18/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
Bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu thi tháng, nên tiết tự học buổi tối ngày thứ tư được tạm nghỉ, hết tiết buổi chiều mọi người có thể tan học về nhà.
An Lan nhận được tin nhắn của mẹ, đại khái là tối nay ba mẹ An có tiệc xã giao, bữa tối để cậu tự giải quyết.
"Sặc..."
Ba mẹ không có nhà, chính là lúc cho bản thân bung xõa.
An Lan đã tính xong hết rồi, mua một cái xúc xích xông khói, một túi bánh bao gạch cua nhỏ, mua thêm một gói mì Shyn Ramyun, nấu lên, lại uống thêm một lon Coca nữa, mở một bộ phim hoạt hình mới ra, vừa ăn vừa xem - quá là sung sướng!
Khi An Lan đang đi tìm bánh bao cua, thì thấy một người mà có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ tới sẽ xuất hiện ở trong siêu thị... chỗ tủ lạnh để đồ tươi sống.
Người này chính là Tiếu Thần.
Áo khoác đồng phục của người này treo lỏng lẻo chỗ khuỷu tay, bên trong mặc một chiếc áo T-shirt trông rất thời trang, có in chữ "The scum is dead*", mái tóc dài được buộc túm lại sau gáy bằng sợi dây thun hình ong mật và hoa hướng dương
Tiếu Thần rõ ràng là không thấy vui vẻ gì mà dạo trong siêu thị, cầm cái này lên nhìn, rồi lại cầm cái kia lên xem, sau đó lại vứt trở về chỗ cũ.
Cậu ta cao ráo đẹp trai, dáng vẻ biếng nhác, mệt mỏi xăm xoi kia... Còn trông rất giống minh tinh đang quay phim chụp ảnh, mặc dù với An Lan mà nói, bộ dạng ấy, cậu trông chỉ muốn đấm.
Tuy rằng quỹ bữa sáng Tiếu Thần cho cậu còn chưa dùng hết, cậu và Tiếu Thần lúc đấu tập lần trước ở Quan Sơn Hải cũng coi như có bồi dưỡng ra một tí cảm tình, thế nhưng mà tính nết người này quá khó đoán, vẫn đừng nên dây vào thì tốt hơn.
An Lan đẩy xe vòng tới kệ bán xúc xích và dưa muối, không ngờ vừa đẩy ra khỏi chỗ quầy hàng đã đụng trúng ngay Tiếu Thần.
Ầy... Cái tên này không phải vừa nãy vẫn còn ở khu đồ đông lạnh chọn ba chọn bốn sao?
Tiếu Thần vừa nhìn thấy An Lan, khóe miệng chầm chậm cong lên, nụ cười không có vẻ gì là có ý tốt kia của đối phương khiến An Lan cảm thấy đau hết cả đầu.
"A... Thật khéo, lại gặp cậu ở đây, Tiếu Thần."
Tiếu Thần một tay giữ lấy xe đẩy, nâng cằm nhìn An Lan, trong hiện lên dòng chữ "Tôi tóm được cậu rồi".
"Khéo chỗ nào? Là lúc cậu thấy tôi chỗ tủ đông lạnh rồi xoay người bỏ đi sao?"
Đệch, Tiếu Thần phát hiện ra cậu từ lúc đó?
Cho nên bây giờ là muốn chặn đường cậu?
Thật CMN không khác gì oan hồn đòi mạng...
"Không ngờ cậu cũng đến siêu thị mua đồ. Buổi tối tự mình nấu ăn sao?" An Lan tỏ vẻ bình tĩnh như thường.
Nếu cậu còn nói lắp nữa, thể nào cũng lại bị Tiếu Thần cười nhạo nữa cho xem.
"Còn không phải tại em gái tôi, nhóc nói muốn làm bò bít tết. Trong siêu thị toàn là đồ đông lạnh... có cái gì ngon chứ." Tiếu Thần chậm rãi nói, thuận tiện liếc trong xe đẩy của An Lan một cái, "Xúc xích? Mì ăn liền? Cậu buổi tối định ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi này?"
"Đồ ăn vặt có thể làm thỏa mãn tâm hồn cậu." An Lan nở nụ cười, nếu Tiếu Thần không muốn nhường đường cho cậu, vậy An Lan cũng có thể "Không tiến ắt lùi".
Cậu lùi về phía sau, đi khỏi kệ hàng bên này.
Kết quả là vẫn ở quầy thanh toán đụng phải Tiếu Thần, hai người đứng quay lưng lại với nhau đồng thời thanh toán ở hai quầy sát cạnh.
Tiếu Thần cuối cùng vẫn mua bít tết và bơ đông lạnh, hai người bất ngờ mà cùng sóng bước, may mắn chân Tiếu Thần so với An Lan thì dài hơn một chút, cho nên lúc ra khỏi cửa siêu thị thì đi trước cậu vài bước.
Mà khiến An Lan cảm thấy không thể tin được là, cậu đi "Cùng" Tiếu Thần suốt cả chặng đường về nhà, đối phương còn hoàn toàn không có vẻ gì là bận tâm, mãi đến khi đi vào tiểu khu nhà An Lan.
Đây là... Chuyện gì xảy ra vậy?
Này cũng chưa tính là "Khéo". Càng khéo hơn là hai người vậy mà cũng đi vào một thang máy!
Tháng máy vốn khá rộng rãi, nay lại trở nên chật chội vì có thêm Tiếu Thần.
An Lan cầm túi nilon, rất tự nhiên dựa vào trong góc, vị trí trung tâm nhất định phải để cho vị đại ca này đứng.
Tiếu Thần một tay xách túi, một tay cầm điện thoại nghịch, đốt ngón tay rất tự nhiên ấn nút bấm tầng, thang máy bắt đầu di chuyển lên, một chốc sau, Tiếu Thần đột nhiên nhìn về phía An Lan ở đằng sau, hỏi: "Tầng mấy?"
"Tầng... Tám." An Lan đáp.
"Ồ." Tiếu Thần lại dùng điện thoại của mình dụng vào nút số tám một cái.
Lúc thang dừng ở tầng sáu, Tiếu Thần bèn đi ra ngoài, điều này khiến An Lan thở phào nhẹ nhòm, cảm giác như không khí trong tháng máy mát mẻ dễ chịu hơn nhiều.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng thì có một bàn tay chặn lại, cửa thang một lần nữa chậm rãi mở ra, Tiếu Thần cười khẩy nhìn An Lan: "Ha, hôm nay không thấy nói lắp."
"Tôi... Vốn không nói lắp."
"Lần sau còn dám làm bộ không trông thấy tôi thì liệu hồn." Tiếu Thần lại nói.
"Cậu muốn đánh tôi?"
"Không, phạt cậu tự giới thiệu bản thân."
Tiếu Thần nói xong liền nở nụ cười, có chút khoáng đạt thản nhiên, còn có chút tính khí trẻ con.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, lên đến tầng tám rồi An Lan mới kịp hoàn hồn.
Lúc đun nước nấu mì, An Lan mới nhận ra, trước không phải nói là Tiếu Thần dẫn theo em gái bỏ nhà đi à?
Hai người cũng không thể cứ ở khách sạn mãi được, cho nên nhất định là họ đi thuê nhà ở.
Khả năng lớn nhất chính là Tiếu Thần thuê được một căn hộ tầng dưới ở khu nhà An Lan.
"Đúng là duyên phận..."
Thực ra là nghiệt duyên mới đúng.
Tuy là mỗi lần nhìn thấy Tiếu Thần đều có cảm giác không biết mình nên làm gì, nhưng điều đó cũng không ngăn cản An Lan biết Tiếu Thần là người tốt.
Tỷ như cậu ta lo lắng mình tham gia đấu tập của Quan Sơn Hải mà thể hiện quá xuất sắc thì sẽ bị Tiếu Nam lấy cớ chèn ép.
Lại nói, lúc cậu bị kích ứng với tin tức tố, cậu ta cũng cùng mọi người đưa cậu đến bệnh viện.
Nước sôi, An Lan thả mì, bánh bao cua và xúc xích vào nồi.
Cậu có thói quen cho gia vị mì vào trước, như vậy lúc nấu cảm giác sẽ ngon miệng hơn.
Lại rửa thêm mấy lá cải thảo, xé nhỏ cho vào, An Lan chống eo chờ món ngon ra nồi.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Ớ, chả lẽ ba mẹ về rồi?
Mẹ mà biết cậu ăn mì, thể nào cũng cằn nhằn cho xem.
"Tới đây -" An Lan đáp một tiếng.
Người ngoài cửa có vẻ không kiên nhẫn nổi, dùng tay đập cửa thình thình.
An Lan đành phải tắt bếp, đi ra cửa hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Tôi."
"Tôi nào? Nói thế thì biết là ai..." An Lan nhòm qua mắt nhìn người bên ngoài, sau đó trợn tròn mắt.
Má, tại sao lại là Tiếu Thần nữa?
Không thể không nói là khuôn mặt của Tiếu Thần có thể chấp mọi thể loại camera, dù từ bên trong nhìn cậu ta qua mắt mèo cũng thấy một anh chàng đẹp trai, nếu là kiểu đến nhà tiếp thị mua sữa rửa mặt, khéo mẹ An sẽ không nói hai lời mà mua hết luôn.
"Tiếu Thần? Có chuyện gì vậy?" An Lan mở cửa ra.
"Cậu nấu mì à? Sao thơm vậy?" Tiếu Thần hỏi.
"Cậu... Không phải đang rán bít tết à?" An Lan hỏi lại.
"Rán cái quỷ. Nguyên cục đá to như vậy, không biết năm nào tháng nào mới tan ra được?" Đuôi lông mày của Tiếu Thần hơi nhướng lên một chút.
Ám chỉ quá rõ ràng, ông đây cũng đã đến tận cửa nhà cậu rồi, cậu còn không biết đường mời ông đây vào?
Muốn chết aaaa!
"Tôi đang nấu mì."
An Lan nhanh chóng né qua một bên, lấy một đôi dép lê trong tủ giày ra cho Tiếu Thần.
"Vậy cậu nấu luôn cho tôi đi."
An Lan bây giờ mới phát hiện, trong tay Tiếu Thần đang cầm hai gói Shyn Ramyun.
Cho nên lần này đến là có chuẩn bị hết rồi?
"Cậu không phải ghét bỏ mì ăn liền là thực phẩm rác à?" An Lan hỏi ngược lại.
An Lan cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ ra như thường, không thể để Tiếu Thần phất hiện.
"Đồ ăn vặt có thể khiến tâm hồn chúng ta được thỏa mãn." Tiếu Thần ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ vai An Lan.
An Lan không tiện từ chối, thở dài một hơi, đoán chừng mũi Tiếu Thần quá thính, ngửi được mùi mì cậu đang nấu.
An Lan tưởng là Tiếu Thần sẽ như đại lãn, ngồi trên ghế sofa, vắt chân chữ ngũ chờ ăn là tốt lắm rồi, không ngờ cậu ta vậy mà cùng chui vào bếp với cậu.
"Đồ ăn kèm còn rất phong phú." Tiếu Thần thò đầu nhìn vào trong nồi, bộ dạng hít lấy hít để khiến An Lan không hiểu sao muốn bật cười.
"Nếu cậu đói bụng thì ăn nồi này trước đi."
Tiếu Thần cao lớn như vậy, đứng trong phòng bếp khiến cho An Lan hơi bị áp lực, cảm giác làm sao cũng không cho cậu ta ăn no được.
Không ngờ Tiếu Thần vậy mà lắc đầu, nói: "Tôi giúp cậu, nấu xong thì cùng ăn."
Ngữ khí của cậu ta như thể đó là chuyện đương nhiên, làm cho An Lan được sủng mà lo, tuy chỉ là nấu mì ăn liền mà thôi, không cần giúp chuyện gì cả.
Tiếu Thần mở cả hai gói mì ra, như bé ngoan đứng chờ bên cạnh, đợi An Lan hướng dẫn.
Phòng bếp nháy mắt trở nên an tĩnh, An Lan thấy có hơi lúng túng.
Tiếu Thần lên tiếng trước, cậu ta chỉ vào viên bánh bao cua đang trồi sụp trong nồi nước sôi, hỏi: "Đây là viên cá à? Hay là bánh bao cua?"
"Bánh bao cua." An Lan trả lời.
Tuy là có chút hình thức một hỏi một đáp, nhưng dường như khoảng cách của hai người được kéo gần. Nhìn vị đại ca Tiếu Thần bây giờ đi, để được ăn mì mà chủ động nói chuyện với cậu rồi kìa.
"Cậu bây giờ ở khu này, buổi sáng đi học như thế nào?" An Lan hỏi.
"Thế cậu đi như thế nào?" Tiếu Thần hỏi ngược lại.
Nước trong nồi sắp sửa trào ra, Tiếu Thần nhanh tay nhanh mắt mở nắp vung, " Cậu đi học như thế nào?"
"Quét mã mượn xe đạp chung."
"Vậy sau này tôi cũng quét mã mượn xe đạp đi học." Tiếu Thần trả lời.
Sau đó, Tiếu Thần lại nói tiếp: "Tôi định rời khỏi Quan Sơn Hải."
"Hả? Tại sao?" An Lan ngây người, "Chẳng lẽ cậu... Muốn từ bỏ bắn súng à?"
Tiếu Thần dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, liếc An Lan một cái, "Trên đời này, chẳng lẽ chỉ có ở Quan Sơn hải mới có thể tập bắn súng hả? Câu lạc bộ Vân Thượng của các cậu không phải cũng rất tốt sao, hội phí cùng phí huấn luyện cũng rẻ hơn."
Nói chung, những người có xuất thân từ gia đình thượng lưu như Tiếu Thần đều có chút sĩ diện hão, cho dù vì không đủ tiền mà muốn rút khỏi câu lạc bộ cao cấp thì cũng sẽ kiếm cho mình cái lý do nào đó nghe cao siêu hơn, thế mà Tiếu Thần lại nói thẳng toẹt ra là đổi câu lạc bộ để tiết kiệm chi phí.
"Cậu muốn tới câu lạc bộ Vân Thượng cũng tốt, có cậu ở đó, nói không chừng Vân Thượng chúng tôi có thể giành được một trong ba vị trí đầu của hạng mục 10m bia di động nữa ấy chứ."
An Lan càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng để Tiếu Thần tới Vân Thượng không tồi chút nào.
Tiếu Thần nhìn biểu tình "Trí tưởng tượng bay xa" của An Lan, khẽ bật cười.
"Làm sao vậy?"
"Cậu là người đầu tiên thật lòng chào đón tôi." Tiếu Thần nói.
"Trình độ của cậu cao như vậy, câu lạc bộ nào mà không chào đón cậu?" An Lan cảm thấy kỳ quái.
"Cẩm Thiên và Tuấn Hà đều không dám nhận tôi." Tiếu Thần trả lời.
"Sợ đắc tội nhà họ Tiếu à?"
"Xem ra chuyện của tôi cậu đều được nghe người khác nói rồi."
"À... Coi như là thế đi. Nếu ở Tiếu gia cảm thấy không thoải mái, thì rời đi cũng tốt. Tôi chỉ lo..." An Lan nghĩ một lát, cảm thấy đó là chuyện riêng của Tiếu Thần nên không nói gì nữa.
"Cậu lo cái gì?" Tiếu Thần khoanh tay, hơi cúi đầu nhìn An Lan, cố ý cười.
"Còn lo chuyện gì được nữa. Vân Thượng có là câu lạc bộ bình dân thì vẫn phải nộp phí huấn luyện đấy, có được không? Cậu bỏ nhà đi rồi, Tiếu gia có cho cậu sinh hoạt phí không?" An Lan hỏi.
Tiếu Thần nở nụ cười, thanh âm rất trầm, hai mắt cong lại như hai vầng trăng non.
Trước đây, An Lan luôn cảm thấy Tiếu Thần tuy đẹp trai nhưng lại có vẻ bạc tình , mà giờ phút này cậu lại thấy người này giống như một cậu bé đáng yêu.
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có nghe câu này chưa?"
"Ồ. Chẳng lẽ cậu lấy tiền tiêu vặt trước đây tiết kiệm lại?"An Lan nửa đùa nửa thật nói.
Tiếu Thần không trả lời nữa.
Cho dù đó là tiền tiêu vặt hay là sinh hoạt phí thì đều là việc riêng tư của Tiếu Thần, hơn nữa quan hệ của họ bây giờ cũng không thân thiết đến mức có thể nói mấy chuyện như vậy.
"Cậu thích ăn mì mềm hay là dai một chút?"
"Mềm một chút đi."
"Vậy được, cậu canh lửa một lúc đi, tôi đi lấy trứng gà."
Không có trứng gà, mì vẫn là mì, nhưng lại mất đi cái tinh túy của nó.
"Cho nhiều một quả đi, tôi thích trứng gà nấu với mì." Tiếu Thần không chút khách khí nói.
Thế nhưng mà An Lan thích cậu ta kiểu như vậy.
Đều là bạn học cùng lớp với nhau, còn nhăn nhăn nhó nhó thì quá là chán. Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.
"Vậy lấy bốn quả, tôi cũng thích ăn trứng thả mì." An Lan cũng cười.
Ba phút sau, một nồi Shin Ramyun lớn được dọn lên bàn.
Hai người bưng bát, cầm đũa tự gắp mì vào bát của mình.
"Có Coca không?" Tiếu Thần hỏi.
"Ặc, tôi chỉ mua có một lon thôi, lúc đi siêu thị mua đồ không nghĩ sẽ ăn mì với cả cậu." An Lan trả lời.
"Vậy chờ tôi một chút, tôi xuống nhà lấy Coca."
"Nhanh nhanh, một nồi to như này, một mình tôi không ăn hết."
An Lan để ý thấy, Tiếu Thần nói là "Về nhà", nói cách khác, ở trong lòng Tiếu Thần, phòng thuê dưới lầu của cậu ta mới được xem là nhà.
Chờ Tiếu Thần trở lại, vừa mở nắp lon, An Lan ở đối diện đã cầm lon Coca của mình lên, giơ ra.
"Làm gì vậy?" Tiếu Thần hỏi.
"Sặc... Cùng ăn một nồi mì thì cũng coi như là anh em với nhau rồi đi. Chả lẽ không nên cụng lon một cái hả?" An Lan hất cằm.
Tiếu Thần lại bật cười: "Cái gì cậu cũng là đầu tiên."
"Há? Tôi đầu tiên? Cái gì đầu tiên?" An Lan không nghe rõ, hỏi lại.
"Ngoại trừ em gái tôi, người đầu tiên lưu bài bát của Tô Tụng Ngưng trong điện thoại là cậu, người đầu tiên cùng tôi ăn mì là cậu, người đầu tiên cùng tôi xưng huynh gọi đệ là cậu, chủ động cụng ly với tôi cũng là cậu đầu tiên." Tiếu Thần dùng ngữ khí hết sức thản nhiên nói.
Mà tất cả những lần "Đầu tiên" đó, đều nói lên Tiếu Thần kỳ thực rất cô độc.
"Há, vậy cậu có cụng không?"
"Tới, cụng một cái." Tiếu Thần học theo An Lan nói.
Hai người cụng lon Coca vào nhau rồi mỗi người uống một ngụm, An Lan đột nghĩ nghĩ tới cái gì đó.
"Này, sao cậu biết trong điện thoại của tôi có lưu bài hát của Tô Tụng Ngưng?"
"Cậu ở trong bệnh viện cho một nữ sinh mượn điện thoại, cô nhóc đó là em gái tôi. Nhỏ muốn cho tôi nghe nhạc của Tô Tụng Ngưng." Tiếu Thần đáp.
"Thì ra đó là em gái của cậu?" An Lan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Cô bé dễ thương vậy mà là em gái cậu hả?"
Thì ra người kia lại chính là Tiếu Thần.
Chả trách cậu ta phải rút lui khỏi trận đấu.
An Lan không đề cập đến chuyện Tiếu Thần bị tin tức tố của Diệp Vân ảnh hưởng, nhưng cậu chợt hiểu ra tại sao lúc trong KTV Tiếu Thần lại nhận ra được điện thoại của cậu.
Ốp lưng in hình Mèo chiêu tài, dù sao Tiếu Thần đã từng dùng điện thoại của cậu để nghe nhạc của Tô Tụng Ngưng.
Tiếu Thần cau mày lại, cướp lấy viên bánh bao gạch cua An Lan đang định bỏ vào miệng.
"Ý cậu là gì?"
"Bởi vì tính cách hai người chả giống nhau gì cả. Em gái cậu là kiểu dễ thương, khiến người ta muốn chăm sóc cô bé thật tốt. Còn cậu là cái kiểu trên trời dưới đất ta là vô địch, khiến người ta..."
"Khiến người ta làm sao?" Tiếu Thần chọc đũa vào miếng bánh bao cua.
Cảm giác như chỉ cần An Lan nói gì làm cho cậu ta khó chịu, cậu ta sẽ không do dự lấy đũa chọc mù mắt An Lan.
"Trong đầu muốn đập cho cậu một trận, nhưng trên mặt lại như đang nhìn thấy mối tình đầu."
An Lan nói xong, lập tức cướp viên bánh bao cua khi nãy của mình về.
"Xem ra cậu thật sự muốn chết."
Bánh bao cua ở giữa không trung lại bị Tiếu Thần cướp lại.
Hai người tới tới lui lui, y như hai cao thủ võ lâm đang quyết đấu, cái viên bao cua kia thì vận mệnh thăng trầm, lang bạt khắp nơi, cuối cùng "bẹp" một tiếng rơi trên mặt bàn.
"Cho cậu vậy." Tiếu Thần ngả người dựa ra phía sau, trông như sếp lớn.
"Tôi ăn trong nồi." An Lan còn lâu mới nhặt đồ đã rơi trên bàn rồi lên để ăn.
Tiếu Thầm trầm mặc một chốc, nhìn viên củi cảo rơi trên bàn mà thất thần.
An Lan dùng lon Coca của mình chạm vào lon của Tiếu Thần một cái: "Này, làm sao vậy?"
"Cậu không thấy viên xíu mại này thật đáng thương à?" Tiếu Thần hơi hếch cằm.
"Hả? Làm sao cơ?"
"Ban đầu, chúng ta đều muốn cướp nó về, đem nó lật qua lật lại, thực ra không phải nhất định phải ăn được nó. Chờ nó rơi trên bàn rồi, chúng ta lại quay sang ghét bỏ, nó cũng chỉ có thể từ từ nguội lạnh, sau đó trở thành rác thải bị ném đi. Chúng ta không quan tâm mùi vị bên trong nó như thế nào, dù sao, có lẽ nó cũng không có gì khác với những viên bánh bao cua kia."
An Lan sững sỡ, cậu chưa bao giờ nghĩ Tiếu Thần sẽ nói ra những lời cảm tính như vậy.
Trong phút chốc, An Lan lại có cảm giác thật áy náy.
Viên bánh bao cua lẻ noi nằm trên bàn, mất đi toàn bộ giá trị của chính mình.
Hơn nữa, An Lan cũng không biết liệu có phải Tiếu Thần liên tưởng nó với chuyện gì của mình hay không.
"Thôi được rồi, để tôi ăn là được." An Lan cam chịu, gắp nó lên cho vào miệng.
Tiếu Thần đột nhiên chống đũa, nở nụ cười: "Này - Tôi chỉ đùa với cậu thôi! Nhìn cậu không thích ăn cái bánh bao cua đấy... Không ngờ cậu lại ăn thật..."
An Lan lại bày ra bộ dạng như vừa được ăn món ngon nhất trên đời.
"Tuy bên ngoài đã bị nguội mất rồi, nhưng bên trong vẫn còn nóng, lại rất mềm... Giống như người nào đó."
Tiếu Thần nghe được ý tứ trong lời nói của An Lan, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: "Người nào đó là nói người nào?"
"Chả ai cả." An Lan bình tĩnh thản nhiên tiếp tục bưng bát gắp mì, thấy Tiếu Thần có vẻ như muốn đào sâu vào cái chủ đề kia, cậu vội nói lảng sang chuyện khác, "Chúng ta cứ mắt to trừng mắt nhỏ vừa ăn vừa lúng túng nói chuyện như thế này, không phải nên mở phim ra xem à?"
"Gì?"
"Có một bộ phim truyền hình tên là《Nhiệt Độ Thi Thể》..."
An Lan còn chưa bắt đầu Amway*, Tiếu Thần đã nói thẳng thừng: "Nghe tên thật biến thái."
*nghĩa là chia sẻ, review, đã có giải thích ở mấy chương đầu rồi.
"Đây là một bộ phim chính kịch về nghề khám nghiệm tử thi."
"Ồ... là pháp y à, vậy đặt tên này xem như vẫn còn khá rồi."
"Có muốn xem luôn bây giờ không? Trong phim có đủ kiểu ảnh chụp giải phẫu kinh khủng, nhìn xem ai sẽ phun ra trước?" An Lan cười hì hì hỏi.
"Cậu chuyển chủ đề quá cứng rồi. Nể tình cậu đã có mong muốn sống sót mạnh mẽ như vậy, thế thì xem phim đi."
An Lan phấn khởi bê ghế lại cạnh Tiếu Thần, để điện thoại dựng phía trước mặt, mở bộ phim cậu nói ra, phim chiếu chưa được ba phút, vai nữ chính là pháp ý đã bắt đầu mở bụng một thi thể.
An Lan đặc biệt chỉnh âm lượng đến mức to nhất, lúc nội tạng bị lấy ra liền phát ra âm thanh khiến người ta cảm thấy ghê người.
Sau đó, pháp y lấy dịch trong dạ dày nạn nhân ra, cho vào ống nghiệm lắc nhẹ, bắt đầu mô tả lại những thành phần có trong dạ dày.
"Trong dạ dày người chết có... Mì sợi, chính xác là mì Shin Ramyun. Còn có vài thứ đã được tiêu hóa gần hết... Nghi là chả cá hoặc là bánh bao cua..."
Nói thật nếu đây là lần đầu tiên An Lan xem phim này có lẽ đã muốn phun hết mật xanh mật vàng ra ngoài, nhưng xem mấy season rồi, An Lan đã miễn nhiễm với những cảnh quay kiểu này. Cậu lén lút liếc nhìn Tiếu Thần, thấy cậu ta vừa ăn mì vừa chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nhân tiện còn gắp luôn viên bánh bao cua cuối cùng trong nồi vào bát mình.
Đệch... Thế nào mà cảm giác vừa mở bộ phim này ra, tên Tiếu Thần này lại càng ăn ngon miệng hơn vậy?
Mới xem được khoảng mười phút, cả nồi mì đã được ăn hết sạch.
An Lan đang định đứng dậy thu dọn bát đũa đem đi rửa, thì Tiếu Thấn nhấn cậu ngồi lại.
"Vội cái gì, xem xong tập này rồi hãy dọn."
Vốn muốn buồn nôn chết tên này, ai ngờ cậu ta lại thấy hứng thú với bộ phim chứ.
Chờ đến khi chiếu xong một tập, Tiếu Thần vậy mà chủ động bưng nồi vào phòng bếp, thành thạo lấy nước rửa chén, còn biết cho chén đũa vào trong nồi ngâm, này chính là... Bộ dáng biết làm việc nhà.
"Tôi còn tưởng... Cậu không nhầm nước rửa chén thành nước rửa tay là tốt lắm rồi."
Nước rửa chén nhà An Lan dùng loại vòi phịt, nhìn rất giống nước rửa tay.
"Khi còn bé, mẹ tôi thường thường cũng không ở nhà. Tuy cũng có mời dì giúp việc tới nấu cơm, nhưng mà ăn xong, bát đũa đều là tôi tự rửa. Để em gái tôi làm thì xác định hôm sau không còn cái bát cái đũa nào mà ăn cơm."
Tiếu Thần vừa nói, vừa mở vòi nước cọ rửa.
Tay cậu ta cầm bát trông rất chắc chắn, một Tiếu Thần như vậy có cảm giác rất sống động, hoàn toàn không giống đại ca trường, trái lại... Giống như kiểu nam nhân tốt ở nhà gặt giũ nấu cơm phụ vợ.
"Ồ. Mẹ cậu hay phải đi công tác lắm sao?" An Lan thuận miệng hỏi.
"Mẹ tôi... là Tô Tụng Ngưng." Tiếu Thần nói.
An Lan giật mình, chẳng trách khi Tiếu Thần mất ý thức vì dùng thuốc ức chế quá liều, em gái cậu ta lại vội vội vàng vàng tìm nhạc của Tô Tụng Ngưng đến đánh thức cậu ta.
Tiếu Thần rũ mắt xuống, tựa hồ có chút hối hận vì đã nói ra.
"Chẳng trách..."
"Chẳng trách cái gì?" Ánh mắt Tiếu Thần không giống như trong quá khứ, mang theo uy hiếp nhìn về phía An Lan.
Cậu ta không muốn bị An Lan chất vấn, cũng không cần An Lan tỏ ra cảm thông.
"Cậu từ trên xuống dưới thì chỗ đẹp nhất chính là đôi mắt. Trước tôi còn muốn hỏi là tại sao, hóa ra là giống mẹ cậu."
Kể cả đến bây giờ, nhan sắc của Tô Tụng Ngưng vẫn được xưng tụng là cấp bậc nữ thần.
Tiếu Thần nở nụ cười: "Nói không sai, tôi từ trên xuống dưới chỉ có đôi mắt là giống mẹ nhất. Cũng là nơi đẹp nhất."
Hai người vừa mới bỏ chén bát vào trong ngăn tiêu độc thì cửa nhà mở ra.
Là ba An mẹ An về.
_______________________
Ở phía trên thì tôi search ra hình như vầy - Bánh bao gạch cua ( Tôi cũng không biết gọi vậy có đúng không nữa.) nhưng ở dưới lại thấy chị Bí ghi là trứng cua, xong lại là bánh bao gạch cua. Tôi đoán nó như kiểu viên sủi cảo bên mình hay cho vào mì vằn thắn ấy, nhân là gạch cua.
Mì Shin Ramyun là thương hiệu mì ăn liền do Tập đoàn thực phẩm Nongshim của Hàn Quốc sản xuất kể từ năm 1986. Sản phẩm đã được xuất khẩu đến hơn 80 quốc gia khác nhau và là nhãn hiệu mì ăn liền bán chạy nhất tại Hàn Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...