng.
Giác quan thứ sáu của cô vẫn là chuẩn xác nhất.
Bạch Trác không đáp lời ngay mà chờ mẹ Bạch nói tiếp.
“Vài ngày trước thằng bé mới từ Mỹ về.”
Sau đó thì sao? Có liên quan gì đến con hả?
Dĩ nhiên Bạch Trác không thốt những lời này vì rất hiếm khi cô làm như vậy.
“Dì Nghiêm của con nói thằng bé ấy… Ôi trời, cậu chàng này giấu giếm kỹ quá.” Mẹ Bạch giả vờ than phiền nhưng nét mặt lại hồ hởi, “Dì Nghiêm kể từ nhỏ nó đã thích con, thích bao năm nay rồi nhưng sợ con không ưng nên vẫn mãi chưa ngỏ.
Bây giờ không kìm nén được nữa nên mới về nước đấy.”
Dường như muốn nhấn mạnh gì nên nên mẹ Bạch vỗ vào tay Bạch Trác một cái, nói đầy ẩn ý: “Kiểu đàn ông như này hiếm có khó tìm.”
“Đúng vậy, ngay cả anh đây mà nó cũng giấu kỹ nhiều năm như vậy.” Bạch Lẫm tiếp lời, “Lúc mới biết anh còn giật hết cả mình.”
Dứt lời, họ lại bật cười một cách hết sức ăn ý.
Và vẫn ngoại trừ Bạch Trác.
Cô ngơ ngác không rời mắt khỏi chiếc móc treo trên cái túi xách ở cạnh mình.
Một chú hồ ly nhỏ giống y như thật, song vì chất liệu nên nó có vẻ kém phần tinh xảo, tuy nhiên khi treo trên túi xách của cô trông không hề lạc quẻ chút nào.
Ít nhất thì Bạch Trác cảm thấy nó không lạc quẻ.
“Vậy Trác Trác, ý con thế nào?”
Mẹ Bạch nhéo tay cô một cái và hỏi.
Bạch Trác hoàn toàn không hề để tâm những gì họ vừa mới nói.
Giờ phút này, trong lòng cô chỉ nghĩ về chú hồ ly nhỏ kia, cô cất tiếng hỏi ngược lại: “Gì mà thấy thế nào ạ?”
Bạch Trác muốn rút tay ra để sờ chú hồ ly nhỏ nhưng mẹ Bạch nắm tay cô rất chặt, lại còn nhéo mạnh hơn cả khi nãy, vờ trách móc: “Con nói xem! Thử đến với cái cậu họ Nghiêm kia nhé?”
Hình như mẹ Bạch rất hài lòng với mối này.
Bà vỗ nhẹ tay Bạch Trác, từng cái vỗ đều đều: “Dù gì hai đứa cũng lớn lên cùng nhau, lại quen biết người lớn trong nhà, hơn nữa còn rõ gốc gác, cũng từng đi du học nên chắc chắn sẽ có nhiều tiếng nói chung…”
Mẹ Bạch càng nói càng hớn hở: “Mấy năm nay con không có bạn trai, thằng bé cũng luôn một mình vì con.”
Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trời cao tác thành.
Bất cứ ai cũng cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân vô cùng hoàn mỹ.
Bạch Trác cũng thừa nhận nhưng nếu tới sớm hơn hai năm, cô chắc chắn sẽ cân nhắc nghiêm túc.
Nhưng ít nhất là sớm hơn hai năm, chỉ có thể sớm hơn chứ không thể muộn.
Nếu ba mẹ nói vậy trước lúc cô bước sang tuổi 27, cô nhất định sẽ xem xét.
Bất kể những gì Nghiêm Gia Lãng nói là thật hay giả, bất kể cô có từng đến đi công tác ở Mỹ và trông thấy anh ta tay trong tay với cô gái khác không, cô vẫn sẽ suy xét đến nó.
Nhưng tất cả những giả thiết này đều có một tiền đề lớn đặt ra là: Trước khi cô bước sang tuổi 27.
Giờ nó đã trôi qua từ lâu rồi.
Muộn.
Quá muộn rồi.
Bình thường Bạch Trác sẽ liệt kê vài điều để chứng minh cô và Nghiêm Gia Lãng không hợp để ba mẹ từ bỏ ý định.
Lần này chắc cũng sẽ như vậy.
Nhưng không hẳn là vậy.
“Không thử được rồi ạ.” Bạch Trác nhẹ nhàng nói, “Con có người mình thích rồi.”
“Có đối tượng rồi?” Mẹ Bạch ngừng vỗ tay cô, nụ cười trên môi cũng nhạt dần.
“Vâng, có rồi ạ.” Bạch Trác ngẩng đầu lên, nhoẻn cười: “Hứa Yếm, Hứa ghép từ chữ ngôn và ngọ, Yếm ghép giữa chữ xưởng và chó, là Hứa Yếm*.”
*Chữ ngôn (言) và chữ ngọ (午) ghép lại thành chữ Hứa (许).
Chữ xưởng (厂) ghép với chữ chó (犬) thành chữ Yếm (厌).
Cô lặp lại một lần nữa như để nhấn mạnh: “Anh ấy tên là Hứa Yếm.”
Con rất thích anh ấy.
Trong giây phút đó, Bạch Trác như nhẩm trong lòng hàng ngàn, hàng triệu lần câu: Con rất thích anh ấy.
“Làm nghề gì?” Lúc này ba Bạch cũng hỏi, “Nhà cũng ở Mạn Thành sao?”
Bạch Trác gật đầu, chỉ trả lời câu hỏi phía sau: “Ở Mạn Thành ạ.”
Ba mẹ Bạch chợt không biết nên nói gì.
Không khí vui tươi ban nãy đã hóa thành tẻ nhạt.
“Ồ, vậy khi nào đưa cậu ấy về nhà ra mắt đi.” Bạch Lẫm lên tiếng kịp thời nhằm xoa dịu bầu không khí, “Quả nhiên tên nhóc Nghiêm Gia Lãng kia không có phúc cưới em gái anh rồi.”
Bạch Trác mới nhếch môi đã thôi cười, cô lắc đầu nói: “Em vẫn chưa theo đuổi được.”
Giọng điệu mềm mại của cô như muốn làm nũng với người thân vậy: “Anh ấy vẫn chưa đồng ý em.”
Vẫn cứ từ chối cô.
Hứa Yếm quá bủn xỉn.
Anh luôn đóng chặt cánh cửa, thậm chí còn không hé nửa lỗ cho cô nữa là.
Đúng là đồ hẹp hòi đáng ghét!
Dứt lời, bầu không khí vừa nhờ hai câu nói của Bạch Lẫm xoa dịu đã hoàn toàn trở nên nguội tanh.
Mẹ Bạch như thể mới nghe kể một câu chuyện cười, bà khó tin hỏi ngược lại: “Không theo đuổi được?!”
“Vâng.” Bạch Trác làm như không nhận ra sự tức giận trong lời nói của mẹ Bạch.
Cô gật đầu rồi lặp lại một lần nữa: “Không theo đuổi…”
“Bạch Trác!” Mẹ Bạch lớn tiếng cắt ngang lời cô, “Con có biết con đang nói vớ vẩn gì không?! Con bao lớn rồi! Sắp ba mươi rồi đấy! Con nghĩ rằng mình vẫn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi hả?! Theo đuổi người ta?! Con nghĩ cái gì thế!!”
Mẹ Bạch nóng nảy hất tay cô ra, tiếp tục chất vấn: “Có biết mất mặt là gì không?!”
Bạch Trác hơi sửng sốt, mất mặt ư?
Chuyện này thì có gì mà mất mặt?
Thích một người thôi mà, sao lại mất mặt?!
Mẹ Bạch cả giận nói: “Ngày mai con đi xem mắt với thằng nhóc con nhà họ Nghiêm cho mẹ.
Lập tức dẹp ngay mấy tư tưởng nhảm nhí trong đầu đó đi!”
Tại sao lại phải dẹp?
Không thể dẹp bỏ từ lâu rồi.
“Không thể bỏ được nữa.” Bạch Trác từ tốn đáp: “Con không thể ở bên bất kì ai khác nếu không phải là anh ấy.”
Cô đã từng thử rồi nhưng ngoại trừ Hứa Yếm ra, cô không muốn ai cả, nghĩ thôi cũng không thể.
“Bạch Trác!”
“Thôi thôi thôi mẹ à, mẹ đừng cáu gắt.” Thấy tình hình sắp mất kiểm soát đến nơi, Bạch Lẫm lại đứng ra hòa giải: “Em gái con là người thiếu cẩn trọng như vậy sao?! Mẹ nghĩ thử mà xem, chàng trai có thể khiến con bé nhớ mãi không quên chắc chắn là rất xuất sắc đó.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Bạch Lẫm còn đang hốt hoảng.
Bạch Trác lâu nay vẫn luôn cẩn thận, chín chắn, rất ít khi làm những chuyện như vậy.
Anh không ngờ cô lại có thể theo đuổi một ai đó.
“Mẹ còn không hiểu rõ tính cách của em gái con à? Từ nhỏ đã lý trí và giỏi giang, chưa từng làm mẹ và ba lo lắng lần nào.” Bạch Lẫm nói: “Mẹ nghe em gái con nói trước đã, ngộ nhỡ cũng thích hợp thì sao.”
Nghe lời Bạch Lẫm nói xong, mẹ Bạch mới hơi nguôi giận.
Bạch Lẫm nói đúng, từ nhỏ Bạch Trác đã là đứa làm ba mẹ yên tâm.
Cô là một người có chính kiến, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Mẹ Bạch hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, rồi mới hỏi: “Vậy con nói xem con nghĩ thế nào.
Bây giờ chàng trai kia có thái độ ra sao? Nếu cậu ta vẫn không chịu đồng ý thì con đợi mãi à?!”
Lúc này Bạch Trác cúi đầu, chỉ nhả ra ba chữ: “Vâng, chờ ạ.”
Chờ cho đến khi Hứa Yếm ra tù, đến bao giờ anh đồng ý mới thôi.
“Thế đến lúc ấy người ta kết hôn rồi thì sao? Con cũng đợi à?!”
Trước kia dáng vẻ điềm đạm, bình tĩnh khi gặp tình huống của cô là niềm tự hào của họ, song hôm nay điều đó lại làm họ nổi giận.
Ấy vậy mà Bạch Trác lại cười, lắc đầu phản bác lại: “Sẽ không đâu ạ.”
Chuyện này chỉ có hai kết quả.
Hoặc là Hứa Yếm cưới cô, hoặc là hai người họ độc thân đến già.
Dù vẻ ngoài của Hứa Yếm điển trai đấy, nhưng đến lúc ấy cũng đã sáu mươi tuổi rồi.
Ai có thể thích một ông già chứ? Không ai cả.
Ngoại trừ cô.
Trừ một bà già tên Bạch Trác này.
“Sao con biết người ta sẽ không kết hôn?! Con, con…”
Mẹ Bạch sắp bị Bạch Trác chọc cho điên tiết rồi, bà vội vàng đấm ngực.
“Được rồi.” Bấy giờ ba Bạch mới cất lời, ông nhìn Bạch Trác và bảo: “Con suy nghĩ kĩ lại đi, cũng không còn nhỏ nữa, đừng hành động theo cảm tính.”
Bạch Lẫm chuyển sang ngồi bên cạnh mẹ Bạch, vỗ lưng giúp bà hít thở chậm lại.
Xem như anh đã nhìn ra, cô em gái mình cực kì bướng bỉnh và cứng đầu.
Trừ phi cô tự ngộ ra, nếu không thì đừng hòng ai khuyên ngăn được cả.
Nhưng anh vẫn nói: “Vậy chuyện này để sau, tất cả bình tĩnh lại đã.
Bạch Trác, em cũng vậy, suy nghĩ cẩn thận vào.
Dù chàng trai kia có tài cán cỡ nào thì có lẽ cũng không thích hợp với em đâu.”
Bạch Lẫm biết Bạch Trác rất kiêu ngạo.
Cô có nguyên tắc và giới hạn của bản thân, chắc chắn không phải là người theo đuổi tình yêu mù quáng.
Một hai lần thì được, nhưng nhiều lần nữa thì lòng tự trọng của cô sẽ không cho phép cô làm như vậy.
Tuy Bạch Trác gật đầu, nhưng trong lòng tự nhủ: Anh ấy thật sự rất tài giỏi.
—
P/s: Nội dung truyện thì hay lắm, nhưng mình thấy văn phong của tác giả yếu, trong bản gốc lặp từ rất nhiều, diễn đạt kiểu câu đơn cụt lủn + nó cứ bị lòng vòng sao ấy.
Với các bộ khác thì 50% văn tác giả, 50% của văn của nhà mình nhưng tới bộ này thì chắc phải lên tới 70%.
Mình đã cố chuyển ngữ sao cho nó uyển chuyển nhất có thể để hold lại bản raw, tránh lặp từ nhất nhưng dẫu sao nó cũng có hạn thôi.
Các bạn thử đọc convert truyện này là biết, nó không đơn giản là sắp xếp lại câu cho đúng ngữ pháp và dễ hiểu nữa, lắm chỗ mình phải viết lại 1 câu bằng tiếng Việt tương đương với nghĩa tiếng Trung… Mọi người thông cảm, trong quá trình làm có để bỏ sót chỗ nào thì nhắc nhở nhẹ nhàng để mình sửa nhé.
Lỗi và cách hành văn khác nhau, ai không thích cách hành văn này có thể drop luôn.
HẾT CHƯƠNG 1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...