Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi

12/0/2020

Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

An Lan không quan tâm đến kiểu drama ân oán này, nhưng dựa theo quan sát của cậu về Tiếu Thần, tên này vô cùng kiên cường, dù ở đâu cũng sẽ không dễ dàng chịu cúi đầu khuất phục.

"Cố Lệ Vũ không đến thăm cậu là vì đang phải đi giúp Tiếu Thần." Diệp Vân nói.

"Hả? Cố Lệ Vũ giúp Tiếu Thần?"

Đây mới là chuyện mới mẻ này.

"Có phải cảm thấy hai người họ trông không giống như bạn bè, Cố Lệ Vũ sao lại đi giúp cậu ta không?" Diệp Vân cười hỏi ngược lại.

"Ừ. Chuyện là như thế nào vậy?"

Hứa Tinh Nhiên trả lời: "Còn nhớ tôi đã nói đối với tất cả mọi thứ trong lãnh địa của mình alpha đều có ý muốn bảo hộ không?"

"A, có nhớ. Cho nên Tiếu Thần là nằm trong phạm vi lãnh địa của Cố Lệ Vũ à?" An Lan tò mò hỏi.

"Đúng thế." Hứa Tinh Nhiên híp mắt cười, "Tiếu Thần vừa là bạn cùng lớp, vừa là đồng đội tham gia hạng mục thi bắn súng đồng đội nam với Cố Lệ Vũ, cho dù không thực sự coi nhau như bạn bè, cậu ta cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm đâu. Huống hồ mấy người trẻ tuổi như chúng ta, nếu không đoàn kết lại với nhau, sẽ bị những người lớn kia chèn ép, mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được.

An Lan không nghĩ tới Hứa Tinh Nhiên lại nói những điều này với cậu, xem ra cậu ta rất tín nhiệm mình.

"Bọn họ đặt lợi ích gia tộc lên trên tất cả. Mà đối với chúng tôi, cuộc sống của chính mình mới quan trọng hơn cả." Hứa Tinh Nhiên nói.

An Lan biết, lấy tâm tính của Hứa Tinh Nhiên, còn cả Cố Lệ Vũ nữa, vô luận họ làm cái gì đều đã suy nghĩ rất chu toàn, không phải bốc đồng kích động, cũng không phải cái gọi là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên.

"Nghe như mấy cậu muốn tạo phản ấy." An Lan nửa đùa nửa thật nói.

"Vậy ... An Lan..." Đôi mắt lười biếng của Diệp Vân chợt nheo lại, "Có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

"Tôi có thể làm được cái gì, cậu cứ việc nói đi."

An Lan không phải người thích hứa suông, nếu bạn bè có việc nhờ vả cậu đương nhiên sẽ không chối từ.

...

Diệp Vân và Hứa Tinh Nhiên ngồi cùng An Lan một lúc rồi mới trở về, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vấn đề kia An Lan vẫn không nhận được câu trả lời rõ ràng của Hứa Tinh Nhiên.

Vì đột ngột té xỉu, hơn nữa Hứa Tinh Nhiên cũng không nói cho ai ở trong lớp, cho nên mãi đến tận tối chủ nhật, Kiều Sơ Lạc mới nghe được tin từ ba mẹ An liền lập tức gọi điện thoại tới.

"Hức hức, Công Cẩn, có phải cậu bên ngoài có Tuesday không? Nếu không tại sao phản ứng kích ứng pheromone nghiêm trọng như vậy, phải vào nằm viện, mà không chịu nói cho tớ biết."

An Lan vừa nghe giọng điệu giả bộ thất tình của cậu chàng thì đã muốn phá ra cười.

"Ừ, đúng, tớ ở bên ngoài có người khác. Không chỉ có Thứ ba, mà còn có Thứ tư, Thứ năm, Thứ sáu nữa!"

"Cái gì?" Kiều Sơ Lạc vừa nghe, đã lập tức đổi giọng, "Ba, bốn, năm, sáu của cậu là ai!"

"Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ, Tiếu Thần, còn có cả Diệp Vân nữa." An Lan chờ nghe thanh âm nhảy dựng lên của Kiều Sơ Lạc ở bên kia.

"Cái gì cơ? Diệp Vân? Cậu làm sao lại quen được Diệp Vân?"

"Bởi vì bọn tớ cùng đi đấu tập bắn súng. Hơn nữa còn thêm bạn tốt trên WeChat hẹn khi nào rảnh sẽ cùng nhau đi xem phim."

"Aaa... Thần tượng của tớ! Omega đẹp trai siêu cấp vô địch! Hai người khi nào đi xem phim thì dẫn tớ đi cùng với, nhá?"

"Có thể."

Sau khi nói một đống lớn chuyện có liên quan đến Diệp Vân xong, An Lan kể lại phân tích của bác sĩ đối với triệu chừng phản ứng kích ứng pheromone của cậu cho Kiều Sơ Lạc.

An Lan vốn nghĩ Kiều Sơ Lạc sẽ lập tức phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, vẽ ra một cái tình yêu tứ giác gì gì đó, nhưng không ngờ Kiều Sơ Lạc nghe xong thì lại cuống lên.

"An Lan, cậu đừng có xem chuyện này như chuyện đùa. Alpha kia rõ ràng là rất thích cậu. Loại yêu thích này kể cả mắt không nhìn, miệng không nói nhưng tin tức tố lại không thể giấu được. Cậu ta lại học cùng một lớp với bọn mình, khoảng cách như vậy, cho dù cậu ta có thể kiềm chế pheromone, không phóng thích ra ngoài, thế nhưng mà giải phóng aplus để ký hiệu vốn là thiên tính của alpha, cậu ta không thể kiềm chế cái này được. Lượng aplus quá nhỏ, người bình thường không thể nhận ra được nhưng cậu lại có nhu cầu đối với tin tức tố của cậu ta, như vậy sẽ càng không thể chống cự. Trừ phi..."

"Trừ phi sao?" An Lan ngồi thẳng người dậy.

"Trừ khi cậu ta không thích cậu nữa. Nhưng chuyện này trong khoảng thời gian ngắn rất khó xảy ra. Một khi alpha chất lượng cao động tâm, thì sẽ khác với kiểu thay đổi thất thường như Lý Chấn Nam, rất khó thay đổi."

An Lan hít sâu một hơi, nói: "Cho nên tớ phải lần lượt tìm mấy A cấp cao trong lớp mình để nói chuyện à? Nhưng tớ cảm thấy... hình như không ai trong số họ thích tớ đâu."

Thích omega kiểu như Kiều Sơ Lạc, vừa có 'muối', vừa ngọt ngào có phải tốt không?

Không thì kiểu omega tao nhã, khí chất đầy mình như Diệp Vân không phải hấp dẫn hơn à?


Người anh em này, cậu làm sao lại coi trọng tôi aaaa....

"An Lan của tôi ơi, cậu có thể để tâm một tí tị tì ti không. Tớ nhìn thế nào cũng thấy mấy người bọn họ, ai cũng có cảm giác với cậu hết ớ."

Kiều Sơ Lạc vừa nói thế lập tức làm An Lan sợ hết hồn.

"Gì cơ... Không phải chứ?"

"Cậu thấy lớp trưởng ôn hòa săn sóc, nhưng cậu ấy đối với chuyện của các bạn học khác có để bụng như thế không? Cậu nghĩ Cố Lệ Vũ không có lãnh đạm như trong truyền thuyết, nhưng mà xin lỗi, cậu ấy chỉ mời cậu ăn đồ ăn, cũng chỉ ăn đồ cậu mời thôi. Cậu còn cảm thấy cán bộ toán lớp mình là cái kiểu người hay mạnh mồm nhưng lại dễ mềm lòng hả... Cậu ấy không chỉ mạnh miệng mà nắm đấm cùng mạnh nữa kìa. Lần trước cái tên bốn mắt lớp mình đi mách lẻo với phòng giáo vụ, để thầy cô đi quán net bắt người, tóm luôn cả Tiếu Thần, bị Tiếu Thần đấm vỡ mũi đấy.

Cho nên An Lan à, cậu đừng có ngây thơ nữa!"

"Vậy tớ dứt khoát đi tìm bọn họ nói!" An Lan quyết định không bằng nhanh chóng giải quyết, dao sắc chặt đay rối, còn hơn cứ nơm nớp lo nghĩ bậy bạ như bây giờ.

Chém đứt tình duyên, làm anh em tốt!

"Dứt khoát cái đầu cậu! Nếu cậu đi hỏi lớp trưởng, cậu ấy lại bảo 'Đúng, tôi chính là muốn cắn cậu', cậu có xấy hổ không hay là muốn đồng ý cho cậu ấy cắn? Cậu hỏi Cố Lệ Vũ, Cố Lệ Vũ 'Ừ' một tiếng, ừ này rốt cuộc là cậu ấy cắn cậu hay là cậu ấy quyết định cũng phải cắn cậu? Cậu đi hỏi Tiếu Thần ấy hả, Tiếu Thần sẽ trực tiếp bóp cổ cậu, tước một miếng mà nhai."

"Tước một miếng nhai không phải như cây mía rồi à?"

"Đúng, như là ăn mía ấy, tước ra! Xong rồi còn phải nghiền đi nghiền lại, hút hết nước đường bên trong!"

An Lan vốn định nói chuyện thẳng thắn với ba A này, bây giờ đột nhiên lại thấy hơi thấp thỏm.

"Vậy... Tớ phải giả ngốc chờ thi tốt nghiệp xong à?"

"Cho nên, tớ đã nghĩ cho cậu một biện pháp cực kỳ tốt." Kiều Sơ Lạc nói.

"Nói nhanh đi, cậu đừng nhử nhử nữa!"

"Cậu lên mạng, mua nước hoa Cologne [1] có mùi giống pheromone của bọn họ. Hứa, Cố, Tiếu đều là những gia tộc alpha lớn. Mùi vị tin tức tố của ba dòng họ này rất nổi tiếng, có rất nhiều loại nước hoa làm bắt chước theo. Cậu ngửi thử mấy loại này để kích thích trí nhớ, biết đâu lại nhớ ra người đó là ai!"

An Lan cho rằng ý tưởng này khá hay.

Cậu lập tức mở trang web bán hàng trực tuyến, nhìn kỹ một lượt rồi hai tay che mặt.

Pheromone của ba vị đại gia này đều là loại Cologne... Siêu siêu đắt.

An Lan lật tới lật lui đến tận mười hai giờ, cuối cũng cùng tìm được một chỗ giá cả tương đối hợp lý... một nhà chuyên bán hàng test.

Đặt mua ba loại mẫu thử xong xuôi, An Lan mới bỏ điện thoại xuống để đi ngủ.

Sáng sớm thứ hai, A Lan vừa đeo cặp sách đi xuống dưới sảnh đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên xe đạp, đứng trước cửa nhà mình.

Người kia đeo cặp sách, một chân chống xe, hai tay buông bên hông, đầu xe nghiêng về phía An Lan.

Anh nắng ban mai xuyên qua tòa nhà, tạo thành một vệt sáng ôn hòa, rơi trên chóp mũi và bả vai đối phương.

"Cố Lệ Vũ? Sao cậu lại tới đây?"

An Lan bước nhanh về phía đối phương.

"Cậu nằm viện tôi không đến thăm được, hôm nay tới mời cậu ăn sáng." Cố Lệ Vũ nói.

"Vậy còn không bằng cho tôi mượn vở bài tập của cậu chép." An Lan thuận miệng nói.

"Được, muốn lấy môn nào?" Cố Lệ Vũ nhìn cậu, hỏi.

An Lan trong lòng cảm thấy ấm áp, làm bạn học hơn hai năm, còn chưa nghe nói có ai mượn được vở bài tập của Cố Lệ Vũ để chép bài đâu.

Ánh mắt của Cố Lệ Vũ rất trầm tĩnh, An Lan cảm thấy mình giống như một cuốn sách cậu ta tiện tay đặt ở đầu giường, bởi vì luôn lật xem nên có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.

Nhưng kiểu thân thiết này khác với kiểu cố chấp, ham muốn chiếm hữu mà bác sĩ điều trị của cậu phân tích hôm trước.

Bởi vì An Lan cũng muốn thân thiết với Cố lệ Vũ như vậy.

"Tôi đã làm xong rồi. Sắp tới kỳ thi tháng, làm sao dám lười biếng được chứ." An Lan vỗ vỗ vai đối phương, "Cậu muốn mời tôi ăn sáng, vậy đã nghĩ sẽ mời cái gì chưa?"

An Lan vừa nói vừa quét mã mượn một chiếc xe rồi đẩy xe đến bên cạnh Cố Lệ Vũ.

"Cậu chọn." Cố Lệ Vũ trả lời.

An Lan nghe thế càng cười tươi hơn.

"Đi, chúng ta đi ăn bánh cuốn [2] đi. Có nhân rau hẹ tôm nõn, nhân trứng thịt, cả gan xào nữa, cậu thích ăn cái gì?" An Lan vừa đạp xe vừa hỏi.

"Cái gì cũng được."


"Thật ra là cậu chưa ăn bao giờ nên không biết mình thích loại nào đúng không?"

"Ừm."

Ngay cả tiếng "Ừm" cũng có vẻ rất nghiêm túc, An Lan không hiểu sao lại cảm thấy Cố Lệ Vũ có chút đáng yêu.

"Cuối tuần sau, chú nhỏ của tôi có mở triển lãm tranh. Cậu có đến xem không?" Cố Lệ Vũ hỏi.

An Lan hơi sửng sốt.

Tuy chuyện về Cố Vân Lễ mọi người đều biết, nhưng cũng không trở ngại nhân tài Cố gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Chú nhỏ của Cố Lệ Vũ, Cố Vân Dật là một họa sĩ lớn rất nổi tiếng, vé vào của triển lãm tranh của ông ấy rất khó kiếm, không phải khách mời thì không được vào tham quan.

"Cậu mời tôi? Nhưng tôi không học mỹ thuật, cũng không biết thưởng thức tranh, chú cậu sẽ không thấy phiền chứ?" An Lan hỏi.

"Triển lãm lần này có một bức tranh, gọi là "Chàng trai trên mây", tôi cảm thấy nó rất giống cậu." Cố Lệ Vũ đáp.

Thanh âm của cậu ta có một loại cảm giác lạnh lùng tỏng trẻo, hơn nữa ngữ điệu không lên không xuống, vừa nghe thì cảm thấy có chút lạnh nhạt, thế nhưng An Lan lại cảm thấy đối phương đang rất nghiêm túc gửi lời mời đến mình.

Còn có một chút cẩn trọng.

"Được thôi." An Lan trả lời, lại nói thêm một câu, "Nhưng tôi không phải chàng trai trên mây, phải là chàng trai bất tỉnh mới đúng*."

*Chỗ này An Lan tự đùa vì mình vừa bị ngất xỉu hôm nọ.

"Hả?" Cố Lệ Vũ quay sang lại nhìn cậu.

"Ha ha, tôi đang tự trêu chọc mình thôi! Đến quán ăn rồi!" An Lan dừng xe lại ven đường.

Lần này họ không đến mấy quán nhỏ dựng ven đường mà vào một nhà hàng nhỏ chuyên bán bánh cuốn.

Hai người vừa đi vào thì đã có chỗ ngồi luôn.

Thân hình Cố Lệ Vũ cao ráo, lại thêm mặt mũi anh tuấn, vừa đi vào đã khiến tất cả mọi người trong quán nhìn lại.

An Lan gọi một phần bánh cuốn nhân rau hẹ tôm nõn, một phần nhân trứng với bò băm.

Không nghĩ tới, Cố Lệ Vũ lại mở miệng nói: "Gọi thêm hai phần đi."

"Hả? Còn không biết cậu có thích ăn không, gọi nhiều như vậy làm gì?" An Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Lệ Vũ hỏi.

"Đến tiết hai, cậu sẽ đói bụng." Cố Lệ Vũ rũ mắt xuống, nhìn đĩa bánh cuốn tôm hẹ vừa được bà chủ bê lên.

An Lan khựng lại, chống cằm, quay mặt đi nở nụ cười.

"Tại sao cậu lại cười?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.

Bởi vì cậu rất cẩn thận, hoàn toàn không phải kiểu người chỉ sống trong thế giới của mình.

Rõ ràng là rất quan tâm đến người khác.

Nhưng An Lan không nói như vậy, mà đáp: "Đại khái là do cậu quá đẹp trai, đĩa bánh cuốn bà chủ đem ra so với bình thường nhiều hơn một chút."

An Lan bẻ đũa, đưa cho Cố Lệ Vũ, sau đó đẩy đĩa tôm hẹ đến trước mặt đối phương.

Bên cạnh vừa lúc có một người mẹ trẻ dẫn con tới ăn sáng, đứa nhỏ không tài nào tự gắp được, miếng bánh cuốn trơn tuồn tuột cứ vừa nhấc được lên lại rơi xuống đĩa.

Người mẹ đành phải đút cho con mình ăn trước, đứa nhỏ há to miệng, "A" một tiếng là được mẹ đút ăn, vừa ăn vừa cười với mẹ mình.

Cố Lệ Vũ gắp một miếng, cậu ta cầm đũa rất vững, ngón tay thon dài kẹp giữa hai chiếc đũa, trông thật đẹp mắt.

An Lan vẫn đang chờ người này nếm thử đây, không ngờ cậu ta lại đưa tới trước mặt An Lan.

"Cậu..." Nhất thời An Lan không hiểu ý của Có Lệ Vũ là gì.

"Bọn họ đều như vậy." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan bấy giờ mới để ý, ngoại trừ hai mẹ con nhà kia, trong quán còn có một đôi tình nhân nhỏ, mặc đồng phục của một trường khác, hai người gọi hai vị khác nhau, rồi chia nhau nếm thử. Một người trong đó có vẻ là alpha đang gắp thức ăn đút cho cậu bạn trai nhỏ của mình.

"Chúng ta không phải là ba với con trai , cũng không phải đang yêu đương." An Lan thấp giọng nhắc nhở Cố Lệ Vũ

"Vậy thì thôi." Cố Lệ Vũ tự đút cho mình miếng bánh, sau đó cúi đầu im lặng ăn.


An Lan quay mặt lại nhìn Cố Lệ Vũ, nhưng người này không thèm ngẩng đầu nhìn lại cậu.

Lúc này, bà chủ đã bưng đĩa bánh cuốn nhân trứng với bò băm ra bàn.

An Lan gắp một miếng, đưa tới trước mặt Cố Lệ Vũ.

"Chúng ta không phải là ba con, cũng không phải là người yêu." Cố Lệ Vũ lạnh nhạt nói.

An Lan nghĩ thầm, ấy dà, vẫn đang vì chuyện này mà khó chịu sao.

"Bánh cuốn trơn lắm, cậu mà không ăn thì tôi không giữ được nữa đâu." Đôi đũa của An Lan tiến lại gần khóe miệng Cố Lệ Vũ hơn.

Cố Lệ Vũ vẫn chỉ ăn đĩa nhân tôm hẹ ở trước mặt mình.

Ầy... Thật sự phát cáu rồi à. Còn rất cáu kỉnh nữa chứ.

Đũa của An Lan run một cái, một miếng thịt bò nhỏ rơi xuống đĩa tôm hẹ bên dưới.

"Thôi"

An Lan đang định đưa đũa về, thì Cố Lệ Vũ bỗng nhiên há miệng ngậm lấy miếng bánh cuốn. An Lan cảm giác hình như đầu đũa của cậu bị cắn nhẹ một cái, đầu ngón tay dường như cũng bị cắn đến, cả cánh tay cậu tê dại, cảm giác tê dại đó lại không ngừng truyền đến trái tim.

An Lan vội vàng thu đũa lại.

"Bác sĩ nói thế nào?" Cố Lệ Vũ mở miệng hỏi.

"Hả? Cái gì nói thế nào?"

"Phản ứng hôm đó của cậu rất nghiêm trọng. Thoạt trông như..." Cố Lệ Vũ không nói tiếp nữa.

Thoạt trông như omega đang phát tình.

"Cậu biết dạo trước tôi ở KTV bị tiêm eves apple, đúng không?"

"Ừ."

"Lúc ấy có một alpha nhầm tôi thành omega đang phát tình, đã làm đánh dấu tạm thời. Từ lúc đó, cứ khi nào pheromone của tôi không đủ, tôi sẽ vô thức tìm kiếm đối phương."

"Người đó không xem cậu là như omega đâu." Cố Lệ Vũ nói.

"Tại sao?" An Lan tò mò hỏi.

Dù sao eves apple khiến An Lan sinh ra triệu chứng giống như omega trong kỳ phát tình.

"Bởi vì cậu rất mạnh." Cố Lệ Vũ trả lời gắn gọn.

An Lan không nhịn được cười: "Vậy cậu nói xem, nếu không nhầm tôi thành omega, cắn chõ nào không được, tại sao nhất định phải cắn ở cổ?"

Cố Lệ Vũ trầm mặc.

An Lan vừa ăn bánh cuốn, vừa thấy trong lòng trở nên nôn nóng một cách khó hiểu, không bằng thừa dịp hai người đang ở riêng, hỏi luôn chuyện kia.

"Cố Lệ Vũ, hôm đó cậu..."

Hôm đó cậu có đến KTV không?

"Tôi không biết." Cố Lệ Vũ đột nhiên nói.

"Cậu không biết cái gì?"

"Không biết tại sao lại cắn cổ cậu."

An Lan sửng sốt một chút, suýt nữa bật cười thành tiếng.

"Cậu suy nghĩ lâu như vậy, chính là nghĩ cái vấn đề này ấy hả?"

"Ừm." Vẻ mặt của Cố Lệ Vũ vẫn rất nghiêm túc.

"Đừng nghĩ nữa. Có lẽ là vì cổ của tôi khá là đẹp đi."

Cũng không phải cậu cắn tôi, đương nhiên cậu không thể biết lý do rồi.

An Lan giơ tay lên, gọi thêm hai phần bánh cuốn, sau đó nghiêng người về phía Cố Lệ Vũ.

"Này, nói cho cậu biết một chuyện."

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người cách Cố Lệ Vũ gần như vậy, Cố Lệ Vũ vẫn bất động nhìn An Lan.

"Nếu tôi lại bị alpha đó cắn thêm lần nữa... có lẽ tôi sẽ phân hóa thành omega đấy."

"Cậu không muốn trở thành omega." Cố Lệ Vũ nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì không muốn bị chi phối bởi bất kỳ một alpha nào." Cố Lệ Vũ trả lời.

Không có ai nguyện ý bị một người khác chi phối.

Thế nhưng phần lớn alpha đều quen với việc làm người chủ đạo, rất ít người sẽ thẳng thắn nói ra như Cố Lệ Vũ, rất nhiều alpha thậm chí coi việc đánh dấu và sở hữu một omega như là chuyện đương nhiên. Ví dụ như cái tên Lý Chấn Nam lớp họ.


"Tôi sẽ không bị bẩt cứ ai chi phối. Bất kể tôi có là beta, alpha... hay thậm chí là omega." An Lan rất nghiêm túc nói với Cố Lệ Vũ.

"Cậu có đánh giá thấp sức ảnh hưởng của alpha đối với omega không?" Cố Lệ Vũ nhìn về phía An Lan.

"Một alpha quả thật có thể mạnh mẽ buộc omega tiến vào kỳ phát tình, thế nhưng nếu tôi muốn tham gia thi bắn súng, hắn ta không thể ngăn cản tôi. Chuyện tôi muốn làm, hắn ta không cách nào có thể thay đổi. Mà chuyện tôi chán ghét, hắn cũng không thể làm tôi thấy yêu thích." An Lan nghiêng đầu đi, "Cậu có nhớ Lý Chấn Nam không, trước đó còn uy hiếp tôi và Tiểu Kiều ấy. Đến tận bây giờ, cậu ta vẫn không có cách nào làm cho Tiểu Kiều yêu thích chính mình được."

"Lỡ như có một ngày cậu bị alpha cưỡng ép kí hiệu thì sao?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.

An Lan híp mắt lại, dán sát vào hỏi: "Này, cậu đang lo lắng cho tôi đấy à? Vị huynh đài này, cậu tỉnh lại đi, tôi bây giờ còn không phải omega đâu."

"Tôi chỉ nói...nếu như." Bộ dạng Cố Lệ Vũ vẫn rất nghiêm túc.

Bởi vì ở gần, An Lan ở trong mắt đối phương nhìn tháy được bộ dạng của mình, đường nét rõ ràng, sáng ngời mà sinh động.

"Nếu tôi trở thành omega thật, chuyện đầu tiên làm chính là đi đăng ký học một lớp thuật phòng thân. Mẹ tôi vẫn luôn thấy bộ dạng tôi rất dễ coi, còn phi thường tự tin vào mắt nhìn của mình nữa." An Lan đáp.

Không biết có phải là ảo giác không, Cố Lệ Vũ dường như mỉm cười, mặc dù nụ cười của cậu ta rất nông.

Nhưng chính kiểu độ cong không mấy rõ ràng đó, thoạt nhìn lại như tia nắng lấp ló sau đám mây, giống như tình tiết nhỏ ấm áp cùng kết cục cảm động ẩn giấu sau một câu chuyện lạnh như băng.

"Tôi cũng có thể dạy cậu."

"Dạy tôi thuật phòng thân á?" An Lan bật cười.

"Nhưng mà có khi... người cậu cần đề phòng nhất sẽ là tôi."

"Hả?"

"Dì tự tin thêm chút nữa cũng được, bởi vì cậu thực sự rất dễ nhìn."

Thanh âm Cố Lệ Vũ vẫn bình thản, không lên không xuống mà lại khiến người ta cảm thấy cậu ta rất chân thành.

An Lan nhớ tới buổi tối Cố Lệ Vũ ở lại nhà mình đã đứng trước giá sách của cậu nói những bức ảnh hồi bé của cậu "Rất đẹp".

Bữa sáng hôm nay thực sự là Cố Lệ Vũ mời, đợi cậu ta thanh toán xong, An Lan còn gọi thêm một phần bánh nhân tôm hẹ mang đi.

"Mang lên lớp ăn sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Mang cho lớp trưởng. Cậu ta lần trước đòi tôi mời ăn sáng." An Lan cười nói.

Sau đó, dọc đường đi, Cố Lệ Vũ không thèm nói thêm một câu nào...

...

Lúc Hứa Tinh Nhiên đến lớp, nhìn thấy trên bàn mình có một hộp bánh cuốn liền nở nụ cười.

Cậu ta quay đầu, thấy An Lan đang tụm một chỗ với Kiều Sơ Lạc, không biết đang nói chuyện gì mà có vẻ rất say mê.

"Cảm ơn đã mua bữa sáng cho tôi." Hứa Tinh Nhiên nói.

"A! Sao cậu biết là tôi?"

"An Lan style." Hứa Tinh Nhiên đáp.

Lúc này Tiếu Thần đi vào lớp.

Cậu ta đi đến dãy bàn phía sau An Lan, nhét cặp vào trong ngăn kéo.

Cả lớp đồng loạt liếc đồng hồ xem thời gian, Tiếu Thần không phải kiểu người sẽ đến lớp sớm để truy bài.

Chuyện cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà thì ai ai cũng biết, nhưng chẳng lẽ bị đuổi là khỏi nhà xong, người này đổi tính rồi?

Thế nhưng sắc mặt cậu ta rất không tốt, có vẻ mệt mỏi, phảng phất tiện tay là có thể xách người đến làm bao cát để trút bực.

Mọi người thức thời ngồi yên một chỗ, tự làm chuyện của mình, ngay cả chép bài cũng không dám phát ra tiếng động.

Quan trọng hơn là, Tiếu Thần đã ngồi vào chỗ của mình hơn một phút rồi mà còn chưa nằm sấp xuống ngủ. Bạn học ngồi phía trước cậu ta còn tưởng lưng mình chưa đủ thẳng, liều mạng vươn cổ, cố cho mình ngồi trông cao hơn.

Hứa Tinh Nhiên bắt đầu ăn bánh cuốn. Ngoài bữa phụ mà trường học phát, hầu như mọi người rất ít khi thấy Hứa Tinh Nhiên ở trong lớp ăn đồ ăn. Mấy bạn nữ, còn có omega đều không nhịn được, lén nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.

Hứa Tinh Nhiên không để ý đến ánh mắt của người khác, giống như bản thân đang được thưởng thức một bữa tiệc lớn, có cảm giác vô cùng trang trọng, đầu tiên là mở hộp nhựa tròn đựng nước sốt ra.

"Cạch" một tiếng, nắp hộp bật mở, mùi nước tương thơm nồng lan tỏa khắp phòng.

Tiếu Thần ngồi ở phía sau mấy hàng nheo mắt lại.

_________________

[1] Nước hoa Cologne ( hay Cổ Long) Eau de Cologne ( tiếng Pháp: [od (ə) kɔlɔɲ] ;tiếng Đức: Kölnisch Wasser [ˈKœlnɪʃ ˈvasɐ] ; nghĩa là"Nước từ Cologne"), hoặc đơn giản là nước hoa , là một loại nước hoa có nguồn gốctừ Cologne , Đức . Ban đầu được pha trộn bởi JohannMaria Farina (Giovanni Maria Farina) vào năm 1709, từ đó nó đã trở thành mộtthuật ngữ chung cho các công thức có mùi thơm ở nồng độ điển hình từ 2–5% vànhiều hơn nữa tùy thuộc vào loại tinh dầu của nóhoặc sự pha trộn củachất chiết xuất, rượu và nước. Trong nền etanol loãng(70–90%), eau decologne chứa hỗn hợp các loại dầu cam quýt bao gồm dầu chanh , cam ,quýt , clementine , cambergamot , chanh , bưởi , cam máu và camđắng . Nó cũng có thể chứa dầu neroli , oải hương , hươngthảo , cỏ xạ hương , oregano , petitgrain (lácam), hoa nhài , ô liu , oleaster và thuốc lá.

[2] Chỗ này pinyin là /Fěncháng/ là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Quảng Đông và Hồng Kông, nguyên liệu chính là thịt lợn và ruột non lợn, các nguyên liệu phụ là , đinh hương, quế chi, sa nhân, bạch chỉ... thuộc ẩm thực Quảng Đông. Món ăn này đậm đà ngũ vị hương, thanh mát, không dầu mỡ, sau khi xông khói rất dễ bảo quản.

Nhưng sáng sớm ra làm gì có ai đi ăn lòng, xong lòng lại còn nấu chung với tôm, hẹ, trứng nữa chứ. Mò xuống dưới thì nó lại thành /Cháng fěn/, chị gg dịch nó thành cơm cuộn.

/Cháng fěn/ này có nguồn gốc ở Quảng Đông, là món ăn vặt đặc sản của tỉnh Quảng Đông. Món ăn này được làm từ bột gạo, trong suốt và có vị rất ngon, nước chấm nói chung được làm từ xì dầu và các loại nước chấm khác, vị ngọt hơn, đồ ăn kèm chủ yếu là xà lách. Tùy từng nơi mà ăn kèm với những loại đồ ăn khác như: giá đỗ, thịt băm, nấm hương, tôm, trứng, vv... thực ra trông nó khá giống bánh cuốn bên mình nên mình để luôn là bánh cuốn nhé.

________________

Editor có lời muốn nói: Tối qua tôi làm xong đã định chăm chỉ đăng lên bằng điện thoại rồi ấy, mà chả hiểu lúc thế nào lại thiếu nguyên một đoạn chú thích dài ngoằng, nên là lại phải để sáng nay lóp ngóp mở lap tìm lại. Cả nhà ngày mới tốt lành nhé!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui