An Lan liếc nhìn Cố Lệ Vũ, thở dài, an ủi cô bé: "Nhạc Nhạc, giờ anh, Cố Lệ Vũ cả Hứa Tinh Nhiên nữa, em ở cùng ai trong số bọn anh cũng không an toàn. Nhưng người đã bắt Tiếu Thần đi chắc hẳn sẽ không ra tay với nhà họ Tiếu nữa, em ở lại đây mới là an toàn nhất."
Nước mắt Tiếu Nhạc vẫn tí tách rơi không ngừng.
An Lan kéo Nhạc Nhạc qua một bên, hỏi cô bé: "Nhạc Nhạc, em có chắc cả hai lần em ra khỏi phòng đều nhìn thấy ba người họ không?"
Tiếu Nhạc gật đầu: "Em chắc mà. Lần đầu tiên em mở cửa, Tiếu Nam đang hét vào mặt Tiếu Uẩn. Anh trai không cho em hóng hớt, bắt em đi vào trong phòng. Nhưng mà Tiếu Nam có vẻ tức giận lắm, cậu ta quát Tiếu Uẩn mấy lần liền."
"Cậu ta quát cái gì?" An Lan hỏi.
"Chính là hỏi chân của tên kia... Đi được từ bao giờ."
An Lan gật đầu, ứng với trạng thái lúc này của Tiếu Nam, hiển nhiên cậu ta vẫn còn đang kích động vì bị Tiếu Uẩn lừa dối.
"Vậy lần mở cửa thứ hai thì sao?"
"Lần thứ hai là vì em nghe có tiếng động lớn lắm ở dưới nhà nên mới mở cửa! Em vừa đi ra đã thấy anh trai ngã bên cạnh bàn ăn rồi, nên em vội vàng chạy xuống..."
"Vậy khi đó Tiếu Uẩn và Tiếu Nam đang ở chỗ nào?" An Lan hỏi.
Vấn đề này Tiếu Nhạc đã nói với cảnh sát rất nhiều lần rồi, cô bé cực kỳ chắc chắn những gì mình nhìn thấy: "Tiếu Uẩn ngã sấp ở ngay trước cửa, bên người toàn là mảnh vỡ của bình hoa, đầu thì chảy máu... Tiếu Nam đang đứng ngay cạnh nhìn anh ta. Em xuống đến nhà rồi, cậu ta bèn bảo em gọi xe cấp cứu gấp... Có phải nếu em khong gọi cấp cứu thì anh của em sẽ không bị kẻ xấu bắt đi không?"
An Lan xoa đầu Tiếu Nhạc nói: "Nhạc Nhạc, em không làm sai cái gì cả. Dừng tự hoài nghi quyết định của mình. Tiếu Thần lúc đó đang hôn mê không biết gì, em chắc chắn phải gọi cấp cứu rồi. Chỉ là... Kẻ xấu đã sớm có kế hoạch từ trước, cái này đâu thể trách em được."
Chờ cảnh sát lấy lời khai và khám xét hiện trượng xong, An Lan và Cố Lệ Vũ cũng chỉ có thể về nhà trước.
An Lan ngồi ở ghế phụ lái, vẫn luôn cau mày, Cố Lệ Vũ buông một tay đang cầm vô lăng ra búng lên thái dương cậu một cái.
"Cậu đang lo lắng cho Tiếu Thần sao?"
"... Tiếu Thần vẫn còn giá trị lợi dụng với Eden, sự an toàn của cậu ta không quá đáng lo. Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện lần này rất khả nghi." An Lan nói.
"Cậu thấy Tiếu Nam khả nghi đúng không."
"Đúng vậy! Tôi đúng là cảm thấy Tiếu Nam rất khả nghi! Cậu ta nói tối qua bản thân phát hiện ra chuyện Tiếu Uẩn lừa mình, vậy cậu ta có hét vào mặt anh ta cũng đúng, có đánh anh ta cũng đúng, đều là nhưng chuyện mà với tính tình của Tiếu Nam hoàn toàn có thể làm ra. Nhưng nếu nói chỉ vì Tiếu Uẩn làm Tiếu Thần hôn mê xong quay người bỏ chạy, Tiếu Nam lại vung lọ hoa đập ngã Tiếu Uẩn... Thì có bình thường không? Coi như Tiếu Uẩn có bỏ chạy thật, Tiếu Nam cũng có thể gọi điện báo cảnh sát để bắt anh ta về. Sao có thể đập vỡ đầu Tiếu Uẩn chứ, dù sao đó cũng là người Tiếu Nam từng hết lòng bảo vệ, tín nhiệm, thậm chí còn có chút sùng bái cơ mà?"
Cố Lệ Vũ vững vàng đánh vô lăng cho xe chuyển hướng, rồi đỗ xe lại dừng đèn xanh đèn đỏ, "Phải, Tiếu Nam quả thật không có thiện cảm đối với Tiếu Thần, cho dù cậu ta có bị Tiếu Uẩn đánh lén thì Tiếu Nam cũng không cần tức giận đến độ dùng bình hoa đập Tiếu Uẩn."
"Phải tàn nhẫn đến độ nào mới có thể ra tay như vậy chứ? Lỡ mà có một ngày tôi cắm sừng cậu, cậu cũng không đến nỗi tương lọ hoa lên đầu tôi đâu đúng không?"
An Lan thuận miệng lấy một cái thí dụ, mà nói xong lại có chút hối hận, hận không thể tự vả cho mình một cái, nhà mi đang nói bậy cái khỉ gió gì vậy trời!
"Tôi sẽ không dùng lọ hoa đập cậu đâu. Như vậy lợi cho cậu quá." Cố Lệ Vũ trả lời.
An Lan nhớ tới tin tức tố của Cố Lệ Vũ khi cậu ta tiến vào giai đoạn mẫn cảm, lập tức bị tưởng tượng của chính mình làm cho sởn hết cả gai ốc.
"Không chỉ có đội trưởng Hồng, Hứa Tinh Nhiên cũng đã nhờ người theo dõi Tiếu Nam rồi."
"Tiếu Nam rõ ràng là người hay thể hiện cảm xúc ra mặt..."
Cố Lệ Vũ mở miệng nói: "Cậu có từng nghĩ, cái tính cách dễ xúc động, hay thể hiện cảm xúc ra mặt đó chỉ là do Tiếu Nam đang diễn kịch trước mặt chúng ta không?"
An Lan sửng sốt, chỉ cảm thấy nếu đúng như những gì Cố Lệ Vũ nói, vậy thì thật đáng sợ.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.
An Lan lăn qua lộn lại, cứ nghĩ mãi không biết bây giờ cái tên Tiếu Thần này sao rồi.
Lần trước ở trên địa bàn của "Eden" đã bị hành cho thân tàn ma dại. Lần này bọn họ lại muốn chiết xuất một lượng lớn tin tức tố của cậu ta nữa sao? Hay là lúc này đã bị bắt lên sàn đấu vật lộn, còn phải lấy một địch trăm?
"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa." Cố Lệ Vũ ghé vào bên tai cậu nói.
An Lan kỳ quái, mình rõ ràng là đang nằm quay lưng lại với Cố Lệ Vũ mà, làm sao cậu ta biết mình đang nghĩ gì trong đầu thế?
"Cậu cứ lăn qua lăn lại như thế, trong chăn rất nóng."
"Ồ..."
"Không chỉ có mình Tiếu Thần, tôi và cả Hứa Tinh Nhiên đều là mục tiêu của Eden, bọn họ nhất định sẽ để lại manh mối để chúng ta đi tìm Tiếu Thần."
"Cậu nói thế chả an ủi được tôi tí nào cả."
Cái tên này, nói vậy thì có khác bảo với tôi cả cậu và Hứa Tinh Nhiên đều đang gặp nguy hiểm đâu?
"Tôi không an ủi cậu, chỉ nói cho cậu biết sự thực thôi."
Nhưng từ thứ hai đến tận thứ sáu vẫn không phát sinh thêm bất cứ chuyện nào khác nữa cả.
Người Hứa Tinh Nhiên phái đi theo dõi Tiếu Nam không thu hoạch được gì, mà tiến trình điều tra bên phía đội trưởng Hồng cũng không có tiến triển gì.
Lúc An Lan đi học sẽ không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi đang bỏ trống của Tiếu Thần, cảm giác bất an trong lòng cậu càng lúc càng lớn hơn.
Thứ bảy tuần này, Cố Lệ Vũ muốn đến viện điều dưỡng của ủy ban quản lý alpha để thăm Cố Vân Lễ. Lần trước mẹ Cố có nói với An Lan, hi vọng lúc đó cậu cũng đi cùng. Quan trọng hơn là nghe nói tinh thần Cố Vân Lễ đã tỉnh táo hơn nhiều, đi thăm ông ấy, nói không chừng có thể hỏi thăm được một ít thông tin liên quan đến "Eden".
Cái này làm An Lan thấy hơi lo lắng, cậu bần thần đứng trước tủ quần áo một hồi lâu mà vẫn không biết mình nên mặc cái gì cho ổn.
Quần áo của cậu ngoại trừ đồng phục học sinh ra thì cũng chỉ có áo phông với quần thể thao.
Cố Lệ Vũ thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta chỉ ngồi yên cạnh giường nhìn bóng lưng An Lan, trông như kiểu không biết cậu đang xoắn xuýt cái gì, nhưng mà người này cũng rất có kiên nhẫn, An Lan cứ do dự thế này đến ngày tận thế thì cậu ta vẫn chờ được.
"Cậu định mặc gì để đi gặp ba cậu vậy?" An Lan thấy Cố Lệ Vũ từ nãy đến giờ cũng không đưa ra được cái gợi ý nào cho cậu, không nhịn được quay người hỏi đối phương.
"Cứ như vậy thôi." Cố Lệ Vũ nói.
"Cứ... Như vậy..."
Cố Lệ Vũ đang mặc một chiếc áo phông trắng, phối với quần thể thao bằng vải bông, đường kẻ sọc cạnh quần càng làm tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng của tên này.
Tất nhiên người ta đi gặp ba đẻ nhà mình, có muốn đi dép tổ ong thì cũng chả có vấn đề gì.
"Ông ta cũng không phải danh nhân." Cố Lệ Vũ nói.
"Ông ấy còn không phải danh nhân á? Ba năm cấp ba, thành tích của ba cậu liên tục xếp hạng nhất toàn trường đấy, cậu thì còn có mấy lần xếp sau lớp trưởng kia kìa."
Cố Lệ Vũ lành lạnh nói: "Sau này sẽ không."
"Đừng... Cậu cứ như bây giờ là tốt lắm lắm rồi. Vật cực tất phản*..." An Lan nghĩ một chút cũng lấy một chiếc áo phông trắng và quần thể thao để mặc.
*Vật cực tất phản, ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ xoay chiều, đảo ngược lại.
Cứ mặc giống Cố Lệ Vũ là được.
"Ừ, mặc như vậy rất tốt."
"Cậu cũng thấy được hả?"
"Mặc giống tôi, ai nhìn vào cũng biết là bạn trai của ai."
An Lan suy nghĩ một chốc rồi lại hỏi: "Ba cậu... Sẽ không tự nhiên phóng pheromone nữa đấy chứ? Nếu ông ấy mà làm vậy thật, tôi nhất định sẽ quỳ lạy ông ấy tại chỗ."
"Yên tâm đi, tôi sẽ đối đầu với ông ta."
Cậu lại còn muốn đối đầu với ông ấy?
Vậy kêu tôi yên tâm kiểu gì?
Bất kể như thế nào, bây giờ việc tìm kiếm Tiếu Thần cũng hoàn toàn không có lấy một chút manh mối, e rằng Cố Vân Lễ chính là điểm đột phá duy nhất lúc này. Bởi vì thân phận của ông ta khá đặc biệt, lại vẫn đang phải tiến hành trị liệu, ngoại trừ người nhà, ủy ban quản lý alpha không cho phép bất cứ ai được tới thăm. Cho dù là cảnh sát tới muốn tới điều tra thì cũng nhất định phải có người nhà của ông ta đi cùng, thậm chí còn phải chịu sự theo dõi của nhân viên trong ban quản lý alpha.
Mẹ Cố vốn muốn đi cùng bọn họ, nhưng quỹ từ thiện của bà bất ngờ điều chỉnh lại thời gian của một cuộc phỏng vấn, vậy nên bà cần tới đó hoàn thành phỏng vấn của mình trước rồi mới có thể tới.
Lúc tiễn hai người họ ra cửa, mẹ Cố cực kỳ nghiêm túc mà dặn Cố Lệ Vũ một câu: "Ba con, ông ấy thực ra rất yêu chúng ta, con đừng đối đầu với ông ấy."
"Chỉ cần ông ta không đối đầu với con." Cố Lệ Vũ đáp lời.
An Lan day day trán, Cố Lệ Vũ ơi là Cố Lệ Vũ, nói như cậu vậy là muốn để mẹ mình phải lo lắng bất an hả?
Mẹ Cố bất đắc dĩ nở một nụ cười, sau đó chỉnh lại tóc tai cho An Lan.
Bởi bì chuyện của Tiếu Thần mà cả đêm An Lan không ngủ ngon giấc, cứ lăn qua lộn lại, vài cọng tóc trên đầu cũng vì thế mà chổng ngược lên, mẹ Cố cười cười, giúp cậu đè mấy cọng tóc kia xuống.
"Tiểu Vũ nghe lời của con nhất. Con nhớ trông chừng thằng bé, đừng để nó cãi bướng vơi ba mình nhé."
An Lan đỏ mặt, nghĩ thầm, Cố Lệ Vũ chịu nghe lời cậu khi nào! Cái tên này xưa nay đều quán triệt tư tưởng, ý mình là nhất, đã bao giờ chịu nghe người khác đâu.
Trái lại, cậu mà không nghe lời Cố Lệ Vũ, kết cục nhất định sẽ rất "Dễ coi".
"Đi thôi."
Cố Thanh Xuyên tự mình lái xe đến đón hai người họ. Từ khi phát hiện việc Cố Vân Lễ phát điên khả năng cao là vì không cảm giác được tin tức tố của mẹ Cố, Cố Thanh Xuyên vẫn luôn tập trung nghiên cứu về vấn đề này, tiến hành trị liệu cho ông ta. Hiện tại đội ngũ chữa trị cho Cố Vân Lễ hầu hết đều là người ở phòng nghiên cứu của Cố Thanh Xuyên.
Cố Thanh Xuyên vừa lái xe vừa hỏi: "Hai đứa đã nghĩ kỹ xem mình muốn hỏi chú những vấn đề nào chưa?"
"Bác sĩ Triệu trước đây là bác sĩ điều trị chính cho ba em, cũng là bác sĩ chính của An Lan, nhưng ông ta cũng xác thực là người của Eden. Theo em biết, hồi còn đi học gia cảnh của bác sĩ Triệu không được tốt, là ba em đã giúp ông ta có thể hoàn thành việc học từ cấp ba cho đến tận khi học nghiên cứu sinh, hai người họ thậm chí còn là bạn thân của nhau. Cho nên em muốn biết... Ba em có phải là thành viên của Eden hay không."
Vấn đề này của Cố Lệ Vũ không chỉ khiến An Lan cảm thấy sốc nặng, mà cả Cố Thanh Xuyên cũng thấy vậy.
"Sao em lại nghĩ như thế?" Chân mày Cố Thanh Xuyên cau lại.
"Linh cảm. Em luôn cảm thấy Cố Vân Lễ và Eden có mối liên quan mật thiết với nhau."
Cố Thanh Xuyên mỉm cười, "Đúng là chỉ có cha hiểu con."
Nghe thấy vậy, An Lan lập tức sợ ngây người, Cố Thanh Xuyên nói vậy, ý là Cố Vân Lễ là thành viên của Eden thật sao?
"Hơn nữa tổ chức Eden này, chú tính thành lập vì em đó." Cố Thanh Xuyên nói, "Khi đó em vẫn còn chưa chào đời, dì mới có mang em. Anh vẫn còn nhớ, chú ôm anh ngồi trên salon, nói về Eden."
Hai tay Cố Lệ Vũ bấm lên đầu gối, cậu ta đang căng thẳng.
"Ông ta nói gì?"
"Hi vọng Eden có thể là nơi ươm mầm tài năng, để sau này em có những người chiến hữu cùng chung chí hướng, cùng chung chiến tuyến. Bây giờ nghĩ lại, nó giống như một kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, hoặc là kế hoạch để xây dựng một mạng lưới quan hệ khổng lồ. Nhưng Eden bây giờ đã không nằm dưới sự khống chế của ba em nữa, thậm chí ông ấy còn bị bọn họ phản bội, đó đã sớm không còn là Eden mà khi còn nhỏ anh từng được nghe." Cố Thanh Xuyên ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Mấy chi tiết nhỏ bên trong, e là chú càng muốn trực tiếp nói cho em hơn."
An Lan nắm lấy tay Cố Lệ Vũ, cậu không muốn người này vì vậy mà cảm thấy tự trách.
Chí ít, khi Cố Vân Lễ thành lập ra tổ chức "Eden" này, thì đó cũng là vì tình thương dành cho con trai mình.
Vào thời khắc ấy, tin tức tố của ông ta hoàn toàn bình thường, tư duy logic rõ ràng, lời nói của ông ta trong giới alpha rất có trọng lượng, lại không ngờ chỉ phút chốc mình đã thua cả ván cờ.
Viện điều dưỡng của Cố Vân Lễ nằm ở ngoài thành thành phố.
Non xanh nước biếc, thoạt trông giống như một khu resort nghỉ dưỡng, hoàn toàn khác với phong cách nhất quán của bệnh viện thành phố - tường quét sơn trắng, sàn cũng lát gạch trắng, còn toàn mùi thuốc tiêu độc khử trùng gay mũi.
Cố Vân Lễ được sắp xếp ở trong một biệt thự nhỏ riêng biệt, nhân viên anh ninh xung quanh được trang bị đầy đủ súng ống, hơn nữa muốn ra phải đều phải xác nhận thân phận, trình tự vô cùng nghiêm ngặt. Sân sau của biệt thự là một vườn hoa nhỏ, bên trong có trồng mấy chậu cây nhỏ, tỷ như hoa hồng leo, tuy là mùa này không có hoa nở, nhưng trái lại một mảng xanh tươi rực rỡ trông cũng vô cùng có sức sống.
Bị điều trị cách ly ở đây... Cố Vân Lễ có thể tính là nghỉ dưỡng lão sớm không?
Lúc bước lên bậc tam cấp trước nhà, không hiểu sao trong lòng An Lan lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Cậu nhớ đến lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức tố của Cố Vân Lễ ở trong bệnh viện, mạnh mẽ, nồng nặc, cuồng dã lại bừa bãi, như muốn cướp đoạt mọi thứ trên đường nó đi qua.
Ông ấy là một alpha cao cấp vô cùng nổi tiếng, cho đến nay vẫn chưa có ai có thể dùng tin tức tố áp chế được ông ấy.
Có lẽ Cố Lệ Vũ có thể, nhưng không phải là hiện tại.
"Đừng sợ." Cố Lệ Vũ dừng bước, nắm lấy tay An Lan.
Có đôi lúc chính An Lan cũng thấy thật kỳ diệu, cậu không hề nói gì, cũng không làm gì cả, nhưng Cố Lệ Vũ lại luôn có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Cố Thanh Xuyên có giấy thông hành của ủy ban quản lý alpha nên quá trình tương đối nhanh, nhưng Cố Lệ Vũ và An Lan thì không được dễ dàng như vậy, bảo vệ ngoài cửa kiểm tra hai người họ từ đầu đến chân một lượt, còn phải để lại tất cả những đồ dùng bằng kim loại mới được đi vào.
Cửa mở ra, trên bốn vách tường đều được bọc xốp, vì để tránh cho người bị cách ly ở đây tự gây ra thương tích cho bản thân, nên cạnh bàn cạnh ghế cũng đều được bọc mút.
Ánh đèn trong phòng khách rất ấm áp, trên bàn trà trong phòng cũng được đặt đủ mọi loại sách, từ sách lịch sử đến tiểu thuyết văn học, thậm chí còn có cả sách hướng dẫn thai giáo cho người đang mang bầu.
Ở trong phòng khách, chỗ gần cửa sổ có đặt một chiếc ghế dựa, có người đang ngồi ở đó, ngược sáng khiến mọi người thấy không rõ vóc dáng cùng biểu tình trên mặt đối phương, chỉ biết trông người này như đang ngồi đọc sách, mà ở ngoài cửa sổ chính là sân sau được trồng đầy cây cảnh, một màu xanh biếc.
"Chú, hôm nay Tiểu Vũ tới thăm chú. Còn có An Lan bạn của Tiểu Vũ nữa." Cố thanh Xuyên mở miệng nói.
"Ừ." Cố Vân Lễ khẽ đáp lời, nhưng không hề có ý định đứng dậy, giống như không quá mong chờ với việc con trai mình tới thăm, "Còn hai trang nữa là chú đọc xong chương này rồi, chờ chú một chút."
Đây là lần thứ hai An Lan nghe thấy giọng nói của Cố Vân Lễ, lần đầu tiên là ở trong bệnh viện. Khi đó Cố Vân Lễ nói sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Cố Lệ Vũ trở nên giống như ông ta, toàn bộ bệnh viện đều tràn ngập thanh âm điên cuồng của ông ta.
Nhưng giờ khắc này, thanh âm của ông ta rất bình tĩnh, giống như dòng nước được lọc qua đá sỏi, trở nên êm đềm hơn rồi lại vẫn là ta của ngày xưa cũ.
An Lan không nhịn được thử nhớ lại dáng vẻ của ông ta, không rõ Cố Lệ Vũ có giống ba mình không nữa? Ánh mắt cậu ấy đẹp giống mẹ, vậy có điểm nào giống Cố Vân Lễ nhỉ?
"Ngăn thứ hai của tủ bên trái kia, có trà chanh mật ong, có thể pha cho bạn trai nhỏ của con uống."
Cố Vân Lễ thản nhiên nói.
Mấy chữ "Bạn trai nhỏ", ông ta nói rõ là trêu chọc, nhưng lại có thể nghe ra sự yêu thương của người lớn với đứa nhỏ trong nhà.
Cố Lệ Vũ đi tới chỗ hộc tủ, mở ra, đúng là có một bình trà chanh mật ong, cậu ta rót ra một ít pha với nước, rồi đưa cho An Lan và Cố Thanh Xuyên mỗi người một cốc.
"Con có phải gần đây vào kỳ nhạy cảm không?" Cố Vân Lễ hỏi.
An Lan giật mình, cậu và Cố Lệ Vũ đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Xuyên, bọn họ tưởng là Cố Thanh Xuyên nói cho ông ta.
Cố Thanh Xuyên vừa lắc đầu, vừa xua tay, tỏ ý mình chưa từng nói gì hết.
"Đừng nhìn Thanh Xuyên. Khứu giác của alpha cao cấp rất nhạy, lúc con vừa đi vào ba đã thấy mùi pheromone của con khác trước rồi." Cố Vân Lễ rốt cuộc cũng khép sách lại, thong thả đứng lên.
Dáng người ông ta rất cao, An Lan gặp không ít alpha ở tầm tuổi giống Cố Vân Lễ, hầu hết họ không hói đầu thì cũng có bụng bia, nhưng mà đường nét của người này rất cân xứng, có loại cảm giác tao nhã trời sinh.
Khi ông ta tiến lại gần, An Lan chú ý tới trên cổ chân người này đang mang một chiếc vòng, có lẽ là để khống chế tin tức tố của ông ta.
"Ông nhớ pheromone của tôi mùi như thế nào sao?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.
"Nhớ chứ." Cố Vân Lễ cuối cùng cũng ra ra đến chỗ ánh đèn chiếu tới.
Không có biểu tình dữ tợn, khoa trương lúc đang phát điên, lúc này trông ông ta vô cùng tuấn mỹ, có nét quyến rũ của alpha trưởng thành. Áo len mỏng màu cà phê càng khiến ông ta trông ôn hòa hơn.
Ông ta nhìn về phía An Lan rồi mỉm cười với cậu.
Cố Lệ Vũ đưa tay, chắn trước mắt An Lan.
"Đừng có dùng nụ cười của ông để lừa gạt cậu ấy."
"Chậc, con xem, pheromone của con tràn đầy ham muốn độc chiếm, lại còn rất sắc bén nữa. trước đây, kiểu của con là nhẫn nhịn, đè nén, mà bây giờ lại không thèm bận tâm thể hiện địch ý của mình với người khác." Cố Vân Lễ ngồi xuống đối diện với bọn họ, "Tiểu Vũ, nếu ba thực sự muốn lừa dối An Lan, ba sẽ dùng pheromone chứ không phải chỉ mỉm cười với cậu ấy."
Lúc này Cố Lệ Vũ mới chịu bỏ tay xuống, An Lan lập tức tò mò nhìn về phía Cố Vân Lễ.
Ông ta thật sự rất thu hút, mí mắt sâu lại có loại cảm khác khá là bí ẩn, sống mũi cao thẳng, viền môi cũng có sự quả quyết của đàn ông, mũi và miệng của Cố Lệ Vũ rất giống ông ta. Lông mi của Cố Vân Lễ cũng rất dài, điều này làm giảm bớt vẻ hung hãn thường thấy của alpha, khiến nét đẹp của ông ta thoạt nhìn có mấy phần cổ điển.
Cố Vân Lễ không để ý An Lan nhìn mình chằm chằm như vậy, còn cười hỏi: "Tiểu Vũ dễ nhìn hơn, hay ba nó dễ nhìn hơn?"
Lông mày Cố Lệ Vũ bắt đầu dựng lên, Cố Thanh Xuyên bó tay, thở dài một hơi: "Chú, hiếm khi nào chú với Tiểu Vũ mới yên bình ngồi chung được với nhau được quá ba phút, có thể đừng phá hoại bầu không khí không?"
"Vấn đề này nghe thì ấu trĩ, nhưng quan trọng lắm đấy." Cố Vân Lễ nhìn về phía An Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...