Rùa Con Định Chạy

Tỉnh dậy sau giấc ngủ say, Mộ An có chút mơ hồ đi ra khỏi phòng ngủ. Khi cô vừa đi đến phòng khách, thì loáng thoáng nghe được những tiếng động vụn vặt truyền đến từ một phía.

Mộ An nghi hoặc bước lại gần, liền nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang bận rộn trong nhà bếp. Trong không khí không ngừng tỏa ra mùi thơm quyến rũ khiến An An vô thức tiến lại.

Mặc dù, tiếng bước chân của cô rất nhẹ nhưng Tần Cảnh Chi vẫn phát giác ra. Anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ quyến rũ đứng cửa, híp mắt nở nụ cười ấm áp hỏi:

- Bảo bối, tỉnh rồi?

Do ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô chằm chằm, làm Mộ An chợt nhớ ra đồ mình đang mặc trên người. Cô nhanh chóng lấp cả người sau cánh cửa phòng bếp, đầu khẽ ló ra nhìn anh ngượng ngùng ấp úng nói:

- Em … em tỉnh rồi, muốn …muốn về nhà thay đồ.

Nhìn phản ứng che đậy đáng yêu của rùa con, khéo môi Tần Cảnh Chi càng cong lên hơn. Anh tắt bếp, sải chân bước lại phía cửa, kéo cô gái nhỏ đang trốn tránh kia ôm vào lòng, khẽ cười nói:

- Trốn làm gì? Không phải anh đều nhìn thấy hết rồi hử?


Nháy mắt, cả người An An như được phủ lên màu hồng kiều diễm. Cô không dám ngước lên nhìn thẳng ánh mắt nóng rực kia, mà chỉ chăm chăm cúi đầu biện lý do:

- Em … em… em lạnh.

Biết bé con đang viện cớ nhưng Tần Cảnh Chi cũng không vạch trần, tay anh vươn ra nhẹ nhàng xoa đầu cô khẽ nói:

- Ngoan, em ở nhà đi đánh răng rửa mặt, rồi anh sang nhà kia lấy quần áo cho em được không?

Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, Mộ An khẽ gật đầu đồng ý. Bởi vì, cô sợ bản thân mặc thế này đi ra ngoài, chẳng may gặp mấy cô dọn vệ sinh buổi sáng thì sẽ rất khó giải thích.

Lúc này, dáng vẻ nhu thuận của An An nhìn giống như cô vợ nhỏ, khiến Tần Cảnh Chi nhịn không được mà hôn lên trán cô một cái, rồi nhỏ giọng nói:

- Bé yêu thật ngoan!

Chỉ một câu khen đơn giản nhưng vô số hình ảnh nóng bóng bỗng hiện ra trong đầu Mộ An, làm cô vô cùng xấu hổ. Nhân lúc, bàn tay ở eo buông lỏng, cô đưa tay đẩy anh ra rồi nhanh chân chạy vội vào phòng ngủ.

Thấy dáng vẻ chạy trốn nhanh như sóc của cô, Tần Cảnh Chi khẽ nở nụ cười cưng chiều, rồi thong dong đi sang nhà cô lấy quần áo.

Do hôm qua cửa nhà Mộ An đã bị phá, nên Tần Cảnh Chi chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở được cửa. Vừa bước vào trong, anh đã nhìn thấy sợi dây chuyền đồng hồ có phần cũ kĩ rớt trên mặt sàn nhà.Có vẻ nó bị ai đó đi qua dẫm phải, nên phía mặt đồng hồ bị lát mất kính.

Tần Cảnh Chi cúi người xuống, nhặt sợi dây truyền nên xem xét một lượt, rồi cẩn thận đút vào trong túi quần. Tiếp đến, anh đi lấy hót rác quét sạch những mảnh vỡ vụn còn lại, xong mới vào phòng ngủ lấy quần áo cho cô.

Tần Cảnh Chi vừa cầm đồ của cô nhóc đi ra đến phòng khách, thì cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra. Thấy rõ người đến, mày kiếm của anh khẽ nhăn lại, cả người phút chốc tỏa ra hơi thở chết chóc.

Mà lúc này, Dương Minh cũng đang thất thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo ngủ trong nhà em gái mình, lòng anh ấy vô cùng hoảng loạn. Anh ấy vẫn còn nhớ rõ người này, bởi hắn đã từng giúp anh ấy hai lần, nhưng sao hắn lại ở đây.

Nhìn kẻ ngây người trước mắt, Tần Cảnh Chi lạnh giọng hỏi:


- Anh đến đây làm gì?

Giọng nói lạnh lẽo vang lên bỗng làm Dương Minh sực tỉnh, anh ấy cố ra vẻ trấn tĩnh hỏi lại:

- Còn anh ở đây làm gì? Tôi nhớ đây là nhà em gái tôi. Anh là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp, vui lòng anh đi cho.

Nghe xong, Tần Cảnh Chi khẽ cười đầy khiêu khích nhìn Dương Minh mà nói:

- Tôi ở trong nhà bạn gái tôi, sao lại gọi là bất…

Chưa để anh nói hết câu, Dương Minh phẫn nỗ tiến tới, nắm chặt cổ áo Tần Cảnh Chi, lớn tiếng phản bác:

- An An sẽ không thích kiểu người như anh. Em ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp em ấy.

Mặc kệ, dáng vẻ côn đồ của Dương Minh, Tần Cảnh Chi vẫn rất hờ hững, cố ý trêu tức nói:

- Cô đang ở nhà tôi.

Vừa dứt lời, Dương Minh như lên cơn điên, giơ tay đấm thẳng vào mặt Tần Cảnh Chi một cái, rồi gào lên mắng:


- Thằng chó! Mày làm gì em ấy rồi?

Bị đánh đến rách ở khóe miệng, nhưng Tần Cảnh Chi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Anh cười khểnh một tiếng, rồi ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn thẳng vào Dương Minh nói:

- Là lão cha già khốn khiếp của mày, cho tao cơ hội.

Trong giây lát, mặt mày Dương Minh tái xanh, toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Bắt gặp dáng vẻ áy náy của Dương Minh, ánh mắt Tần Cảnh Chi khẽ nheo lại, nghiêm túc hỏi:

- Mày biết lão ta có ý xấu với cô ấy?

Đứng trước sự chất vấn của anh, Dương Minh im lặng không nói gì.

Nháy mắt, Tần Cảnh Chi như hiểu ra, anh tức giận vung tay đấm thật mạnh vào mặt của Dương Minh, khiến anh ta ngã lăn ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui