27/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Không, chỉ là tôi thấy Cố Lệ Vũ không kén ăn chút nào, bánh trứng cuộn cũng ăn, mì xào với canh gan heo quán vỉa hè cũng ăn. Kỳ thực, nhìn đồ ăn là có thể biết người đó có dễ ở chung không."
Ý của An Lan rất đơn giản, mọi người chỉ là không hiểu Cố Lệ Vũ thôi. Cậu ta không chủ động bắt chuyện với người khác không có nghĩa là cậu ta lạnh lùng.
Kiều Sơ Lạc ở dưới gầm bàn đá nhẹ An Lan một cái, nhắc nhở cậu đừng có thấy mới mời Cố Lệ Vũ ăn quán ven đường được một lần là đã được đà lấn tới, nghĩ mình nói gì người ta cái gì cũng không để bụng.
Hứa Tinh Nhiên nhìn Cố Lệ Vũ, "Chậc" một tiếng.
"Không phải chứ? Tôi nhớ bạn học Cố Lệ Vũ lớp chúng ta vô cùng kén cá chọn canh mà."
Mí mắt Cố Lệ Vũ chả buồn nhấc lên lấy một cái, bưng bát canh gan heo lên uống một ngụm, sau đó tiếp tục ăn mì xào.
"Hả? Kén chọn như thế nào?"
"Cá hồi không phải được vận chuyển bằng đường hàng không từ Bắc Âu về thì không ăn. Măng tây không đủ mềm không ăn. Độ chín của thịt bò không đúng không ăn. Liên hoan của Quan Sơn Hải, Cố Lệ Vũ chỉ ghé qua có một lần, mà chỉ vì mấy cái nguyên liệu kia không hợp ý, cậu ta từ đó về sau không thèm đến tham gia thêm một lần nào nữa."
"À..." An Lan gãi gãi cằm, "Tôi đây có tính là mưu sát vị giác của Cố Lệ Vũ không?"
Nhưng Cố Lệ Vũ đã ăn hết phần mì xào của mình rồi, giờ đang thong thả uống canh gan heo.
Hứa Tinh Nhiên đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Được rồi, đã gần mười rưỡi rồi. Mọi người chắc vẫn còn một ít bài tập chưa làm xong đúng không? Để tôi đưa các cậu về nhà."
An Lan buồn cười nói: "Đưa Tiểu Kiều về nhà thì chắc chắn rồi, đưa tôi... không cần thiết phải thế đi?"
Xét cho cùng, Kiều Sơ Lạc là một omega "Như hoa như ngọc", nhưng cậu là một alpha tiêu chuẩn đấy.
"Rất cần thiết, tin tôi đi." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
"Đưa cậu về." Cố Lệ Vũ không hề có ý tứ thương lượng.
Kiều Sơ Lạc hoài nghi, đêm nay là khoảnh khắc sáng chói nhất trong cuộc đời cậu, không chỉ có thanh mai trúc mã, alpha tiêu chuẩn – An Lan đưa mình về, còn có Hứa Tinh Nhiên bên trái, Cố Lệ Vũ bên phải, cảm giác như mình là công chúa xuất cung, tiền hô hậu ủng.
Đi đến cổng tiểu khu, An Lan như thường lệ nhìn cậu chàng đi vào sảnh chung cư rồi mới đạp xe rời đi.
"Lớp trưởng, cậu sẽ không tự nhiên mà mời bọn tôi ăn tối. Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi đúng không?" An Lan đạp xe vừa nói, nụ cười trên mặt trầm xuống, cả người trở nên nghiêm túc, "Là về trận đấu của tôi với Tiếu Thần à?"
Hôm nay, lúc Tiếu Thần hẹn đấu với An Lan, Hứa Tinh Nhiên trông có vẻ lo lắng, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, bởi vì khi đó trong lớp có quá nhiều người.
"Ừ." Hứa Tinh Nhiên dừng xe.
An Lan cũng dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Tinh Nhiên.
"Tiếu Thần bị chấn thương ở vai. Ý của bác sĩ là hy vọng cậu ta sẽ không tham gia thi đấu hay tập luyện trong thời gian tới, chuyên tâm hồi phục chấn thương. Với cả, vì tai nạn ở kỳ thi đấu vừa rồi nên trạng thái của Tiếu Thần không được ổn định lắm. Nhưng huấn luyện viên mời cậu đến Quan Sơn Hải đấu tập, khiến Tiếu Thần cảm thấy tư cách thi đấu đồng đội có thể sẽ bị cậu chiếm lấy, cho nên cậu ta mới đột nhiên có địch ý với cậu."
An Lan rũ mắt xuống, nói: "Cậu ta không có địch ý với tôi."
"Hả?" Hứa Tinh Nhiên sửng sốt, hoài nghi mình nghe không rõ.
"Tiếu Thần chỉ muốn đảm bảo nếu huấn luyện viên của cậu thực sự muốn tôi thay thế vị trí của cậu ta trong trận thi đấu đồng đội thì tôi phải có năng lực tương đương. Nếu cậu ta thực sự có địch ý với tôi, chỉ cần trực tiếp đe dọa là được, không cần thiết phải hẹn đấu như vậy đâu." An Lan nói.
Hứa Tinh Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cậu luôn có thói quen nghĩ tốt cho người khác như vậy à?"
An Lan lắc đầu: "Làm gì có, như là Lý Chấn Nam ấy, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm thấy cậu ta là người tốt."
Nụ cười trên mặt Hứa Tinh Nhiên càng rõ hơn.
Họ đạp xe đến dưới nhà An Lan, vừa dừng xe, đang định lên lầu thì Cố Lệ Vũ bất ngờ gọi cậu lại.
"An Lan."
"Hả?" An Lan quay đầu lại nhìn Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ một chân chạm đất, hai tay buông thõng bên hông, ánh sáng đèn đường thanh lãnh rơi trên người cậu ta lại có chút ấm áp.
"Đừng để người khác dùng pheromone dụ dỗ."
"Gì cơ?" An Lan sửng sốt.
Cố Lệ Vũ không thèm giải thích gì thêm, quay đầu xe đi thẳng.
An Lan lại ngơ ngác nhìn Hứa Tinh Nhiên: "Vừa nãy... Cố Lệ Vũ nói gì vậy?"
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười: "Cậu ta bảo cậu đừng để người khác dùng pheromone dụ dỗ."
"... Ai dụ dỗ tôi?" Mắt An Lan từ từ trợn to, lắp bắp nói: "Ối trời ạ, Cố Lệ Vũ không cho rằng đấy là Tiểu Kiều chứ? Tôi với Tiểu Kiều quen biết từ nhỏ, mặc chung một cái quần mà lớn, Tiểu Kiều không có loại yêu thích kia với tôi đâu!"
"Không phải cậu vừa mới hồi phục sau ảnh hưởng của eves apple sao? Cho nên, trong thời gian này phải đặc biệt chú ý tránh tiếp xúc với pheromone, đặc biệt là pheromone có ý tán tỉnh." Hứa Tinh Nhiên nói.
"Há, là vậy à. Cố Lệ Vũ nói quá ngắn gọn, dễ hiểu lầm lắm." An Lan buồn cười lắc đầu.
Hứa Tinh Nhiên rũ mắt xuống, nói một tiếng rất khẽ: "An Lan, tôi xin lỗi."
"Hả?"
"Tôi không phải cố ý... chỉ là tôi nhịn không được."
"Ý cậu là gì... chuyện cờ sao đỏ của cậu á? Không phải đã nói cùng nhau thông đồng làm bậy sao, cậu cũng không thể tố giác bọn tôi ăn đồ vỉa hè với thầy chủ nhiệm được. Hơn nữa được xem lớp trưởng vắt óc suy nghĩ, tìm cách lừa gạt cho qua chuyện cũng rất thú vị."
"Không phải cái này." Hứa Tinh Nhiên nói.
"Thế... là cái nào?"
"Không có gì, đều qua rồi. Sau này tôi sẽ cẩn thận. Cậu lên nhà đi." Hứa Tinh Nhiên hất cằm.
An Lan không hiểu đầu cua tai nheo gì đành vác cặp sách lên lầu.
Vào đến nhà, mẹ An lại tấu cho cậu một tràng vì cái tội tan học rồi mà còn la cà, không chịu về nhà ngay, An Lan vừa xin lỗi vừa vội lỉnh về phòng, bật đèn bàn, rồi lôi tờ bài tập ra. Mẹ An thấy cậu vẫn còn bài tập về nhà phải làm bèn thôi không càm ràm nữa.
Trong phòng có hơi bí, An Lan vươn tay mở cửa sổ ra, nhắm mắt hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Cậu ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt, rất nhẹ, vừa ôn thuần vừa có chút mạnh mẽ, như thể đang lặng lẽ cố gắng chinh phục trí óc của cậu, rồi lại như sóng ngầm dưới lòng sông, cuồn cuộn lao qua muốn phá tan tầng băng trói buộc phía trên, tìm tới nơi rộng rãi khoáng đạt.
An Lan híp mắt, nhìn thấy ở cuối đường cách đó khoảng 1km có hai bóng người, vì cách quá xa nên đường nét hơi mờ, nhưng An Lan lại thấy rất quen mắt.
Hình như là Cố Lệ Vũ với Hứa Tinh Nhiên.
Dưới ánh đèn, bóng hai người họ đổ xuống mặt đường, sắc cạnh. An Lan dường như có thể nhìn thấy dòng khí mơ hồ lưu động quanh hai người, không ngừng tràn ra bốn phía, nhấn chìm đường phố, nhà cửa, thậm chí cả người qua đường.
Dày đặc mà hung hãn, giống như hai tinh vân đang giương cung bạt kiếm có thể va chạm vào nhau bất cứ lúc nào, rồi sinh ra luồng năng lượng khổng lồ, phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh.
Vậy mà sức mạnh khủng khiếp ấy lại đột ngột dừng lại ngay trước mặt An Lan, tựa như tự động đẩy cậu ra khỏi trận so đấu này.
...
"Cậu nhất định muốn dùng pheromone nghiền ép tôi ở chỗ này?" Hứa Tinh Nhiên cắm tay vào túi quần, trên mặt không có chút ý cười, nhìn nam sinh khuôn mặt lạnh tanh đang đứng trước mặt.
"Cậu lợi dụng sự tín nhiệm của cậu ấy, dùng pheromone dụ dỗ cậu ấy." Cố Lệ Vũ lạnh giọng nói, nhiệt độ quanh người từng chút từng chút một giảm xuống.
Ngay cả cây cảnh ở ven đường cũng không chịu nổi sức ép mà oằn xuống..
Những con mèo hoang ẩn mình giữa các mái hiên, những con chuột trốn trong bóng tối như cảm nhận được nguy hiểm đều vội vàng bỏ chạy.
Hứa Tinh Nhiên nhìn Cố Lệ Vũ, nở nụ cười: "Cậu ghen tị với tôi, vì tôi có thể mất khống chế bất cứ lúc nào, sau đó ở thời khắc nguy hiểm nhất khôi phục trở lại. Nhưng mà cậu không thể — một khi cậu mất kiểm soát sẽ không còn đường cứu vãn nữa."
"Hứa Tinh Nhiên, bị một người khác hấp dẫn với cậu chỉ là mất kiểm soát sao? Nếu như đó là mất kiểm soát thì cho tới bây giờ tôi cũng không cần phải sợ hãi hay chống cự lại, chỉ cần người khiến tôi mất kiểm soát là cậu ấy." Nói xong, Cố Lệ Vũ nhìn về phía cửa sổ phòng An Lan, "Cậu rất may mắn, nơi này cách cậu ấy quá gần, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu."
(Đoạn này lúc trước tôi để bị sai nghĩa đó, mới tìm được người hỏi nên chỉnh lại một chút nhé.)
Nói xong, Cố Lệ Vũ trèo lên xe đạp, đi sát vệ đường, khuất dần vào bóng đêm.
Hứa Tinh Nhiên nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, mãi một lúc lâu sau mới dùng sức xoa xoa mắt.
Trong không khí là mùi trúc xanh rất nhạt, nhạt đến độ khó có thể ngửi thấy, rõ ràng vẫn nhẹ nhàng u tĩnh như thường nhưng lại như đã thẩm thấu vào mỗi một tế bào trong cơ thể, nếu để bản thân buông thả, trong đại não sẽ là cảm giác vui sướng thuần túy, không liên quan tới dục vọng, chỉ là cảm thấy thật thư thái.
...
An Lan thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt dùng sức hít hà mấy cái, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được hai loại mùi vị đặc biệt kia nữa.
Lúc này, điện thoại di động của cậu rung lên, An Lan cầm lên xem thì thấy có lời mời kết bạn trên WeChat, tên WeChat trực tiếp để là Cố Lệ Vũ
An Lan giật mình suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Cố Lệ Vũ thêm cậu là bạn tốt trên WeChat?
Không, không, không, trọng điểm là Cố Lệ Vũ có WeChat à?
An Lan vội vàng chấp thuận yêu cầu của người nọ, việc đầu tiên là nhìn danh sách bạn bè của đối phương — quả nhiên là trống không.
Cố Lệ Vũ: [Cẩn thận rớt ra ngoài cửa sổ.]
An Lan giật mình, thì ra hai người đứng cuối đường ban nãy thật sự là Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên hả?
[Không ngã được đâu, ha ha.]
An Lan không có kinh nghiệm tán gẫu cùng hotboy cao ngạo lạnh lùng nào, nên không dám gửi emo, chỉ sợ hotboy thấy mình không nghiêm túc.
Cố thêm cái "ha ha" làm gì không biết, nghe ngu quá đi mất.
Cố Lệ Vũ: [Đề cuối cùng tôi làm cho cậu. Xem hiểu rồi thì đi ngủ sớm đi.]
An Lan kinh ngạc, vội vàng đi tới moi tập đề mô phỏng của mình trong cặp sách ra, lật xem tờ đề gần nhất được giao, mấy câu hỏi cuối cùng thực sự đã có viết đáp án, công thức cần dùng với mấy chỗ khó đều được liệt kê hết. Dù không đọc kỹ nhưng An Lan chắc chắn, so với mấy cái thầy giảng vể hiểu hơn nhiều.
An Lan: [Cảm ơn!]
Cố Lệ Vũ: [Không cần.]
Hai người không ai nói thêm gì nữa nhưng An Lan vẫn không nhịn được lật qua lật lại lịch sử trò chuyện của Cố Lệ Vũ với mình.
Ảnh đại diện WeChat của Cố Lệ Vũ là một rừng trúc xanh. An Lan nhìn mà muốn bật cười. Phong cách này giống hệt bông sen tím của mẹ An, còn bố An là hình Phật ngọc, rặt một phong cách cán bộ kỳ cựu.
An Lan ngồi vào bàn, cẩn thận xem cách giải đề của Cố Lệ Vũ với câu hỏi tổng hợp, cậu chợt nhớ đến đánh giá của thầy ngữ văn với Cố Lệ Vũ, nói người này viết văn quá lý tính, hoàn toàn không có cảm xúc. Thế nhưng nhìn chữ viết ngay ngắn của Cố Lệ Vũ, cậu lại cảm thấy rất mềm mại, người này biết rõ chỗ nào cậu sẽ không hiểu, lúc giải đề sẽ bị kẹt ở bước nào.
Tất cả hướng dẫn đều đúng chỗ, An Lan chỉ cần đi theo mach tư duy của Cố Lệ Vũ là có thể dễ dàng cho ra đáp án, thậm chí tối nay cậu còn thấy hóa học và vật lý rất thú vị, không đau não như trước nữa.
Chờ làm xong hết, ngẩng đầu lên thì đã mười một rưỡi, phải nhanh đi ngủ.
An Lan đi tắm rửa xong, đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
...
Tuy Hứa Tinh Nhiên đã kí hiệp nghị "thông đồng làm bậy" với cậu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cán bộ đi kiểm tra ngày hôm đó chỉ có mỗi Hứa Tinh Nhiên.
Sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm Mạnh hói mặt mũi hằm hằm bước vào lớp, lạnh lùng ném giáo án lên bàn giáo viên.
"Nhà trường đưa ra 'ba làm năm không', yêu cầu các trò không được đến đường Nam Đăng ăn đồ ăn bán ngoài vỉa hè. Tháng sáu, tháng mười năm ngoái, đã có đưa tin ngộ độc thực phẩm do ăn đồ ăn ở chợ đêm, rốt cuộc các trò có để ý hay không?"
An Lan và Kiều Sơ Lạc liếc nhau một cái, "Xong đời", sau đó bắt đầu gửi tin nhắn dưới gầm bàn.
Kiều Sơ Lạc: [Có phải là lớp trưởng không? ]
An Lan: [Không thể. Lớp trưởng cũng ăn cùng bọn mình mà, cậu ấy không phản bội đâu.]
Thầy hói hung hăng vỗ bàn một cái: "Lần này, ngay cả cán bộ lớp và học sinh gương mẫu cũng tham gia! Mấy quán ăn nhỏ đó hấp dẫn như vậy hả? Bây giờ đã là lúc nào rồi, ngộ độc thực phẩm một lần có biết sẽ làm lỡ bao nhiêu ngày ôn tập không?"
An Lan liếc nhìn Hứa Tình Nhiên ngồi ở dãy đầu tiên, cậu ta vẫn hờ hững tựa lưng vào ghế, nhìn lên bảng như cũ. Cán bộ lớp trong miệng thầy Mạnh hói rõ ràng là đang nói đến người này, hơn nữa trong mắt còn mang ý cảnh cáo.
Còn có Cố Lệ Vũ bên kia, vẫn một tay chống cằm, một tay lật tập đề cương, quả thật là "tháng năm tươi đẹp".
"An Lan! Kiều Sơ Lạc! Hai cậu, trước giờ tan học buổi chiều, mang bản kiểm điểm nộp cho tôi!" Mạnh hói lạnh mặt nhìn hai người họ, "Nhân tiện, nhớ phân tích ảnh hưởng xấu của mình đến những học sinh khác!"
An Lan và Kiều Sơ Lạc lập tức cúi đầu, giống như hai con chim cút sắp tắt thở.
Tiểu Kiều: [Tại sao lớp trưởng với Cố Lệ Vũ không phải viết bản kiểm điểm?]
An Lan: [Bởi vì bọn họ là bị bọn mình dạy hư.]
Tiểu Kiều: [Rốt cuộc là ai tố cáo chúng ta?]
An Lan: [Không biết. Đi hỏi thăm trong tổ chức đi.]
Tổ chức mà An Lan nói đương nhiên là diễn đàn omega của Kiều Sơ Lạc.
Tiểu Kiều vừa hỏi, mọi người nghe là lớp trưởng yêu quý, tình nhân trong mộng của mình chỉ đi ăn thử mì xào ở đường Nam Đăng mà thiếu chút phải viết bản kiểm điểm thì lòng đầy căm phẫn, không cần chờ thêm giây phút nào đã tìm ra được kẻ chỉ điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...