Mặt trời hung ác chiếu thẳng vào lưng An Lan khiến cho cả chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, lấm tấm trên cằm, lăn theo từng cơ bắp trên cơ thể An Lan, rơi xuống tấm đệm bảo hộ tạo nên vài dấu vết sâu sắc.
Lúc này cậu đã sắp trèo đến tầng hai. Đầu gối khuỵu xuống, đường cong từ cánh tay đến thắt lưng được thả lỏng, có thể nhìn ra cậu đã sử dụng một cách làm rất hay.
Chân phải An Lan đạp vào khóa ống nước, mượn lực nhảy lên cửa sổ phòng thay đồ một cách thuận lợi. Trong miệng cậu còn ngậm một hộp thuốc ngăn chặn, khớp hàm không dám dùng sức chỉ sợ không cẩn thận cắn phải ống tiêm bên trong.
Ở trên mặt đất dưới chân cậu đặt ba, bốn tấm đệm bảo hộ xếp chồng lên nhau, còn có một vài nhân viên công tác nét mặt căng thẳng mà nhìn chằm chằm cậu.
Trên cổ bọn họ đều đeo thẻ công tác, ghi chữ "Phòng Bắn Súng Tỉnh"
"An Lan, em cẩn thận chút, cái ống nước kia có vẻ không chắc chắn, em đừng giẫm lên."
"Ôi chao, đáng lẽ không nên để em ấy đi mạo hiểm như thế..."
"Đừng hét bậy nữa, lỡ làm em ấy mất tập trung ngã xuống thì sao?"
Đến được nơi cần đến, An Lan mới thở phào một hơi. Một tay cậu bám vào bệ cửa sổ, một tay còn lại gõ gõ lên mặt kính cửa sổ phòng thay đồ.
Toàn bộ căn phòng thay đồ tối đen như mực, chỉ còn sót lại một khu vực nhỏ phía trước là được ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. An Lan úp mặt sát tấm kính nhìn vào trong, lờ mờ thấy được một bóng người đang ngồi trong góc phòng.
Người kia cúi đầu, cả cơ thể bị mắc kẹt ở trong bóng tối nhưng đường nét bờ vai lại thon dài căng chặt, ngay đến cả tư thế khép mình cũng tràn đầy sức lực.
Đúng là dáng người của Alpha chất lượng cao có khác, trời sinh đã thích hợp làm một vận động viên rồi.
An Lan là một Beta nên cho dù tin tức tố của Alpha trong kỳ mẫn cảm có mạnh đến cỡ nào, cậu cũng không cảm nhận được.
Nhưng vào lúc này, mảnh tăm tối ấy lại như thể hóa thành một bộ phận của Alpha kia mà lan ra vô tận. Một cảm giác áp bách tràn ngập khắp mọi nơi.
Không đến gần được, làm sao bây giờ?
Khoan đã, hình như cửa sổ không khóa?
An Lan liều sức bú sữa* móc tay vào kẽ hở trên cửa sổ. Dưới chân bị trượt một cái suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà tay kia giữ lại được, đúng là hết cả hồn... Chỉ nghe thấy một thanh âm rất nhỏ phát ra từ khớp xương trong cổ tay, trật rồi...
(*Liều sức bú sữa: Dùng hết toàn lực.)
Đệt... Thật xui xẻo!
Cửa sổ rốt cuộc cũng được mở ra.
An Lan đang muốn nhảy vào trong thì Alpha vẫn luôn im lặng kia lại đột nhiên mở miệng.
"Đi ra."
Ngắn ngủi hai chữ tựa như vụn gỗ nóng cháy mài giũa dây thần kinh thính giác của An Lan.
An Lan nuốt ngụm nước miếng, cậu biết tính công kích của Alpha trong kỳ mẫn cảm rất mãnh liệt, chỉ có thể thật cẩn thận mà đặt thuốc ngăn chặn ở trên bệ cửa sổ bên trong phòng thay đồ.
"Vậy tôi đi rồi... Cậu nhất định phải tiêm thuốc này đấy, nếu không thì..."
"Cảm ơn, tôi sẽ."
Không hiểu vì sao lời hứa hẹn của đối phương lại khiến cho An Lan cảm thấy một phen nỗ lực này của bản thân được trân trọng.
Cậu rời khỏi cửa sổ, tiện tay đóng cửa sổ chỉ để hở ra một khe nho nhỏ, sau đó trèo xuống dưới dọc theo đường ống thoát nước.
"Đã đưa thuốc rồi ạ, cậu ta nói sẽ dùng."
An Lan nói xong, mọi người đều sôi nổi vỗ tay tán thưởng. Đây chính là sự biết ơn cùng khâm phục đến tự đáy lòng.
Nhưng An Lan thì lại không cười nổi, bởi vì tay cậu bị trật rồi.
Cuộc thi bắn súng cấp tỉnh này quy tụ rất nhiều tài năng trẻ, nhưng không ngờ có một tuyển thủ Omega lại đột nhiên phát tình. Tin tức tố của cậu ta tựa như một quả bom câm lặng trong căn phòng bắn súng kín mít, nhanh chóng lan ra khắp mọi ngõ ngách, gần như là ảnh hưởng đến tất cả Alpha.
Các Alpha và Omega tại hiện trường nhanh chóng được sơ tán. Bởi vì nhân viên công tác Beta trong phòng bắn súng không có đủ cho nên nhóm tuyển thủ Beta đã tự nguyện tham gia hỗ trợ giữ gìn trật tự hiện trường và cung cấp thuốc ngăn chặn cùng với các nhân viên công tác.
Cảnh tượng ban đầu vô cùng hỗn loạn nhưng rất nhanh đã được khôi phục trật tự.
Lúc này, nhóm An Lan nhận được tin tức có một Alpha chất lượng tốt đã nhốt mình trong phòng thay đồ ở tầng hai để tự cách ly. Từ kẽ hở ở cửa, nhân viên công tác kiểm tra được nồng độ tin tức tố của anh ta đã vượt qua giới hạn mà Alpha bình thường có thể chịu được, phải lập tức sử dụng thuốc ngăn chặn, nếu không trước khi người của ủy ban quản lý Alpha đến, Alpha chất lượng tốt này đã phát điên rồi.
Nhưng cửa phòng thay đồ rất kiên cố, nếu không có dụng cụ đặc thù thì hoàn toàn không mở ra nổi. Mà Alpha chất lượng tốt kia đang cố gắng hết sức kìm nén bản năng hủy diệt của mình. Vào thời khắc mấu chốt của cuộc chiến giữa trời và người*, bất kể có hô hào hắn mở cửa như thế nào, hắn cũng đều không có phản ứng.
(*Cuộc chiến giữa trời và người: Trời ở đây đại diện cho công lý, lẽ phải, lẽ tự nhiên; Người đại diện cho ham muốn cá nhân. Tóm lại là cuộc chiến giữa công lý là ham muốn cá nhân của con người và công lý, lẽ phải.)
Vì vậy mới có một màn An Lan trèo cửa sổ đưa thuốc ngăn chặn cho người ta kia.
Nghe nói Alpha chất lượng tốt kia đã không sao rồi, An Lan mới tránh né mấy người nhân viên công tác đi tới nhà vệ sinh cuối lầu hai, ghé mặt tới trước vòi nước, xối nước lên.
Cậu nhìn tay mình hơi hơi run rẩy, cơn đau do bị trật khớp ban nãy càng lúc càng rõ ràng. An Lan biết, mình phải từ bỏ cuộc thi rồi.
Thật sự không cam tâm... Trạng thái lúc này của cậu rõ ràng rất tốt, hơn nữa cũng đã tiến vào trong trận chung kết nhưng lại phải từ bỏ cuộc thi chỉ vì chấn thương.
Thậm chí cậu còn không dám nói thật với ba mẹ --- Bởi vì bản thân lo chuyện bao đồng nên mới bị thương.
Nhưng trong tình huống nguy cấp ấy, thân là một người đã từng học tay không leo núi nếu như không giúp đỡ thì sẽ có một vị tuyển thủ bắn súng bởi vì tin tức tố mà sụp đổ, thậm chí là phát điên. Thứ mà tuyển thủ này mất đi không chỉ có cơ hội bước vào trận chung kết mà còn là cả cuộc đời của hắn nữa.
Bỏ đi, thắng thua ý trời, được mất tùy tâm!
An Lan nâng tay lau sạch nước mắt không cam lòng trên mặt, hít một hơi thật sâu.
Ngay tại thời điểm cậu xoay người đi ra thì đột nhiên nhìn thấy trên sàn buồng vệ sinh hình như có... vết máu?
Mà cửa buồng cũng được khóa chặt lại, cho nên, ở bên trong có người?
"Người anh em, cậu không sao chứ?"
An Lan gõ cửa hai cái.
Không có ai đáp lại, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra tiếng hít thở đang cố kìm nén.
Không khí ngưng kết thành một chiếc lồng thật dày, giam cầm hết thảy hơi thở của đối phương tựa như sóng biển lặng yên quay cuồng, không tìm thấy lối thoát.
An Lan khẽ thở dài một tiếng. Ở bên trong có lẽ lại là một Alpha khác cũng đang tiến vào kỳ mẫn cảm!
Nghĩ đến cổ tay bị thương của mình, An Lan đã không còn sức chõ mũi vào chuyện của người khác nữa rồi, vẫn là gọi điện cho ban tổ chức cuộc thi thôi.
Tiếng chuông mở khóa màn hình điện thoại của An Lan làm kinh động đến Alpha đang tự nhốt ở bên trong kia.
"Đừng gọi điện thoại."
Thanh âm khàn khàn vang lên khiến cho dây thần kinh của An Lan hơi tê liệt một chút.
"Nhưng cậu làm vậy vô ích thôi, cậu cần có sự trợ giúp chuyên nghiệp."
An Lan cố gắng nói thật nhẹ nhàng để làm giảm bớt địch ý của đối phương.
"Tôi có thể."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng vẫn vô cùng kiên quyết, mang theo sự xa cách dục vọng như sắp tan chảy, mâu thuẫn đến mức khiến lòng người run rẩy.
"Không, cậu không thể, hơi thở của cậu rất nặng nề."
Còn chưa nói đến hiện giờ hắn đang bị chảy máu. Điều này chứng tỏ hắn bị thương.
"Tôi có thể chịu được."
Giọng nói của đối phương vẫn kiên quyết như trước, thậm chí còn mang theo một tia áp bách rõ ràng.
Mấy tên Alpha này rốt cuộc là tự tin hay là tự phụ mà gặp phải tình huống nào cũng đều cảm thấy chỉ cần dựa vào ý chí mạnh mẽ là có thể vượt qua hết thảy?
An Lan bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Có phải cậu sợ bị nhốt lại rồi bỏ lỡ mất trận chung kết không?"
Đối phương không trả lời lại, xem ra An Lan đoán đúng rồi.
"Trận chung kết.... Có đối thủ rất quan trọng sao?" An Lan thử thăm dò hỏi tiếp.
Thật lâu sau đó, đối phương mới trả lời một tiếng: "Ừ."
"Chỉ mong đối thủ của cậu cũng xứng đáng với những gì mà cậu đã bỏ ra. Đồ của cậu ở đâu? Bên trong có thuốc ngăn chặn hay không?"
"KD26... Mật khẩu 3342."
An Lan nghe xong thì có chút đau đầu, bọn họ hiện tại ở cánh Đông của phòng bắn súng mà tủ đồ KD26 này hẳn là ở cánh Tây. Đoán chừng vị tuyển thủ tự nhốt mình trong buồng vệ sinh này tham gia hai hạng mục của cuộc thi, hạng mục trước đó là ở cánh Tây.
"Đừng tìm người khác."
Ý nghĩa mệnh lệnh trong câu nói này đã giảm bớt hơn trước rất nhiều, nó càng giống như một loại giao ước hơn.
"Nếu như thuốc ngăn chặn có tác dụng với cậu."
Dứt lời, An Lan nhanh chóng chạy ra ngoài. Cậu đi ngược chiều với nhóm nhân viên công tác, lách qua kẽ hở giữa đám đông, thật vất vả mới chạy được ra đường lớn. Cậu nhìn thấy người của ủy ban quản lý Alpha đang đè một vài Alpha đã đánh mất lý trí xuống mặt đất, tiêm thuốc ngăn chặn cùng thuốc trấn định cho bọn họ, sau đó đeo chiếc còng tay đặc biệt rồi đẩy vào trong xe cách ly.
Giống như cách đối xử với dã thú chạy trốn khỏi lồng giam.
Những Alpha đã từng có ý chí hăng hái, đảo mắt một cái lại chật vật đến vậy.
Trong lòng An Lan có chút hoang mang, mặc dù cậu không biết cái người trong nhà vệ sinh là ai, nhưng hắn đã có ý thức tự cách ly, hơn nữa còn không chịu vứt bỏ lý trí. An Lan không muốn nhìn thấy hắn công bại thùy thành*, phải chịu sự đối đãi như vậy.
(*Công bại thùy thành: Việc sắp thành thì lại hỏng. Thành ngữ Trung Quốc, dịch nôm na là "sắp thành lại bại" gần giống cái câu "miếng ăn đến mồm còn để rớt"bên mình.).
Cuối cùng cũng chạy được đến tủ chứa đồ ở cánh Tây. An Lan nôn nóng mà tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm thấy KD26, vừa nhập mật khẩu vào, cửa tủ liền bật mở.
An Lan không có thời gian để tìm kiếm, một tay lôi túi thể thao của đối phương ra đeo lên vai, lại bắt đầu chạy như điên trở lại.
"Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!"
Cậu một hơi chạy về đến nơi, sau khi khóa trái cửa nhà vệ sinh vào thì thở hồng hộc đi đến buồng vệ sinh.
"Ê, cậu còn tỉnh táo không đấy?"
"Còn."
An Lan hít sâu một hơi, mở túi của đối phương rồi lôi ra một hộp thuốc ngăn chặn, trên bao bì tiếng nước ngoài, là hàng cao cấp được nhập khẩu.
Sau khi xé bỏ lớp niêm phong bên ngoài của thuốc ngăn chặn, An Lan mới đặt ống tiêm ở khe cửa rồi đẩy vào trong. Không lâu sau cậu đã nghe thấy tiếng đối phương tháo nắp kim tiêm, sau đó vang lên một tiếng "xi" rất nhẹ, là tiếng nước thuốc được tiêm vào.
Lần này, An Lan thật sự là chạy đến gãy cả chân luôn rồi. Cậu ngã về phía sau, trực tiếp nằm rạp trên nền gạch men sứ.
Phải mất năm phút thì thuốc ngăn chặn mới có hiệu lực. Nếu muốn tin tức tố nồng độ cao hạ xuống mức bình thường ước chừng phải mất từ mười đến ba mươi phút.
An Lan quay mặt sang một bên, phát hiện trong túi của đối phương còn có bông khử trùng với băng vải.
Chuẩn bị còn rất đầy đủ nhỉ!
An Lan gõ cửa phòng vệ sinh: "Này, bạn gì ơi... có tiện xem luôn chỗ bị chảy máu của cậu không? Tôi thấy trong túi của cậu còn có băng vải với bông khử trùng. Gì nhỉ... Tôi không nhìn mặt cậu, có được không?"
Kỳ thật An Lan cũng không trông chờ đối phương sẽ phản ứng lại mình, dù sao thì Alpha trong kỳ mẫn cảm có ý thức phong bế rất mạnh, ai cũng không thể xâm phạm và tiến vào lãnh địa của bọn họ. Hơn nữa lòng tự trọng của Alpha cũng sẽ không cho phép người khác nhìn thấy bộ dạng yếu ớt cùng chật vật nhất của họ.
Nhưng không ngờ, khóa cửa "Cạch" một tiếng mở ra, một cánh tay duỗi ra ngoài, lòng bàn tay từ từ hướng về phía trước. Con ngươi của An Lan khẽ run lên, hô hấp đều nghẹn lại.
Trong lòng bàn tay của đối phương có một vết thương rất sâu. Máu chảy ra ngoài theo đường chỉ tay, từ khe hở giữa các ngón tay và cổ tay chảy xuống dưới.
"Sao cậu lại bị thương?" An Lan nhìn mà sắp điên rồi, vết thương này quá sâu, nếu như xử lí không tốt sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định khi cầm súng.
Nếu cậu dám làm tay trái của mình bị thương, huấn luyện viên nhất định sẽ điên cuồng đuổi đánh cậu mất.
Alpha bên kia cửa im lặng không đáp, hắn đang muốn thu tay lại thì An Lan tay mắt nhanh lẹ nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Đối phương rõ ràng rung động một chút.
"Đừng nhúc nhích nhé."
An Lan quỳ một gối xuống cạnh cửa, cầm tay đối phương đặt lên đầu gối của mình rồi mới vặn nắp chai nước khoáng, dùng nước rửa thật sạch vết máu quanh miệng vết thương. Sau đó lại cẩn thận mà làm khử trùng, kiểm tra xem bên trong miệng vết thương có cái gì dính vào hay không.
"Vết thương này của cậu cần phải khâu lại." An Lan thở dài, quấn băng vải cho hắn. Chí ít cũng không được phơi trần trong không khí nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.
"Đau không?"
Cậu không trông mong đối phương trả lời mình, nhưng phía bên kia cánh cửa lại truyền đến một tiếng nhè nhẹ "Không đau."
Thanh âm không lớn nhưng lại rất rõ ràng, thậm chí còn có phần dịu dàng.
An Lan nở nụ cười, đang định đẩy tay đối phương về bên kia, không ngờ đối phương lại đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của An Lan.
Sức lực của hắn rất lớn, hơn nữa còn rất cấp bách. An Lan cuống lên, suýt chút nữa đã mở toang cửa ra nhưng đối phương nhanh chóng ngăn cậu lại.
"Đừng nhìn tôi."
"Ồ..." Tay còn lại của An Lan chống lên cánh cửa, xấu hổ quay mặt đi.
Cậu thử rút tay ra mấy lần nhưng đối phương lại càng thêm dùng sức mà nắm thật chặt. An Lan không ngờ sức lực của Alpha lại lớn tới vậy, suýt chút nữa đã đạp chân lên khung cửa để mượn lực mà rút tay về rồi.
Xương tay của An Lan như thể sắp bị bóp nát, nhưng người bên trong kia vẫn không nhúc nhích tí nào.
"Bạn à...Cậu sao thế? Cậu dùng sức như vậy, miệng vết thương sẽ nứt ra mất." An Lan bối rối nói.
"Cậu đừng nhúc nhích, một lát là được."
Giọng nói yếu ớt của đối phương truyền đến, An Lan bất động.
Cậu dứt khoát đặt mông ngồi xuống mặt đất rồi dựa vào cạnh cửa. Lại thông qua khe mà cửa liếc nhìn đối phương một cái, đối phương liền mở miệng: "Xin cậu đừng nhìn tôi."
Ôi chao, giác quan nhạy bén thật đấy!
Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, thế nhưng cậu vẫn nhìn thấy đối phương đang cúi đầu, cánh tay còn lại buông thõng ở một bên, thoạt nhìn vô cùng chán nản.
Cũng thật khiến cho người ta đau lòng.
Mọi thứ trở nên thật yên tĩnh, loại yên tĩnh này không hề liên quan đến âm thanh, bởi vì bọn họ vẫn có thể nghe thấy đủ thứ âm thanh truyền tới từ bên ngoài nhà vệ sinh, yên tĩnh thật sự chính là cõi lòng của bọn họ.
An Lan nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được đối phương kéo tay mình đặt lên trên trán, dường như hắn có thể nhận được sự an ủi rất lớn đến từ An Lan.
"Này...Cậu sẽ ổn thôi. Trận chung kết sắp tới... Cậu nhất định sẽ chiến thắng được đối thủ của mình."
"Vì sao?"
Hắn vừa nói, hơi thở giữa môi liền phả đầy lòng bàn tay An Lan khiến ngón tay của cậu có chút mất kiểm soát, khe khẽ mà run lên.
"Đối thủ của cậu sẽ không lợi hại hơn kỳ mẫn cảm đâu nhỉ."
Đối phương không nói nữa mà quay mặt đi, dán vào cổ tay An Lan ngửi một chút.
Động tác này khiến tim An Lan đập thật nhanh, bởi vì cậu đã từng nghe đứa bạn Omega của mình nói qua, ngoại trừ gáy thì hành vi ngửi cổ tay của Alpha cũng tràn ngập ám thị, chứng tỏ hắn say mê mùi hương của cậu.
"Này, tôi... Tôi phải đi thi đấu rồi..."
An Lan căng thẳng đứng bật dậy, bạn à, tôi là Beta đấy, tôi không có tin tức tố đâu.
"Lại thêm một lát là được."
Giọng nói của đối phương càng thêm khàn khàn cùng kiềm nén. Do thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, đang mạnh mẽ trung hòa tin tức tố dư thừa ở trong cơ thể hắn.
Cảm giác của An Lan trở nên nhạy bén hơn, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng xương cốt của đối phương đang run rẩy, sự xúc động cùng cưỡng chế hình thành hai cỗ lực lượng trong máu thịt của hắn, giống như thiên quân vạn mã đang không ngừng giằng xé lẫn nhau. Loại đấu đá này khiến cho cậu Alpha trẻ tuổi khó chịu vô cùng.
Hắn dùng sức ngửi cổ tay An Lan tựa như muốn chọc thủng tầng trói buộc của da thịt để có thể cảm nhận được xương cốt, máu thịt cùng hết thảy mọi thứ đã tạo ra cậu.
An Lan không dám nhìn Alpha kia, cậu chỉ cảm thấy cổ tay có chút mềm mại, cũng không biết là cái gì chạm vào. Mà chóp mũi của đối phương lại chậm rãi tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại giữa lòng bàn tay của An Lan.
Đó là một cử chỉ hết sức thành kính tựa như thể An Lan là một vị thần nắm giữ hết thảy hô hấp cùng nhịp tim của hắn.
Bàn tay hắn càng lúc càng siết chặt An Lan, giống như muốn nhét cả bàn tay An Lan vào trong trái tim mình... Hoặc là khẩn cầu cậu giữ chặt lấy trái tim hắn, đừng để hắn phải rơi vào bóng tối mịt mù.
"Cậu... cậu đã khá hơn chưa?"
Cổ tay An Lan cũng bị thương, cậu thật sự lo lắng đối phương sẽ bóp nát tay mình ra mất.
"Cảm ơn."
Alpha kia đột nhiên buông tay An Lan ra.
Thở phào một hơi, An Lan rất có ý thức tự giác mà giúp đối phương đóng cửa lại.
"Cậu không lo lắng tôi sẽ mất khống chế sao?"
Thời điểm An Lan đang định rời đi, giọng nói mệt mỏi vì bị tra tấn tinh thần cùng thiếu nước của Alpha vang lên.
An Lan dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi lo lắng chứ, thế nhưng cậu lại kiên trì ở trong cái ô vuông nho nhỏ này không chịu từ bỏ chính là để có thể chiến thắng đối thủ kia ở trong trận chung kết nhỉ? Thứ cậu để ý là thắng thua hay là đối thủ chạm mặt lần thứ hai kia của mình?"
"Đối thủ của tôi rất quan trọng." Đối phương đáp.
Giọng nói vốn dĩ đã khô cạn đến mức có thể chảy ra máu khi hắn nói chuyện, nhưng khi nhắc đến đối thủ của mình thì thanh âm rõ ràng phấn chấn hẳn lên.
"Giao ước quan trọng hơn thắng thua, cho nên tôi tin tưởng năng lực tự khống chế của cậu."
Hiện tại ngẫm lại, An Lan cũng hiểu được bản thân mình mạo hiểm thế nào.
"Tôi chờ cậu ở trận chung kết."
Hắn rất kiên định, tựa như một con thuyền nhổ leo ra biển giữa đêm đen.
An Lan sửng sốt một chút, nghe như thể bản thân mình mới chính là đối thủ mà đối phương không chịu từ bỏ kia vậy.
"Cảm ơn."
Việc đầu tiên sau khi An Lan rời khỏi phòng bắn súng là đi tới bệnh viện.
Có lẽ là vì hôm nay xảy ra sự cố lớn ở phòng bắn súng Tỉnh cho nên toàn bộ bệnh viện đều rất bận rộn. Nghe nói còn có vài Alpha được gửi đến đây để cách ly.
An Lan lấy số chụp X quang, kết quả chẩn đoán của bác sĩ hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu. Phần mềm cổ tay bị thương, trong thời gian này không có khả năng tham gia hoạt động thể thao đòi hỏi độ chính xác rất cao như bắn súng được.
Hơn nữa sức giật của súng cũng dễ khiến vết thương ở cổ tay An Lan càng trở nên nặng thêm.
An Lan ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng khám, gửi tin nhắn cho huấn luyện viên của mình: [ Huấn luyện viên, em xin lỗi, cổ tay của em bị thương, phải mất hai tuần mới hồi phục được, xin rút khỏi trận chung kết giúp em với.]
Gửi xong tin nhắn này, An Lan úp mặt vào điện thoại, nước mắt lăn dài.
Ban đầu chỉ có chút khó chịu, thế nhưng sau khi nghe Alpha trong nhà vệ sinh nói phải chạm mặt cậu trong trận chung kết, An Lan phát hiện ra loại khó chịu này lại tăng lên gấp bội, cứ thế đè nặng trong lòng cậu.
Bởi vì.... Có người cũng chờ mong quyết đấu với cậu sao.
Nghĩ đến đây, An Lan không khỏi cười khổ. Có khi đó chỉ là lời khách sáo của đối phương mà thôi, dù sao thì trận chung kết của đối phương chưa chắc đã là mục tiêu di chuyển 10m, còn có thi đấu ba thế cùng thi đấu nhóm nữa.
"Có ai còn giữ 《Luyến Dục Khuynh Thành》 trong điện thoại không ạ? Bản cũ của Tô Tụng Ngưng ấy!"
"Không có đâu, xin lỗi nha."
"Chị ơi, điện thoại của chị có 《Luyến Dục Khuynh Thành》của Tô Tụng Ngưng không ạ?"
"Bản cũ kia của Tô Tụng Ngưng.... Cũng mười mấy năm rồi nhỉ? Đã không phát hành lâu lắm rồi, chỗ chị có bản mới của Tiểu Thiên Hậu cover đấy, có cần gửi cho em không?"
"Không cần ạ, cảm ơn chị, em chỉ cần bản cũ của Tô Tụng Ngưng thôi."
Ngay khi An Lan vừa lau khô khóe mắt ướt át của mình, một nữ sinh mặc đồng phục trung học tư nhân khoảng 12, 13 tuổi đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt tràn ngập lo âu.
"Anh ơi, anh...Anh có biết Tô Tụng Ngưng không?" Nữ sinh há miệng thở dốc, thấy nét mặt hoang mang của An Lan thì lại cúi đầu thở dài, "Bỏ đi."
"Anh biết 《Luyến Dục Khuynh Thành》của Tô Tụng Ngưng, điện thoại anh có đấy." An Lan lấy điện thoại ra, nhấn mở một đoạn âm thanh.
Giọng ca dịu dàng hoài cổ của Tô Tụng Ngưng vang lên khiến biểu tình buồn bã của nữ sinh bỗng chốc biến thành vui mừng.
"Anh ơi, điện thoại của em bị đạp vỡ mất rồi, em có thể mượn điện thoại của anh để cho một người khác nghe bài hát của Tô Tụng Ngưng được không ạ, đúng năm phút em sẽ trả lại cho anh ngay."
Người bình thường trong tình huống này nhất định sẽ không đồng ý, bởi vì ai biết được một kẻ xa lạ sẽ làm gì với điện thoại của mình đây.
Nhưng nữ sinh này lại một mực tìm của Tô Tụng Ngưng, cho nên cái người muốn nghe bài hát này nhất định là người vô cùng quan trọng đối với cô bé.
"Cho em mượn đấy."
"Cảm ơn anh ạ! Em dùng xong sẽ trả cho anh ngay, anh đợi em nhé!"
Nói xong, nữ sinh cầm lấy điện thoại, chạy như bay lên lầu.
"Cậu học sinh à, em cứ như vậy đưa điện thoại cho người ta, không sợ cô bé lừa lấy điện thoại của mình sao?" Một chị gái đưa con đi khám ngồi ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
"Chắc cô bé không phải là kẻ lừa đảo đâu ạ. Bài hát của Tô Tụng Ngưng trên thị trường đã không còn phát hành nữa, nếu như cô bé muốn lừa lấy điện thoại đã không dùng Tô Tụng Ngưng rồi." An Lan cười cười.
Thật ra, không thể tham gia trận chung kết khiến cho tâm trạng của cậu vô cùng thất vọng. Vừa nãy còn nói chuyện rút khỏi cuộc thi với huấn luyện viên nên Wechat của cậu lúc này cũng sắp nổ tung rồi. Nếu có người mang đi thì cậu sẽ được yên tĩnh trong chốc lát.
An Lan tựa vào lưng ghế dựa phía sau, lấy trang phục bắn súng đắp lên người, ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Bất tri bất giác ngủ quên mất, thẳng đến khi có thứ gì đó chọc chọc lên mặt cậu.
An Lan vừa nghiêng đầu liền phát hiện ra là nữ sinh cấp II đã cầm điện thoại của mình đi lúc nãy.
"Anh ơi, ngại quá, để anh phải chờ lâu như vậy. Anh đều ngủ mất rồi."
"Không sao." An Lan nhận lại điện thoại, "Em thì sao? Người muốn nghe bài hát này, không sao chứ?"
Nữ sinh nhìn thấy trang phục bắn súng của An Lan nói: "Anh ấy ổn rồi ạ. Đó là anh trai của em. Cũng tham gia cuộc thi bắn súng giống anh đó, nhưng bất ngờ xảy ra sự cố, anh ấy tiến vào kỳ mẫn cảm..."
An Lan sửng sốt một chút: "Cậu ấy cách ly ở trong này?"
"Vâng ạ. Anh ấy chịu ảnh hưởng rất lớn, nghe nói phải dùng mấy liều thuốc ngăn chặn... Sau khi tỉnh lại thì không có phản ứng với thế giới xung quanh nữa. Bác sĩ nói phải cần thứ gì đó để kích thích anh ấy."
"Cậu ấy thích nhạc của Tô Tụng Ngưng lắm à?"
"Không ạ... Tô Tụng Ngưng là người quan trọng nhất đối với chúng em."
An Lan nghe xong, trong lòng không khỏi có chút khổ sở. Bởi vì Tô Tụng Ngưng đã tự tử rất nhiều năm về trước.
"Anh trai em tỉnh lại là tốt rồi."
Nhắc đến anh trai, nét mặt cô bé liền tươi tắn hẳn lên: "Đúng rồi! Anh trai em tỉnh lại, anh đoán xem câu đầu tiên anh ấy nói là gì?"
"Là gì?" An Lan cười hỏi, nói không chừng là muốn uống một cốc Coca Cola?
"Anh ấy nói, "chiếc điện thoại này là của ai, mùi hương của cậu ta thật dễ ngửi"." Nữ sinh tràn ngập mong chờ mà nhìn An Lan.
An Lan dừng một chút, bật cười.
"Xin lỗi, anh là Beta, trên người không có mùi hương."
Nói xong, An Lan còn vỗ vỗ bả vai nữ sinh an ủi, sau đó mới xoay người rời đi.
Một ngày hỗn loạn cứ như vậy kết thúc.
Mong muốn dựa vào bảng xếp hạng của cuộc thi bắn súng để cộng điểm thi đại học của An Lan đã thất bại. Trận đấu tiếp theo sẽ được diễn ra trước kỳ thi đại học một tháng.
Trước mắt, chỉ có thể quay trở lại với cuộc sống vườn trường, nắm vững các môn văn hóa và chăm chỉ luyện đề thôi.
Buổi tối, An Lan nằm dựa vào gối đầu, trằn trọc trở mình rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...