14/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
Lúc An Lan xoay người, cậu không để ý tới bàn tay đang nắm chặt của Cố Lệ Vũ từ từ buông lỏng, như thể một bí mật nào đó suýt chút nữa bị An Lan phát hiện.
Cố Lệ Vũ dẫn An Lan vào phòng tắm.
Trong phòng có cả bồn tắm và vòi hoa sen nhưng bây giờ đã tối muộn, hiển nhiên là không có đủ thời gian để tắm bồn.
Cố Lệ Vũ điều chỉnh lại độ ấm của nước, chỉ cho An Lan vị trí để sữa tắm và dầu gội đầu xong thì đi ra ngoài.
Dựa theo chất lượng cuộc sống của Cố Lệ Vũ, cậu luôn cảm thấy đồ cậu ta dùng chắc chắn đều là hàng nhập khẩu cao cấp, thế nhưng mấy thứ trên giá để đồ lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chai sữa tắm chiết xuất dưa leo Dove, và một chai dầu gội. Mùi dầu gội cũng không khác lắm với loại An Lan vẫn hay dùng.
Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, An Lan mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Cố Lệ Vũ thích đoạn nào trong câu chuyện đó.
Theo như những gì Cố Lệ Vũ vừa nói, hiển nhiên là cậu ta đối với cái kết của câu chuyện hoàn toàn không có cảm giác gì.
Chẳng lẽ sự phản công của omega không chỉ thay đổi nhận thức của người dân mà còn làm thái độ của giáo hội thay đổi 180 độ?
Tắm xong, An Lan mặc một bộ đồ ngủ mà Cố Lệ Vũ đưa cho. An Lan thường được Kiều Sơ Lạc khen ngợi là "giá áo di động", kêu cậu mặc cái gì cũng đẹp, thế nhưng đứng trước Cố Lệ Vũ hiển nhiên là vẫn không đủ nhìn.
Bộ đồ ngủ treo lỏng lẻo trên người An Lan, lộ ra gần hết xương quai xanh, cậu vừa mở cửa phòng tắm đã thấy Cố Lệ Vũ khoang tay dựa vào tường, nghiêng mặt nhìn về hướng cửa, giống như từ nãy giờ vẫn đang đợi cậu đi ra.
"Này, sao cậu..."
Cố Lệ Vũ thả hai tay ra, chỉ thấy trong tay cậu ta cầm theo một chiếc khăn tắm, trực tiếp trùm lên đầu An Lan.
Cách khăn tắm, An Lan có thể cảm giác được ngón tay Cố lệ Vũ xẹt qua đỉnh đầu mình, xoa xoa cho hết nước bám ở đuôi tóc.
"Lau khô tóc đi."
"Được, cám ơn."
An Lan tự mình ngồi lên đầu giường, vừa vò tóc, vừa tùy tiện lướt xem di động của mình, quả nhiên Kiều Sơ Lạc đã gửi mấy cái tin nhắn tới.
Tiểu Kiều: [Cậu phản bội tớ, dám tòm tem với hotboy, tớ muốn ly hôn với cậu.]
An Lan không nhịn được bật cười, bạn nhỏ Tiểu Kiều, cậu chỉ có chút tiền đồ như vậy cũng muốn đòi ly hôn với tớ?
Đại khái tin gửi đi đã lâu mà không thấy An Lan trả lời, tin nhứ hai của Tiểu Kiều đã đến: [Khốn khiếp, dám bơ tớ hả? Cậu với hotboy có phải đang làm mấy chuyện khó nói không?]
Nói đến "chuyện khó nói", An Lan quay đầu lại, liếc bộ đồng phục bắn súng đang để bên kia giường.
Trong đầu cậu xẹt qua một hình ảnh.
Cố Lệ Vũ ngồi ở mép giường, sống lưng thẳng tắp như một cây bạch dương, đôi chân dài gập lại, hơi mở ra, quả là góc độ khiến người ta phải mơ màng.
Cậu ta chậm rãi kéo mở khóa kéo của bộ đồ, từ từ mở ra, nghiêng đầu tới gần, nhẹ nhàng ngửi mùi vị còn lưu lại bên trong bộ đồng phục bắn súng, sau đó phủ lên mặt. Một tay cậu ta siết chặt bộ quần áo, tay kia rõ ràng mang theo khí chất lạnh nhạt mà tự phụ, lúc này từ cổ tay đến đầu ngón tay đều hơi đỏ ửng lên.
Người mà mọi người luôn cảm thấy sẽ không bị thế giới bên ngoài thu hút, không dễ dàng bị khiêu khích, thậm chí đã nghĩ người đó sẽ vĩnh viễn tĩnh lặng như vậy... đang tỏa ra khí thế bàng bạc.
An Lan hít vào một hơi, bị ý nghĩ trong đầu mình làm cho cả kinh, tim thiếu chút nữa muốn nhảy vọt ra khỏi cuống họng.
Cậu nuốt khan, cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn thứ ba của Kiều Sơ Lạc gửi đến: [Quên nói, đây chính là cơ hội tốt. Mặc dù alpha chất lượng cao rất am hiểu việc kiểm soát pheromone của mình trước mặt người ngoài, nhưng nếu ở trong nhà mình chắc chắn sẽ lưu lại vết tích của pheromone]
An Lan lập tức hiểu ý của Kiều Sơ Lạc.
Khứu giác của cậu nhạy hơn người thường, ở trường học là nơi công cộng, alpha cấp cao sẽ tận lực thu lại pheromone của mình, nhưng đã ở trong nhà của mình rồi thì chắc sẽ không nghiêm ngặt như vậy.
Chỉ cần cậu ta phóng thích tin tức tố, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.
An Lan cầm bộ đồ bảo hộ lên ngửi thử một cái.
Cậu ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, là mùi nước giặt chuyên dụng cho đồng phục bắn súng.
Ngoài ra, không có bất cứ mùi nào khác.
Giả sử Cố Lệ Vũ thật sự dùng bộ đồng phục này để 'gì gì' kia, nhất định sẽ muốn giữ lại mùi vị của An Lan, thậm chí còn sẽ có mùi tin tức tố nồng nặc của Cố Lệ Vũ lưu lại, nhưng mà... An Lan không phát hiện ra gì cả.
Có nghĩa là, Cố Lệ Vũ hoàn toàn không làm mấy chuyện khiến người ta xấu hổ như Kiều Sơ Lạc tự tưởng tượng ra.
An Lan thở ra một hơi, nhưng cậu thực sự tò mò về tin tức tố của Cố Lệ Vũ, không biết nó có mùi vị như thế nào. An Lan nhướng mày nhìn cái giường lớn mình đang ngồi, cậu không tin Cố Lệ Vũ lúc ngủ mà cũng không làm rò rỉ ra một tí tin tức tố nào.
An Lan vùi mặt vào bên trong gối, dùng sức hít ngửi, cái gối này hẳn đã được Cố Lệ Vũ nằm qua, còn lưu lại mùi dầu gội giống loại trong phòng tắm
"Không thể nào, một chút xíu cũng không có lưu lại sao?"
An Lan lật gối lại, ngửi thêm lần nữa, ngoại trừ mùi dầu gội, thì cũng chỉ còn có mùi nước giặt.
Mọi người đều là thanh niên 18, trẻ trung sung sức, nếu nói cậu ta không làm gì thật, Cố Lệ Vũ nên đi khám nam khoa!
An Lan tung chăn ra, ngồi dựa trên đầu giường, lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân, trong không gian kín mít, tỉ mỉ ngửi một cái.
... Được rồi, mùi nước giặt quần áo của Cố Lệ Vũ thật là thơm.
Ngoài ra, cậu chả ngửi được cái gì cả.
Đệm giường bên cạnh hơi lún xuống, Cố Lệ Vũ đã tắm xong rồi hả, sao cậu ta ra nhanh vậy!
"Cậu lấy chăn của tôi trùm lên, có biết trông như thế nào không?"
Xuyên qua lớp chăn, thanh âm Cố Lệ Vũ vốn lạnh lùng tựa như nước sôi, bất thình lình làm bỏng dây thần kinh An Lan, máu dồn xuống, xông thẳng tới địa phương nào đó khiến An Lan khó mà mở miệng.
"Tôi chỉ đang ngửi thử mùi nước giặt của cậu là loại nào thôi."
An Lan kéo chăn xuống, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Cố Lệ Vũ.
Mắt cậu ta như có lửa, quét qua trái tim đang hoảng loạn của An Lan, ầm ầm bốc cháy, An Lan đột nhiên hơi ngã người về phía sau một chút, vô thức kéo giãn khoảng cách với đối phương.
"Trông cậu giống như đang nhớ alpha của mình, đang liều mạng tìm kiếm hương vị của người kia."
Giọng nói của Cố Lệ Vũ vẫn thong dong bình tĩnh, nhưng nói mấy lời như vậy mà không có chút gợn sóng nào, thì không bình thường.
Ngọn lửa kia càng cháy càng lớn, trên lưng An Lan toát ra một tầng mồ hôi mỏng, không phải là mồ hôi lạnh, mà là trong người nóng nảy, càng khó chịu lại càng nóng.
"Tôi không phải omega." An Lan nói xong mới cảm thấy chính mình có chút như giấu đầu lòi đuôi.
Cố Lệ Vũ chống cằm, nghiêng mặt, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn rõ An Lan đang cúi đầu từ trên xuống dưới một lượt.
"Alpha cũng làm vậy khi nhớ người trong lòng của mình."
Cố Lệ Vũ không dùng omega mà dùng "người trong lòng" để nói. Nhưng mà, Cố Lệ Vũ có người trong lòng sao?
Ba từ kia thoát ra từ miệng cậu ta, khiến người ta không hiểu sao mà cảm thấy thật hồi hộp.
"Tôi còn tưởng là sau khi đánh dấu xong rồi, Alpha sẽ cảm thấy yên tâm về omega chứ." An lan chỉ muốn tránh khỏi cái đề tài này, nhưng không hiểu sao lại vởng trở lại.
"Nếu thật sự đặt người ở trong lòng, cho dù ký hiệu một ngàn lần, một vạn lần thì vấn sẽ cảm thấy bất an. Bởi vì vĩnh viễn không thể hoàn toàn nắm giữ người kia, mỗi một người đều có suy nghĩ và tư tưởng riêng của mình." Cố Lệ Vũ nhẹ giọng nói.
An Làn nhìn vào mắt Cố Lệ Vũ, ở trong đó phảng phất như có một thế giới khác, ngàn vạn ngọn đèn lưu ly cháy trong im lặng, chờ đợi có người phát hiện, thế giới lộng lẫy mà rực rỡ này chỉ tồn tại vì một người.
"Càng hiểu rõ đạo lý này, càng dễ dàng phát điên." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan thấy trong lòng hơi căng thẳng.
Tình cảm của Cố Vân Lễ và vợ đã từng vô cùng ân ái, làm sao có chuyện Cố Vân Lễ không ký hiệu vợ mình? Mà ông ta vẫn phát điên đấy thôi.
"Có người nói, thích là phóng túng, yêu là khắc chế. Mà khắc chế, là chuyện khó khăn nhất trên đời này."
Cố Lệ Vũ ngồi thẳng dậy, khoảng cách giữa hai người hơi nới ra.
Cảm giác ngột ngạt khi bị đối phương giam cầm biến mất, thế nhưng An Lan lại không thấy thoải mái.
Cố Lệ Vũ nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể ngủ cạnh cậu không?"
"Cậu không ngủ ở đây... Vậy muốn ngủ ở đâu?" An Lan ngẩn người.
"Nhưng mà ban nãy hình như cậu sợ tôi."
"Tôi sợ, nhưng không phải sợ cậu."
"Thật không?"
"Ừ, thật."
An Lan nhích xuống, gối đầu lên gối.
Chăn bị xốc lên, bên cạnh truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp. Cố Lệ Vũ không tới gần An Lan, mà nằm thẳng cách đó một đoạn.
Cố Lệ Vũ vươn tay nhấn vào một cái nút, cả căn hộ từ trên xuống dưới dần chìm vào bóng tối.
"Tôi cảm thấy... Câu vừa rồi của cậu nói ngược rồi." An Lan nói.
"Câu nào?"
"Tôi thấy, nó nên là, thích là khắc chế, yêu là phóng túng."
"Tại sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.
Không nhìn thấy mặt cậu ta, chỉ nghe thanh âm thôi thậm chí có chút cảm giác như bé con hiếu kỳ.
"Bởi vì chỉ là thích, nên mới cần kiềm nén và khắc chế. Nhưng thật sự yêu một người, làm sao có thể nhịn được?" An Lan lật người, khi mắt đã quen dần với bóng tối, cậu có thể nhìn thấy đường viền gò má của Cố Lệ Vũ, cái trán tao nhã, sống mũi cao, thẳng tắp cùng với khóe môi hơi trũng xuống khiến người ta miên man suy nghĩ.
"Alpha như tôi, nếu như không nhịn được, đối với người kia sẽ là một thảm họa."
"Không phải vẫn có câu nồi nào úp vung nấy sao. Nếu như nói cậu là một trận thảm họa, hủy diệt tất cả, thì cái người kia am hiểu nhất sẽ là trùng kiến sau thiên tai, xây nhà kiên cố hơn, be bờ đắp đập, cho cậu cảm giác an toàn. Khiến mỗi lần tai nạn qua đi đều là tái sinh."
"Những người như vậy không tồn tại." Cố Lệ Vũ nói.
"Nếu cậu có thể dễ dàng tìm được người như vậy, vậy thì kiểu người này không còn ý nghĩa tồn tại."
An Lan suy nghĩ một chút, không đành lòng để Cố Lệ Vũ tiếp tục miên man suy nghĩ về cái đề tài này.
"Đúng rồi, cậu nói cậu thích câu truyện thời Trung cổ kia, vậy cậu thích chi tiết nào nhất? Thánh kỵ sĩ phản công? Hay là tình quân thần lúc đầu giữa hai người họ?" An lan hỏi.
"Tôi thích, chỉ có mở đầu của câu chuyện." Cố Lệ Vũ nói.
"Mở đầu?"
"Khi phù thủy Hailar chấp hành hình phạt hỏa thiêu, kỵ sĩ của ông vượt qua mọi tín ngưỡng cùng cái nhìn của thế tục, mang ông rời đi." Cố Lệ Vũ nói.
An Lan chợt hiểu điều Cố Lệ Vũ thực sự theo đuổi.
Cố Lệ Vũ như phù thủy đang chịu hỏa thiêu, mà kỵ sĩ của cậu ta còn không biết đang ở nơi nào.
An Lan biết mình không thể tới gần ôm lấy cậu ta, bởi vì mình so với Cố Lệ Vũ còn yếu ớt hơn, không có tư cách để đồng tình với cậu ta. An Lan chỉ có thể duỗi tay sang, nhẹ kéo một góc áo ngủ của Cố Lệ Vũ.
Khi hai người yên tĩnh lại, không nói nữa, An Lan lại không thể ngủ được.
Khi hô hấp của Cố Lệ Vũ dần đều đặn, trái tim An Lan lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Trước khi đi ngủ, tin nhắn cuối cùng của Kiều Sơ Lạc là: [Dù alpha chất lượng cao đến đâu, cũng không thể kiềm chế lúc đang ngủ say. Cổ với cổ tay chính là trọng điểm.]
An Lan nín thở, cậu không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ sợ đánh thức Cố Lệ Vũ, nhích dần dựa vào gần cổ Cố Lệ Vũ
Cổ của Cố Lệ Vũ rất cao, giờ phút này đang hãm vào trong gối đầu, không hề phòng bị, hầu kết theo hô hấp chầm chậm nhấp nhô, tựa như có một luồng sức mạnh đang ngủ đông ở bên trong, như thợ săn đang ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, nhấn chìm An lan.
Tim An Lan đập nhanh như say cafe, cậu thăm dò dựa nửa người vào, cánh tay khẽ run rẩy, sắp không chịu nổi nữa.
Đường cong ở cằm Cố Lệ Vũ trông rất gọn gàng lưu loát, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, lại có cảm giác trưởng thành, thành thục.
Chóp mũi An Lan hạ thấp xuống, chầm chậm, cẩn thẩn hít vào.
Là mùi sữa tắm Dove.
An Lan nhắm mắt lại, cẩn thận phân biệt những mùi thơm nhân tạo, tìm kiếm hương vị nguyên bản, tự nhiên nhất.
Cậu vẫn không thu hoạch được gì cả.
Cậu không hiểu, rõ ràng chính mình thường vô ý tiết ra tin tức tố, mà sao Cố Lệ Vũ có thể không để rò rỉ một chút nào.
An Lan nằm trở lại, nhưng mùi vị tin tức tố của Cố Lệ Vũ làm cho cậu xoắn xuýt mãi, không tìm được đáp án thì đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.
Trong đầu An Lan loạn thành một nùi, toàn bộ đều là chuyện liên quan đến Cố Lệ Vũ.
Cậu ta đừng trên bục giảng, không quan tâm có bao nhiêu con mắt đang nhìn, sửa lại từ sai cho An Lan.
Khi pheromone của Lý Chấn Nam khiến cậu thấy không thoải mái, Cố Lệ Vũ bống nhiên đến bên cạnh cậu, dùng tay che khuất ánh mắt An Lan, một khắc kia có cảm giác thế giới này thật an toàn.
Khi An Lan bị pheromone của Cố Vân Lễ áp chế, suýt chút nữa té xỉu trong lối thoát hiểm của bệnh viện, là Cố Lệ Vũ giúp cậu ngăn cản tin tức tố của Cố Vân Lễ.
Cố Lệ Vũ... giống như luôn bảo vệ cậu.
Bất luận là vô tình hay cố ý.
Lúc này, Cố Lệ Vũ trở mình.
Một tay ở trong chăn, một tay khác nhẹ nhàng đặt ở bên gối, ngón tay thon dài hơi gập lại, biếng nhác, đơn thuần, không hề phòng bị.
Lại làm cho An Lan nảy sinh ý nghĩ xấu xa.
An Lan chậm rãi tiến đến gần bàn tay kia, cậu nín thở, hướng tới chỗ cổ tay Cố Lệ Vũ.
Bởi vì mạch máu ở đó là nơi dễ bộc lộ tin tức tố ra ngoài nhất, ngoại trừ cổ.
An Lan tới càng lúc càng gần, tất cả giác quan của cậu cũng trở nên nhạy bén, tinh tế.
Cậu dường như có thể cảm nhận được dòng máu đang lưu động dưới làn da của Cố Lệ Vũ, thong dong từ tốn, không ngừng sinh sôi.
Bỗng nhiên, tay Cố Lệ Vũ lật qua, An Lan sợ tới mức ngã ngửa về gối của mình, ngón tay Cố Lệ Vũ thuận theo sống mũi An Lan trượt xuống, rơi vào trên môi cậu, hơi tách môi dưới của cậu ra rồi nhanh chóng rơi trở lại gối.
"Cậu ngửi tin tức tố của tôi, từ lúc cậu tắm xong trở về phòng ngủ, vẫn ngửi."
Thanh âm của Cố Lệ Vũ vẫn bình tĩnh, không tài nào nghe ra cậu ta đang buồn hay đang giận.
Đi ngửi tin tức tố của một alpha thế này, là hành vi không được lễ phép cho lắm.
Có chút giống như... Lúc học tiểu học, mọi người đều cùng đi vệ sinh, mặc dù liếc mắt có thể thấy, nhưng mà người ta đã không muốn cùng mình so to nhỏ, chính mình lại cứ nhất định đòi so cho bằng được.
Mặt An Lan trong nháy mắt đỏ bừng, không biết tối om thế này Cố Lệ Vũ có thấy hay không.
"Tôi... Tôi chỉ tò mò... Không có ác ý."
An Lan muốn chặt mũi mình đi cho rồi.
Cố Lệ Vũ tiến lại gần An Lan hơn một chút, sau đó đặt tay mình bên gối của An Lan.
"Vậy cậu ngửi cẩn thận, ngửi rồi nói cho tôi biết pheromone của tôi có vị gì."
An lan sửng sốt một chút: "Cậu không biết pheromone của mình có mùi gì à?"
"Lẽ nào cậu biết mùi pheromone của mình?"
Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại khiến An Lan câm nín, này còn không phải chó chê mèo lắm lông sao?
Nếu Cố Lệ Vũ cho cậu ngửi, An Lan trực tiếp di chuyển, chóp mũi dí sát vào trên cổ tay Cố Lệ Vũ, cậu đang muốn ngửi thử xem thì Cố Lệ Vũ lại cong ngón tay, ngoắc mấy sợi tóc trên đầu cậu.
Tim An Lan run lên một cái.
Cảm giác bực bội lại tới nữa.
"Tôi có phải mèo đâu." An Lan nói.
"Chẳng thấy cái gì cả. Cậu thả lỏng chút, tiết một tí ra được không?" An Lan khẩn cầu nói.
Tay Cố Lệ Vũ tiến lại gần hơn, làn da trên cổ tay rất mềm mại, trực tiếp đè lên chóp mũi An Lan.
"Không thể."
Ý là mũi cậu quá kém.
An Lan không tin chuyện quỷ quái này, dùng sức hít một cáu, sau đó bất đắc dĩ.
"Sau này cậu đừng dùng sữa tắm của Dove nữa."
"Tại sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Mùi quá nồng, che hết những mùi khác rồi."
"Bằng không cậu ngửi thử cổ." Ngón tay Cố Lệ Cũ ngoắc ngoắc ngay trước mắt An Lan, ý là "Lại đây".
Được ông lớn cho phép, ánh mắt An LAn sáng lên, lập tức nhào qua.
Cố Lệ Vũ nằm thẳng, nghiêng đầu sang một bên, để cổ lộ ra, một bộ tùy ý An Lan làm xằng làm bậy.
Hai tay An Lan chống bên gối Cố Lệ Vũ, nâng nửa người trên rồi cúi đầu.
An Lan không biết tóc mái của mình quẹt qua mũi Cố Lệ Vũ, chỉ biết hầu kết Cố Lệ Vũ lăn lộn một chút.
Trong bóng tối, thậm chí có một chút quyến rũ.
An Lan cúi người, ngửi một cái.
Vẫn là mùi sữa tắm Dove.
"Cậu có phóng thích pheromone không?" An Lan ngẩng đầu lên.
"Vẫn là mùi Dove?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.
"Ừ."
An Lan mất mát, đang muốn rút tay về, không ngờ Cố Lệ Vũ đột nhiên nâng tay, ôm lấy An Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...