Edit: Nhật Nhật (https://.wattpad.com/user/yuukute)
...
Vừa khéo được cô giáo chắn lại nên không ai thấy Cố Lệ Vũ đã làm gì khi nãy.
An Lan trở lại vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Cố Lệ Vũ nhiều lần, chắc chắn rằng trên bàn tay đó có lưu lại màu xám của phấn viết bảng.
Nhưng, tại sao Cố Lệ Vũ lại giúp cậu?
Chẳng lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Nhìn thấy từ sai thì nhất định phải sửa lại cho đúng?
Giáo viên đứng trên bục giảng, đánh dấu từ đơn của từng người từ trên xuống dưới một lần, lấy ví dụ của mấy từ đó trong các câu thường dùng lúc làm bài luận, lại giải thích kỹ thêm lần nữa, cuối cùng kết luận: "Nếu mọi người có thể có viết chữ tiếng Anh đẹp như trò Cố Lệ Vũ, giám khảo chấm thi có lẽ sẽ châm chước cho thêm một hoặc hai điểm nữa."
Lúc này An Lan mới chú ý đến chữ viết trên bảng của Cố Lệ Vũ.
Nếu muốn nói kiểu chữ của cậu ta là kiểu chữ hoa thì lại thấy không có kiểu chữ hoa nào đẹp mà có cảm giác nội liễm, quý khí như vậy. Mỗi chữ đều lớn như nhau, không xê xích bao nhiêu, An Lan hoài nghi khi Cố Lệ Vũ luyện viết tay bảng chữ cái alphabet đều phải dùng thước đo qua một lần.
Hết giờ truy bài, tiết đầu tiên cũng là tiết tiếng Anh luôn, chuông vừa báo hết giờ, bụng An Lan đã sôi lên ùng ục.
Cậu đói bụng, nhưng tiết đầu tiên chỉ có mười phút nghỉ giữa giờ, không đủ để cậu chạy đến căng tin mua đồ ăn, bụng rỗng thật khó chịu, mà cũng sắp vào tiết số học rồi.
Kiều Sơ Lạc ngồi bên cạnh, dùng cùi chỏ đụng cậu: "Tớ nói này... sáng nay cậu không ăn sáng à?"
"Tớ có ăn rồi."
"Cậu ăn bao nhiêu? Sao giờ này đã đói rồi?"
"Một bát mì trộn, một cái bánh tiêu với một cốc sữa đậu nành." An Lan thì thào nói.
"Cậu ăn lắm vậy." Kiều Sơ Lạc ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn thò vào cặp sách, mò mò một lúc lâu mới tìm ra được nửa gói bánh Oreo cho cậu.
"Cảm ơn." An Lan lặng lẽ nhận lấy, còn cố ý đánh rơi bút xuống đất, giả vờ cúi người nhặt, rồi nhét bánh vào miệng.
"Rắc rắc rắc", An Lan trước giờ vẫn không thích ăn đồ ngọt, lần đầu tiên phát hiện ra Oreo hóa ra ăn lại ngon như vậy?
Sau khi ăn một miếng, liền không nhịn được mà ăn không ngừng.
An Lan gần đây rất dễ đói bụng, nhớ đến lời bác sĩ dặn dò hôm đi làm kiểm tra, có lẽ do cậu đang phân hóa thành alpha, chiều cao điên cuồng tăng trưởng nên đặc biệt cần nhiều dinh dưỡng.
Bánh quy ăn cũng gần hết rồi, cây bút cậu cố tình đánh rơi đã lăn đâu không biết?
An Lan nhìn xung quanh, phát hiện bút của cậu vậy mà lăn tới ... bên chân Tiếu Thần.
Má... Cây bút yêu thích nhất của cậu. Bảo cậu gọi Tiếu Thần nhờ cậu ta nhặt giùm ấy hả? Họa có khi cậu chán đời muốn tìm chết thôi.
Chỉ đành đợi đến lúc vị đại thần này tỉnh ngủ, đi ra ngoài. Nếu cậu ta không nhỡ chân đem bút của cậu giẫm hư thì cậu tự mình tới nhặt...
An Lan trơ mắt nhìn chằm chằm chỗ Tiếu Thần ngồi, một bàn tay thò xuống, nhặt bút của cậu lên — không phải Tiếu Thần đang ngủ sao? Cái tay kia là của ai vậy trời?
Dĩ nhiên là của Tiếu Thần, mi còn nghĩ có thể là ai?
Vị đại thần toán học này nhìn An Lan co quắp khóe miệng ngồi dưới gầm bàn, sợi tóc trên trán cậu ta xõa xuống, ít đi mấy phần phô trương lúc thường, ánh mắt giống như bắt quả tang mèo nhỏ đang ăn vụng cá khô.
Kiều Sơ Lạc chọc An Lan dưới gầm bàn, thầy toán thắc mắc tại sao An Lan cứ chui mãi ở phía dưới không chịu ngồi học cho tử tế, đã sắp đi đến chỗ cậu ngồi.
Lúc này, Tiếu Thần chợt ngồi thẳng dậy, chân cậu ta vốn dĩ đã dài, vừa duỗi thẳng ra, ghế cũng bị xê dịch theo kêu "Két" một tiếng, cả lớp đều nhìn sang đó, cũng thành công thu hút sự chú ý của giầy giáo.
Cậu ta dùng bút chọc chọc người ngồi đằng trước, nháy mắt ra hiệu về phía An Lan. Cậu bạn ngồi phía trước bị hù đến mức suýt tắt thở, còn đang rối rắm không biết có phải tại mình quấy rầy đến giấc ngủ của Tiếu Thần không, mãi đến khi Tiếu Thần nói "Đưa An Lan." Cậu bạn này mới mặt mày tái mét cầm bút truyền đến chỗ An Lan.
Thầy toán thấy vậy cho là bút của An Lan rơi ở quá xa, cậu không tìm thấy nên mới loay hoay ở dưới lâu như vậy, liền ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Trong giờ học phải thật tập trung, bút có thể để cuối giờ rồi đi tìm. Mạch suy luận bị cắt đứt, sau này không ai giải thích giúp trò được."
"Vâng, thưa thầy." An Lan cầm bút, cúi đầu không dám nhìn lại.
Sau tiết số học, cán bộ lớp sẽ đi lấy bữa phụ, nghĩ đến việc sắp có đồ ăn, An Lan liếm liếm khóe miệng, lúc này mới ý thức được mép cậu toàn là vụn bánh Oreo.
Có người đi qua bên cạnh cậu, vóc dáng đối phương rất cao, thời điểm đi ngang qua, bóng người như bào phủ toàn bộ An Lan.
"Oreo ăn có ngon không?" Một giọng nói trêu tức vang lên.
An Lan ngẩng đầu, nhìn thấy Tiếu Thần đang nghiêng đầu, nở nụ cười đi tới.
Vài giây trôi qua, An Lan vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Ôi mẹ ơi... Tiếu Thần vừa nói chuyện với cậu kìa! Còn cười với cậu nữa chứ! Hóa ra cậu ấy cười lên đẹp như vậy, đúng là A tốt có khác!" Kiều Sơ Lạc cảm thán
"... Cậu kêu thích nhất lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên cơ mà?" An Lan hỏi.
"Nhưng mà... cậu không thấy vừa rồi Tiếu Thần cười rất ôn nhu à?"
"Không thấy."
Kiều Sơ Lạc tỏ ra vô cùng thất vọng với câu trả lời của An Lan.
Sau đó, cậu chàng lại lôi điện thoại ra, đụng An Lan một cái: "Cậu có biết kết quả bỏ phiếu cho alpha hấp dẫn nhất không?"
"À, ừ. Nhưng mà cái đấy thì mắc mớ gì đến tớ."
An Lan thầm nghĩ, cậu là beta mà, đâu giống mấy bạn học omega thích thầm A, cũng có giống mấy tên A suốt ngày quan tâm omega mà họ thích nổi tiếng đến mức nào đâu.
"Sao lại không liên quan đến cậu? Cậu quên bây giờ cậu là alpha rồi hả?" Kiều Sơ Lạc đập cậu một cái, hận không thể bổ đầu cậu ra mà nhét mấy cái thường thức này vào.
Theo những gì Kiều Sơ Lạc nói, trong trường có một diễn đàn nhỏ của các bạn học là omega, tất nhiên, mấy vấn đề thường được thảo luận trong cái nhóm này đương nhiên là — học tập hả? Mới là lạ đó.
Mấy tên A mới là chủ đề chính ở đây
Nếu ai nghĩ rằng trong đó rặt một đám hoa si thì bạn chắc chắn đã nhầm rồi.
Trong diễn đàn có rất nhiều omega kêu gọi quyền bình đẳng, còn có tin tức xã hội, và rất nhiều các hoạt động khác nhau, tất nhiên, chủ đề thảo luận được yêu thích nhất vẫn là mấy A chất lượng tốt trong trường. Nếu bạn là một beta thân thiện, vậy hoan nghênh bạn cùng gia nhập.
Trước đó Kiều Sơ Lạc cũng đã kéo An Lan tham gia diễn đàn, vào rồi An Lan mới biết hầu như cứ một giây là lại có thông báo mới, điều này quá ảnh hưởng đến việc học, vì vậy cậu liền tắt thông báo của diễn đàn. Lâu dần thì cậu cũng quên béng luôn mình cũng là một thành viên trong đây.
Hầu như hai tuần một lần, sẽ có một hoạt động bình chọn A trong nhóm. Dù chỉ là nói mấy chuyện linh tinh lang tang, nhưng An Lan có thể hiểu được, học tập căng thẳng cả ngày cũng phải tìm chút chuyện vui vẻ để làm chứ, coi như dung hòa một chút áp lực mà đống bài tập về nhà với đề đi thử mang lại.
"YY không có tội, chém gió vạn tuế" chính là bản chất của nhóm này.
An Lan nghe Kiều Sơ Lạc nói thế, liền mở diễn đàn ra, lướt qua một lượt, chủ đề của cuộc bình chọn đầu tiên hồi mới nhập học là "Alpha NO.1, bạn muốn bị ai đánh dấu nhất."
An Lan nhìn kết quả kia, liền đơ người, dùng cùi chỏ đẩy Kiều Sơ Lạc: "Này, tại sao các cậu, nguyên một đám đều muốn bị Tiếu Thần đánh dấu vậy? Cậu ta hung dữ như thế, bộ mấy người đều không sợ bị ăn đánh sao?"
An Lan vẫn còn nhớ cảm giác ngột ngạt lúc Tiếu Thần giẫm lên vai cậu để nhảy xuống lúc sáng.
Kiều Sơ Lạc lườm An Lan một cái, khinh bỉ nói: "Cậu nhìn lại xem, lúc bỏ phiếu là lúc nào? Hơn nữa muốn bị Tiếu Thần đánh dấu thì có vấn đề gì?"
"Có vấn đề mà... Tại sao lại là Tiếu Thần?" An Lan thật sự không hiểu nổi, "Không phải mấy cậu ngày nào cũng ước ao sau này được gả cho Hứa Tinh Nhiên sao?"
"Chậc chậc, cậu chả hiểu gì cả. Tâm hồn và thể xác là tách biệt hiểu không. Bị Tiếu Thần đánh dấu, mới nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi. Một alpha phóng túng, ương ngạnh, chẳng để ai vào mắt lại có một ngày cúi đầu cắn xuống gáy cậu, cảm giác đau đớn ấy xông thẳng lên đỉnh đầu, hô hấp hay nhịp tim đều như ngừng lại, phương thức chiếm hữu tuyệt đối đó..."
"Dừng! Dừng! Dừng! Tớ đại khái hiểu chuyện gì rồi." An Lan nghe mà da gà rớt đầy đất.
"Đại khái hiểu? Cậu đại khái hiểu cái gì?" Kiều Sơ Lạc thích thú hỏi.
"Không phải là mấy cậu nghĩ nói chuyện yêu đương thì tìm Tiếu Thần, nói chuyện kết hôn thì tìm Hứa Tinh Nhiên à."
Kiều Sơ Lạc cười một cái: "He he, đúng vậy đấy. Cùng đại ca trường nói chuyện yêu đương chẳng phải là vừa ngọt ngào vừa thú vị hay sao?"
"Ha ha. Tớ chỉ thấy Hứa Tinh Nhiên bị các cậu chà đạp rồi."
An Lan quay đầu lại, nhìn vị trí của Tiếu Thần, rõ ràng lúc trước cậu ta đã đi ra ngoài rồi mà, sao bỗng nhiên lại trở lại?
Mà cậu ta cũng thật là kì lạ, vừa lên lớp là ngủ gật, hết tiết cái liền tỉnh dậy. Lúc này Tiếu Thần đang ngán ngẩm chống cằm nghịch điện thoại, An Lan tự hỏi không biết cậu ta có nghe thấy mấy lời Kiều Sơ Lạc nói không... Thính giác của Alpha nhạy bén đến vậy.
Điện thoại của Tiếu Thần đặt hơi chếch sang một bên, rõ ràng là tư thế rất biếng nhác, tùy ý, không hiểu sao chỉ đối diện với mắt trái của Tiếu Thần, An Lan lại nhớ đến chuyện vừa rồi, cậu vội vàng quay đầu đi, lúng túng tiếp tục lướt di động của mình.
Có lẽ do chính mình đang phân hóa thành alpha, An Lan thực tò mò cái nhìn của mọi người với loại giới tính này.
Lướt xuống một lượt nữa, một bài viết kêu gọi bình chọn khác thu hút sự chú ý của An Lan - alpha NO1, ai có khí chất nhất.
Xếp thứ nhất là Cố Lệ Vũ?
An Lan không nhịn được hỏi: "Sao không phải là Hứa Tinh Nhiên vậy?"
Kiều Sơ Lạc giống như tìm được đồng minh, vỗ đùi nói: "Cậu cũng thấy lớp trưởng lớp mình rất có khí chất đúng không? Đúng không? Nhanh, mau viết mấy dòng miêu tả đi, văn vẻ một chút, lần sau tổ chức bình chọn lại, tớ lấy ra tuyên truyền cho lớp trưởng của chúng ta!"
An Lan sờ sờ đầu, nhắm mắt lại cố gắng suy nghĩ, sau đó liền nhớ tới hôm Hứa Tinh Nhiên cùng mình làm kiểm tra trong bệnh viện.
"Như mùa xuân trong rừng xanh mướt, như ánh nắng len qua tán lá rậm rạp, nhẹ nhàng rơi."
Nói xong, An Lan cũng cảm thấy da đầu tê dại, có chút mắc ói.
Loại khí chất này vốn không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể tự mình cảm nhận.
Kiều Sơ Lạc mỉm cười, nói nhỏ vào tai An Lan: "Tớ cũng bỏ phiếu cho lớp trưởng. Nhưng những người khác cho là Cố Lệ Vũ có khí chất hơn. Rõ ràng là tại khoảng cách sản sinh cái đẹp, có thể nhìn Cố Lệ Vũ quá ba giây là rất xa xỉ rồi."
An Lan xấu hổ đến không biết nói gì, cậu vừa nãy quay đầu nhìn Cố Lệ Vũ đâu phải chỉ có ba giây.
Muốn trở nên xa xỉ, hãy nhìn Cố Lệ Vũ.
"Mọi người đều nói Cố Lệ Vũ tao nhã giống như đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, không thể trèo lên, bóng lưng cũng mang theo vầng sáng cô đơn, lạnh lẽo.
"Cậu ấy cũng không lạnh lùng đến thế đâu." Sáng sớm nay người này còn chắn nước sôi cho cậu mà.
Kiều Sơ Lạc che miệng cười, hạ giọng nói: "Thế cậu xem cái topic bình chọn tiếp theo đi."
An Lan nhìn xuống, suýt chút nữa thì sặc nước bọt — Alpha NO.1, siêu cấp lạnh lùng cấm dục.
Số phiếu của Cố Lệ Vũ dẫn trước một đoạn xa.
Hoặc nên nói là... hoàn toàn chả có ứng cử viên nào nữa ngoài cậu ta.
Cậu che mặt, bất đắc dĩ nói: "Cái bình chọn này của mấy cậu thật không trong sáng tí nào."
"Trong sáng để làm gì? Chỉ cần vui vẻ là được." Kiều Sơ Lạc thản nhiên trả lời.
"Mấy cậu còn chưa thử qua, làm sao biết người ta lạnh lùng cấm dục?"
"Cái này hả? Chúng ta làm bạn cùng lớp với Cố Lệ Vũ hai năm rồi, cậu có nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với ai được quá ba câu không?"
"Có mà, với lớp trưởng đấy thôi."
"......"
"Cậu không thấy Cố Lệ Vũ dường như không có hứng thú giao tiếp với người khác một chút nào à? Cậu ấy không quan tâm đến tất cả mọi hoạt động trong trường trừ khi bắt buộc phải tham gia. Ví dụ như hội thao, các alpha khác đều đăng kí một vài hạng mục, nhưng cậu ấy đã đều không đến. Còn có bữa tiệc hôm giao thừa, mấy A khác đều hát, nhảy rất nhiệt tình, thích thú nhìn mọi người la hét cổ vũ. Lúc đó Cố Lệ Vũ làm cái gì, cậu biết không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...