06/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Nhưng đây là thi đấu." An Lan bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tuy vậy, trong lòng An Lan vẫn rất cảm kích Cố Lệ Vũ vì đã đặc biệt tới an ủi cậu, lẽ ra lúc này cậu ta chỉ nên tập trung vào việc thi đấu của chính mình mới đúng.
"Vừa rồi Diệp Vân so sánh quá trình đuổi theo mục tiêu di động như yêu thích một người, thực ra tôi cảm thấy như vậy không đúng." Cố Lệ Vũ nói.
"Thật sao?" Lòng hiếu kỳ của An Lan bị khơi ra.
Tính tình của Cố Lệ Vũ không giống như đã có ngươi mình thích, cậu ta làm sao hiểu được sự khác biệt giữa việc thích một ai đó với nhắm bắn mục tiêu?
Nhưng suy nghĩ của cậu ta vượt ra khỏi dự liệu của An Lan.
"10m bia di động là một quá trình kiểm soát sự tự chủ của bản thân, điều chỉnh hô hấp của chính mình, từ việc đi theo mục tiêu đến kết quả của phát súng, đây là thông qua việc kiểm soát sự tự chủ rồi từ đó kiểm soát mục tiêu
"Như vậy thì khác gì với việc thích một người?" An Lan nhìn vào mắt Cố Lệ Vũ.
"Thích một người, là quá trình tự bản thân sa vào." Cố Lệ Vũ thản nhiên nói.
Trong ấn tượng của An Lan, Cố Lệ Vũ là người có kỷ luật và luôn tự khắc chế bản thân, "Tự bản thân sa vào", cái hình dung này vĩnh viễn không thể áp dụng lên người cậu ta.
"Ngay từ đầu, chỉ là bị dáng vẻ lúc nâng súng của người kia hấp dẫn, sau đó vô thức để ý đến nụ cười của đối phương, chủ đề tán gẫu, sở thích, thậm chí cả bản lĩnh và sự điềm tĩnh của người nọ, bởi vì để ý, cho nên mới phát hiện hết thảy của người này đều hợp tâm ý của mình như vậy."
Thanh âm của Cố Lệ Vũ giống như tiếng đàn cello vang lên trong phòng phống, trầm thấp lại có từ tính, cô độc chờ ai đó sẽ đến lắng nghe và thấu hiểu.
Nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân vào căn phòng này.
An Lan nhìn ánh mắt của đối phương, tìm kiếm dấu hiệu của sự sa ngã.
"Sau đó, khi bản thân muốn ngừng mà không thể ngừng được, tôi mới nhận ra, không phải mọi thứ của cậu ấy hợp tâm ý của tôi, mà bởi vì hết thảy của cậu ấy đều khiến trái tim tôi rung động. Không phải bất cứ ai nâng súng như cậu ấy, hay là cười như cậu ấy đều có thể làm tôi động lòng.
Trái tim An Lan dường như đã trở thành dây đàn của cây đàn Cello kia, khi một nốt nhạc cất lên, trái tim cậu giống như bị kinh sợ mà nhảy loạn.
Nhưng khi định thần lại mới nhận ra rằng đó không phải là hoảng sợ, mà là trái tim vốn tĩnh lặng rốt cục xuất hiện gợn sóng.
"Mọi thứ về cậu ấy, tạo thành một tập hợp khiến trái tim tôi rung động. Cậu ấy là súng, mà tôi là một bia ngắm có ý thức. Cậu ấy vô thức nhắm bắn, mà tôi khao khát bị cậu ấy xuyên thủng."
Câu nói của Cố Lệ Vũ khiến lo lắng của An Lan về sự "chậm chạp" của mình có phần dịu đi.
"Chậm chạp cũng không có gì không tốt. Trạng thái tích lũy từng chút từng chút giống như tường thành được gia cố thêm tầng tầng lớp lớp, sẽ không bị phá vỡ chỉ vì một tia sét hay một cuộc tấn công. Phần lớn những tuyển thủ nhanh chóng tiến vào trạng thái thì trạng thái đó của họ cũng rất mong manh. Một viên gạch bị vỡ thôi, cả bức tường sẽ sụp đổ." Giọng nói của Cố Lệ Vũ vẫn bình tĩnh và vô cùng khách quan.
An Lan chợt hiểu ý của Cố Lệ Vũ, cậu ta hy vọng An Lan có thể khẳng định bản thân, xem sự "chậm chạp" của mình là ưu điểm chứ không phải khuyết điểm.
"Khi số lần thi đấu càng ngày càng nhiều, thời gian để cậu xây dựng thành lũy cho mình sẽ càng ngày càng ngắn. Cho nên, duy trì trạng thái của chính mình so với làm dao động tâm thái của mình quan trọng hơn nhiều.
Cố Lệ Vũ nghiêng đầu, từ một góc độ khác nhìn thẳng vào An Lan, cậu ta đang xác nhận xem An Lan có nghe hiểu những gì mình nói không.
Có ánh sáng rực rỡ động lòng người chảy qua đôi mắt đen như lưu ly.
An Lan cười cười, đấm nhẹ vào vai đối phương: "Cám ơn, bây giờ tôi không thấy xoắn xuýt nữa rồi."
Ở đằng xa, Tiếu Thần quay đầu lại nhìn Lâm Hoài Ân, nhếch mép cười xấu xa: "Lão Lâm, nhìn thấy chưa? Cái bẫy thầy giăng ra chẳng có tác dụng gì với An Lan cả."
Hứa Tinh Nhiên bật cười: "Vừa rồi còn gọi người ta là nhóc con, giờ lại gọi tên họ đàng hoàng rồi?"
Tiếu Thần vỗ đầu gối đứng lên, "Có đối thủ khiến người khác phải tôn trọng, có người... lại như con ruồi, chỉ thích bay vo ve quấy rối."
Xa xa, Tiếu Nam dừng lại một chút rồi quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn Tiếu Thần.
Tiếu Thần lại toét miệng cười, không hề để đối phương vào trong mắt, thay vào đó, cậu ta tháo một cái chun có trang trí hình hoa hướng dương và một con ong nhỏ trên tay, buộc túm mấy lọn tóc dài đang đâm vào sau gáy lại.
Năm phút nghỉ giữa giờ nhanh chóng trôi qua, các tuyển thủ trở lại vị trí của mình, bắt đầu 30 phát mục tiêu nhanh.
An Lan ghìm súng, điều chỉnh lại hô hấp của mình, nhịp tim cũng từ từ chậm lại, mọi tạp âm và cảm giác dư thừa từng chút một bị loại bỏ khỏi thế giới của cậu.
Cậu không biết thành tích phát đầu tiên của những người khác như thế nào, thậm chí cậu còn không nhận ra rằng khi mình bóp cò, mục tiêu mới chỉ đi qua một phần ba.
Kết quả được đưa ra, 9.9 điểm.
An Lan trở lại tư thế ban đầu, không quan tâm đến sự thay đổi thứ hạng của mình.
Kể từ lượt bắn thứ 3, kết quả của An Lan được duy trì trong khoảng 10.2 đến 10.5, đây là một kết quả cực kỳ tốt, rất nhiều vận động viên hàng đầu trong tỉnh cũng chưa chắc có thể ổn định như vậy.
Năm vị trí dẫn đầu cũng có sự biến hóa rất lớn, xếp hạng ba Hứa Tinh Nhiên đã vượt qua Diệp Vân để giành vị trí thứ hai, Cố Lệ Vũ đứng thứ ba, Diệp Vân bị rơi xuống vị trí thứ tư, mà Tiếu Thần, người mới trở về thi đấu sau chấn thường vẫn vững vàng ở vị trí thứ nhất.
Tiếu Nam liếc nhìn bảng xếp hạng, hơi sửng sốt một chút vì An Lan đã vượt qua Lưu Thanh Dương của câu lạc bộ Tuấn Hà, bám sát vị trí của mình.
"Hừ." Tiếu Nam cau mày, cậu ta không có thời gian để tính toán số điểm mỗi lần bắn của An Lan, chỉ cần biết trạng thái của mình nhất định phải tốt hơn nữa, không thể để một tên tuyển thủ đến từ cái câu lạc bộ bình dân vô danh tiểu tiểu tốt vượt qua.
Lượt bắn thứ mười một, tâm trạng của An Lan hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cậu biết mình vẫn cần thêm một chút nhiệt tình khi bắn, mong muốn kiểm soát bia bắn cũng nhiều thêm một chút.
An Lan di chuyển theo bia ngắm của mình, bắn một phát 10.5 điểm, trong nháy mắt san bằng điểm số với Tiếu Nam.
Tiếu Nam cố không để ý bảng xếp hạng, cậu ta tuy còn trẻ nhưng so với An Lan lại có nhiều kinh nghiệm thi đấu hơn, phát thứ mười hai lại vượt An Lan 0.1 điểm.
Giữa hai người như có một cuộc đọ sức trong âm thầm, chênh lệch trước sau chỉ có 0.1 đến 0.2 điểm, tưởng chừng có thể vượt mặt nhau bất cứ lúc nào nhưng lại như bị ma làm, không ai có thể thực sự bứt phá ra được.
Đến năm phát súng cuối cùng, Tiếu Nam nhìn lên bảng xếp hạng, trong lòng hộc máu.
— Mẹ kiếp, tại sao còn không cắt đuôi được tên này?
Điểm số của hai người vậy mà bằng nhau.
Hứa Tinh Nhiên đã vượt lên đứng thứ nhất, Tiếu Thần thứ hai, Diệp Vân thứ ba và Cố Lệ Vũ thứ tư.
Tình huống tranh đua ở tốp dẫn đầu do bốn người này tạo thành dường như không ai có thể phá vỡ, khoảng cách giữa họ chỉ có từ 0.1 đến 0.5 điểm, có thể tưởng tượng sau mỗi phát súng thứ tự của họ đều có biến hóa.
An Lan lại như không biết gì, chỉ cảm thấy bây giờ mình đang nóng lên, huyết dịch mang theo loại khát vọng nào đó chảy khắp cơ thể, cậu chờ đợi mục tiêu của mình xuất hiện, thậm chí hưởng thụ quá trình nhắm bắn.
Cò súng được kéo xuống, ánh mắt cậu vẫn đuổi theo mục tiêu, thân thể vẫn không thay đổi tốc độ mà chuyển động cho đến khi bia ngắm biến mất.
10.6 điểm, đây là kết quả tốt nhất mà An lan đạt được tính cho đến nay, lập tức dẫn trước Tiếu Nam 0.3 điểm, xếp vị trí thứ năm.
Tiếu Nam cảm thấy hơi cáu kỉnh, phát tiếp theo tên này nhất định không thể được 10.6 nữa.
Nhưng, như huấn luyện viên Lâm và Cố Lệ Vũ đã nói lúc trước, một khi An Lan đã tiến vào trạng thái của chính mình, trạng thái này sẽ vững như tường đồng vách sắt, gần như không gì có thể làm cậu dao động.
Lượt thứ tư đếm ngược, An Lan được 10.5 điểm, Tiếu Nam bắn không tệ, nhưng chỉ được 10.4 điểm, chênh lệch giữa hai người đã được kéo giãn đến 0.4 điểm.
Tiếu Nam nghiến răng nghiến lợi, trước đây cậu ta không biết An Lan, cũng không hiểu tại sao huấn luyện viên cấp Lâm Hoài Ân lại gọi một tuyển thủ vô danh đến đấu tập.
Nhưng bây giờ Tiếu Nam đã rõ ràng, muốn thắng một đối thủ như An Lan, nhất định ở giai đoạn trước phải tích lũy ưu thế thật lớn, loại ưu thế mà dù An Lan đang ở trong trạng thái cực kỳ tốt, toàn lực phát huy cũng không thể cứu vãn tình thế.
Còn bây giờ, một khi An Lan vượt qua cậu ta, khoảng cách chênh lệch sẽ chỉ có thể ngày càng lớn hơn.
Phát thứ ba đếm ngược, An Lan được 10.2 điểm, thế nhưng tuyển thủ ở độ tuổi này của bọn họ, mỗi lượt có thể bắn trúng vòng mười trở nên đã là đỉnh cao.
Tiếu Nam được 10.4, thu hẹp một ít điểm số, cậu ta còn chưa kịp khẳng định chính mình thì phát thứ hai đếm ngược, An Lan bắn được 10.4 điểm. Tiếu Nam có cảm giác mệt mỏi khi phải điều chỉnh trạng thái của mình để đuổi theo An Lan.
Thật không cam lòng, trạng thái của cậu ta hoàn toàn không có vấn đề gì, vấn đề chân chính ở chỗ, trong lượt bắn nhanh trạng thái của An Lan quá tốt, vô hình trung như có một bức tường không thế phá vỡ, chắn ngang trước mặt Tiếu Nam.
Cuối cùng cũng đến phát bắn cuối cùng của vòng sơ loại, Tiếu Nam tự nói với mình, phía trước còn nhiều đối thủ như vậy, tâm lý của mình không thể suy sụp, tuyệt đối không thể suy sụp.
Tiếu Nam được 10.5 điểm, thành tích khá tốt, thế nhưng cậu ta không thể cười nổi.
Bởi vì cậu ta biết, chỉ cần phát này của An Lan vẫn trúng vòng mười, khoảng cách của bọn họ vẫn không thể thu hẹp lại. Mười lượt bắn của vòng chung kết không đủ để Tiếu Nam lật ngược tình thế.
Tư thế của An Lan rất vững vàng, không ai có thể nhìn ra tâm trạng của cậu vào lúc này.
Cậu nín thở, di chuyển theo mục tiêu, "Đoàng" một tiếng, mấy huấn luyện viên đang quán sát ở phía sau đều cảm thấy phát này bắn quá vội, thế nhưng thành tích 10.4 khiến họ không thốt lên lời.
"Đứa nhỏ này tự tin hơn rồi." Huấn luyện viên Lâm trầm ngâm nhìn An Lan.
"Không phải ông nói muốn tóm lấy tật xấu của đứa nhỏ này, để sau trận đấu cho cậu ta tự hoài nghi mình một chút sao?" Huấn luyện viên của Diệp Vân buồn cười hỏi ngược lại.
"Không gì có thể ngăn cản khả năng điều chỉnh tâm lý tuyệt vời của cậu ấy." Huấn luyện viên Lâm phất tay.
"Ông để ý An Lan như vậy, có phải là muốn đào cậu ta về Quan Sơn Hải không?" Huấn luyện viên của Diệp Vân lại hỏi.
Lâm Hoài Ân vừa nghe thế liền cau mày: "Sớm biết thế đã không mời ông đến đây xem đấu tập. Nhìn bộ dạng này của ông, muốn cùng tôi cướp người hả?"
Huấn luyện viên của Diệp Vân là một omega trông rất nho nhã, ông ta híp mắt cười: "Hạt giống tốt ai chả muốn dẫn dắt."
"Xéo đi. Là tôi tìm thấy trước."
"Ông nói lượt chung kết, học trò của ông giành quán quân hay học trò của tôi?"
"Ôi, cái tên nhà ngươi thật sự muốn cùng tôi cướp người hả? Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông."
"Lấy cắt đứt quan hệ ra uy hiếp sao?"
Lâm Hoài Ân trưng ra vẻ mặt vô lại đáp: "Đúng vậy, cắt đứt."
"Vậy bây giờ chúng ta cứ thế đứt luôn đi."
"..."
Vòng đấu loại đã kết thúc, bảng phân hạng được công bố.
Tạm xếp thứ nhất là Hứa Tinh Nhiên, thứ hai là Cố Lệ Vũ, tiếp theo là Tiếu Thần và Diệp Vân, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc là An Lan vậy mà xếp thứ năm.
Rõ ràng sau khi kết thúc lượt bắn chậm, cậu chỉ xếp thứ hai từ dưới đếm lên.
Lúc này, An Lan ôm súng ngồi sang một bên, dựa đầu vào trên súng của mình, trông như đang ngủ.
Thế nhưng mọi người biết cậu muốn duy trì trạng thái của mình, không để ngoại giới quấy nhiễu.
Đồng đội của Diệp Vân, Lưu Thanh Dương đi đến bên cạnh cậu ta, nửa đùa nửa thật nói: "Xem WeChat của câu lạc bộ chúng ta chưa? Bọn họ vừa bắt đầu cá cược đấy."
"Ồ, thật sao? Bọn họ cược ai thắng?" Diệp Vân cũng không lấy điện thoại ra xem, chỉ cười hỏi Lưu Thanh Dương.
"Hứa Tinh Nhiên được đặt nhiều nhất, rồi đến cậu, sau đó là Cố Lệ Vũ. Thực ra hôm nay Tiếu Thần cũng phát huy rất tốt, nhưng chấn thương của cậu ta mới khỏi, mọi người đều thấy đặt cho cậu ta không khả quan lắm." Lưu Thanh Dương trả lời.
Diệp Vân chậm rãi vặn lại nắp chai nước khoáng: "Sao không có ai cược cho An Lan?"
Lưu Thanh Dương khựng lại một chút, bây giờ mới nhận ra sau lượt bắn bia chậm, An Lan hầu như mỗi một súng đều bắn trúng vòng mười trở lên, khiến cậu ta từ vị trí thứ hai đếm ngược leo một lèo đến vị trí thứ năm. Chênh lệch với Diệp Vân cũng chỉ vẻn vẹn có 2.3 điểm.
Lưu Thanh Dương thử làm một phép tính, điểm trung bình 30 phát mục tiêu nhanh của An Lan là 10.28, trong khi Diệp Vân chỉ có 10.25 điểm.
Trong nháy mắt, Lưu Khánh Dương trầm mặc.
"Người thực sự thông minh thì phải biết đối thủ của mình bây giờ là ai." Diệp Vân hất cằm.
Lưu Khánh Dương thuận theo tầm mắt Diệp Vân nhìn sang, phát hiện Hứa Tinh Nhiên tuy ngồi nói chuyện với huấn luyện viên Lâm ở bên sân đấu, thế nhưng vẫn đang nhìn An Lan ôm súng nghỉ ngơi ở đằng kia.
Về phần Tiếu Thần, mặc dù đang ngồi trên ghế dựa như bố thiên hạ mẹ thiên nhiên, nhưng ánh mắt cũng rơi trên người An Lan.
Thời gian nghỉ giải lao mười phút sắp kết thúc, lúc An Lan đứng dậy, ngay cả Cố Lệ Vũ cũng nghiêng người nhìn sang.
Lưu Khánh Dương nghĩ thầm, người tên An Lan này bị chú ý không ít đâu.
Huấn luyện viên Lâm nhắc nhở mọi người, "Mọi người vào vị trí của mình, chung kết mười phát bia nhanh sắp bắt đầu rồi."
Vị trí trận chúng kết được sắp xếp theo thứ hạng vòng loại. An Lan vốn ở chỗ xa nhất phía bên trái giờ được chuyển sang gần vị trí chính giữa.
Bên cạnh cậu là Diệp Vân.
Khi Tiếu Thần đi qua chỗ Tiếu Nam thì cười nhạt: "Chó hoang so ra vẫn còn hơn chó nhà."
Tiếu Nam trợn mắt, kéo Tiếu Thần lại: "Mày nói cái gì?"
"Tôi nói, chó hoang tốt hơn chó nhà. Có vấn đề gì không?" Tiếu Thần lười biếng hỏi ngược lại, mí mắt mảnh dài nhướng lên đầy trào phúng.
"Mày nói ai là chó nhà?" Tiếu Nam tức đến nghiến răng ken két.
"Vừa rồi tôi nói cái gì, có nói ai là chó nhà sao?" Tiếu Thần vẫn là vẻ mặt lười biếng, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn Tiếu Nam mang theo một loại lãnh đạm, tựa như trong mắt Tiếu Thần, Tiếu Nam thật sự không tính là con người.
"Mày..." Tiếu Nam nghẹn một búng máu trong ngực.
"Tôi nhắc lại, mọi người mau vào vị trí của mình." Giọng của huấn luyện viên Lâm giảm xuống một quãng tám, ý tứ cảnh cáo khá rõ ràng.
Huấn luyện viên của Tiếu Nam cũng cau mày lại, lạnh lùng nói: "Tiếu Nam, đừng để bất cứ ai làm ảnh hưởng cậu thi đấu. Đấu tập cũng vậy!"
Tiếu Nam không cam lòng, quay về vị trí của mình.
Rốt cuộc, lượt thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu.
An Lan toàn tâm toàn ý tập trung vào mục tiêu của mình, cho dù bên cạnh là Diệp Vân hay được nghe danh cũng không thu hút được sự chú ý của cậu, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, trọng tài đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ nghĩ là tuyển thủ trẻ tuổi này rất ổn định.
"OK." An Lan lạnh lùng nói.
Điều này có nghĩa là trọng tài có thể đưa mục tiêu ra.
Kể từ thời khắc này, mỗi một lượt bắn đều ảnh hưởng trí mạng đến kết quả cuối cùng.
Cái gọi là "Nhất niệm thiên đường, Nhất niệm địa ngục [1]" cũng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Diệp Vân đã hoàn thành phát bắn đầu tiên, liếc mắt nhìn An Lan ở bên cạnh.
Nếu như nói lúc bình thường An Lan mang theo cảm giác như một cậu học sinh nhỏ, thì lúc An Lan ghìm súng ngắm bia di động lại như một thanh kiếm sắc bén đang tuốt ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng lạnh lẽo khó cưỡng, tầm mắt Diệp Vân vô thức theo dõi bóng dáng của An Lan, mãi đến khi cậu bóp cò, yết hầu như bị bóp nghẹt lúc này mới có thể hô hấp bình thường trở lại.
10.4 điểm, bằng phát đầu tiên của Diệp Vân.
An Lan chậm rãi thở ra một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tư thế tiến vào vòng tiếp theo.
Không có tin tức tố, thậm chí không có cơ bắp căng chặt chờ bộc phát, nhưng Diệp Vân cảm thấy quanh người An Lan có một loại khí chất khiến người ta an tâm.
Không phải như dời non lấp bể, cũng không như lửa lan đồng cỏ, thậm chí nó không có bất cứ mùi vị gì, loại sức mạnh này không có quan hệ gì với tin tức tố, Diệp Vân chỉ cảm thấy – tên này, con mẹ nó quá đẹp trai rồi.
Sau năm lượt bắn, thứ hạng lại có thay đổi, Hứa Tinh Nhiên vẫn ở vị trí đầu tiên, nhưng Tiếu Thần đã vươn lên vị trí thứ hai, Cố Lệ Vũ thứ ba, người xếp thứ năm – An Lan chỉ còn cách Diệp Vân 0.6 điểm.
Về phần Tiếu Nam, cậu ta có chút nóng nảy, vốn dĩ cậu ta muốn vượt qua An Lan, nhưng không ngờ An Lan lại đang đuổi theo Diệp Vân, chẳng lẽ tên này còn có thể vượt qua Diệp Vân sao?
Mấy trọng tài đứng phía sau liếc nhìn nhau, dù đây chỉ là trận đấu tập nhưng rõ ràng ba tuyển thủ đứng đầu vẫn cạnh tranh rất quyết liệt. Điểm số đuổi nhau rất sát, rất may đây là lượt bắn bia nhanh, chưa đầy năm phút nữa là sẽ kết thúc, nếu không cứ hồi hộp chờ kết quả thế này, mấy người trọng tài bọn họ sẽ bị nhồi máu cơ tim mất thôi.
Phát súng thứ sáu bắt đầu, bóng lưng ghìm súng của Hứa Tinh Nhiên, người luôn nhẹ nhàng tao nhã vậy mà lộ ra một tia sát khí, bia ngắm chưa chạy được một phần ba, cậu ta đã nổ súng. Nhưng phát bắn này không hề vội vàng, vì nó được số điểm cao nhất toàn trường – 10.8 điểm.
Ngay cả huấn luyện viên Lâm cũng phải khựng lại, nhỏ giọng nói một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hứa Tinh Nhiên tích cực như vậy".
____________________
[1] Nhất niệm thiên đường, Nhất niệm địa ngục: Cậu này trong đạo phật ý chỉ kết quả của mọi chuyện đều đến từ một ý nghĩ.
Mọi người xem phim chưởng ngày xưa thì hay có cậu nhất niệm thành ma – nhất niệm thành phật ấy. Câu này ý cũng na ná vậy, không tìm được câu nào tương tự nên mình để nguyên nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...