Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi



Cố Lệ Vũ cứ như vậy bị An Lan đẩy về, hắn dường như buông bỏ mọi phản kháng mà ngồi xuống mép giường, quả thật là một đẩy liền ngã.

Hắn nằm yên nơi đó, chăm chú nhìn An Lan, trái lại còn khiến cho cậu không biết nên làm gì tiếp theo.

Sau hai, ba giây yên lặng, người mở miệng trước vẫn là Cố Lệ Vũ: "Chẳng phải cậu muốn ngửi sao?"

Lúc trước còn không có cảm giác gì, nhưng từ sau khi nằm mơ thấy giấc mơ kia, An Lan đã nhận thức được việc đi ngửi tin tức tố của một Alpha khác là một hành vi tràn ngập "sắc tình".

Nếu như bị Kiều Sơ Lạc biết được, nói không chừng cậu ta đã sáng tác ra một đoạn H văn dài hơn trăm ngàn chữ rồi ấy chứ.

"Ngủ đi." An Lan giơ chân lên, mũi chân khẽ đá vào bắp chân của Cố Lệ Vũ.

Đầu gối Cố Lệ Vũ run lên, cuối cùng vẫn ngồi dậy, nằm gọn về một bên giường.

Tâm trạng của An Lan cũng dần bình tĩnh lại, hai người vô cùng ăn ý mà nằm quay lưng về phía người kia.

"À đúng rồi....Cố Lệ Vũ....Alpha của Cố gia các cậu đều có hương vị gần giống nhau sao?"

"Mỗi người đều có cảm giác khác nhau đối với một Alpha, cho nên hương vị mà bọn họ ngửi được cũng không giống nhau." Trong không gian tối tăm yên tĩnh này, giọng nói của Cố Lệ Vũ mang tới một ảo giác thực dịu dàng.

"Vậy tin tức tố của các cậu đều là một loại đúng không?"

"Long diên hương." Cố Lệ Vũ nói.

"Hả..." An Lan xoay người lại nhìn đối phương, "Long diên hương là chất lưu hương trong nước hoa cao cấp đúng không?"

"Ừ."

"Vậy nên, cho dù tất cả Alpha của Cố gia đều là long diên hương, thế nhưng hương vị thì lại không giống nhau. Tôi xem trên mạng có nói nó vô cùng quý giá, long diên hương chất lượng tốt vô cùng hiếm, mà hàng kém chất lượng lại cực kỳ khó ngửi. Long diên hương cao cấp không chỉ có hương thơm dịu nhẹ, mà còn có thể lưu giữ được rất lâu. Trong trẻo thanh nhã, có cảm giác mềm mại giống như sờ vào nhung.... Còn có thể tăng cường mùi thơm của các loại hương liệu khác." An Lan cầm điện thoại đọc những thông tin trên mạng.

"Chỉ có điều, làm hương vị tin tức tố của Alpha, thì ham muốn khống chế của nó cũng rất mạnh." Cố Lệ Vũ đáp.

An Lan nghĩ ngợi một hồi, "Chi bằng cậu cứ cho tôi ngửi thử một chút đi. Long diên hương có thể sánh với vàng... Loại hương liệu này đắt quá, tôi chẳng mua nổi đâu."

Cố Lệ Vũ giống như khẽ cười một tiếng, tuy không quá rõ ràng, song An Lan biết chắc, hắn đã cười rồi.

Cậu không nhịn được khẽ đá hắn một cái.

"Cậu cười cái gì?"

"Đây là lần đầu tiên.... Có người dùng từ "đắt" để hình dung hương vị tin tức tố của Alpha nhà họ Cố chúng tôi."

Dường như khoảng cách bị tạo ra bởi sự xấu hổ ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

"Tôi không ngửi cổ cậu nữa đâu, như thế chẳng khác nào tụi mình đang làm chuyện 18+ cả. Cậu đưa cổ tay cho tôi ngửi thử đi."

An Lan trực tiếp lật người lại, chăm chú mà nhìn Cố Lệ Vũ.

"Cậu không sợ sau khi ngửi xong, mấy giờ còn lại cũng chẳng được ngủ yên ổn sao?"

"Một lần lạ, hai lần quen" An Lan phát hiện bản thân mình rất có tiềm năng "lợn chết không sợ nước sôi."

"Được rồi." Cố Lệ Vũ khẽ nói, cực kỳ rộng lượng mà duỗi cánh tay ra.

An Lan có một loại ảo giác "tụi mình rốt cuộc cũng hòa hợp như xưa", nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Lệ Vũ đặt lên chóp mũi mình, sau đó men theo cổ tay của hắn mà hít hà ba cái, thẳng đến lòng bàn tay mới.

"Ngửi thấy chưa?" Cố Lệ Vũ hỏi.

An Lan nhắm mắt lại, huy động toàn bộ khả năng nhận thức của bản thân để loại bỏ hương sữa tắm nồng đậm, mà tiến vào trong một không gian tinh khiết, nguyên chất nhất. Ngón tay Cố Lệ Vũ khẽ động, muốn vén tóc mái An Lan lên, nhưng lại bị cậu tóm chặt lại.

"Đừng nhúc nhích." An Lan ra lệnh nói.

Cổ tay và ngón tay của Cố Lệ Vũ đều cứng ngắc, thời gian như thể bị đảo ngược, sương giăng khắp chốn trở lại làm cát bụt.

"Dường như có hương rêu tươi mát... ngập tràn sức sống." An Lan khẽ nói.

Hơi thở của cậu phả lên cổ tay Cố Lệ Vũ, khiến ngón tay hắn khẽ khàng co lại một chút.

"Lại giống như... hương gỗ ấm áp...còn xen lẫn ngòn ngọt."


"An Lan....." Thanh âm Cố Lệ Vũ khàn khàn, tựa như đang nhẫn nại điều gì đó, lại như đang khẩn cầu An Lan buông tha cho mình.

Nhưng An Lan không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, bởi hương vị tin tức tố nhàn nhạt này không những không khiến cậu cảm thấy bị công kích, mà còn vô cùng thần bí, thay đổi thất thường, như thể càng tỉ mỉ phân tích, lại càng sa vào trong một thế giới dịu dàng không gì sánh bằng.

Thậm chí là cam tâm tình nguyện mà rơi vào trong đó.

"Như tảo biển dập dờn trong làn nước.... nối thành từng mảnh, từng mảnh voan thực mỏng..."

"An Lan.... Đừng ngửi nữa...." Cố Lệ Vũ đè thấp giọng, càng thêm dùng sức mà rút cổ tay về.

Nhưng An Lan vẫn còn đắm chìm trong hương vị nhạt đến mức không thể ngửi được gì kia.

"Nước biển và ánh sáng mặt trời loại bỏ hết thảy mọi tạp chất... Một trăm năm... hai trăm năm... Hương vị của long diên hương...."

Cố Lệ Vũ vươn cánh tay còn lại ra, nhẫn tâm mà đập một cái vào gáy An Lan. An Lan rốt cuộc cũng không nói gì nữa, đã chìm vào trong giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ, từng tia nắng sớm mờ nhạt chiếu xuống, Cố Lệ Vũ hít một hơi thật sâu.

Trong không khí tràn ngập hương trúc xanh thơm ngát, mềm mại mà xa xôi, quấn riết lấy mọi dây thần kinh, ngấm sâu vào trong tư tưởng.

Cố Lệ Vũ thử rút cổ tay về, thế nhưng An Lan vẫn đang nắm rất chặt, dường như chỉ cần hơi hơi dùng sức thì cậu sẽ tỉnh lại ngay, Cố Lệ Vũ chỉ đành nằm yên không nhúc nhích.

Chẳng biết đã qua bao lâu, An Lan rốt cuộc đã ngủ say, tiếng hít thở vững vàng khe khẽ vang lên, giống như đang kiếm tìm thứ gì đó trong cơn mơ mà càng lúc càng nhích đến gần Cố Lệ Vũ. Đến khi An Lan tì trán lên vai hắn, hai chân Cố Lệ Vũ liền co lại.

Rõ ràng nửa đêm còn bị tin tức tố của Cố Lệ Vũ nghiền áp đến gặp ác mộng, cái loại dục vọng khống chế của tổng tài bá đạo kia mà viết thành tiểu thuyết người lớn thì có thể viết nguyên một series, xếp chật cả giá sách luôn ấy chứ, vậy mà lúc này An Lan lại ngủ rất say, thậm chí còn có thể dùng từ "ngon" để hình dùng.

Sau một đêm, An Lan được hương thơm ngào ngạt của thức ăn đánh thức, cậu mơ mơ màng mang mở mắt ra, rồi duỗi tay vớ lấy chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường, đậu má —— mười hai giờ rưỡi rồi!

Báo thức của cậu đâu? Vì sao báo thức không kêu?

An Lan mở báo thức ra xem thử, chẳng biết nó đã được tắt đi từ bao giờ. Không thể nào, cậu cài báo thức tự động mà, trừ phi là sáng nay tự cậu nhấn tắt đi.

Xoay người lại nhìn, phát hiện bên kia giường trống không, Cố Lệ Vũ đã dậy lâu rồi.

Chẳng lẽ hắn phản bội mình, tự đi học một mình?

An Lan vỗ vỗ đầu, nhanh chóng ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo, nhưng phòng khách dưới lầu lại truyền tới âm thanh gì đó. An Lan nhoài người trên cầu thang ngó xuống, phát hiện trên bàn ăn trong phòng khách bày vài cái chén đĩa.

An Lan dùng sức mà hít hà, là mùi trứng hấp. Hình như còn có tôm rang hành, cánh gà chiên trứng?

Cậu nhanh chân đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Lệ Vũ đang đặt một cái nồi nhỏ lên bàn.

"Dậy rồi thì mau đi đánh răng rửa mặt đi, để còn ăn cơm trưa." Cố Lệ Vũ lên tiếng.

"Tụi mình không đi học à? Sao cậu lại không gọi tôi dậy chứ?" An Lan hỏi.

Cố Lệ Vũ cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ nói: "Hôm qua ba, bốn giờ sáng cậu mới ngủ. Gọi dậy đi học, cậu cũng không nghe, còn không bằng để cậu ngủ cho đẫy giấc."

"Vậy... bên trường học phải làm thế nào?"

Lớp 12 mà còn cúp học, nhất định sẽ bị thầy cô mắng chết.

"Tôi đã xin nghỉ rồi." Cố Lệ Vũ trả lời.

"Cậu có xin nghỉ cả một kỳ, giáo viên cũng chẳng có ý kiến gì đâu. Còn tôi thì phải làm sao đây....."

"Tôi cũng xin nghỉ cho cậu rồi." Cố Lệ Vũ nói.

"Hả? Xin kiểu nào?"

Đừng có bảo là mấy bệnh vặt như tiêu chảy, phát sốt đấy nhé....

"Phản ứng stress cấp với tin tức tố dẫn đến mất ngủ, rối loạn nhịp tim và sốt nhẹ." Cố Lệ Vũ đáp.

"......Thầy tin à?" An Lan kinh ngạc hỏi.

"Tại sao lại không tin?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.

Quả thật, Cố Lệ Vũ rất có uy tín, không dối trên gạt dưới bao giờ, sao thầy giáo lại không tin hắn chứ.


"Tôi nhờ bác sĩ gia đình làm đơn xác nhận cho cậu."

"Bác sĩ gia đình cậu cũng nghe lời thật đấy."

Cậu kêu làm đơn xác nhận thì làm đơn xác nhận.

"Không phải nghe lời, mà là sáng nay ông ấy có tới khám cho cậu."

"Tôi lại có phản ứng stress cấp?" An Lan căng thẳng mà mở to hai mắt.

Cố Lệ Vũ bước qua, nâng tay ấn vào đầu An Lan, đẩy cậu tới trước bồn rửa tay trong phòng tắm, ngay cả kem đánh răng cũng đã được chuẩn bị sẵn, đặt ở trên bồn rồi.

"Đúng thế, nhưng không quá nghiêm trọng."

"Ừ." An Lan cúi đầu xuống, bắt đầu súc miệng đánh răng.

Mà Cố Lệ Vũ cứ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm khiến cho cậu có chút khẩn trương, ra sức đánh răng sao cho thật "văn nhã", không thể đao to búa lớn, hùng hổ dữ tợn như mọi khi được.

"Cậu có biết mấy loại hương liệu thường được vua chúa sử dụng để thúc đẩy ham muốn tình dục không?"

An Lan vẫn đang chải răng, thế nhưng có thể nghe được những chuyện không liên quan tới vấn đề học tập từ trong miệng Cố Lệ Vũ thì cũng rất thú vị, cậu bèn lắc lắc đầu.

"Ôi chỉ iết ạ ương..."

Tôi chỉ biết xạ hương.

"Đúng, xếp thứ nhất chính là xạ hương. Nó được chiết xuất từ tuyến xạ của hươu đực trong kỳ động dục, có tác dụng rất tốt với đàn ông, nhưng lại cực kỳ có hại đối với phụ nữ mang thai và trẻ em."

"Ôi iết hà iêu ần là ạ ương."

Tôi biết nhà Tiêu Thần là xạ hương.

"Mà long diên hương cũng là hương liệu thúc đẩy ham muốn tình dục vô cùng quan trọng trong cung đình thời cổ đại."

"Phụt....." Nghe vậy, An Lan đang súc miệng lập tức phun hết nước ra ngoài, khiến mặt gương đều phủ kín bọt nước.

Cậu sững sờ đứng đó, chân tay có chút luống cuống, không biết bản thân nên lấy giấy lau, hay là trực tiếp.... dùng tay lau luôn.

Khác với biểu hiện lúng túng của An Lan, Cố Lệ Vũ có vẻ chẳng để tâm chút nào, tiếp tục nói: "Long diên hương có thể khiến con người ta nháy mắt nảy sinh ham muốn mãnh liệt. Xét về mùi hương, nó không bá đạo như xạ hương, nhưng lại ít gây hại đối với phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ hơn. Bởi vì để hình thành được long diên hương cao cấp nhất, cần phải trải qua mấy trăm năm, thậm chí là hàng nghìn năm, cho nên loại long diên hương này chỉ dành cho hoàng đế sử dụng."

An Lan đỏ bừng cả mặt.

"Có phải tối qua tôi đã được hưởng thụ đã ngộ của hoàng đế rồi không?" An Lan lúng túng cười cười.

"Ừ. Tôi vốn định giúp cậu thay quần, nhưng lại cảm thấy cậu sẽ ngại, cho nên cứ để cậu tỉnh rồi tự thay."

"Quần?"

An Lan chậm rãi cúi đầu xuống, chờ đến khi hiểu được câu nói của Cố Lệ Vũ có ý gì thì cậu chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống luôn cho rồi.

Cậu không sống nổi nữa, thật sự không sống nổi nữa mà!

Rõ ràng kem đánh răng đã bị nhổ ra hết, vậy mà An Lan vẫn cầm bàn chải điên cuồng mà chà, như thể muốn xóa đi hết thảy lịch xử đen tối của mình.

"Cho nên, cậu thật sự ngại rồi?" Cố Lệ Vũ nói.

An Lan nghe mà chỉ muốn xỉu ngang, anh giai à, cậu có thể câm miệng lại được không?

Cậu vậy mà lại có phản ứng với tin tức tố của Cố Lệ Vũ? Má nó, sao cậu chẳng nhớ gì sất.

"An Lan....."

"Đừng có gọi tôi!" An Lan không chịu nổi nữa, mở to mắt trừng Cố Lệ Vũ.

"Được thôi." Cố Lệ Vũ xoay người sang chỗ khác, một bộ dáng "tôi nhường cậu hết".


"Cậu đừng có "được thôi", muốn nói thì nói cho xong đi!"

Đừng có mà làm người khác tò mò rồi phủi lông bỏ đi!

"Tôi chỉ muốn hỏi cậu.... hương vị tin tức tố của tôi dễ ngửi không?"

"Hả?" An Lan sử sốt một hồi.

Đây là câu hỏi khùng điên gì vậy trời? Long diên cao cấp như vậy, là hương liệu mà chỉ vua chúa mới được dùng, cậu lại còn hỏi tôi có dễ ngửi hay không?

"Không có gì." Mặt mày Cố Lệ Vũ ủ dột, lẳng lặng xoay người rời đi.

An Lan đột nhiên hiểu được tại sao Cố Lệ Vũ lại hỏi vấn đề này.

Cùng là một loại tin tức tố, song hương vị của Cố Vân Lễ lại tràn đầy cảm giác áp bách và ham muốn chinh phục, tựa như một vị đế vương sát phạt quyết đoán, chưa đạt được mục đích cuối cùng sẽ không từ bỏ.

Cho dù đã qua rất lâu rồi, nhưng khi An Lan nhớ lại hương vị tin tức tố đó, trong đầu cậu vẫn lóe lên cái câu ------- Một người nên Tướng, vạn đầu máu rơi*.

(*Trích từ bài thơ Kỷ Hợi Tuế của Tào Tùng. Câu trên mình đã tham khảo bản dịch của Nguyễn Minh Thanh.)

Tin tức tố của Cố Vân Lễ hoàn toàn coi bản thân là trung tâm, giống như một lốc xoáy khổng lồ, bắt cả thế giới phải xoay quanh nó.

"Tin tức tố của cậu rất dễ chịu." An Lan nói.

Cố Lệ Vũ dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu đang an ủi tôi sao?"

An Lan lắc đầu.

"Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết... tin tức tố của cậu rất hòa nhã, giống như có thể bao dung vạn vật sinh sôi nảy nở, khiến cho mọi sinh mệnh nhỏ bé trong đó đều trở nên có ý nghĩa. Đây có lẽ chính là nguồn gốc của hiệu quả kích thích ham muốn tình dục đi."

"Sao cơ?" Cố Lệ Vũ có nghiêng mặt, như thể nghe không hiểu, rõ ràng là một Alpha cao lớn, thế nhưng lại toát lên một tia ngây thơ như trẻ con.

"Không phải là sự kích thích nhất thời, mà là sự hấp dẫn dài lâu, khiến cho con người ta nảy sinh khát vọng yêu đương. Đây đại khái chính là.... nguồn gốc của hiệu quả kích thích ham muốn tình dục."

An Lan nhìn xoáy vào đôi mắt hắn, thẳng thắn mà nói.

Viền môi của Cố Lệ Vũ thoáng cái thả lỏng.

An Lan biết, hắn cười rồi.

"Đi ăn cơm thôi."

"Nhưng sắp thi tháng rồi, không đi học sao được. Mau chóng ăn cơm để còn tới trường."

"Chẳng lẽ tôi dạy không tốt bằng thầy sao?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.

An Lan đột nhiên có ảo giác bản thân đã bật plug-in* trong kỳ thi tháng này.

(*Đây là các chương trình do chính cộng đồng game thủ tạo ra với sự cho phép, thậm chí là được cả hỗ trợ kỹ thuật từ phía nhà phát hành để chỉnh lại một số giao diện hay tiện ích nhằm hỗ trợ người chơi dễ dàng hơn, nhưng tuyệt đối không được can thiệp vào tính năng hay nội dung trò chơi.)

Đi tới trước bàn ăn, An Lan biết mình đã bỏ lỡ bữa sáng, thế nhưng bữa trưa cũng phong phú hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, quan trọng nhất là hình như cả một bàn đầy ự đồ ăn này đều do Cố Lệ Vũ làm.

Hắn đang cầm bát, múc canh cho An Lan.

"Vừa nãy, tôi thấy cậu trông nồi canh này.... Đây đều là đồ cậu làm hết à?" An Lan tò mò hỏi.

"Canh đã được dì giúp việc hầm sẵn rồi.

Vì không biết mấy giờ cậu mới dậy, cho nên tôi mới đứng trông nó. Trong mấy món này, có một món là do tôi làm."

Cố Lệ Vũ rũ mắt xuống.

Đây là tiết tấu muốn An Lan cậu đoán xem là món nào ư?

Tôm rang hành, cánh gà chiên trứng, ngó sen xào đậu Hà Lan, còn có trứng hấp.

"Tôm rang hành cần dùng dầu chiên, cánh gà chiên trứng phải nghiền nát trứng muối....độ khó của hai món này khá cao. Món ngó sen thái lát xào đậu Hà Lan màu sắc bắt mắt này....là cậu xào sao?" An Lan hỏi.

Cố Lệ Vũ lắc đầu.

"Cho nên....là trứng hấp?"

Cố Lệ Vũ gật đầu.

An Lan lập tức cười rộ lên: "Biết ngay mà! Kể cả cậu có là học sinh giỏi, thì vẫn là đàn ông. Mà trình độ nấu nướng của đàn ông con trai, ai cũng như ai cả thôi."

Nấu được chén trứng hấp thì đã cảm thấy bản thân có thể đi chinh phục cả thế giới rồi.

Chẳng qua An Lan vẫn rất nể mặt Cố Lệ Vũ, việc đầu tiên chính là lấy thìa múc một miếng trứng hấp hắn làm.

Chờ đến khi múc lên, cậu mới phát hiện điều thú vị bên trong.


Trứng hấp vậy mà lại được đựng trong một trái bí đỏ đã được khoét rỗng? Mặc dù bên trong có cả tôm nõn và sò biển, nhưng kết hợp với vị thanh ngọt của bí đỏ, cảm giác ngon miệng hơn rất nhiều.

An Lan ăn xong thìa đầu tiên, không nhịn được lại muốn ăn thêm miếng nữa. Thế nhưng nghĩ tới chính chủ Cố Lệ Vũ còn chưa được miếng nào, cậu đành ngậm thìa nhìn đối phương cười cười.

Ngón tay Cố Lệ Vũ chạm vào trái bí ngô, đẩy nó tới trước mặt An Lan.

"Cậu ăn đi, vốn dĩ là làm cho cậu."

Chẳng mấy chốc An Lan đã vét sạch trứng hấp, liếm liếm khóe môi nói: "Trong trứng hấp còn bỏ thêm thứ gì thế? Mềm mềm trơn trơn...."

"Bạch tử." Cố Lệ Vũ đáp.

"Hả? Cái gì?"

"Bạch trong màu trắng, tử trong con trai."

"Đó là cái gì?"

Cố Lệ Vũ không trả lời nữa, mà cúi đầu xuống, từ tốn uống canh.

Món canh hôm nay trông rất bổ dưỡng, là canh thận, nhưng không tanh chút nào, mà còn ngon cực kỳ.

Trên đời này không có thứ gì mà internet không biết, An Lan lập tức móc điện thoại ra, tra xem "bạch tử" là cái gì.

Kết quả tìm kiếm khiến điện thoại An Lan suýt thì rơi vào bát canh thận.

Bạch tử —— Tinh hoàn của loài cá.

Phương pháp nấu nướng thường dùng là sashimi, lẩu và nướng.

Tuy là bộ phận không thể miêu tả, nhưng cũng được coi là một món ngon hiếm có.

Hấp với trứng đã là một phương pháp nấu vô cùng khéo léo rồi.

"Chẳng trách...cậu lại không ăn...." An Lan cảm giác dưới ghế như có một chậu than nóng bỏng, khiến cậu đứng ngồi không yên.

"Cậu cần bổ sung." Cố Lệ Vũ đáp.

"Tại sao tôi cần bổ, còn cậu thì lại không?" An Lan không vui nói.

Điều này hoàn toàn làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của cậu!

"Bởi vì đêm qua cậu đã tiêu hao quá nhiều." Cố Lệ Vũ nói.

Cố Lệ Vũ khách quan trả lời, tựa như đang đối đáp với giáo viên.

Chậu than dưới ghế dường như càng cháy lại càng lớn, lần đầu tiên An Lan cảm thấy căm giận cái sự nghiêm túc và vẻ mặt chẳng liên quan đến mình kia của Cố Lệ Vũ.

"Bác sĩ nói cậu nhất định phải bổ sung dinh dưỡng. Bạch tử rất giàu protein, có thể củng cố sự phát triển thần kinh Alpha và giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực từ tin tức tố của tôi đối với cậu." Cố Lệ Vũ đáp.

Thực ra khi nghe đoạn trước, An Lan cảm thấy rất thoải mái, nhưng chẳng hiểu tại sao cái câu "giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực từ tin tức tố của tôi đối với cậu" kia lại khiến cậu có chút không vui. 

Chú thích: 

1. Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.

 Trước đây long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa nhưng ngày nay nó đã được thay th phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền

2. Trứng hấp (hải sản): 

 Trứng hấp hải sản

3. Tôm rang hành: 

 Tôm rang hành

4. Canh thận: 

 Canh thận

5. Ngó sen xào đậu Hà Lan: 

 Ngó sen xào đậu Hà Lan

6. Bạch tử: 

 Bạch tử

7. Cánh gà chiên trứng: 

 Cánh gà chiên trứng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui