Hóa ra, bên ngoài vỏ trứng đang có hai người trước sau đứng đó.
Bà lão tóc trắng bạc phơ đang đứng trước quả trứng, khiến Quy Hải nhìn rất rõ ràng gương mặt của bà.
Bà lão vấn qua quýt mái tóc bạc vừa dài vừa xơ kia lên đỉnh đầu, trên đỉnh đầu giống như có một tổ chim màu trắng vậy.
Trên khuôn mặt của bà lão còn trải đầy nếp nhăn, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt thiếu ngủ, chỉ nhìn bề ngoài thì giống như kẻ sắp sửa vào quan tài vậy.
Nhưng ánh mắt bà nhìn Quy Hải lại không có chút vẩn đục, mà là lấp lánh hữu thần, để lộ một cỗ tinh thần lực.
Còn người kia, Quy Hải vừa nhìn một cái thì kinh ngạc.
Sao lại có thể có người đẹp đến như vậy chứ.
Đó là một thiếu niên phong thần tuấn lãng, mặc một bộ tố y, đứng ngay sau lưng bà lão.
Mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, mái tóc dài đen mà óng ả vừa hay được buộc thành búi, lộ ra cái trán no đủ.
Tuy nhìn y chỉ chừng 15, 16 tuổi nhưng người lại rất cao, tư thế thẳng tắp, dưới lớp y phục kia là một cơ thể chắc khỏe mạnh mẽ.
Giây phút cùng Quy Hải nhìn nhau, thần tình lãnh khốc, khí thế phi phàm, giống như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, phóng ra hàn quang là có thể đông chết người.
Mà phía sau hai người, bên trái là một bức tường xanh đen mọc rêu ẩm ướt và trơn trượt, bên phải là mây khói mịt mù, xem ra, bản thân mình đang ở chỗ núi cao động sâu.
Quy Hải nhìn đến hai người này và bức tường kia mà đột nhiên sản sinh ra một loại cảm giác đặc biệt, có thể cảm thấy rằng hai người trước mặt này mình đều không đánh lại được; mà bức tường đối diện lại còn dễ vỡ hơn vỏ trứng của mình, có thể bị mình nhẹ nhàng đâm vỡ.
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể thoát khỏi bóng tối dài đằng đẵng, chui từ vỏ trứng ra lại bị hai người lai lịch bất minh không trêu vào được này phát hiện ra bản thân.
Vậy thì mình nên tiếp tục phá vỡ vỏ trứng thì tốt, hay là tiếp tục ở lại bên trong vỏ trứng thì tốt nhỉ?
Bà lão nhìn thấy Quy Hải, trong mắt lóe lên một tia sáng, mang theo khuôn mặt mỉm cười sáng lạn, vậy mà lại có thể dùng tay không khoét tường ở bên cạnh trứng màu ra, đem trứng màu từ trong thạch bích đi ra, thả vào tay trái của thiếu niên, dùng giọng nói trong veo dễ nghe của thiếu nữ nói: "Quả trứng bảy sắc cầu vồng này vậy mà lại phát ra khí tức chỉ có Thần thú thượng cổ mới có, vận khí của chúng ta thật tốt! Đây, cầm lấy, ngươi cảm nhận một chút, đây chính là khí tức của Thần thú thượng cổ."
Thiếu niên đón lấy trứng màu, đặt xuống lòng bàn tay trái.
Nhìn như không có biểu tình gì lại giơ tay trái lên, để bản thân và trứng màu nhìn thẳng nhau, quan sát Quy Hải qua vết nứt trên vỏ trứng.
Quy Hải trong vỏ trứng co lại, thân phận Thần thú của mình bị phát hiện rồi, đi ra hay là không đi ra đây, quả thật là một vấn đề.
Nhưng mà, Quy Hải lập tức không còn vấn đề gì nữa.
Bởi vì thiếu niên đột nhiên đem ngón tay trái dí sát vào, bóp bóp, sau đó—vỏ trứng bị vỡ.
Vỏ trứng mà Quy Hải va đập không biết bao năm qua mà mới đâm ra một vết nứt bé xíu xiu, thế mà bây giờ lại bị thiếu niên nắm một tí đã vỡ.
Hóa ra cảm giác của bản thân mình không sai, thiếu niên này đúng là kẻ mà mình không thể trêu chọc vào.
Sau khi vỏ trứng bị vỡ, thế giới chớp mắt thay đổi.
Quy Hải đột nhiên cảm thấy không khí hạ xuống, đầu, tay chân và cái đuôi đều trở nên man mát, cảm giác thoải mái lăn lộn trong dịch trứng đã mất, thân thể mà mình chiếm của người khác này đột nhiên trở nên cực kỳ nặng nề, chỉ có thể bò ở trên mảnh trứng vỡ.
Ngoài việc này ra, âm thanh ở bên ngoài cũng khuếch đại lên không biết bao lần.
Quy Hải nghe được tiếng gió thổi qua, âm thanh của những chiếc lá rơi rụng, nghe được tiếng sóng biển đánh vào chân núi, nghe được tiếng chim chao liệng xé gió, thậm chí nghe được tiếng muỗi vo ve ở trong sơn động...
Âm thanh to nhỏ xa gần cùng đánh lại, Quy Hải lại nghe phân biệt rõ ràng.
Thông qua phân biệt âm thanh, Quy Hải suy đoán được vị trí mà mình đang ở, là ở trong sơn động trên một hải đảo.
Toàn hải đảo có đủ các chủng loại sinh vật, nhưng mà là con người thì lại chỉ có bà lão và thiếu niên, không biết quan hệ của họ là gì.
Biết được vị trí mà mình đang ở, Quy Hải há to miệng, hít một hơi thật sâu, không khí mang theo sự tươi mát của sông núi.
Thứ không khí đã bấy lâu không gặp! Quy Hải muốn cười, nhưng cười lại không ra tiếng, hắn chỉ có thể mở miệng ra mà "ợ" một cái ngắn ngủn, sau đó mới phát hiện đầu lưỡi mình ngắn biết bao, còn không chạm đến khóe miệng, lại càng không nói đến việc phát ra tiếng.
Lúc này, Quy Hải cảm thấy cái đầu của mình bị ngón tay của ai đó sờ một cái, chỉ nghe thấy bà lão mà giọng thiếu nữ mang theo ý cười nói: "Ái dà, thế mà lại là một con rùa con, thật nhỏ thật thú vị."
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang.
Vừa mới nãy phát hiện ra bản thân mình nói không ra tiếng, bây giờ lại còn có người nói với hắn, hắn biến thành một con rùa?
Cũng không trách sao Quy Hải thất vọng như vậy, những từ chỉ về rùa từ trước cũng không mang nghĩa tốt đẹp cho lắm, người nhát gan sợ phiền phức thì bị gọi là rùa rụt cổ, vô lại khốn nạn thì gọi là vương bát, đàn ông làm trong kỹ viện thì bị gọi là quy công....
Quy Hải vẫn luôn ngây thơ cho rằng mình sẽ là một Thần thú hô mưa gọi gió giống như rồng vậy, có tạo hình gọi gió, bay lượn giữa trời đất, biết cách tạo mây tạo mưa, trên thực tế thế mà lại là một con rùa?
Bây giờ có ánh sáng để nhìn rõ mọi vật rồi, Quy Hải bèn đem hai cái chân trước duỗi đến trước mặt, cúi đầu nhìn một cái, đích thực là chân rùa, da trơn nhẵn màu xanh, chân to ngũ chỉ ngắn nhỏ, nhìn thì thấy vừa ngắn vừa mập.
Quy Hải nghĩ an ủi bản thân, chân như thế này cũng có khả năng không phải là rùa mà.
Tuy nhiên, cảm nhận được sức nặng trên lưng mình, thật sự vẫn rất giống như một cái mai rùa nặng nề; phần nằm dưới bụng bản thân một mảnh cứng rắn, cũng rất giống tấm giáp của rùa.
Bỗng nhiên phần mai trên lưng bị ai dùng hai ngón tay xách lên, tầm nhìn của Quy Hải được đưa lên cao, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của thanh niên đang quan sát cái mai của mình.
Tuy rằng chỉ là một con rùa, nhưng trong tâm Quy Hải vẫn cho rằng mình là một con người, cái gì cũng chưa mặc mà đã bị thanh niên quan sát như vậy, chỗ nào bị quét qua cũng đều cảm thấy là lạ.
Như vậy vẫn chưa thôi, thiếu niên lại còn vừa quan sát rồi lại lấy tay sờ toàn bộ đầu, mai, bụng, chân tay và cả cái đuôi lần lượt từng cái một!
Khi sờ đến mai trên lưng, Quy Hải bỗng dưng cảm thấy hơi ngưa ngứa, mới biết hóa ra bị sờ vào mai rùa bản thân cũng có cảm giác.
Lúc thiếu niên sờ đến đầu của mình Quy Hải có một loại cảm giác tức giận khi bị mạo phạm, nhưng nhìn thấy đầu ngón tay của thiếu niên còn to hơn cả đầu của mình, biết bản thân mình nhỏ bé, cũng biết mình chẳng phản kháng được.
Nhưng Quy Hải cũng có tự tôn của một con người, tuy không thể dùng răng để cắn nhưng cũng có thể dùng chân thử đạp lên da thiếu niên, hy vọng có thể kháng cự một chút, để thiếu niên biết rằng bản thân không thích như vậy để mà buông tay ra.
Thiếu niên lại chỉ thấy hơi ngứa, bàn tay trái duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy mai và bụng Quy Hải, tay phải thì sờ Quy Hải từ đầu cho đến đuôi một lần, cảm nhận cảm giác trơn trượt trên thân Quy Hải, trên tay giống như có cảm giác rất tốt.
Chân tay Quy Hải vung loạn xạ nghĩ muốn phản kích, thiếu niên lại càng thấy thú vị, lại sờ hắn một lần nữa, khi thiếu niên sờ đến cái đuôi, Quy Hải cảm thấy cực kỳ ngứa, cả người cứ thấy là lạ.
Nhưng cũng không còn cách nào, bản thân mình kháng nghị vẫn luôn không thành công.
Quy Hải đột nhiên nhớ ra bản thân mình đã biến thành một con rùa! Nếu như dùng chân kháng nghị thất bại vậy thì cứ rụt hết chân tay đầu đuôi vào mai đi, không cho y sờ không phải là được hay sao?
Quy Hải nghĩ tới đây liền liều mạng mà đem chân chân tay tay với cái đuôi rụt hết vào mai rùa.
Nhưng mà, trong mai rùa lại không có không gian để co duỗi.
Quy Hải co thế nào cũng không co vào được, chỉ có thể ngọ ngoạy, trong yết hầu phát ra tiếng nấc "ợ" "ợ" tiếp tục lắc đầu kháng nghị.
Thiếu niên giống như chưa bao giờ chơi đồ chơi vậy, càng sờ càng thích thú, may mà bà lão kịp thời lên tiếng giải cứu hắn.
"Thần thú còn đang trong trong thời kỳ ấu niên, nên chăm bẵm nuôi dưỡng để nó lớn đã.
Phong nhi, con đi xuống dưới biển bắt ít cá tôm lên đây, xem xem Tiểu Quy thích ăn cái gì."
Thiếu niên nghe lời, cuối cùng lại sờ mai rùa một cái, mới gật gật đầu, rốt cục cũng chịu bỏ Quy Hải vào tay bà lão, quay người đi ra khỏi sơn động, nhảy một cái vào làn sương mù liền không nhìn thấy bóng dáng nữa.
Quy Hải nhìn bóng dáng biến mất của thiếu niên, trong lòng thở phào một hơi, cuối cùng không bị sờ nữa.
Nhưng nhìn thấy bà lão, lại có chút lo lắng, không chừng bà lão cũng là người như vậy thì sao?
Tuy nói rằng là Thần thú thượng cổ nhưng Quy Hải vẫn chưa phát hiện mình lợi hại ở chỗ nào, ngay cả một tên bỉ ổi cũng không kháng cự nổi.
