Chương 23: Phản diện thật là tàn bạo
Dịch: YZ
Beta: YZ
Lớp tro bụi bên ngoài của hòn đảo dần dần rơi xuống, nhiệt độ nước biển cũng dần dần hạ xuống, nhấn chìm những đốm lửa nhỏ còn dư lại.
Sư Vân Phong đạp lên phi kiếm, được mọi người đón lên thuyền gỗ, những âm thanh ca tụng không ngớt bên tai.
Trác Tư Dịch còn lấy ra từ không gian trữ vật một chiếc ghế ngọc mời Sư Vân Phong ngồi.
Mùi thịt cháy và mùi thuốc bôi vẫn còn lưu lại trong không khí, Sư Vân Phong nhìn mọi người quần áo rách nát tả tơi cùng những miệng vết thương đáng sợ, không có ngồi ngay mà vẫy tay một cái, tất cả những âm thanh ca tụng, cảm ơn hỗn tạp trong chớp mắt không còn nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng đánh vào mạn thuyền.
Thần sắc Sư Vân phong ngưng trọng, mày kiếm khẽ nhíu nói: " Đều bị thương không nhẹ, không cần phải đặc biệt nghênh đón ta, tất cả nghỉ ngơi đi."
Sư Vân Phong nói xong mới ngồi xuống ghế ngọc mà Trác Tư Dịch vì y chuẩn bị, cũng chẳng khách khí với Trác Tư Dịch chút nào.
Trăng lúc này tỏa ra ánh sáng bàng bạc, Sư Vân Phong ngồi ngay ngắn nghiêm trang, tấm lưng thẳng tắp như cây tùng, tay trái đỡ Quy Hải, tay phải đặt ở trên đầu gối, cả người dường như phát ra ánh sáng màu bạc, hệt như Tiên quân ở trong bức họa, mang phong phạm của nhất phái tông sư.
Cho dù Sư Vân Phong chẳng nói lời nào nhưng khí thế tự nhiên phát ra, phong thái uy nghiêm đó cũng khiến cho tất cả mọi người không khỏi bái phục, sôi nổi cảm thán trong lòng, quả nhiên trưởng lão mà bọn họ tôn kính, ngay cả dáng ngồi thôi cũng khí thế như vậy.
Quy Hải chỉ là rùa trang trí đương nhiên không thể cảm giác được đến sự cảm thán của mọi người, chỉ là nhìn Sư Vân Phong có ý đồ mở cuộc họp với đệ tử Tông Kiếm môn nên tạm thời áp chế mong muốn với ngọc Thổ linh, kiên nhẫn chờ đợi.
Mà Trác Tư Dịch và mấy người không bị thương kia cũng nghe lời mà tiếp tục ngồi ở vị trí đã tìm được, khoanh gối ngồi trước mặt Sư Vân Phong.
Các đệ tử Ngự Kiếm môn thấy Sư Vân Phong ngồi trước mới dám ngồi xuống nghỉ ngơi, trước khi ngồi xuống còn nhất tề hô lên hùng hồn: " Vâng! Trưởng lão!"
Quả nhiên, trải qua hôm nay Sư Vân Phong đã từ một "Khách khanh trưởng lão không biết từ đâu ra" trở thành " Trưởng lão kiếm thuật cao siêu đáng kính trọng nhà mình".
Trong mắt bọn họ có thể qua được kiếp này, tất cả là nhờ Sư Vân Phong giúp bọn họ ngăn uy áp, giúp bọn họ đẩy thuyền đi trước, lại thô bạo một kiếm giết chết cự thú Dung nham.
Cũng may rùa con của trưởng lão giúp y ngăn cản lửa, nếu không bọn họ sẽ mất đi một vị trưởng lão Khách khanh vừa chịu trách nhiệm lại còn kiếm thuật cao siêu, như vậy bọn họ cũng không biết khóc như thế nào mới tốt.
Mà hành động Sư Vân Phong bảo bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi cũng khiến lòng người ấm áp.
Từ hội nghị Ma quân bọn họ vẫn chỉ được đứng, những người được ngồi đều là những người có tu vi cao hoặc là những người quản lí sự vụ.
Hành động của Sư Vân Phong khiến cho bọn họ cảm thấy nhận được một sự tôn trọng và quý trọng.
# Hóa ra khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của trưởng lão lại có ý là quan tâm bọn họ!#
# Trong ngữ điệu lạnh lùng lại thấy rõ được sự quý trọng, lại càng thêm kính yêu trưởng lão rồi phải nàm thao bây giờ!#
# Thật muốn được hầu hạ bên cạnh trưởng lão quá đi, không biết trưởng lão có thu thể loại đệ tử kiểu này không nhỉ?#
Sau khi Sư Vân phong ngồi xuống, đầu tiên là an ủi mọi người một lúc, đẩy cho thuyền gỗ đi về hướng thành Đại Đồng, nói để mọi người có thể nghỉ ngơi một tối tại đó chữa thương cho tốt.
Tiếp đó, Sư Vân Phong mới nói đến vấn đề còn chưa được thảo luận xong trước khi cự thú Dung nham đến: " Trước đó ta đề nghị để bốn bị truyền nhân Ma quân thực luyện bảo vệ vùng biển, nhưng hôm nay thấy cự thú Dung nham xuất hiện ta lại thay đổi chủ ý."
Trác Tư Dịch hơi nghiêng đầu, tập trung lắng nghe.
Sư Vân Phong nói từng từ: " Đêm nay những kẻ nào vứt bỏ các đồng môn giết – không -tha."
Giết – không – tha?
Nhưng ba người đó lại đều là truyền nhân Ma quân!
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Quy Hải được Sư Vân Phong nâng trên tay, tất cả những biến hóa của các đệ tử hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Lời này của Sư Vân Phong vừa thốt ra không ít đệ tử đều hút khí, kinh ngạc thoát ra một thân mồ hôi lạnh, lồng ngực nhấp nhô thể hiện sự chột dạ.
Nếu như có thể trốn thoát thì sự khủng bố tại hiện trường chắc không nhiều thêm đâu nhỉ?
Tình cảm giữa các Ma tu vốn dĩ không sâu, tất nhiên sẽ không vì đồng bạn mà vứt bỏ đi sinh mệnh vĩnh hằng của mình.
Sư Vân Phong nói tiếp: " Phàm là trong lúc chiến đấu vứt bỏ đồng môn hoặc không cứu giúp, trừ phi có lệnh, nếu không đều coi là đào binh.
Khiến cho Ngự Kiếm môn bị bôi nhọ, không xứng đáng là truyền nhân Ma quân.
Ta sẽ đem thi thể của ba người bọn họ vứt trên tế đàn bạo thi ba ngày để răn đe cảnh cáo.
Mọi người tiếp tục im lặng, nghe đến bị bạo thi ba ngày không phải bọn họ, trong lòng không biết nên chột dạ hay là vui mừng.
Quy Hải nghe xong lời này, tuy thấy thoải mái khi nằm bò trên tay Sư Vân Phong nhưng mỗi lần nghe đến Sư Vân Phong muốn giết người kể cả đó có là người lạ thì tim Quy Hải vẫn cứ đập thình thịch.
Phản diện thật là tàn bạo, không biết muốn giết bao nhiêu người đây?
Nếu như kế này của Sư Vân Phong thành công thì sau này trên dưới Ngự Kiếm môn mỗi lần gặp phải đối thủ khó địch thì chẳng phải chẳng ai dám bỏ chạy hay sao? Không chạy có nghĩa là bị kẻ địch giết chết, bỏ chạy thì lại là lí do để Sư Vân Phong đem ra làm tấm gương cảnh cáo.
Có thể Tông Kiếm môn gặp mạnh lại càng mạnh, cũng có khả năng suy thoái từ đây.
Trác Tư Dịch vừa nghe ba đối thủ của hắn cứ vậy mà bị Sư Vân Phong nhẹ nhàng đưa ra quyết định sống chết, hai mắt của hắn không nhịn được nhìn chằm chằm Sư Vân Phong, nhưng chỉ dám nhìn một cái rồi lại chuyển ánh mắt lên Quy Hải trên tay Sư Vân Phong, không dám nhìn trực diện Sư Vân Phong; Ngón tay bấu chặt đầu gối, đầu ngón tay trắng bệch, dường như nhìn thấu cái gì lại như chuẩn bị gì đó.
Các đệ tử thì lại bị sự quyết đoán của Sư Vân Phong dọa sợ, nhưng mà, sau khi bị dọa, lại tỉ mỉ ngẫm lại, cũng cảm thấy có thể tiếp thu được.
Nếu như trong Tông Kiếm môn sau khi Sư Vân Phong đưa ra chính sách không còn ai dám bỏ chạy thì không nghi ngờ gì trong môn sẽ đoàn kết hơn.
Thậm chí, khi bọn họ nghĩ lại lúc bị nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt không thể cử động, nhìn thấy truyền nhân Ma quân len lén phi kiếm chuồn mất, cái cảm giác tuyệt vọng lúc sắp chết ấy, khi nghe thấy những truyền nhân Ma quân vứt bỏ bọn họ bị trưởng lão tôn kính quyết định giết chết, có một loại cảm giác được báo thù.
Chỉ là sau này không thể làm đào binh mà thôi.
Sau một trận im lặng, khi mọi người vẫn còn đang suy nghĩ, Tề A Hổ kì Phân thần kia đánh vỡ không khí im lặng, lớn tiếng ủng hộ: " Hay lắm! Truyền nhân Ma quân sao lại có thể không ra gì như vậy?! Ném đồng môn lại để mình được sống sót, cả đám giết không tha!"
Các đệ tử nghe xong cũng sôi nổi phụ họa: " Trưởng lão ta ủng hộ ngươi!"
Chỉ có Trác Tư Dịch không hùa theo.
Sư Vân Phong cũng không để ý hắn, chỉ gật nhẹ đầu, lại nói với Tề A Hổ: " Ngươi dùng song đao?"
Tề A hổ vừa nghe thấy lời Sư Vân Phong, liền trả lời ngay: " Vâng.
Trong Ma tu không có môn phái tu đao, mà ta thấy tu đao và tu kiếm cũng cùng một gốc nên mới bái nhập Ngự Kiếm môn."
Sư Vân Phong " ừ" một tiếng, lại hỏi: " Song đao của ngươi bị cự thú Dung nham hủy còn có binh khí nào dùng không?"
Tề A Hổ có chút ngại ngùng nói: " Ta.....!vẫn còn hai thanh đao cùn."
Sư Vân Phong chuyển hướng nói với các đệ tử Tông Kiếm môn: " Đào binh phải phạt, người có công cũng phải luận thưởng, ta sẽ vì Tề A Hổ tìm hai thanh đao tốt dùng."
Tề A Hổ nghe xong, tuy trong lòng có chút cảm động, nhưng dù sao Sư Vân phong cũng không có ý rèn luyện tài năng, cho nên cũng không cần phải quá kì vọng, Sư Vân Phong có thể giúp hắn tìm hai thanh đao dùng được là được.
Sư Vân Phong không có dây dưa vấn đề của Tề A Hổ lâu, lại hướng tới đám đệ tử phát một đống kẹo: " Ngày mai sau hội nghị thương thảo, ta sẽ dừng lại ở thành Đại Đồng một thời gian, mỗi người của Ngự Kiếm Môn từ kì Kim Đan trở lên nếu như muốn trở thành đồ đệ của ta đều có thể đến chỗ Liên A Nhất báo danh.
Nếu như không muốn thay đổi sư môn, cũng có thể đến giao lưu kiếm thuật."
Sư Vân Phong vừa nói xong lời này, tất cả mọi người mắt sáng lên, có người thậm chí không nhịn được mà hoan hô.
Lúc đầu Liên A Nhất và Liên A Nhị cũng là chủ động làm trâu làm ngựa cho Sư vân Phong mới có thể nhận được cơ hội được chỉ điểm.
Ma tu vốn của mình thì mình quý, thường cho rằng có đồ đệ sẽ không có sư phụ, tất cả những công pháp lưu truyền đều là cấp thấp.
Cho nên cho dù có là truyền nhân Ma quân, trình độ về kiếm thuật cũng bình thường không cao, tiến triển tu luyện thậm chí càng chậm hơn.
Bây giờ trưởng lão kính yêu của bọn họ lại chí công vô tư nguyện ý đích thân chỉ đạo kiếm thuật!
Nếu như không phải Sư Vân Phong vẫn ngồi trên ghế ngọc thì có lẽ sự nhiệt tình báo danh của mọi người đã vùi lấp Liên A Nhị rồi.
Phản diện đúng thật là , ừm, tàn bạo.
Tại sao không một kiếm tiêu diệt trên dưới Ngự Kiếm môn hết đi, lại còn mất công thu đồ đệ, chỉ dạy mọi người kiếm thuật.
Quy Hải nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ thông.
Trong " Bội Đức Thiên Tôn" Sư Vân Phong từ đầu đến cuối say mê kiếm, chuyên nhất với kiếm Phá Thiên, bất luận là vì nương thân báo thù, hay là hoàn thành di nguyện của nương thân, nhưng chắc trong lòng vẫn đều muốn đem tất cả kiếm thuật lưu truyền nhỉ?
Mà sau khi Sư Vân Phong nói hết những điều muốn nói, sắp xếp xong cho tất cả mọi người lại không sắp xếp vị trí cho Trác Tư Dịch.
Lúc này thuyền gỗ đã đi tới hòn đảo của thành Đại Đồng.
Trác Tư Dịch nhìn thấy mọi người đều thu thập thỏa đáng, lúc sắp lên đảo mới chuẩn bị xong không nhịn được cúi người với Sư Vân Phong bái, chủ động xin: " Sư trưởng lão, Trác mỗ tu vi thấp kém, kiếm thuật không tinh, tuy rằng là truyền nhân Trác Ma quân, nhưng ta không đảm đương nổi tiếng truyền nhân Ma quân này.
Sư trưởng lão phẩm đức cao thượng, kiếm thuật trác tuyệt, là người xứng đáng nhất với vị trí tân nhậm Ma quân của Ngự Kiếm môn, Trác mỗ không dám làm cao, nguyện đem vị trí Ma quân này nhường cho trưởng lão."
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...