Rùa Con Định Chạy

Do Chương Hàm phải đi lấy xe, nên Mộ An một mình ở lại thanh toán. Sau khi trả xong tiền, cô liền đứng lên rời đi.

Nhưng khi ra khỏi cửa phòng, Mộ An nhìn xung quanh đâu đâu cũng giống nhau. Lúc này, cô mới chợt nhớ ra bản thân mình không biết đường. Cô vô cùng bối rối.

Có lẽ nhận ra nỗi lòng của Mộ An, nên người nhân viên thu ngân vừa nãy lên tiếng đề xuất:

- Để tôi đưa tiểu thư lại phía thang máy.

Mộ An ngượng ngùng, cảm kích nói:

- Em cảm ơn ạ!

- Không có gì.

Nhưng hai người mới đi được một đoạn ngắn, chị dẫn đường bị người khác gọi đi làm việc. Trước khi rời đi, chị ấy còn nhiệt tình chỉ tường tận đường đi cho cô, nên Mộ An vô cùng biết ơn chị ấy.

Đi một đoạn, thấy có ngã ba trước mắt đúng như lời chị gái kia miêu tả, trong lòng Mộ An có phần mừng rỡ. Cô tự tin đi về phía trước.

Bỗng Mộ An bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, đi ngang qua ngã rẽ trước mặt. Cô kích động, gấp gáp đuổi theo.


Nhưng khi cô vừa đuổi đến ngã rẽ, thì đập ngay vào mắt là cảnh một cô gái xinh đẹp đang thân mật ôm Tần Cảnh Chi. Thoáng chốc, cơ thể cô như chết sững, đứng lặng lẽ nhìn về phía họ.

Giữa lối đi yên ắng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên rất rõ ràng:

- Quà của em.

Anh đưa hộp quà nhỏ nhắn màu hồng phấn cho người trong lòng, cô gái đó liền hớn hở mở hộp quà ra. Xem xong, cô ấy rất vui vẻ nói:

- Cảm ơn anh Cảnh Chi, em thích lắm.

Nhìn dáng vẻ cười xinh đẹp động lòng người của cô gái, trong lòng Mộ An vô cùng chua xót. Có lẽ, ánh mắt của An An quá chuyên chú, nên người con gái kia khẽ đưa mắt hiếu kì nhìn về phía cô.

Khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Mộ An hoảng loạn quay người quặt vào ngã rẽ cũ. Cô vừa lấp sau bức tường, thì tiếng nói trong trẻo của cô gái ấy lại vang lên:

- Anh, chúng ta đi vào trong thôi.

- Ừ.

Tiếng bước chân của cả hai dần dần đi xa, Mộ An khổ sở ôm trái tim quặn thắt của mình rời đi.

Ở cửa, Chương Hàm ngồi trên xe đợi mãi không thấy Mộ An ra, cô ấy có chút lo lắng. Đang định đi vào tìm, thì Chương Hàm trông thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa, cô ấy hạ cửa xe xuống, nhẹ giọng hô:

- Tiểu thư, bên này.

Nghe tiếng gọi, Mộ An chầm chậm bước về phía cô ấy, rồi nói:

- Thư ký Chương, cô đưa anh trai tôi về trước đi, tôi tự bắt xe về.

- Tiểu thư, đêm đã muộn, để tôi đưa cô về cho an toàn.

- Không cần đâu, nhà tôi với anh trai khác phía, đi lại sẽ rất mất thời gian. Cô cứ trở anh ấy về đi.

Thấy thái độ cương quyết của Mộ An, Chương Hàm đành chào cô, rồi lái xe đi.

Giữa đường đêm lạnh giá, Mộ An lững thững một mình bước đi. Vừa đi, cô vừa nghĩ đến những ngày Tần Cảnh Chi bên cạnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.


- ---------------------------------------------------------------------------------

Phòng Vip I Night King

Trong góc tối của căn phòng, Tần Cảnh Chi lặng lẽ ngồi uống rượu. Xung quanh, các cô gái rất muốn đến làm quen với anh, nhưng khổ nỗi chẳng ai dám. Bởi cả người anh luôn tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo, như cảnh báo họ muốn sống chớ lại gần.

Sau khi, nhận ra tâm trạng của anh trai mình không tốt, Cố Hân liền cáo lỗi với các bạn của cô ấy, rồi dứt khoát đi lại chỗ Tần Cảnh Chi. Ngồi xuống bên cạnh, cô ấy cố tỏ vẻ hờn dỗi nói:

- Anh trai, sinh nhật em mà anh làm bộ mặt lạnh lẽo vậy làm gì hả? Dọa hết mấy cô bạn mỹ nhân của em rồi.

- Tự em ra chơi với họ đi, đừng làm phiền anh.

Nói xong, Tần Cảnh Chi lại tiếp tục uống rượu.

Nhìn dáng vẻ nâng chén tiêu sầu của anh trai, Cô Hân thấp giọng trêu đùa:

- Không phải, anh bị đá chứ?

Lời vừa dứt, ánh mắt sắc lạnh của Tần Cảnh Chi bắn thẳng tới chỗ cô ấy, mang đầy ý tứ cảnh cáo. Cố Hân khiếp sợ nhìn chằm chằm anh trai mình, thấp giọng ngờ vực hỏi:

- Anh thật sự bị đá hả?

- Không phải.


- Vậy là cãi nhau hả?

Tần Cảnh Chi im lặng không nói.

Thấy thế, Cố Hân liền biết bản thân đã đoán đúng. Vì tình yêu của anh trai, cô ấy cố nhớ lại những lời khuyên của chuyên gia tình cảm trong phim, rồi nghiêm túc nói:

- Thật ra, cặp đôi nào yêu đương cũng sẽ có những lúc cãi vã. Nhưng không phải người ta có câu: “Cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường” sao, anh cứ theo thế mà làm đi, kiểu gì cũng thành công.

Tần Cảnh Chi khẽ đưa mắt lườm qua, Cố Hân biết điều im bặt.

Bị Cố Hân quấy phá, Tần Cảnh Chi cũng không có tâm tình uống rượu tiếp. Anh đứng lên, đút tay vào túi quần định rời đi, thì sờ được sợi dây truyền anh nhặt được ở nhà An An. Suy nghĩ một lát, Tần Cảnh Chi móc nó ra, đưa cho Cố Hân, nói:

- Bảo mấy người khảo cổ của em sửa giúp anh.

Nói xong, anh liền bỏ đi luôn.

Ở lại, Cố Hân cầm dây chuyền khẽ lầm bầm:

- Xì, vừa rồi còn ra vẻ lườm nguýt mình, không phải giờ nhanh chân chạy về “làm” còn gì, hừ chỉ giỏi già vờ giả vịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận