Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Năng lực phản ứng này, còn có khả năng phối hợp giữa bắp thịt và xương khớp, cùng thân thể cường tráng khác hẳn beta, An Lan dám chắc người trông coi cậu chính là một alpha.

May mắn đó là alpha, nếu hắn là beta thì sẽ không bị tin tức tố ảnh hưởng.

An Lan không biết khả năng của mình đến đâu, nhưng dù thế nào cậu cũng phải dốc hết sức thử một lần, cho dù có thất bại đi chăng nữa, bọn họ cũng không giết cậu đâu.

An Lan đi vài vòng, cảm giác tê dại ở hai chân đã biến mất, thế nhưng đối phương trước sau vẫn không lấy cái khăn đang bịt mắt cậu xuống, đợi đến khi An Lan bị mang về trên ghế, hai tay hai chân đều bị trói lại rồi, lại có thêm một người khác từ bên ngoài đi vào.

Trên cánh tay nhói lên một cái, An Lan có thể cảm giác được đối phương không phải đang tiêm cho cậu cái gì, mà đang lấy thêm mẫu máu của cậu.

Sau đó, cả gian phòng lại chìm trong tĩnh lặng.

"Này, mở bài hát gì đi." An Lan nói.

"Ồ, hiếm thấy đấy. Tôi còn tưởng cậu sẽ không bao giờ chịu mở miệng nói chuyện với tôi chứ." Thanh âm của đối phương đầy châm chọc.

"Không mở thì thôi."

"Cậu bây giờ chắc chắn trong đầu còn đang mải suy đoán xem chúng tôi là ai. Mở nhạc không làm gián đoạn tư duy của cậu sao?"

An Lan trả lời: "Suy đoán xây dựng dựa trên manh mối. Không có manh mối, thì tất cả chỉ là đoán bừa. Còn không bằng nghe mấy bài hát giết thời gian."

Âm thanh vỗ tay vang lên.

"Tôi thực thích mấy đứa trẻ ngoan ngoãn giống như cậu. Nếu không phải cậu đã có bạn trai nhỏ, thì đích thân tôi sẽ đánh dấu cậu."

Cho nên tên này là alpha, đương nhiên cũng có thể là vì đánh lừa cậu mà nói như vậy.

An Lan mặc kệ hắn ta, ngả người dựa vào trên lưng ghế.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng nhạc heavy metal [1], tiếng gào thét tựa như có bom trong lồng ngực, ầm ầm phát nổ.

Cái tên này mở nhạc rock&roll, mục đích chính là để suy nghĩ của An Lan trở nên hỗn loạn, khiến cậu buồn bực bất an.

Đây là một trận chiến không có khói thuốc súng giữa hai người, chỉ chờ xem ai là người mất kiên nhẫn trước, để lộ ra càng nhiều tin tức hơn.

An Lan hoàn toàn không bận tâm, bởi vì chính bản thân cậu, đối với tình huống hiện tại của mình lúc này cũng chỉ là những suy đoán nửa vời.

Ngược lại là đối phương sẽ càng phải cẩn thận hơn, không thể nói những gì không nên nói.

Mặc dù ngày thường cậu không thích thể loại nhạc này lắm, nhưng bây giờ để cậu thử cảm nhận sức hút của dòng nhạc này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn cho cam.

Ngón tay cậu theo nhịp điệu âm nhạc khẽ gõ nhẹ lên tay vịn ghế, lâu lâu cũng nhịp nhịp mũi chân, giống như đã hoàn toàn chìm vào trong giai điệu này.

Một bản nhạc rock&roll vừa kết thúc, âm thanh đã chuyển sang một bản nhạc blues [2] du dương, mang theo cảm giác biếng nhác, ám muội, chậm rãi lưu chuyển trong căn phòng.

"An Lan, chúng ta tán gẫu một chút đi."

An Lan mỉm cười: "Chúng ta có cái gì có thể tán gẫu à?"

"Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ, và Tiếu Thần, trong ba người họ cậu thích ai nhất?" Đối phương hỏi.

Quả nhiên, vì mình thân thiết hơn với nhóm A này, cho nên tên này hoài nghi người cắn cậu nằm trong số họ.


Nhưng An Lan trước sau chỉ nhớ đến người thanh niên ở buổi triển lãm tranh của Cố Vân Dật, người ở trong phòng rửa tay lúc đi ngang qua đã kéo cổ áo cậu nói câu "Khép miệng rồi". An ta là alpha, chính cậu lúc trước rất có thể là bị anh ta cắn.

"Họ là bạn của tôi." An Lan trả lời.

"Bạn à... Vậy cậu thích mùi pheromone của ai nhất?" Đối phương lại hỏi.

An Lan nở nụ cười: "Ai lại vô duyên vô cớ phóng ra pheromone với tôi chứ?"

"Có đôi lúc bọn họ đã thả pheromone ra với cậu, chỉ là bọn họ rất khéo léo, không để cậu phát hiện ra mà thôi. Hoặc là mùi pheromone của alpha lúc bình thường không giống với ở thời kỳ nhạy cảm, nên cậu không nhận ra. Chúng tôi ở đây, đã đặc biệt mô phỏng lại mùi vị pheromone của ba người họ, cậu có muốn thử hồi tưởng một chút hay không?"

Ngữ khí của đối phương không giác gì đang nói mấy chuyện tầm phào vặt vãnh, giống như đang mời An Lan nếm thử xem mùi vị cà phê cùng trà đen khác nhau chỗ nào.

Trong đầu An Lan không cách nào kiềm chế mà phát run lên, dù biểu tình trên mặt không có chút thay đổi gì.

Cậu luôn muốn biết mùi vị tin tức tố của ba người họ, chỉ là không nghĩ đến mình sẽ biết được trong tình huống như thế này.

Lúc này, có người đi vào, dán lên người An Lan thứ gì đó, An Lan hiểu ngay, đối phương là muốn quan sát từng thay đổi nhỏ trong nhịp tim và hô hấp, thậm chí cả mạch đập của cậu, lấy cái đó để phán đoán phản ứng của An Lan với mỗi loại mùi tin tức tố.

Khiến nhịp tim và mạch đập của An Lan thay đổi rõ rệt nhất, khả năng cao đó là người đã cắn cậu.

Thật sự quá âm hiểm.

"Cậu yên tâm, chúng tôi chỉ mô phỏng lại mùi vị tin tức tố của họ, chứ không thể mô phỏng lại tất cả thành phần trong đó. Cho nên... Cậu sẽ không xuất hiện phản ứng kích ứng, cũng sẽ không... bởi vì gặp pheromone alpha mạnh mẽ hơn mà cảm thấy bị áp chế. Tôi đối với cậu rất săn sóc, đúng không?"

An Lan muốn nhịp tim của mình bình tĩnh lại, nhưng một vài cảm xúc vẫn không thể khống chế được.

"Chậc chậc, sao lại đã lo lắng như vậy rồi, tôi còn chưa thả mùi vị tin tức tố của họ ra đâu."

An Lan nuốt một ngụm nước miếng, cậu cảm thấy người dán miếng dán cảm ứng lên người cậu đã ra ngoài, trong tròng chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Cậu cuối cùng cũng rõ, tại sao trong căn phòng này không có bất cứ mùi vị nào, thậm chí ngay cả người tiến vào, trên người cũng không có mùi vị gì.

Mục đích chính là để thanh lọc khứu giác của cậu, làm cho cậu đối với mùi vị tin tức tố mô phỏng ra kia sinh ra phản ứng rõ rệt nhất.

"Chúng ta hãy bắt đầu với người dịu dàng nhất đi. Nghe nói gia giáo của Hứa gia trong những gia tộc alpha cũng rất có danh tiếng, dù sao cũng là thế gia ngoại giao. Mùi vị của Hứa Tinh Nhiên, có lẽ cậu sẽ thấy yêu thích."

Trong phòng từ từ tràn ngập một mùi hương tươi mới nhẹ nhàng, điềm đạm, trầm ổn, ung dung mà thanh nhã, bao lấy từng dây thần kinh của An Lan, từng chút từng chút quấn quanh, như gần như xa, rồi lại trong lúc An Lan nghĩ nó đã tan biến lại lần thứ hai quấn tới.

Mùi này... An Lan đã từng ngửi thấy rồi...

Hình như là lần cậu và Hứa Tinh Nhiên cùng đi ăn khuya... Lúc Hứa Tinh Nhiên tiến lại gần cậu, khiến cậu hơi xuất thần.

Mùi hương này khiến An Lan nhớ lại cảm giác của cậu khi đó, phảng phất như dấu vết năm tháng lưu lại trên thớ gỗ, lấp đầy mỗi khoảng trống, qua trăm ngàn năm mới hình thành hổ phách, thiêu đốt từng tấc da thịt mùi hương chạm tới, khiến cậu từ tâm hồn đến thể xác đều khẽ lay động theo mùi hương ôn hòa dịu dàng kia.

An Lan nhớ tới ngày hôm đó, tại chợ đêm huyên náo, xung quanh người đến người đi, Hứa Tinh Nhiên từ từ tiến lại gần cậu, giống như từ trên cao rơi xuống nơi bụi trần, trái tim An Lan hẫng một nhịp, cậu theo bản năng siết chặt nắm đấm, tự nhủ với mình đừng để bị mùi vị mô phỏng theo tin tức tố này mê hoặc.

Mục đích của nó chính là để khơi gợi lại ký ức của cậu.

Cố Lệ Vũ từng nói, mọi cảm giác, bất kể là omega khát vọng với tin tức tố của alpha hay là alpha bị tin tức tố của omega hấp dẫn, đều do phản ứng của não bộ. Chỉ cần đầu óc cậu không cố đi phân tích, cảm nhận thứ mùi đó thì sẽ không bị nó mê hoặc.

Lúc này, mùi hổ phách ôn hòa vấn vít giống như bị thiêu đốt, tia lửa va chạm với không khí trở nên mãnh liệt, thậm chí tràn đầy ham muốn chinh phục.


Đây hẳn là mùi pheromone của Hứa Tinh Nhiên khi tiến vào thời kỳ nhạy cảm.

Hứa Tinh Nhiên bình thường luôn nhẹ nhàng lịch thiệp, nhưng mỗi một người như vậy đều sẽ có một mặt bị đè nén, khi sự bình tĩnh và tao nhã bị thiêu rụi đến không còn, cái còn lại duy nhất có lẽ chính là ham muốn khống chế vốn luôn bị kìm hãm kia.

An Lan tự nói với mình, đừng bị ảnh hưởng, hãy phân tán sự chú ý của đại não.

Hãy nghĩ đến những chuyện khác, những thứ có thể giúp cậu thả lỏng.

Nếu không có tổ chức này gây rối, giờ này bọn họ đã cùng nhau ăn lẩu rồi.

Đầu tiên cậu sẽ cho nguyên liệu vào nồi chưng lên, sau đó thêm nước sôi.

Tất cả mọi người sẽ ngồi tụm một chỗ, các loại đồ thả lẩu sẽ được cho vào nồi, Hứa Tinh Nhiên muốn ăn ruột vịt, Tiếu Thần chuẩn bị đậu phụ cá cho em gái, còn có nấm tre Cố Lệ Vũ chọn, đủ loại đồ ăn khiến người ta phải thèm nhỏ dãi...

Nghĩ tới đó, khóe miệng An Lan chậm rãi cong lên thành một nụ cười, nhịp tim cũng hòa hoãn lại.

"Xem ra Hứa Tinh Nhiên vẫn quá ôn hòa. Mùi xạ hương của nhà họ Tiếu khá nổi tiếng, không biết cậu có phải kiểu người theo đuổi sự kích thích không."

Hệ thống lọc khí trong phòng bắt đầu hoạt động, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng An Lan vẫn nghe thấy tiếng "Ong ong" đang phát ra.

Không tới một phút, mùi hổ phách trong phòng đã tiêu tán hết, hương vị trong không khí từ từ trở nên kích động, mùi hương này tựa như có ý thức của riêng nó, từ chối không chịu tuân theo bất cứ quy tắc nào, đầy sự khống chế rồi lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm. Đây chính là mùi xạ hương Tiếu gia sao?

An Lan nhớ tới lúc Tiếu Thần và Tiếu Nam áp chế tin tức tố lẫn nhau trong phòng thay đồ ở Quan Sơn Hải, nhưng lúc đó cậu đã được bảo vệ rồi.

Hẳn đây là Tiếu Thần, cậu vẫn nhớ như in mùi hương giống thuốc lá đang cháy kia, không khiến người khác ngộp thở mà lại đầy sức sống, chạy băng băng nơi núi rừng, giống như muốn mang theo An Lan nhìn khắp thế giới này.

Dần dần mùi hương trở nên đậm đặc hơn, không khí ngày càng hanh khô, như mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa hoang mạc rộng lớn, muốn hủy diệt tất cả những sinh vật sống đang có mặt.

Đây là mùi hương của Tiếu Thần trong thời kỳ nhạy cảm?

Nếu đây không phải mô phỏng mà là tin tức tố thật, An Lan không nghi ngờ gì sẽ chết ngạt ngay lập tức.

Nhưng Tiếu Thần dù đang tức đến điên người vẫn không quên bảo vệ An Lan, nên cậu không cảm thấy sợ giai đoạn mẫn cảm của cậu ta chút nào.

Phỏng chừng lúc ăn lẩu, cậu ta cũng sẽ là kiểu người chăm chỉ gắp đồ cho những người khác.

Người bên kia đợi một hồi lâu, nhưng nhịp tim An Lan vẫn vững vàng như cũ, thậm chí cậu còn hơi nghiêng mặt giống như đang tận hưởng mùi thơm ở Spa.

"Vậy chúng ta thử xem mùi của Cố gia đi. Tôi rất chờ mong phản ứng của cậu, phải biết Cố gia nổi tiếng là kẻ điên trong các gia tộc alpha."

Nhà họ Cố hầu như mỗi một đời đều có alpha cao cấp, bởi vì tài năng xuất chúng mà bị chính tin tức tố của mình cắn trả, người Cố gia, bình thường một chút lại là một việc đáng ăn mừng.

Ngón tay An Lan vô thức run lên. Cậu biết mùi tin tức tố của Cố Lệ Vũ, trên thế giới này, e là ngoại trừ cậu cũng không có ai dám ngửi tin tức tố của Cố Lệ Vũ mà không thèm kiêng kị gì như vậy.

Cũng vì đã biết, nên muốn che giấu mới càng khó.

Dù đã trôi qua nhiều ngày như vậy, nhưng khi tình cờ nhớ tới mùi Long diên hương mát lạnh dưới đáy đại dương sâu thẳm kia, An Lan vẫn không nhịn được cảm thấy bản thân như đang bập bềnh trôi theo dòng nước biển.

Rong biển dập dờn, ôm lấy sự sống đang sinh sôi, sông băng tan chảy hòa cùng đại dương ấm áp tạo thành mùi hương độc đáo, tầng tầng lớp lớp, sâu thẳm mà thần bí, tựa như có ngàn vạn suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời, chỉ có thể dùng hết mọi khả năng, mời đối phương cẩn thận lắng nghe.


"Tim cậu đập thật nhanh." Giọng nói trêu chọc của đối phương vang lên.

An Lan quay mặt lại, cười nói: "Bởi vì thấy thật tò mò."

Ý là, tôi chưa từng ngửi qua tin tức tố của Cố Lệ Vũ.

Dù sao anh cũng lừa tôi, giờ tôi gạt lại, thế là không ai thiếu nợ ai.

"Vậy sao? Vậy bây giờ cậu nhớ cẩn thận cảm nhận một chút."

Một mùi hương mênh mông hoang dã tràn khắp không gian, sóng biển chập trùng nhấp nhô mãnh liệt, mùi rong biển nguyên bản xa xôi tươi mát nay bị đè nén, bất lực giãy dụa, lý trí như bị mùi hương này chinh phục, nhấn chìm, một tầng rồi một tầng càng lúc càng bị nhấn sâu xuống.

Tiếp tới là nhiệt độ tăng cao, hơi nước biển mặn chát xâm chiếm bầu không khí, bốc thẳng lên cao, bao chùm toàn bộ đất trời không có lấy một lối thoát nào.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng An Lan, hô hấp bị bóp nghẹt, cảm giác vô lực ập đến, không thể suy nghĩ cũng không thể giãy dụa thoát ra, An Lan theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn ghế.

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, từ bờ môi mím chặt của cậu cũng có thể nhìn ra, mùi hương này với cậu không có bất cứ sức hấp dẫn nào, thậm chí chỉ mang đến sợ hãi và chống cự.

"Xem ra cậu không thích nhất chính là mùi này."

Giọng nói của người kia vang lên, mùi hương trong phòng nhanh chóng bị thanh lọc sạch sẽ, An Lan giống như người sắp chết đuối rốt cục cũng lên được tới bờ, dùng sức hít thở.

"Nhưng cậu nhớ hương vị này, Nó gây cho cậu ấn tượng rất sâu sắc."

Phải gần nửa phút, nhịp tim An Lan mới trở về bình thường.

Cậu lạnh lùng mở miệng nói: "Mùi này rất giống với mùi của một người nhà họ Cố... Anh xác định nó mô phỏng theo là pheromone của Cố Lệ Vũ sao?"

Cố Lệ Vũ từng nói với cậu, cho dù tin tức tố trong một gia tộc thường thường đều cùng một loại mùi, nhưng tính cách bất đồng, thể chất bất đồng, cảm giác với đối tượng phóng thích bất đồng, sẽ sinh ra chênh lệch rất lớn.

Tin tức tố của Cố Vân Lễ quá độc đoán, đầy ham muốn kiểm soát, nhưng tin tức tố của Cố Lệ Vũ... Rất đẹp.

Trong tin tức tố của cậu ấy là tất cả những gì đẹp đẽ nhất dưới lòng đại dương mà An Lan có thể tưởng tượng ra.

Đối phương đã thăm dò xong cả ba loại mùi tin tức tố, giờ đến lượt An Lan.

"Anh biết Cố Vân Lễ đúng không?" An Lan lên tiếng.

Đây là vấn đề đầu tiên cậu hỏi từ khi bị bắt đến chỗ này.

Người kia vẫn luôn dùng mấy câu khách sáo đến thăm dò cậu, nhưng bây giờ đến lượt cậu thử đối phương.

"Anh đối với tin tức tố của ông ta hiểu rõ như vậy, là đã từng bị ông ta dùng tin tức tố trấn áp... Hay là anh là omega, bị tin tức tố của ông ta hấp dẫn?"

An Lan cong khóe môi, cười hỏi.

Người đàn ông theo dõi An Lan rõ ràng là người rất tự phụ, có thói quen kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay, nếu hắn không muốn tỏ ra yếu thế, nên lập tức đáp lời An Lan mới phải, thế nhưng hắn lại giống như bị làm cho nghẹn họng.

Trước khi Cố Vân Lễ phát điên, cũng là một nhân vật huyền thoại trong giới alpha.

Người này mô phỏng lại tin tức tố của Cố Vân Lễ phải giống đến 70%, nói không chừng là có cảm giác tôn thờ kẻ mạnh với Cố Vân Lễ.

Nếu đã vậy, An Lan sẽ làm ngược lại để kích thích đối phương.

"Pheromone của Cố Vân Lễ căn bản không xứng để đại diện cho nhà họ Cố. Alpha cấp cao mà lại bị chính tin tức tố của mình chinh phục, thì cũng chỉ là kẻ thất bại mà thôi."

"Câm miệng, cậu không biết anh ấy." Thanh âm của đối phương trở nên lạnh hơn.

"Tôi đương nhiên không biết ông ta, nhưng tôi đã tận mắt thấy ông ta phát rồ, tự mình trải nghiệm pheromone của ông ta điên cuồng phát tán. Ông ta, từ đầu đến cuối chính là một kẻ điên.

"Cậu căn bản chưa từng chân chính gặp anh ấy, bình tĩnh thong dong, thấy danh lợi cũng không động lòng..." Đối phương dường như đã kịp phản ứng lại, không nói tiếp nữa, "Anh ấy là kẻ điên từ đầu đến cuối, vậy sao cậu vẫn thân thiết với Cố Lệ Vũ như vậy? An Lan, cậu đang bẫy cho tôi lỡ lời, tôi đã quá coi thường cậu rồi."


An Lan cười, ngả lưng về phía sau, dùng tư thế rất thoải mái đối mặt với người kia.

"Đúng thế, tôi với Cố Lệ Vũ còn là bạn cùng bàn kìa. Anh với Cố Vân Lễ từng làm bạn cùng bàn với nhau sao? Có cùng ông ta chơi bóng rổ không? Có cùng nhau đạp xe về nhà sau khi tan trường không? Nếu cái gì cũng không có, vậy anh cũng quá thảm rồi, Cố Vân Lễ lúc chưa phát điên có ưu tú hơn nữa thì cũng chả liên quan gì tới anh ha."

"Vậy đợi cậu trở thành omega rồi, tôi mỏi mắt chờ xem Cố Lệ Vũ còn có thể làm bạn cùng bàn với cậu, cùng chơi bóng rổ, vô tư hồn nhiên đạp xe đến lớp không. Sợ là, so với Cố Vân Lễ, cậu ta càng hung ác hơn thôi."

An Lan nghe ra, người này đối với Cố Vân Lễ có một loại cảm giác sung bái mù quáng, nhưng đối với con trai của Cố Vân Lễ là Cố Lệ Vũ lại hoàn toàn xem thường.

"Được rồi, đã đến lúc phải đi ngủ rồi. Anh bạn nhỏ, chúc cậu ngủ ngon."

Tiếng "Xèn xẹt" phát ra từ loa ngừng hẳn, đối phương đã đóng thiết bị liên hệ giữa hai người lại.

Gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nhưng An Lan lại càng thấy hoang mang.

Rốt cuộc người này có quan hệ như thế nào với Cố Vẫn Lễ?

An Lan tuy trước giờ không để ý mấy lời đàm tiếu liên quan đến gia tộc alpha, nhưng Cố Vân Lễ quá nổi tiếng, trước khi phát điên vẫn luôn trầm ổn khôn khéo như vậy, tại sao lại phát điên ngay lúc vợ mình sinh cơ chứ?

Nếu có thể thuận lợi thoát khỏi đây, cậu nhất định phải nói chuyện này cho Cố Lệ Vũ biết.

Đào sâu vào quá khứ của Cố Vân Lễ, nói không chừng có thể tra ra đầu mối về tổ chức này.

Nhưng vấn đề bây giờ là... xác suất để cậu có thể an toàn thoát ra khỏi đây quá thấp.

An Lan nhắm mắt lại, lắng nghe từng âm thanh trong bóng tối tĩnh lặng.

Gian phòng này tuy rất kín kẽ, nhưng khi An Lan trung 200% lực chú ý, cậu vẫn có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ ngoài cửa phòng.

Bên ngoài có hai người đang canh gác.

Tiếng bước chân vang lên, có người đến gác thay.

Nên là dù cậu có khống chế được một người trong số đó thì cũng không cóc ách nào giải quyết người còn lại.

Động thủ không được, không phải còn có tin tức tố sao?

Mấy ngày nay An Lan vẫn đều đặn sử dụng thuốc đặc chế do ủy ban quản lý Alpha gửi tới, cho nên nống độ Pheromone của cậu cao hơn trước rất nhiều.

Thừa dịp họ không đề phòng có lẽ có thể thành công, nhưng mà... cách này chỉ có thể dùng một lần duy nhất, nhất địch phải bắn trúng ngay phát đầu tiên, bằng không một khi bị đối phương phát hiện ra, vớ vẩn cậu lại bị tiêm cho mấy loại thuốc quái quỷ gì thì hỏng.

...

Lúc này mấy người Cố Lệ Vũ còn có Hứa Tinh Nhiên đều đang ở chỗ ba mẹ An Lan.

Trời đã sắp sáng nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Mẹ An nước mắt giàn dụa, không ngừng tự trách bản thân: "Lẽ ra tối nay tôi nên về nhà nấu cơm cho thằng bé... Như vậy nó sẽ không cần đi siêu thị mua đồ... Tôi không cần nó thành alpha gì cả, chỉ cần nó khỏe mạnh vui vẻ, làm beta cũng tốt rồi... Mấy kẻ kia sao lại cứ nhất định phải bắt thằng bé chứ? Nó có làm gì nên tội đâu!"

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Con trai An cuối cùng cũng không cần tiêu tiền để ngửi được ba loại mùi tin tức tố, tiết kiệm vạn tuế!

__________________

[1] Heavy metal: là một thể loại nhạc Rock hình thành và phát triển vào những năm 1960 – 1970. âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh.

[2] Nhạc Blues có nguồn gốc từ những điệu hát của miền tây Châu phi, được các nô lệ da đen mang sang Bắc Mỹ, đặc biệt là vùng châu thổ sông Mississippi (Mississippi Delta) tại miền nam Hoa Kỳ. Tại vùng đất mới, điệu nhạc thô sơ này được phát triển thêm với các mới và trở nên rất phổ thông trong các cộng đồng nô lệ người Mỹ gốc Phi khi họ tụ tập với mục đích làm việc, gặt hái, tín ngưỡng hay tiêu khiển. Dần dần nhạc Blues cũng được ưa chuộng bởi giới trẻ da trắng Hoa Kỳ. Từ đó nó đã có ảnh hưởng đến hầu hết các loại nhạc tại Bắc Mỹ: nhạc Jazz, Big Bands, Ragtime, R&B, Rock&Roll, Pop, nhạc đồng quê, và ngay đến nhạc cổ điển của thế kỷ 20.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui