Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Bác sĩ điều trị có chút trầm ngâm nói: “Tin tức tố của cháu…… vậy mà lại có thể áp chế được Tiêu Nam? Cậu ta họ Tiêu…… Không phải là Tiêu gia kia đấy chứ?”

An Lan gật gật đầu: “Chính là Tiêu gia kia.”

“Bạn cháu dạy cháu thế nào?” Bác sĩ hỏi tiếp.

An Lan kể lại quá trình Cố Lệ Vũ hướng dẫn mình dùng tin tức tố áp chế.

Bác sĩ nghe xong thì nheo mắt lại, “Vấn đề có lẽ là ở đây.”

An Lan không chút nghĩ ngợi đã bác bỏ ngay.

“Cậu ấy sẽ không hại cháu. Cậu ấy chỉ giúp cháu sử dụng tin tức tố của mình một cách hợp lý mà thôi.”

Bác sĩ lập tức nâng tay lên, ý bảo An Lan đừng sốt ruột.

“Ý của chú là, phương pháp mà cậu ta dạy cháu lúc ấy quả thực  hữu hiệu, chẳng qua, cũng sinh ra một vấn đề, đó chính là cháu đã phóng thích toàn bộ tin tức tố của mình để áp chế Alpha tên là Tiêu Nam kia. Điều này khiến cháu trở nên thực yếu ớt.”

Nghe đến đây, An Lan dường như đã hiểu được điều gì đó.

“Vâng —— sau đó Tiêu Nam cùng với một người bạn khác của cháu là Tiêu Thần đã xảy ra xích mích trong phòng thay đồ. Tiêu Thần là Alpha chất lượng tốt, bọn họ đã phóng thích tin tức tố để áp chế lẫn nhau!”

“Cháu ngửi được tin tức tố của bọn họ sao?” Bác sĩ hỏi.

An Lan dừng một chút, lắc lắc đầu: “Ban đầu cháu chỉ nghe thấy tiếng bọn họ cãi vã, chứ không ngửi được.”

Bác sĩ lại hỏi, “An Lan, khứu giác của cháu rất nhạy bén đúng không?”

“Vâng ạ.” An Lan gật gật đầu, mùi hương cách xa mấy con phố cậu cũng có thể ngửi được.

“Vậy tại sao lại không ngửi  được tin tức tố của Alpha trong lúc tức giận chứ?”

Câu hỏi của bác sĩ phụ trách chữa trị khiến An Lan lập tức nhận ra chuyện này có gì đó không đúng —— hình như là mãi đến lúc cùng Diệp Vân rời khỏi phòng bắn súng, đi tới hành lang…… Tiêu Nam đi qua huých vào người, thì cậu mới ngửi thấy được.

“Trong phòng bắn súng, cháu đã được tin tức tố của một Alpha chất lượng tốt nào đó bảo vệ. Cậu ta dùng tin tức tố của mình hình thành một lá chắn, ngăn cách tin tức tố của  những người khác, che chở cháu trong một khu vực an toàn, để cháu không cảm nhận được sự uy hiếp của các Alpha khác.” Bác sĩ từ tốn đáp.

“Chuyện này…… chuyện này có thể làm được sao?” An Lan ngây ngẩn cả người, có phải hiểu biết của cậu về Alpha chất lượng tốt quá ít rồi hay không, vậy mà lại không biết bọn họ có thể làm được việc này?

“Đương nhiên là có thể.”

“Nhưng nếu tin tức tố của người đó hình thành một lá chắn xung quanh cháu, tại sao cháu lại không ngửi được tin tức tố của đối phương?”

“Bởi vì tin tức tố của người này không giống các phần tử mang theo mùi hương trong cuộc sống hàng ngày tiến vào hệ hô hấp của cháu, tin tức tố của cậu ta chỉ bao quanh chứ không kề sát cháu.”

“Chẳng trách……”

An Lan bỗng nhiên hiểu được vì sao khi bản thân ở trong phòng bắn súng lại không cảm thấy gì, thế nhưng vừa đi ra hành lang, bị Tiêu Nam đụng phải lại có thể ngửi thấy tin tức tố của gã…… Đó là bởi hành lang đã không còn nằm trong phạm vi bảo vệ của Alpha kia nữa.

“Trước đó Tiêu Nam đã bị tin tức tố của cháu áp chế, cho nên khi cậu ta đi ngang qua cháu, khó tránh sẽ nảy sinh những cảm xúc tiêu cực, khiến cho tin tức tố của cậu ta cũng có những cảm xúc như vậy. Mà cháu lại đang khuyết thiếu tin tức tố, lúc này thân thể sẽ theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ, cháu khát vọng tin tức tố của Alpha kia, thoạt nhìn bệnh trạng giống như Omega tiến vào kỳ phát tình.”

“Cho nên không phải cháu phát tình, chỉ là……”

“Chỉ là đang mong ngóng Alpha mà cháu tín nhiệm kia.”


Không phải Alpha nào cũng có thể, chỉ có một mình người kia.

Người đã cắn mình trong buồng vệ sinh ở KTV, người đã dùng tin tức tố tạo thành một lá chắn bảo vệ mình.

“Từ hành vi chủ động cung cấp tin tức tố của mình cho ủy ban quản lý Alpha của người kia mà nói, cậu ta biết rõ tin tức tố của mình có ham muốn chiếm hữu cháu. Song, hàm lượng Aplus quá cao sẽ ảnh hưởng đến quá trình phân hóa của cháu. Đối phương chắc chắn là người quen, thậm chí còn là người rất thân thiết với cháu. Cậu ta muốn bảo vệ cháu, điểm này không còn nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng muốn bảo vệ cũng đồng nghĩa với việc người đó luôn muốn phóng thích tin tức tố thu hút cháu, thậm chí là dụ dỗ, giam cầm cháu. Hàm lượng Aplus trong đó tuyệt không thấp, nó sẽ gây ảnh hưởng tới cháu một cách thầm lặng…… Bởi vì Alpha này khát vọng cháu trở thành Omega của cậu ta.”

“Hàm lượng Aplus quá cao sẽ khiến cháu phân hóa theo hướng Omega ạ?”

“Không, người này đã tinh chế tin tức tố của mình vì cháu, trừ phi cậu ta cưỡng ép…… đánh dấu cháu, bằng không hẳn là sẽ không phân hoá thành Omega đâu. Chỉ có điều cháu sẽ liên tục có phản ứng stress cấp.”

“Bởi vì…… Cháu cần người này, mà người này cũng đang hấp dẫn cháu sao?”

“Đúng vậy.”

“Ôi…… Trời ạ.” An Lan duỗi tay ôm lấy đầu mình.

“Số Alpha có năng lực làm được điều này trong câu lạc bộ bắn súng ngày hôm nay hẳn là chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi nhỉ?” Bác sĩ cảm thấy đáp án đã gần ngay trước mắt.

An Lan bất đắc dĩ mỉm cười với ông ta, yên lặng giơ tay, duỗi ra ba ngón.

“Cháu đang yên ổn…… còn phát thệ gì vậy?”

“Có ba.”

“Ba cái gì?”

“Alpha chất lượng tốt. Hơn nữa đều là bạn cùng lớp của cháu.” An Lan nói.

Bác sĩ phụ trách điều trị khựng lại một chút, vội hỏi: “Ngày thường quan hệ của cháu với bọn họ thế nào?”

“Cũng tạm ạ.”

Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên rất quan tâm, săn sóc An Lan, lần này đến Quan Sơn Hải đấu tập là do Hứa Tinh Nhiên ngỏ lời, cũng là Hứa Tinh Nhiên đích thân tới đón cậu.

Vả lại khi bọn họ phát hiện Tiêu Nam và Tiêu Thần phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau, người đầu tiên bảo An Lan mau đưa Diệp Vân rời đi cũng là Hứa Tinh Nhiên.

Càng không cần phải nói ngày đó Hứa Tinh Nhiên cũng có mặt tại KTV, nghe Kiều Sơ Lạc nói, lúc xe cứu thương tới vẫn là Hứa Tinh Nhiên ôm cậu lên xe.

…… Chẳng lẽ Alpha kia là Hứa Tinh Nhiên?

Còn có Tiêu Thần, hắn vốn có trấn thương trên vai, vừa nghe nói An Lan sẽ tham gia đấu tập, đã lường trước tình huống Tiêu Nam tới gây sự với cậu rồi. Ngoài miệng luôn nói không muốn An Lan thay thế vị trí của mình, thật ra là lo lắng cậu sẽ bị Tiêu Nam bắt nạt.

Lúc đầu An Lan có hơi sợ người này, chỉ là sau khi hiểu tính hắn rồi, thế mà còn muốn kết thân với hắn.

Ngày đó Tiêu Thần cũng ở KTV…… Còn đá bay cái tên khốn đã tiêm Eve’s Apple vào người cậu nữa. Có khi nào là Tiêu Thần phát hiện An Lan ở trong nhà vệ sinh, cho nên đã cắn cậu một cái, sau đó mới đi tìm tên khốn kiếp kia tính sổ không?

Về phần Cố Lệ Vũ…… Người ta băng thanh ngọc khiết, không ăn khói lửa nhân gian, liên tưởng hắn thành Alpha có ham muốn chiếm hữu mình, An Lan cứ có cảm giác những suy nghĩ đen tối của bản thân đang vấy bẩn đối phương. Cho nên An Lan tự động lấy ra một chiếc khăn lông, nghiêm túc lau sạch Cố Lệ Vũ ở trong đầu.

Chưa kể Cố Lệ Vũ ngày đó cũng không hề đến KTV.

“Có phải cháu không tiện hỏi thẳng bọn họ không?” Bác sĩ điều trị nhìn An Lan lúc thì vò đầu bứt tai, lúc thì mặt nhăn mày nhó, cảm thấy có chút đau đầu.

“Có một chút ạ. Bọn cháu xem như là bạn bè, nhưng vẫn chưa thân thiết đến độ không có gì giấu nhau, ngay cả những chuyện khó xử đều có thể nói thẳng ra.” An Lan thở dài, “Chẳng qua mọi người đều là Alpha, cứ do do dự dự mãi thì thực phiền toái. Để cháu tìm cơ hội trực tiếp hỏi là được.”


Lớp trưởng còn dễ nói chuyện, đoán chừng hắn sẽ mỉm cười mà hỏi ngược lại, “Cậu rất muốn bị tôi cắn sao?”

Nói không chừng Tiêu Thần sẽ nổi trận lôi đình —— "Trông ông đây đã vã đến mức túm được Alpha cũng há miệng cắn à?"

Còn Cố Lệ Vũ, có lẽ hắn sẽ hờ hững đáp một câu “không phải tôi”, sau đó…… ừm, không có sau đó nữa. Từ nay về sau, mỗi người mỗi ngả, chẳng còn lời nào để nói với nhau.

An Lan hiểu rõ, thật ra muốn hỏi ba người bọn rất dễ dàng. Mọi sự ngượng ngùng đều có thể giải quyết êm đẹp bằng dăm ba câu bông đùa hay một chầu lẩu thơm ngon. Nhưng người chân chính không thể buông xuống chuyện này lại là chính mình…… bởi vì mấy tiếng đồng hồ trước, mình còn sàm sỡ người kia ở trong mơ.

“Vẫn còn một cách khác, chính là tìm cơ hội ngửi tin tức tố của bọn họ.”

“Nhưng cháu hoàn toàn không nhớ rõ hương vị tin tức tố của người đã cắn mình lúc trước!”

“Thế nhưng thân thể cháu lại nhớ. Khi cháu ngửi thấy nó, trong lòng cháu tức khắc sẽ có đáp án.” Bác sĩ bình tĩnh trả lời.

Chờ đến khi biết được người kia là ai rồi, thì mới thật sự là lúng túng.

An Lan muốn cảm ơn sự che chở của người này dành cho mình, đồng thời còn muốn cầu xin đối phương khắc chế bản thân, buông bỏ chấp niệm, nếu không An Lan sẽ còn sinh ra phản ứng stress cấp, thậm chí là nghiêm trọng hơn thế.

Mọi người đều là học sinh, chăm chỉ học tập, nỗ lực tiến về phía trước không tốt sao? Không cần lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện không hài hòa, cấm trẻ vị thành niên.

Má, An Lan mày có biết xấu hổ không thế? Người đầu óc không trong sáng rõ ràng là mày kia kìa!

“Tối nay cháu sẽ không phiền não đến mức mất ngủ chứ?” Bác sĩ quan tâm hỏi.

“Dạ? Tại sao lại mất ngủ ạ?” Lời nói của đối phương khiến An Lan có chút hoang mang.

“Có một Alpha yêu thầm cháu, mỗi ngày đều muốn đánh dấu cháu. Cháu không thấy sợ sao?”

An Lan ung dung kéo chăn đắp lên người, “Cậu ấy có muốn đánh dấu cháu thế nào, thì cháu cũng không có tuyến sinh dục. Ngoại trừ khát vọng chiếm hữu, chẳng phải đối phương vẫn muốn bảo vệ cháu sao? Phúc ba đời mới được Alpha cao cấp bảo vệ đó.”

“Chẳng lẽ cháu không có chút phiền não nào ư?”

“Có chứ ạ. Đề thi thử của cháu vẫn chưa làm xong đây này, vậy mà các chú còn nói hết ngày mai là có thể xuất viện. Điều này có nghĩa là tối này cháu được ngủ đã mắt, rồi mai sẽ phải dậy sớm, cong mông chạy deadline.”

An Lan vô cùng rầu rĩ mà thở dài một hơi, thân là một học sinh, còn có thứ gì có thể khiến cậu đau đầu hơn《 Ba năm thi cử, năm năm mô phỏng 》* nữa chứ.

(*Sách ôn thi đại học Trung Quốc.)

“Như vậy cũng tốt. Chúc cháu có một ngày đầu tuần may mắn.”

Đèn trong phòng vụt tắt, An Lan quay mặt đi, bất kể là Hứa Tinh Nhiên, Tiêu Thần, hay là Cố Lệ Vũ thì bọn họ đều không phải người xấu, phải tìm cơ hội nói rõ ràng mọi chuyện mới được, cho dù sau đó sẽ thực ngượng ngùng.

Nào có chuyện gì mà một bữa lẩu không giải quyết được chứ.

Nếu một bữa không được thì hai bữa.

Chiều hôm sau, ba mẹ An Lan đi làm thủ tục xuất viện. Chị gái An Nguyên ngồi bên cạnh gọt hoa quả, nhìn em trai mình nằm bò ra chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, đang chăm chú giải đề.

“Nghiêm túc dữ ta, cưng định thi vào trường đại học còn đỉnh hơn trường chị nữa hả?” An nguyên hỏi.


“Không được chắc?” An Lan hờ hững đáp,  đến cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Lúc này, thông báo từ diễn đàn Omega trong điện thoại An Lan lại không ngừng rung lên.

Chậc, chẳng biết lại có tin gì hot? Hay là chuyện An Lan cậu té xỉu ở Quan Sơn Hải đã trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ rồi?

An Lan nhấn mở tin nhắn, vừa nhìn thoáng qua đã ngây ngẩn cả người.

[ Tiêu Thần bỏ nhà đi bụi rồi! Còn đưa cả em gái theo cùng nữa! ]

[ What? Tại sao? ]

[ Hình như là bởi cậu ấy với em họ mình, chính là cái thằng Tiêu Nam trường số Một ấy, xảy ra tranh chấp đến mức phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau! ]

[ Hai A cãi nhau thôi mà, có đến mức khiến Tiêu Thần phải bỏ nhà đi không? ]

[ Còn không phải vì người mẹ hiện tại của Tiêu Thần không phải mẹ ruột cậu ấy sao! Tôi nghe nói Tiêu Thần còn có một người anh cùng cha khác mẹ tên là Tiêu Uẩn! Ngày trước học bên trung học phụ thuộc, thành tích vô cùng xuất sắc, nhưng bởi tim có vấn đề mà phải tạm nghỉ học ở nhà điều dưỡng. Mấy gia tộc thượng lưu có được một Alpha cao cấp cũng chẳng dễ dàng gì, con vợ cả ốm yếu, mới phải đưa con riêng như cậu ấy về. ]

Mí mắt An Lan khẽ giật, cậu chợt nhớ tới cuộc đối thoại trong phòng thay đồ của Tiêu Thần với Tiêu Nam.

Tiêu Nam chỉ trích Tiêu Thần ăn cháo đá bát, Tiêu Thần lại nói anh em mình chỉ là trái tim dự phòng của Tiêu Uẩn.

Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều không đơn giản như những gì mọi người bàn tán?

[ Ba mẹ Tiêu Thần bắt cậu ấy đi xin lỗi Tiêu Nam, nhưng Tiêu Thần không chịu. Nghe nói bố cậu ấy nổi cơn tam bành, kêu Tiêu Thần nếu không xin lỗi thì cút ra khỏi Tiêu gia. Sau đó, Tiêu Thần xách vali đi thật! ]

[ Đéo thể hiểu nổi, Tiêu Thần có bản lĩnh dùng tin tức tố áp chế được thằng Tiêu Nam kia, thắng làm vua thua làm giặc, mắc gì phải xin lỗi? ]

[ Bởi vì thể diện của Tiêu Nam nhà bọn họ còn quý giá hơn đứa con riêng được "bế" từ ngoài về như Tiêu Thần chứ sao. ]

[ Đậu má, đại biểu toán học lớp mình cũng rất quý giá mà! ]

[ Ủng hộ đại biểu toán học! Dạy dỗ mấy thằng xấu xa xong, lại còn phải xin lỗi? Kẻ mạnh cần phải xin lỗi vì mình mạnh sao? ]

[ không cần! ]

[ +1 không cần! ]

[ +2 không cần! ]

……

[ + số thẻ căn cước không cần! ]

Đây là tác phong nhất quán của trung học số Ba bọn họ, đóng cửa có thể kêu Tiêu Thần là đại ca học đường, bữa nay ngứa chân đạp Trương Tam, hôm trước buồn tay đấm Lý Tứ, thế nhưng người ngoài mà dám động tới Tiêu Thần, thì nhất định sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn trường.

Đại ca học đường sinh ra là bắt nạt người khác, nào có chuyện phải đi xin lỗi chứ?

An Lan thở dài một hơi, nghĩ thầm có lẽ tâm trạng Tiêu Thần gần đây sẽ không tốt, vấn đề của mình tốt nhất là về sau lại hỏi.

Chỉ có điều chuyện nhà Tiêu Thần, bất luận thật giả, đều giống như mấy bộ phim tranh đấu gia tộc, sặc mùi cẩu huyết được chiếu trên TV lúc 8 giờ vậy.

An Lan chưa bao giờ nghĩ tới người bên cạnh mình lại có thể trải qua những chuyện y hệt phim thế này.

Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng bệnh của An Lan, An Lan vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Vân và Hứa Tinh Nhiên.

“Hai người tới rồi!” An Lan buông bút xuống, lộ ra một gương mặt tươi cười.

An Nguyên đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả, liếc mắt nhìn thấy có hai anh chàng siêu cấp đẹp trai tới đây, vội đặt trái táo đang gọt dở xuống, sửa sang lại đầu tóc mình.

Phòng bệnh không có nhiều ghế ngồi, An Lan bèn xếp gọn chăn của mình lại, để hai người bọn họ ngồi bên mép giường.


Kết quả, Diệp Vân ngồi bên trái, Hứa Tinh Nhiên ngồi bên phải, cả thế đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm An Lan.

“Hôm qua lúc đưa cậu đến bệnh viện, cả người đều mướt mồ hôi, gọi thế nào cũng không có phản ứng làm anh sợ muốn chết. Mới một buổi tối đã tinh thần phấn chấn, lại còn ngồi giải đề?” Diệp Vân buồn cười hỏi.

“Còn không phải vì…… có thuốc đặc hiệu sao?”

Nhằm ngày còn hơn chọn ngày, An Lan cảm thấy có nhiều người ở đây như vậy, mình hỏi vấn đề đó trái lại còn có vẻ như rất thẳng thắng, chẳng xoắn xuýt điều gì. Nghĩ vậy, cậu bèn nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên, hỏi: “Lớp trưởng, thuốc đặc hiệu kia có phải là cậu chuẩn bị cho tôi không?”

Ý là, tin tức tố đã được tinh chế có phải của cậu không.

Hứa Tinh Nhiên rũ mắt xuống, nhợt nhạt nở nụ cười.

“Cậu hi vọng là tôi sao?”

Quả nhiên vẫn không có đáp án rõ ràng, mà là kiểu hỏi ngược lại đậm chất Hứa Tinh Nhiên.

“Người kia đã bảo vệ tôi, tôi chỉ là muốn gặp mặt để cảm ơn người ta thôi.” An Lan nghiêm túc nói.

“Thật sao?” Giọng Hứa Tinh Nhiên thực bình thản, chẳng hiểu sao chui vào tai An Lan lại toát lên một tia cô đơn.

“Hứa Tinh Nhiên.” An Lan bỗng nhiên mở miệng gọi tên hắn.

Từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn gọi đối phương là “lớp trưởng”, rất hiếm khi đột ngột gọi tên hắn như vậy.

“Hả?” Hứa Tinh Nhiên nâng mắt lên.

“Cảm ơn cậu.” An Lan nói.

“Cảm ơn tôi cái gì?” Hứa Tinh Nhiên rốt cuộc cũng mỉm cười.

“Ngày đó ở KTV là cậu đưa tôi lên xe cứu thương. Khi Tiêu Thần và Tiêu Nam phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau, là cậu kêu tôi với Diệp Vân rời đi trước. Cậu muốn bảo vệ tôi, tôi biết.”

“Ai bảo tôi là lớp trưởng của cậu chứ.” Khóe môi Hứa Tinh Nhiên vẽ ra một đường cong xinh đẹp.

Nụ cười của hắn lúc này đây không phải là nụ cười xã giao thường ngày, mà bởi trong lòng thực sự cảm thấy vui vẻ.

“Không ai có nghĩa vụ giúp tôi, lớp trưởng cậu cũng không ngoại lệ. Lớp trưởng đã bảo vệ tôi, cho dù về sau không thể lên núi đao, xuống biển lửa vì cậu, thì tôi cũng sẽ dùng hết sức mình giúp đỡ cậu.”

Mặc dù có vẻ rất ấu trĩ, nhưng đây chính là những lời nói phát ra tự đáy lòng cậu.

An Lan cậu hiếm khi hứa hẹn cái gì, song một khi nói ra thì nhất định sẽ làm bằng được.

“Cậu đã giúp tôi rồi.” Hứa Tinh Nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu An Lan.

Diệp Vân ngồi bên cạnh khẽ ho khan một tiếng: “Anh vẫn còn ở đây đấy nhé.”

An Lan cười cười, cũng thò tay xoa đầu Diệp Vân: “Anh cũng đã giúp em, cảm ơn anh, Diệp Vân.”

“Lời ‘cảm ơn’ này của cậu cứ như thể nhà trẻ phát kẹo ấy nhỉ?” Diệp Vân buồn cười nói.

“Hả? Là sao?”

“Cậu một cái, anh một cái, Cố Lệ Vũ và Tiêu Thần không ở đây, chúng ta có cần phải giữ cho bọn họ mỗi người một cái hay không?”

Nghe Diệp Vân nói vậy, An Lan cảm thấy thực vui vẻ, hình như là có chút giống thật.

“Đúng rồi, Cố Lệ Vũ với Tiêu Thần đâu? Nghe nói hôm qua hai người bọn họ cũng đưa tôi tới bệnh viện mà.”

Hứa Tinh Nhiên mở miệng: “Tiêu Thần…… cãi nhau với người nhà. Chuyện này đã lan ra khắp trường rồi, chắc cậu cũng biết nhanh thôi.” Dừng một chút lại nói, “Hôm qua, cậu ta với em gái mình đã rời khỏi Tiêu gia rồi. Lúc kéo vali ra cửa còn bị phóng viên báo lá cải chụp được. Ân oán tình thù của các gia tộc Alpha luôn là chủ đề ưa thích của đám phóng viên báo lá cải này.”

Thanh âm của hắn thực bình thản, như thể chuyện Tiêu Thần bỏ nhà ra đi chẳng có gì ghê gớm sất. Hoặc cũng có thể là do Hứa Tinh Nhiên đã hiểu quá rõ gia cảnh của Tiêu Thần, mà sự lựa chọn hiện tại của Tiêu Thần ở trong mắt hắn xem ra cũng không tệ chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui