Bên ngoài, Mộ An nằm trên giường, đắp chiếc chăn thoang thoảng mùi vị thuốc lá lên người, cô tò mò khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
Căn phòng ngủ này được thiết kế giống hệt với phòng ngủ nhà cô.
Chẳng trách trong lúc thần trí cô mơ hồ mà vẫn có thể tìm đúng vị trí phòng tắm.
Dù giống thiết kế nhưng phòng anh trang trí khác hẳn phòng cô.
Trong phòng, anh chủ yếu sử dụng hai tông màu trắng và đen.
Kết hợp với đó là hàng loạt các đồ nội thất có thiết kế đơn giản và hiện đại, làm căn phòng trở lên trang nhã và sang trọng.
Hơn hết, nó càng làm nổi bật tính cách mạnh mẽ và nam tính của chủ nhân căn phòng hơn.
Nhìn đủ, Mộ An định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng toàn thân cô lại bắt đầu nổi lên từng cơn nóng bừng bừng.
Đặc biệt ở phía dưới hạ thân truyền đến những trận ngứa râm ran cực kì khó chịu.
Không chịu nổi độ nóng trong cơ thể, Mộ An lấy tay hất tấm chăn ra, cô gượng dậy với ly nước bên cạnh uống để giải nhiệt.
Uống xong, cô để cốc nước lại chỗ cũ, lúc rút tay vô tình va phải chiếc cốc, khiến nó rơi xuống sàn nhà.
Nhưng cô không còn tâm trí để ý đến nó, bởi cả người cô đang như bị lửa thiêu đốt.
Thuốc phát tác lại khiến Mộ An như mất hết lý trí, hai đùi ngọc cọ sát nhau liên hồi.
Bàn tay nhỏ cũng bắt đầu cố gắng muốn cởi đồ của mình ra, bờ môi yếu ớt rên rỉ ra tiếng:
- Nóng...!nóng quá...!ưm....!
Cùng lúc đó, Tần Cảnh Chi vừa hay tắm xong thì nghe thấy tiếng đổ vỡ, anh vội vớ tạm chiếc khăn tắm quấn quanh hông, rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Cảnh Chi như chết sững.
Bởi cô gái nửa ngồi nửa nằm trên giường đã mở phanh phần trên của áo choàng tắm, làm lộ ra ngoài một cặp đào chín mọng bắt mắt.
Phía dưới, đôi chân thon nhỏ của cô hơi co lên, làm vạt áo choàng rớt ra hai bên, khiến anh đứng chỗ này cũng thấy thấp thoáng nơi u cốc thần bí.
Cảnh sắc xinh đẹp mê người như vậy, đối với bất kỳ người đàn ông trưởng thành mà nói thì cũng đều là đòn chí mạng.
Tần Cảnh Chi cố đánh mắt sang nơi khác, gấp gáp tiến đến bên giường đem chăn phủ kím người cô, giọng trầm khàn hỏi:
- Em có bị thương chỗ nào không?
Bị chăn phủ lên, Mộ An càng khó chịu hơn:
- Nóng...!em nóng...!hức nóng....!
Nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Mộ An, hai bờ má đỏ bừng bừng như hai quả táo chín, chiếc miệng nhỏ xinh mỹ lệ rỉ rón.
Lý trí nói với Tần Cảnh Chi, hiện tượng này rất lạ, đặc biệt gương mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng không chân thực, không tự nhiên.
Bàn tay của anh khẽ sờ lên mặt cô, tay cô, quả nhiên là khắp nơi đều nóng hừng hực.
Từng nơi anh chạm phải trở nên mát lạnh, khiến Mộ An dễ chịu cô cùng.
Cả người cô từ từ nhích gần lại người anh, nỉ nón kêu:
- Mát....!ưmmm...!ưm...!
Nghe tiếng rên ướt át của cô, vô tình khiến tiểu huynh đệ của Tần Cảnh Chi lần nữa lại đội vải dựng lên.
Lông mày anh nhíu chặt, cố kiềm chế cơn dục vọng, lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào má cô, nghi ngờ hỏi:
- An An, lão già khốn đó có cho em uống cái gì bậy bạ không?
Thấy cái đầu nhỏ của cô lắc lắc, Tần Cảnh Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh chưa kịp yên lòng được bao lâu, thì cô gái của anh lại yếu ớt lên tiếng:
- Hức...!tiêm...!ông ta.....!ưm.....!tiêm....em...!hức....!Cảnh Chi...!nóng....!hức....!
Đôi con ngươi của người đàn ông trầm xuống, bên trong phát ra một ánh sáng hung hãn đáng sợ.
Khốn kiếp, lão ta vậy mà dám tiêm thứ thuốc chết tiệt kia vào người cô.
Lý ra, lúc nãy anh không nên chỉ đánh lão, mà phải thiến luôn cái thứ lủng lẳng thừa thãi kia.
Lúc này đối với cô, Tần Cảnh Chi tựa như cục đá mát lạnh, khiến cô trở nên thoải mái và dễ chịu hơn.
Thế nên, người cô cơ hồ dán sát người anh.
Bàn tay nhỏ bé còn mò từ chăn ra không ngừng sờ soạn lung tung, thấp giọng rỉ rón:
- Ưm....!thật....!mát...!ưm...!thoải mải....!ưm...!muốn....!Cảnh Chi ôm...!ôm...!ôm em...!
Tiếng rên khẽ của cô cất lên, đã kéo mạch suy nghĩ của anh trở về.
Tần Cảnh Chi đem bàn tay mềm mại đang đốt dục hoả trên người anh kéo ra, giọng khàn khàn nhẹ nhàng dỗ:
- Rùa con, em ngoan ngoãn ở yên trên giường, anh thay quần áo rồi chúng ta đi bệnh viện, được không?
Tay không được chạm vào người anh, Mộ An ấm ức, nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn anh:
- Hức....!nóng....!hức.....!muốn....!muốn Cảnh Chi.......!muốn....!Cảnh Chi ôm......!hức ôm.......!
Vừa nghe cô nói, trong đầu Tần Cảnh Chi nổi ra cuộc tranh đấu kịch liệt giữa dục vọng và lý trí
Một bên, dục vọng đen tối hối anh: "Hãy giúp cô ấy giải dược đi".
Bên kia, lý trí vôi ngăn cản: "Sao anh có thể lợi dụng cô ấy trúng thuốc mà làm bậy được".
Tần Cảnh Chi cau mày phân vân một lúc, mới cúi sát lại mặt cô, trầm giọng hỏi:
- Bảo bối, em muốn đi bệnh viện hay muốn anh giúp hửm?
Nhìn gương mặt yêu nghiệt gần ngay trước mắt, Mộ An không chút chần chừ mà đáp:
- Muốn...!muốn...!ưm....!Cảnh Chi....!
Khoé miệng anh khẽ cong lên, hôn lên môi cô phát ra một tiếng "chụt" rõ kêu, rồi thấp giọng nói:
- Nhớ kỹ lời em nói.
Nói xong, Tần Cảnh Chi liền đè lên người cô, đầu cúi xuống hôn sâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...