26/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad:yuukute)
...
Hứa Tinh Nhiên rất phối hợp giang hai tay lên, cho cậu tùy ý kiểm tra.
An Lan không định tỏ vẻ khách khí, đầu tiên thò tay vào túi áo khoác của Hứa Tinh Nhiên kiểm tra, không có gì, cậu liền mò xuống túi quần của đối phương. Ngón tay cậu duỗi vào bên trong kiếm thử, Hứa Tinh Nhiên bỗng nhiên hơi nhấc chân, đầu gối va phải khuỷu tay An Lan.
"Ngứa." Hứa Tinh Nhiên nói.
An Lan bây giờ mới nhận ra ngón tay của mình cách lớp vải lót trong túi quần đồng phục đã chạm vào Hứa Tinh Nhiên, lập tức thấy thật lúng túng, đầu ngón tay cũng giống như bị tích điện.
"Có cờ sao đỏ không?" Kiều Sơ Lạc lại gần hỏi.
An Lan lắc lắc đầu.
"Tôi đã nói là không có rồi còn gì?" Hứa Tinh Nhiên nói xong, cúi đầu tiếp tục uống canh gan heo, người này vẫn đang cười, đôi mắt đều híp lại.
An Lan nhướng mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đưa tay kéo khóa áo đồng phục của lớp trưởng.
Hứa Tinh Nhiên nắm cổ tay An Lan lại, nhìn cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Bạn học An Lan này, mặc dù đều là alpha, nhưng hành vi này của cậu vẫn bị nghi là muốn trở trò lưu manh đấy."
An Lan giật giật cổ tay, Hứa Tinh Nhiên buông cậu ra.
"Tôi thực sự nghi ngờ cờ sao đỏ của lớp trưởng cậu đang giấu trong áo khoác đồng phục." An Lan nheo mắt, nghiêm túc nói.
"Ồ?" Ngón trỏ và ngón giữa của Hứa Tinh Nhiên gõ nhịp lên mặt bàn hai cái, "Tôi có thể cởi ra cho cậu xem. Nhưng không thể tự nhiên một mình tôi lại cởi áo như vậy được, cậu nói xem?" Khóe mắt lông mày đối phương đều mang ý cười.
"Không để cậu phải cởi một mình. Cậu cởi, tôi cũng cởi, như vậy liền công bằng." An Lan cười ha ha hai tiếng.
Kiều Sơ Lạc ở một bên góp vui: "Tớ nói này An Lan, cậu cũng không phải là omega, cởi ra thì có cái gì để xem đâu."
Hứa Tinh Nhiên cúi đầu cười khẽ làm ánh đèn rơi trên vai cậu ta cũng như rung động.
An Lan ho khan một tiếng, mặt dày nói: "Tớ cũng là tuyển thủ có cơ bắp mà."
Hứa Tinh Nhiên gật đầu nói: "Ừ, có lý, tôi cũng muốn xem thử."
Nói rồi Hứa Tinh Nhiên thực sự cởi áo khoác đồng phục ra, kéo áo xuống đến khuỷu tay. Bên trong cậu mặc một chiếc áo cộc tay, đường cong bả vai mượt mà, có cảm giác tràn đầy năng lượng, cơ bắp không quá khoa trương nhưng lại khiến người ta thấy ước ao.
Lần cậu ta chơi bóng rổ đợt trước không phải là chưa được nhìn thấy, nhưng thấy ở khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Hứa Tinh Nhiên tự nhiên hào phóng, một bộ không sao cả.
Ngay cả mấy cô gái đi ăn khuya ở bàn bên cạnh cũng nhìn sang bên đây, không thể dời nổi mắt.
"An Lan, cậu nhìn rõ xem, không có cờ sao đỏ." Hứa Tinh Nhiên nâng cằm.
An Lan uống một ngụm lớn nước canh, thờ ơ lột áo khoác đồng phục của mình xuống, ngoắc trên khuỷu tay giống Hứa Tinh Nhiên: "Cởi thì cởi."
Bên trọng cậu mặc một chiếc áo phông trắng kiểu oversize, đường nét cánh tay lộ ra dưới ống tay áo cũng rất đẹp. Để duy trì sự ổn định lúc nhắm bắn, An Lan đã bỏ không ít công sức luyện tập lực vai và cánh tay.
Hứa Tinh Nhiên mặc lại áo khoác của mình, nhưng tầm mắt vẫn rơi ở trên người An Lan.
An Lan đang định mặc lại áo thì đối phương đột ngột mở miệng nói: "Tôi sờ thử được không?"
Bởi vì nhìn thấy một A cao cấp, một A tiêu chuẩn ở trước mặt mình khoe cơ bắp, mặt Kiều Sơ Lạc đã đỏ lựng, tim đập không phanh, vừa nghe lời này của Hứa Tinh Nhiên, nước canh trong miệng cũng phun ra ngoài.
"Lớp trưởng... Cậu muốn sờ cái gì?" Kiều Sơ Lạc ngơ ngác hỏi.
"Cơ tay của An Lan." Hứa Tinh Nhiên nghiêng người về phía An Lan, trong mắt không có trêu chọc, mà rất nghiêm túc, "Tôi rất hiếu kỳ, bình thường không hề thấy cậu chơi bóng rổ, cũng không thấy cậu tập xà kép, cơ tay của cậu là thật hay giả?"
"Vớ vẩn, đương nhiên là thật." An Lan rút một tay ra khỏi áo đồng phục.
Hứa Tinh Nhiên nắm cổ tay An Lan, hổ khẩu vừa vặn dán vào phần da non bên trong cánh tay cậu, chậm rãi hướng lên trên.
An Lan có chút ngượng ngùng: "Lớp trưởng, cơ bắp của tôi không so được với cậu đâu, đúng không?"
Hứa Tinh Nhiên cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Thật đẹp..."
"Lớp trưởng, cậu đừng chọc cười tôi."
Hứa Tinh Nhiên chắc hẳn chỉ đang tán thưởng cơ bắp cánh tay của cậu thôi.
"Cậu chỉ là không tự hiểu... Cậu có bao nhiêu.."
Hổ khẩu của Hứa Tinh Nhiên đã trượt tới khuỷu tay An Lan, cậu ta cúi đầu, vẻ mặt rất chăm chú.
Kiểu chăm chú này không giống như khi lên lớp, nghe giáo viên giảng bài, mà như một cái lưới, từng chút từng chút chầm chậm thu lại, trong tấm lưới kia, tất cả những thứ An Lan cảm nhận được — mùi thơm của đồ ăn, tiếng thực khách nói cười, tiếng đảo nồi của chủ tiệm, rung động và mùi động cơ khi có xe đi ngang qua... đều bị nén đến cực hạn, dồn dập tràn vào đại não của cậu, sau đó biến mắt không thấy.
Chỉ còn lại duy nhất Hứa Tinh Nhiên.
Mỗi một tế bào của An Lan đều giống như muốn theo tầm mắt Hứa Tinh thoát ra khỏi cơ thể, bị đối phương hấp dẫn, thần trí cũng thoát khỏi khống chế mà hướng về Hứa Tinh Nhiên.
Không khí trở nên hơi nóng, hết thảy mùi vị như được thanh lọc qua, chỉ còn lại một hương vị đặc biệt tao nhã.
Mộc mạc mà trầm ổn.
Cổ họng An Lan có chút nóng lên, giống như đang hơ trên đống lửa được nhóm bằng loại gỗ tốt nhất, không cảm thấy khó chịu, nhưng lại lưu luyến khí vị của chất gỗ đang thiêu đốt kia.
Hứa Tinh Nhiên nhẹ nhàng kéo khuỷu tay An Lan, cậu liền nhào về phía đối phương.
"Này, An Lan!" Thanh âm Kiều Sơ Lạc vang lên.
An Lan chợt hoàn hồn, mắt thấy mình sắp ngã vào lồng ngực của Hứa Tinh Nhiên, cậu vội chống tay lên bàn giữ thăng bằng.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên, "Các cậu đang làm gì?"
Hương thơm dễ chịu, ấm áp bao trùm các giác quan vừa nãy bỗng chốc tan biến.
Thế giới bị ngăn cách lần thứ hai lưu động.
An Lan vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Lệ Vũ đang đứng trước mặt bọn họ, vai khoác balo.
Hứa Tinh Nhiên quay mặt sang, thoáng sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục ý cười trên mặt, " Chúng tôi đang ăn khuya. Mì xào trứng cùng canh gan heo nấu rau cải, muốn ăn cùng không?"
An Lan vốn tưởng rằng Cố Lệ Vũ chỉ tình cờ đi ngang qua, dù sao đây cũng là lối vào đường Nam Đăng, nếu đối phương muốn đi đường tắt để về nhà thì chắc sẽ đi qua lối này.
Không ngờ Cố Lệ Vũ lại mở cặp sách, sau đó để một tờ đề thi lên trên bàn.
Là đề cương tổng hợp của An Lan.
Cậu nhớ mình cho người ngồi đằng sau mượn, quên cầm về... Làm sao nó lại ở trong tay Cố Lệ Vũ?
"Cảm ơn ... cảm ơn."
ĐM, may mà Cố Lệ Vũ cầm về cho cậu, có hai câu hỏi lớn trong đề cậu còn chưa làm, chờ đến ngày mai thì chắc chắn sẽ không kịp rồi.
Lúc Cố Lệ Vũ quay người muốn đi, An Lan mới chợt nhớ ra tối nay người này chỉ ăn có hai cái bánh trứng cuộn.
"Cố Lệ Vũ, tôi mời cậu ăn mì xào nhé!" Nhân lúc người kia chưa đi xa, An Lan đứng lên gọi lớn.
Cố Lệ Vũ đã trèo lên xe đạp, một chân đặt lên pedan chuẩn bị nhất xuống, nghe thấy giọng nói của An Lan liền dừng lại.
"Chắc chắn lúc tối cậu ăn vẫn chưa no. Để tôi mời cậu ăn mì xào nhé."
Hứa Tinh Nhiên cười, "Ăn thử đi, ngon lắm."
Cố Lệ Vũ thoạt nhìn như muốn đi, tuy bình thường người này không bao giờ thể hiện cảm xúc lên trên mặt, nhưng An Lan lại lờ mờ thấy cậu ta có vẻ không được cao hứng cho lắm.
Cậu vội vàng chạy tới, kéo yên sau xe đạp của Cố Lệ Vũ, "Nể mặt tôi chút đi, bánh trứng cuộn cậu cũng ăn rồi, nhân tiện nếm thử mì xào trứng nhá."
Cố Lệ Vũ đặc biệt đến đưa đề thi thử cho mình, hơn nữa giờ tự học tối nay, đối phương còn nhắc nhở mình vẫn còn nợ cậu ta một bữa ăn đây.
Sau một hai giây yên lặng lúng túng, Kiều Sơ Lạc nhịn không nổi nữa lấy tay che mặt, má ôi, tại sao An Lan lại ấm đầu đi chặn xe của Cố Lệ Vũ vậy aaaa... Không đúng, là kéo xe đạp chứ.
Cố Lệ Vũ quay đầu nói với An Lan: "Buông ra."
An Lan cảm thấy hơi hối hận, quả nhiên không giữ được người. Nhưng cậu không ngờ Cố Lệ Vũ đã dựng gọn xe đạp sang một bên, đi tới bên bàn chưa có ai ngồi, ngồi xuống.
Kiều Sơ Lạc bị dọa cho choáng váng, trên mặt là biểu tình "trời có mưa đỏ" [1].
An Lan vội kéo một chiếc ghế khác cho Cố Lệ Vũ đặt balo.
"Ăn mì xào trứng với canh gan heo nhé?" An Lan hỏi.
"Ừ." Cố Lệ Vũ gật đầu.
An Lan lập tức chạy đến chỗ ông chủ gọi đồ, còn Kiều Sơ Lạc thì đã chết lặng.
"Phân biệt đối xử..."
"Phân biệt cái gì?" Hứa Tinh Nhiên tò mò hỏi.
Kiều Sơ Lạc trả lời: "Cậu không thấy bình thường An Lan rất tiết kiệm sao? Thực ra tiền tiêu vặt của cậu ấy cũng không phải ít, nhưng tập bắn súng rất tốn kém. Một vài chi phí ở câu lạc bộ nếu không quá cao, cậu ấy sẽ lấy từ tiền tiêu vặt của mình chứ không xin ba mẹ nữa.
"Cậu ấy luôn rất hiểu chuyện." Hứa Tinh Nhiên gật đầu.
"Nếu như mọi khi, cậu ấy sẽ ăn chung một phần mì xào trứng với tớ. Các cậu không biết dạo này cậu ấy ăn nhiều thế nào đâu, tớ chả còn mấy miếng để ăn nữa. Bây giờ... hot... Cố Lệ Vũ vừa đến, chẳng những có mì xào để ăn còn có cả canh gan heo, này không phải phân biệt đối xử thì là gì?"
Hứa Tinh Nhiên trầm ngâm nhìn về phía An Lan, gõ gõ ngón tay lên bàn: "Cậu nói thế, tôi cũng cảm thấy thật ghen tỵ."
"Đúng thế. Mì xào với canh vừa rồi đều là lớp trưởng cậu mời."
"Ban nãy các cậu đang làm gì?" Cố Lệ Vũ giương mắt nhìn Hứa Tinh Nhiên.
Thanh tuyến của cậu ta so với bạn cùng trang lứa bình thường đã thấp hơn, giờ lại có thêm cảm giác ngột ngạt.
Hứa Tinh Nhiên trả lời: "An Lan và Kiều Sơ Lạc nghi ngờ tôi mang cờ sao đỏ đến bắt quả tang họ ăn hàng quán vỉa hè, vì vậy tôi phải cởi áo khoác đồng phục để chứng minh cho họ mình vô tội."
Cố Lệ Vũ vẫn nhìn Hứa Tinh Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Kiều Sơ Lạc ở bên cạnh rất không dễ chịu, lẩm bẩm trong lòng, sao An Lan còn chưa chịu quay lại nữa.
"Sau đó thì sao?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.
Kiều Sơ Lạc cau mày, cậu đột nhiên thấy Cố Lệ Vũ hình như để ý chuyện vừa rồi lớp trường cầm tay An Lan?
"Tôi liền nói đùa với An Lan, chỉ một mình tôi cởi thì không công bằng nên cậu ấy cũng cởi áo khoác cho tôi xem bắp tay của mình. Đừng thấy mọi khi An Lan không thích phô trương, vóc người cậu ấy quả thực không tệ chút nào." Giọng Hứa Tinh Nhiên vẫn bình thản, tựa hồ không vì bản thân bị Cố Lệ Vũ chất vấn mà cảm thấy khó chịu.
Lúc này, An Lan mới bưng mì xào và canh gan heo quay lại.
Ngay cả thìa múc canh, cậu cũng tráng qua nước sôi mấy lần.
"Mì mới xào xong đó, rất ngon." An Lan cười cười, đẩy mì xào đến trước mặt Cố Lệ Vũ, sau đó lấy đũa ra, xoa xoa cho bớt gờ rồi mới đưa cho đối phương.
Kiều Sơ Lạc ném cho An Lan một cái ánh mắt "Đồ nịnh nọt".
An Lan dùng ánh mắt đáp lại: "Hotboy trường đích thân mang giấy bài tập cho cậu, cậu có nịnh nọt như thế không?"
Cố Lệ Vũ cầm đũa, gắp mì lên rồi lại ngừng một chút.
An Lan nghĩ thầm, liệu có phải Cố Lệ Vũ thấy đũa dùng một lần quá thô không?
Ai biết Cố Lệ Vũ lại nói: "Cờ sao đỏ của Hứa Tinh Nhiên giấu trong tay áo đồng phục."
Nháy mắt, biểu tình của An Lan và Kiều Sơ Lạc thay đổi.
"Lớp trưởng! Cậu lừa bọn tôi!" An Lan đột ngột đứng dậy, nhấn vai Hứa Tinh Nhiên, kéo tay áo của cậu ta lên, quả nhiên thấy được cờ sao đỏ in mấy chữ vàng chói mắt "Đội duy trì trật tự".
"Đệch — lớp trưởng, sao cậu lại làm thế! Còn cố ý gạt chúng tôi!"
Hứa Tinh Nhiên quá xấu tính rồi, lúc nãy cởi áo khoác cố ý chỉ cởi đến khuỷu tay, cờ sao đỏ thì dấu ở cẳng tay phía dưới, vừa vặn được tay áo che lại, An Lan và Kiều Sơ Lạc nhìn không tới.
An Lan tức giận đến ngứa cả răng: "Lớp trưởng, cậu thật không có nghĩa khí! Duy trì trật tự thì nói là duy trì trật tự đi! Cùng lắm ngày mai viết bản kiểm điểm, cam kết từ giờ không ăn đồ vỉa hè nữa nộp cho thầy chủ nhiệm, cậu... ai lại làm như cậu..."
Hứa Tinh Nhiên nhịn cười nói: "Không phải tôi cũng ăn cùng các cậu sao? Cùng thông đồng làm bậy xong rồi, các cậu còn để ý cái cờ sao đỏ này, đây là kỳ thị người khác."
Kiều Sơ Lạc kéo áo An Lan một cái, nói: "Cũng có lý mà. Mì xào và canh gan heo tụi mình ăn là lớp trưởng mời đấy."
"Không phải vậy... Lớp trưởng, cậu bình thường 'dương quang chính trực' [2] , vậy mà lại làm chuyện như này..." An Lan cũng không tức giận, chỉ là nghĩ lại có chút buồn cười.
Hứa Tinh Nhiên để lừa bọn cậu cũng coi như có bỏ tâm tư.
"Làm chuyện này thì sao? Không vui sao? Đồ ăn không ngon? Hay là lớp trưởng như tôi không đủ hào phóng?" Hứa Tinh Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn An Lan cười.
"Không phải như vậy. Nhưng mà... lớp trưởng, cậu mang cờ sao đỏ, biết luật vẫn phạm luật..."
"Sao vậy?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.
"Mua cho tôi một bát chè trôi nước đi." An Lan nói.
Hứa Tinh Nhiên sửng sốt trong chốc lát, không nghĩ tới Kiều Sơ Lạc ở bên bên cạnh cũng gật đầu.
"Chè trôi nước ngon lành! Chè trôi nước thơm thơm! Chè trôi nước tuyệt vời!"
Hứa Tinh Nhiên day day mắt: "Không bằng cậu nói luôn còn muốn cái ăn gì nữa đi?"
"Hết rồi, thật sự hết rồi."
Vì vậy hai bát chè trôi nước bốc khói nghi ngút được dọn ra.
Hứa Tinh Nhiên là người có tính tự chủ mạnh mẽ, ngay cả khi An Lan ăn "Xì sà xì sụp" ở bên cạnh, cậu ta cũng có thể xem nhẹ, không thấy thèm ăn chút nào.
An Lan vừa ăn bánh trôi vừa liếc nhìn Cố Lệ Vũ ở bên cạnh, cậu ta đã ăn gần hết mì xào rồi mà vẫn không nói lời nào, An Lan mỉm cười.
Hứa Tinh Nhiên hỏi: "An Lan, cậu cười cái gì vậy?"
________________
[1] Trời có mưa đỏ: Thành ngữ Đài Loan, chỉ những sự việc không thể phát sinh.
[2] Chỗ này gốc là 'Tễ nguyệt phong quang': thành ngữ trung quốc, chỉ người có đức tính cao quý và rộng lượng. Mình để tạm thành 'dương quang chính trực' ý là người ngay thẳng rộng rãi nhé.
________________
Editor có lời muốn nói: Đầu đang không load được mấy câu thành ngữ. Nào nghĩ ra bên mình có câu nào tương tự thì sửa lại sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...