Edit: Nhật Nhật (https://.wattpad.com/user/yuukute)
...
Mùa xuân thì buồn ngủ, thu đến thì mệt mỏi rã rời. Đây đúng là chân lý của cuộc đời.
Chưa kể còn là tiết đầu tiên của buổi chiều, trong lớp người có thể mở mắt nhìn lên bảng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phần lớn mí mắt của các bạn học giống như bị bôi một lớp keo dày, chỉ muốn cùng mi dưới dính lại chung một chỗ.
An Lan dạo này cao lên quá nhanh, ngoài trừ việc buổi tối, lúc ngủ thỉnh thoảng bị chuột rút thì cả người lúc nào cũng có cảm giác mệt mỏi. Lúc này, trán của cậu cũng sắp gục xuống trên bàn.
"Cho tôi ước mơ, cho tôi sự tỉnh táo", cái này chắc chắn trăm phần trăm là nói đến thầy dạy toán.
"An Lan, đứng dậy trả lời câu hỏi này."
Mấy chục tên đầu óc đang uể oải chợt tỉnh táo hẳn, không hẹn mà cùng nhìn về hướng An Lan.
An Lan hít sâu một hơi, có quỷ mới biết vừa nãy thầy đang nói cái gì.
Cậu kéo kéo tay áo Kiều Sơ Lạc ngồi cùng bàn, đây chính là lúc cần anh em đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu.
Cậu mà không giúp tôi, lần sau tôi sẽ nhảy disco trên mộ của cậu.
Ai biết Kiều Sơ Lạc chỉ cúi đầu, không có phản ứng gì cả.
An Lan kéo Kiều Sơ Lạc một lần nữa, nhưng người bên kia vẫn không đáp lại, chẳng lẽ cái tên này ngủ say như heo chết rồi?
An Lan liếc mắt nhìn Kiều Sơ Lạc, Kiều Sơ Lạc cúi đầu, đè nén hô hấp, cái cổ trắng nõn ửng hồng, giống như chim cút run rẩy.
Kiều Sơ Lạc không thoải mái sao?
Trong không khí dường như có một mùi thơm thoang thoảng, An Lan dùng sức hít một hơi, nó còn mang theo chút ngọt ngào, giống như mùi hoa kim quế.
Đây có phải mùa hoa quế đâu.
Âm thanh di chuyển từ dãy bàn cuối cùng của lớp học truyền tới tựa như rất kích động, có cảm giác cấp bách.
An Lan nhớ mấy alpha trong lớp vóc dáng đều khá cao lớn nên hầu hết được xếp ngồi ở mấy hàng cuối cùng.
Bọn họ... có chuyện gì thế?
Nghĩ đến đây, An Lan cảm thấy cổ họng chính mình cũng hơi ngứa ngáy, trong phổi như có điếu thuốc đang hút dở, hút xong rồi khói vẫn nghẹn ở cổ họng, thật muốn có một ly nước đá lớn để uống, một hơi cạn sạch.
"An Lan, trò có biết làm câu hỏi này không?" Thầy dạy toán gõ gõ ngón tay lên trên bảng.
An Lan nhìn lên mới phát hiện đó là một câu trong đề thi thử, nhưng cậu không thể tập trung, trong đầu chỉ nghĩ đến hương hoa quế thơm ngọt kia.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tất cả các alpha, rời khỏi lớp học."
Ngắn gọn, rõ ràng.
Ngay cả An Lan ở trong trạng thái mất tập trung không thể giải thích được cũng có thể dễ dàng nhận ra người đang nói là ai.
Người này hầu như rất ít khi nói chuyện, một khi lên tiếng, trong nháy mắt sẽ hấp dẫn tất cả mọi người – Cố Lệ Vũ.
Hương thơm ngọt ngào và ngầy ngậy giống một tấm lụa mỏng trôi nổi trên mặt nước dường như đột ngột bị thanh âm của Cố Lệ Vũ đẩy ra, một tầng sương mỏng trong nháy mắt lan tỏa, những gợn sóng đang nhẹ nhàng lưu động chợt dừng lại.
Một vài thân hình cao lớn nhanh chóng rời đi, khi đi ngang qua chỗ Kiều Sơ Lạc đều theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.
Một người trong số họ hơi lắc lư người như là đứng không vững, cậu ta cúi đầu, chống một tay lên góc bàn, nhìn chằm chằm vào gáy Kiều Sơ Lạc.
"Trò Lý Chấn Nam, nhanh đi ra ngoài đi." Giọng của giáo viên dạy toán vang lên.
Alpha tên là Lý Chấn Nam nghiến răng, đỏ mặt bước ra ngoài.
Phòng học lập tức trống gần một phần năm.
Một nam sinh bước tới gần thầy dạy toán, nhẹ nhàng nói: "Thầy, thầy ở lại lớp giữ trật tự đi. Em đi gọi bác sĩ của trường mang thuốc ức chế đến."
Người đó là Hứa Tinh Nhiên, lớp trưởng kiêm cán sự môn ngữ văn ... Cậu ta cũng là alpha.
Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên nhìn lướt qua lớp học, lớn tiếng nói: "Tiếu Thần, đừng ngủ nữa, cậu cũng mau ra ngoài đi."
Bóng người đang nằm nhoài ở hàng ghế cuối cùng ngọ nguậy một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nam sinh tên Tiếu Thần có hốc mắt sâu, đuôi mắt nhếch lên, giống như lưỡi dao sắc bén, nhưng ánh mắt lúc này lại có chút đờ đẫn.
Tiếu Thần cơ bản là mỗi tiết toán đều ngủ, mà làm thầy toán khó xử nhất chính là ... Tiếu Thần lại là cán sự toán của lớp.
Trước đây mỗi lần thấy cậu ta như vậy, thầy giáo còn cố ý gọi cậu ta lên bảng giải đề, nhưng đề khó thế nào cậu ta cũng giải một cách ngon lành.
Sau đó, thầy giáo không thể nhịn được nữa nói thẳng: "Tiếu Thần, dù sao trò cũng là cán sự toán của lớp, trò có thể cho thầy mặt mũi một chút được không?"
"Em cho mặt mũi? Là em thi toán không lấy được vị trí số một? Hay là em nói chuyện với các bạn khác trong lớp?"
Thầy toán nghẹn lời đến độ muốn xài thuốc trợ tim cấp cứu tại chỗ, từ đó trở đi cũng không buồn gọi Tiếu Thần ngủ gật dậy giải đề nữa.
Lúc này, Tiếu Thần đứng dậy, bóng người tạo thành một mảng tối phía trước mặt, có cảm giác hơi ngột ngạt, rồi lướt qua người Kiều Sơ Lạc đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa đi còn vừa ngáp một cái.
Như thể hương vị ngọt ngào kia chẳng có bất luận ảnh hưởng gì đến cậu ta.
Hứa Tinh Nhiên đứng ở cửa lớp học nhắc nhở lần nữa: "Học sinh Alpha trong lớp, xin nhanh chóng rời khỏi. Tuy rằng các cậu tự tin sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng các cậu có thể sẽ ảnh hưởng đến học sinh khác."
An Lan ngẩn ngơ, cậu cho là Hứa Tinh Nhiên đang nhìn mình, nhưng cậu là beta mà.
Người nào đó từ hàng ghế sau nghiêng người bước đến gần, hai tay vững vàng giữ lấy vai cậu, lòng bàn tay rất nóng, dùng sức kéo An Lan ra khỏi chỗ ngồi, không cho cậu có thời gian cự tuyệt.
Mãi đến khi ra khỏi phòng học, An Lan nhìn vị bác sĩ áo mặc áo blouse trắng chạy vụt qua mình, đầu óc choáng váng mới chợt tỉnh táo lại.
Cậu thấy mình đang tựa vào vòng tay của ai đó, cậu nhìn lên lần nữa, phát hiện đối phương là Cố Lệ Vũ, người luôn luôn trầm mặc ít nói nhưng lại là người đầu tiên nhắc nhở tất cả các alpha rời đi.
Đôi mắt của cậu ta giống như giếng cổ tĩnh lặng, lạnh lùng xa cách, khiến người ta không cách nào nhìn thấu.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
An Lan vừa mở miệng, Cố Lệ Vũ liền buông cậu ra, tránh sang một bên, tựa vào góc tường tiếp tục trầm mặc nhưng lại phi thường có cảm giác tồn tại
Ngược lại, Hứa Tinh Nhiên đi tới, nhìn An Lan nói: "Thuốc ức chế bạn cùng bàn của cậu có vẻ bị mất hiệu lực, có dấu hiệu tiến vào thời kỳ mẫn cảm."
Cái gọi là "thời kỳ mẫn cảm" nên đổi thành kỳ phát tình luôn đi
Cậu và Kiều Sơ Lạc chơi với nhau từ khi học mẫu giáo. Đến cấp hai, Kiều Sơ Lạc liền phân hóa. Cậu ta nói với An Lan rằng pheromone của cậu ta là mùi kim quế. An Lan khi đó còn tò mò muốn biết mùi kim quế là mùi kiểu như nào. Kiều Sơ Lạc trực tiếp đưa cho An Lan một đĩa bánh gạo chiên đường hoa quế.
Chuyện này đã làm thay đổi ấn tượng của An Lan về tin tức tố của Kiều Sơ Lạc, cậu luôn nghĩ đó là... mùi bánh gạo chiên. Nên hôm nay cậu ngửi thấy mùi kim quế, nhưng lại không nhận ra đó là mùi pheromone của Kiều Sơ Lạc.
"Vậy... mùi hoa quế kia là mùi pheromone của A Lạc à?" An Lan nghiêng đầu hỏi.
Hứa Tinh Nhiên cau mày hỏi lại: "Cậu ngửi được?"
An Lan sững sờ, chợt nhận ra một vấn đề - cậu rõ ràng là beta, sao lại có thể ngửi thấy mùi pheromone của Kiều Sơ Lạc được?
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.
"Mười tám." An Lan không hiểu vì sao lớp trưởng lại hỏi như vậy.
Không phải mọi người trong lớp đều cùng tuổi sao?
"An Lan... Cậu có muốn đi làm kiểm tra pheromone không?" Hứa Tinh Nhiên đề nghị.
Tiếu Thần đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhếch khóe miệng nở nụ cười, "A, chúc mừng cậu, có lẽ sẽ phân hóa thành alpha. Tuy rằng tuổi này mới phân hóa, có lẽ chất lượng pheromone không tốt lắm."
An Lan ngẩn ra, cậu ngửi được mùi tin tức tố của Kiều Sơ Lạc, cho nên cậu là alpha sao?
"Nhỡ đâu là Omega thì sao?" An Lan theo bản năng đáp lại.
Sau khi cậu nói xong những lời này, Tiếu Thần đang chơi điện thoại di động dừng lại, ngước mắt lên, nhìn An Lan thật cẩn thận, sau đó mỉm cười: "Để tôi tưởng tượng thử xem, khi trở nên xinh đẹp cậu bạn này sẽ trông như thế nào đây?"
Giọng cậu ta kéo dài hơn một chút, mang theo chế giễu cùng cảm giác không đứng đắn.
Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên cũng sửng sốt: "Vậy... An Lan, cậu muốn phân hóa thành Omega sao?"
"Không phải, ý tôi là chỉ có alpha mới có thể ngửi thấy mùi pheromone của Omega thôi sao?" An Lan hỏi.
"Tôi dựa trên phản ứng của cậu lúc đó mà đoán thôi. Trông cậu có vẻ như bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Kiều Sơ Lạc. Cậu có biết rằng cậu đã cúi đầu, dựa sát vào cổ Kiều Sơ Lạc không? Nếu không có Cố Lệ Vũ kéo cậu ra, tôi cũng không dám chắc cậu có cắn bạn cùng bàn của mình không nữa." Hứa Tinh Nhiên giải thích.
An Lan trợn tròn mắt
Nếu cậu dám cắn xuống, A Lạc nhất định sẽ vác bàn học lên đập thẳng vào đầu cậu.
"À, ra là vậy." An Lan nhớ, thời điểm mình đang ngẩn người, chính là Cố Lệ Vũ kéo mình ra khỏi phòng học, cậu vô thức nhìn về phía đối phương.
Cậu nhớ vừa nãy Cố Lệ Vũ vẫn đứng dựa lưng vào tường, không biết từ lúc nào đã nhìn lại đây, hình như là lúc An Lan nói nhỡ đâu cậu là Omega.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác thôi. Bàn tay trong túi quần đồng phục của Cố Lệ Vũ dường như đang nắm thành quyền, cậu ta căng thẳng cái gì?
Hứa Tinh Nhiên cũng nhìn cậu, điều này khiến An Lan thấy rất khó chịu.
"Lớp trưởng, tại sao cậu nhìn tôi hoài vậy?"
Hứa Tinh Nhiên còn chưa kịp trả lời, Tiếu Thần đã lớn tiếng nói chen vào: "Hứa Tinh Nhiên, tên lưu manh giả danh trí thức này chắc đang nghĩ vạn nhất cậu là omega thật thì làm cách nào đem cậu đoạt tới tay thôi."
An Lan mở to hai mắt nhìn về phía Tiếu Thần, tự hỏi không biết có phải mình nghe nhầm không.
Hứa Tinh Nhiên không hề tức giận, chỉ từ tốn nói: "Người lưu manh thì nhìn đâu cũng thấy lưu manh."
"Xì." Tiếu Thần cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, lạnh giọng đáp: "Sao cậu không nhìn thử xem, ai trong ba người bọn tôi giả vờ giỏi nhất?"
"Ba người bọn tôi" trong miệng Tiếu Thần là ám chỉ bản thân hắn cộng với Hứa Tinh Thần và Cố Lệ Vũ.
Trong đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ ở trường lúc trước, Alpha có một mục kiểm tra bắt buộc — chất lượng tin tức tố A. Đánh giá pheromone của ba người này đều là A+.
Alpha có chất lượng tin tức tố càng cao thì thể lực và sự phát triển, tiến hóa của não bộ sau này sẽ càng vượt trội.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt, bọn họ càng ưu tú, càng xuất chúng thì đồng thời họ càng dễ dàng nảy sinh cảm xúc cực đoan, ham muốn hủy diệt và tâm lý chiếm hữu cũng mạnh hơn những alpha bình thường khác. Đặc biệt trong giai đoạn mẫn cảm, các alpha này sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng loại cảm xúc tiêu cực này hầu như không thể nhìn thấy được ở ba người họ.
Hứa Tinh Nhiên luôn bình tĩnh, vững vàng. Là lớp trưởng, người này luôn cư xử đúng mực, rất được mọi người yêu quý.
Còn Cố Lệ Vũ, đừng nói cái gì đến cảm xúc cực đoan, làm bạn học cấp ba gần ba năm rồi, cái tên này... hầu như chả có cảm xúc gì. Không ai thấy cậu ta cười, càng không có ai thấy cậu ta nổi nóng bao giờ.
Đối với Tiếu Thần, hành vi khác người của hắn thì có cả một rổ, nhưng cũng không có bạo lực hay tùy tiện đả thương người khác.
Vì vậy, đối với một beta như An Lan, bọn họ đều là những người bạn cùng lớp có thành tích tốt nhưng không thân thiết lắm mà thôi.
Tiết học buổi chiều không thể tiếp tục nữa, An Lan tiếp nhận đề nghị của Hứa Tinh Nhiên, xin nghỉ phép với giáo viên rồi đến bệnh viện gần trường để làm xét nghiệm máu.
...
Tuổi này rồi còn đến làm thí nghiệm Pheromone nên lúc đăng ký các bác sĩ đều nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.
Vào phòng xét nghiệm máu, cậu vén tay áo, chị y tá tìm ven của cậu thoạt nhìn có vẻ hơi sốt ruột.
Lúc này, y tá trưởng nhận được một cú điện thoại, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, vừa nhìn thấy An Lan liền vội vàng chạy tới: "Cô đừng làm! Để tôi lấy mẫu xét nghiệm của bạn học sinh này cho!"
Thế nhưng An Lan lại nói: "Không sao đâu. Để chị này lấy máu cho cháu cũng được. Chỉ là lấy máu thôi cũng không phải động dao kéo gì."
"Làm sao lại đem cậu ra để luyện tiêm được. Thôi, cô đi pha một cốc nước gluco cho cậu học sinh này, lấy máu xong thì cho cậu ấy uống." Y tá trưởng vẫn kiên trì để tự cô giúp cậu lấy máu.
Nghe vậy, An Lan không tiện từ chối nữa, y tá trưởng nhiệt tình như vậy, cũng không hoàn toàn giống trong truyền thuyết nói một, hai, ba lấy máu xong là rời đi luôn.
An Lan đi ra cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy y tá khác.
"Y tá trưởng, vừa nãy sao chị lại ân cần với cậu học sinh kia như vậy?"
"Là viện trưởng tự mình gọi điện cho tôi, nói có một nam sinh trung học sẽ đến xét nghiệm máu, muốn chúng ta phải chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận."
An Lan sờ sờ mũi, cảm thấy y tá trưởng hẳn là đã nhận nhầm người, cậu làm sao có quen biết gì với viện trưởng bệnh viện này được.
Nhưng đi được hai bước, An Lan lại cảm thấy kỳ quái, tại sao tiếng nói chuyện của những y tá đó mình lại nghe được rõ ràng như vậy?
Bác sĩ cầm lấy kết quả xét nghiệm của cậu, cau mày nhìn hồi lâu rồi mới cho An Lan làm thêm xét nghiệm.
"Mấy kiểm tra đó đều phải làm ạ?"
Bác sĩ gật đầu: "Đều phải làm, cháu ở độ tuổi tương đối đặc thù, phải tham khảo rất nhiều hạng mục mới có thể đưa ra kết luận."
"Ồ."
An Lan đến làm kiểm tra đột xuất, trên người cũng không mang nhiều tiền như vậy, ba mẹ còn đang đi làm, nếu biết cậu đến bệnh viện chắc chắn sẽ rất lo lắng, không thể làm gì khác đành hỏi mượn chị gái đang học đại học ít tiền.
______________________
Kim quế
bánh gạo chiên đường hoa quế
Không tìm được ảnh nhưng các thím cứ tưởng tượng món đó nó như này, bánh gạo rưới đường hoa quế rồi cho nên chảo đảo qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...