Cũng may là bà lão không có giống thiếu niên kia thích sờ hắn, chỉ lấy từ trong không trung ra một cái gối ngọc, đặt gối ngọc lên bàn đá, lại thả Quy Hải đặt lên trên gối ngọc đó, nói với Quy Hải: "Thần quy ơi thần quy, con đi theo chúng ta đi, bảo đảm mỗi ngày đều cho con ăn thật no thật no."
Quy Hải vừa nghe lời này của bà lão, bỗng dưng cảm thấy có chút đói.
Đúng rồi, hắn ở trong vỏ trứng, cũng chẳng biết là bao nhiêu năm không ăn qua gì đó, chỉ cảm thấy bụng hơi lép, giống như lập tức có thể ăn được rất nhiều.
Nhìn về phía sơn động mọc rêu xanh kia, giống như chẳng có gì có thể ăn cả.
Nhưng mà bà lão nói xong câu đó, lại bỗng nhiên lấy từ trong không trung ra một cái bình ngọc màu trắng.
Mở nắp bình ra, trong bình tỏa ra một hương thơm rất dễ ngửi.
Bà lão dốc bình ngọc trắng ra, dùng lòng bàn tay trái đỡ dưới miệng bình, từ trong bình ngọc nhỏ ra một giọt nước linh tuyền óng ánh trong suốt.
Giọt nước lại không rơi trên tay bà lão mà lại ngưng tụ ở khoảng không phía trên lòng bàn tay bà.
Lòng bàn tay bà lão dưới giọt nước kia vững vàng mà vận khí đỡ lấy nước linh tuyền, đem giọt nước đến bên miệng Quy Hải, nói: "Đang tìm ăn phải không? Nào, thử cái này đi, đây là nước linh tuyền."
Giọt nước tỏa ra một mùi hương rất dễ ngửi, trực giác nói với Quy Hải, đây là đồ tốt, thế là Quy Hải mở miệng uống giọt nước xuống.
Nước trôi đến yết hầu, tẩm bổ cổ họng, khiến Quy Hải cực kỳ thoải mái.
Bà lão tổng cộng bón cho Quy Hải ba giọt, rồi nói ngày mai lại bón tiếp.
Lúc này, thiếu niên cũng vừa quay lại.
Lúc y quay lại vẫn là một thân tố y, vạt áo sạch sẽ, giống như không hề bị nước thấm ướt qua, búi tóc cũng không hề loạn.
Chỉ là trước mặt trôi nổi mười mấy con cá, mười mấy con tôm, còn có một số cua và ốc, rất rõ ràng, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của y.
Thiếu niên đổ hết mấy chiến lợi phẩm này vào trong sơn động, đầu tiên cầm một con cá bạc nhỏ còn tươi, gõ cho choáng váng rồi thả trước mặt Quy Hải, sau đó đứng sát bên chỗ bà lão đang ngồi, quan sát Quy Hải, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Cá nhỏ đối với thiếu niên mà nói thể tích là rất nhỏ, nhưng đối với Quy Hải mà nói thì, cả người Quy Hải còn không to bằng bụng của con cá kia.
Cá nhỏ tuy rằng choáng váng rồi, nhưng cái đuôi của nó vẫn đang vỗ xuống đất, phát ra mùi tanh.
Quy Hải ngửi thấy mùi cá tanh, bụng lại càng đói, nhưng lại ghét bỏ mà lùi lại hai bước.
Thiếu niên thấy Quy Hải không ăn còn cố ý đẩy lên trước một chút, để bên cạnh miệng Quy Hải.
Tuy rằng trực giác nói với hắn, bụng hắn muốn ăn thịt cá sống, nhưng mà, Quy Hải vẫn còn nhớ mình vốn dĩ là một con người, cái loại cá sống mà cắn một miếng sẽ biến thành máu chảy đầm đìa, lại còn có vảy cá, bảo hắn làm sao mà nuốt nổi chứ?
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước có sửa một bug, cái mà nguyên nam chính đưa cho Quy Hải sửa thành "cấm chế", khi cấp độ linh thức của bên A cao hơn bên B ba cấp hoặc hơn, A có thể hạ "cấm chế" bên B; nguyên nam chính đem phương pháp "cấm chế" cho Quy Hải rồi nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...