21/09/2020
Edit:Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
Editor có lời muốn nói: Mấy cái tính điểm lúc bắn súng, mình không được chắc lắm. Đại khái là bắn trúng vòng 8 thì sẽ được 8 điểm, vết súng càng gần vòng 9 thì điểm phẩy phía sau sẽ càng cao. Ví dụ như tuyển thủ Hoàng Xuân Vinh của nước mình ở Olympic Rio bắn trúng vòng 10, nhưng vì tiệm cận gần với tâm bia nhất nên được tính 10.7 điểm và giành được huy chương.
...
"Vậy thì Lý Chấn Nam, cậu bắn trước đi. Thi đấu mục tiêu nhanh 2.5 giây, mỗi người 10 lượt, đúng không?"
"Đúng thế."
Lý Chấn Nam đứng trước bệ bắn của mình.
Hồng tâm chỉ có kích thước bằng hạt đỗ tương, bia ngắm sẽ xuất hiện và di động khoảng 2m, sau 2.5 giây sẽ biến mất.
Bọn họ đều dùng tư thế đứng, ban đầu vì không biết trình độ của Lý Chấn Nam sâu cạn ra sao nên An Lan vốn có chút căng thẳng, nhưng trong một khắc nâng súng lên kia, cậu liền bình tĩnh lại.
Lý Chấn Nam bắn phát đầu tiên. Huấn luyện viên Lâm Hoài Ân báo: "8.8 điểm."
Kiều Sơ Lạc sửng sốt một chút, đối với người chơi nghiệp dư, việc bắn trúng mục tiêu di động trong thời gian ngắn như vậy đã rất không dễ dàng, chứ chưa nói đến việc bắn được 8.8 điểm.
Kiều Sơ Lạc nhìn Cố Lệ Vũ thần sắc hờ hững đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đây không giống trình độ nghiệp dư tí nào."
Cậu cũng thường xuyên tới câu lạc bộ của An Lan chơi, theo như cậu biết, hạng mục bia di động 10m, tốc độ nhanh, cũng ít ai có thể bắn trúng vòng thứ tám.
Mà Cố Lệ Vũ vẫn chỉ ngồi trên ghế, một tay cầm điện thoại di động, tai đeo tai nghe, tay kia chống thái dương nhìn An Lan đang chuẩn bị giương súng.
Không phải là ánh mắt thờ ơ chẳng quan tâm, ngược lại còn vô cùng chăm chú.
An Lan đợi mục tiêu, trong khi đó Cố Lệ Vũ vẫn nhìn An Lan.
Mục tiêu bắt đầu chuyển động, An Lan ghìm súng, cơ thể cậu đều đều chuyển động theo, khi tốc độ của cậu thích ứng với tốc độ chạy của mục tiêu thì viên đạn phóng ra.
"Ầm —"
Kiều Sơ Lạc không dám cả thở, bia giấy nhỏ như vậy,nhìn từ xa, vòng điểm của An Lan và Lý Chấn Nam không khác nhau lắm.
"9.2" Lâm Hoài Ân báo điểm.
Lý Chấn Nam "Xì" một tiếng, bắn phát thứ hai.
"9.0 điểm."
Toàn bộ phòng bắn không còn một âm thanh nào khác, thế giới dường như thu nhỏ lại chỉ bằng kích thước tấm bia giấy.
An Lan lại giơ súng chạy theo mục tiêu, một phát nữa từ trong nòng súng bắn ra, bóng lưng cậu cực kỳ trầm tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Tốc độ di động của cậu khiến mọi người có một loại cảm giác, không phải cậu đang bám theo mục tiêu, mà là mục tiêu đang di chuyển theo cậu.
"Ầm —"
Cố Lệ Vũ hơi híp mắt, ngón tay đang chống ở thái dương giống như đang bóp cò, run lên một cái.
"9.3" Lâm Hoài Ân báo bia.
Lý Chấn Nam khựng lại, cậu ta không thể ngờ An Lan có thể bắn liên tục hai phát đều trên vòng chín.
Ngay sau đó, bia số ba của Lý Chấn Nam xuất hiện, cậu ta nhất định phải tập trung theo dõi mục tiêu.
"8.2"
Nghe báo bia, Lý Chấn Nam nghiến răng.
Vẫn có câu "Quá tam ba bận", nếu phát thứ ba của An Lan vẫn trúng vòng chín trở lên sẽ gây áp lực rất lớn cho Lý Chấn Nam.
Trong bắn súng, tâm thái còn quan trọng hơn cả thiên phú.
Lý Chấn Nam tự nhủ với mình, điều chỉnh lại hô hấp chờ mục tiêu tiếp theo, nhưng lại không có cách nào lờ đi An Lan đang đứng bên cạnh.
"Ầm —" Phát súng thứ ba của An Lan so với trước đó càng nhanh hơn, có cảm giác như đang cuống lên.
Lý Chấn Nam cười nhạo trong lòng, coi như có bắn trúng bia, điểm của phát này cũng sẽ không tốt lắm.
"10.1 điểm."
"Cái gì?" Lý Chấn Nam quay lại nhìn, hoài nghi mình vì đeo bịt tai mà nghe nhầm.
Nhưng lượt kế tiếp của cậu ta lại sắp tới.
10.1 điểm? Sao nó có thể bắn được 10.1 điểm? Càng bắn lại càng tốt? Làm sao có thể như vậy được.
Nó chỉ là một beta! Lực tay và tốc độ phản ứng không thể nào mạnh hơn một alpha như mình.
Nhất định là vì nó mượn súng của Cố Lệ Vũ, khẩu súng đó được sản xuất ở nước D, là loại súng tốt nhất, ngay cả đi thi đấu quốc tế cũng khó mà thấy được nó.
Vòng thứ tư của Lý Chấn Nam chỉ được 7.3 điểm.
Kiều Sơ Lạc vui mừng đến độ thiếu chút nữa đã vỗ tay hoan hô, nhưng cân nhắc đến chuyện có thể sẽ kích thích tính khí bạo lực của Lý Chấn Nam, cho nên tốt hơn hết vẫn nên an phận chút.
An Lan cũng chuẩn bị phát bắn thứ tư, tốc độ theo mục tiêu của cậu không đổi, gọn gàng bóp cò.
"10" Lâm Hoài Ân lộ ra vẻ tươi cười tán thưởng.
Dưới cái nhìn của ông, An Lan là một tuyển thủ vô cùng thú vị. Lâm Hoài Ân rất am hiểu việc từ trong ánh mắt tìm hiểu nội tâm của một người. Nhưng trong mắt An Lan, ông không hề thấy ham muốn chiến thắng, mà chỉ có sự tập trung, cậu thuộc về loại tuyển thủ một khi tiến vào trạng thái sẽ càng lúc càng làm tốt hơn, không gì có thể ngăn cản cậu bắn trúng hồng tâm.
Trời sinh thích hợp thi đấu.
Lý Chấn Nam vốn đã có chút đứng ngồi không yên, bả vai dao động, rõ ràng là đang mất tập trung, hơn nữa khi sắp hết thời gian mới vội vàng nổ súng.
5.2 điểm.
Lý Chấn Nam suýt nữa đánh rơi súng.
Trong khi An Lan bên cạnh vẫn giữ được tiết tấu ổn định, bia mới chạy được 2/3 đã bắn trúng.
"9.8"
Lần này, chênh lệch càng lớn hơn.
Nói một cách dễ hiểu, chỉ cần An Lan không phát huy thất thường, Lý Chấn Nam phải bắn trúng hết vòng 10 mới có cơ hội chiến thắng.
Kiều Sơ Lạc mím môi, trong lòng điên cuồng hò reo. Lấy hiểu biết của cậu chàng về An Lan, trừ phi trần nhà sụp xuống, không thì chả có gì có thể ngăn cản An Lan phát huy như bình thường.
Lượt thứ sáu, An Lan tiếp tục nới rộng khoảng cách chênh lệch giữa hai người. Lý Chấn Nam mãi đến lượt bắn thứ 7 mới điều chỉnh lại được trạng thái của mình, xem như lấy lại được lòng tự trọng của alpha.
Lượt bắn cuối cùng, Lý Chấn Nam được 9.5 điểm, mà An Lan đạt kết quả tốt nhất trong suốt mười lượt bắn của mình , 10.4 điểm.
Lâm Hoài Ân vỗ tay đi tới trước mặt hai người, ông là người có EQ cao, biết hai người bọn họ đột nhiên tới đây thi đấu, chỉ sợ là có chút mâu thuẫn. Lý Chấn Nam không phải người dễ chọc, Lâm Hoài Ân cũng không muốn cậu ta lại tiếp tục gây khó dễ với An Lan, vì vậy đứng ra hòa giải.
"Lý Chấn Nam, trận đấu này thật khiến tôi phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa."
"Thua mà thầy còn nhìn với cặp mắt khác xưa, huấn luyện viên Lâm, thầy có phải khen sai người rồi không?" Lý Chấn Nam rất tức giận, rõ ràng trình độ của An Lan là dân chuyên nghiệp, Cố Lệ Vũ biết vậy nên mới cố tình đưa ra đề nghị thi bắn tốc độ.
Lần này thua, lại còn thua trước mặt Lâm Hoài Ân, sau này muốn chỉnh tên An Lan này, nếu để Lâm Hoài Ân biết được, còn "Vô ý" tiến lộ cho cha cậu ta, nhất định cậu ta sẽ bị cha tẩn cho một trận.
"Cậu học bắn mục tiêu di động là vì hứng thú, thế nhưng An Lan cùng Cố Lệ Vũ đều là tuyển thủ tham gia thi đấu cho câu lạc bộ. Cùng đối thủ như vậy so tài, cậu vẫn có thể phát huy vững vàng, tâm thái rất tốt. Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử." Tán thưởng trong mắt Lâm Hoài Ân rất chân thành.
Thành công trấn an lòng tự trọng của Lý Chấn Nam.
Đúng vậy, tên An Lan này là hướng về thi đấu chuyên nghiệp, bản thân mình học bắn chỉ là để rèn luyện tính tình, so được như vậy đã rất lợi hại rồi.
Tự an ủi bản thân mình xong, sắc mặt của Lý Chấn Nam cũng không thối như trước nữa.
An Lan cũng biết huấn luyện viên Lâm là có lòng tốt, nên không nói gì mà chỉ lặng lẽ ôm súng đứng một bên đợi, cho đến khi bụng cậu phát ra một tiếng "Ùng ục —", ở trong phòng bắn yên tĩnh nghe cực kỳ vang dội.
"Ôi, đã muộn như này rồi sao. Đi,cùng nhau đi ăn?" Huấn luyện viên Lâm nói.
Lý Chấn Nam khẽ hừ một tiếng: "Không được, tôi phải về."
Khi đi ngang qua chỗ Kiều Sơ Lạc, Lý Chấn Nam hạ giọng nói: "Tôi chờ xem vẻ mặt hối hận của cậu sau này."
Kiều Sơ Lạc bất lực, giật giật khóe miệng: "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng sống tốt hơn cậu."
Lý Chấn Nam đi rồi, huấn luyện viên Lâm vẫn đang nhìn An Lan, đợi câu trả lời của cậu, xem có muốn đi ăn cùng luôn không?
An Lan cười nói: "Thôi ạ, ở nhà có nấu cơm rồi. Mấy hôm trước xảy ra chút chuyện, ba mẹ nhất định muốn em phải về ăn cơm."
"Vậy à, thật là đáng tiếc. Nhanh nhanh..." Lâm Hoài Viễn lấy điện thoại ra nói: "Lưu số đi, không có duyên làm thầy trò thì vẫn có thể làm bạn bè được mà!"
An Lan bị Lâm Hoài Nam chọc cười, dáng vẻ kia của ông ấy giống như là theo đuổi con gái nhà người ta bị từ chối, xong vẫn còn cố khóc lóc van nài, xin xỏ cách liên lạc với đối phương.
Cố Lệ Vũ đưa An Lan đi trả lại súng, sau đó vào phòng thay đồ thay quần áo.
An Lan đứng một bên, nhìn Cố Lệ Vũ lấy đồng phục học sinh của cậu từ trong tủ ra, ngón tay giữ khóa kéo áo đồng phục nhẹ nhàng trượt xuống, không hiểu sao An Lan lại có cảm giác bộ quần áo này dường như đang được mặc trên người mình, bị đối phương chậm rãi cởi ra.
Tiếng răng dây khóa xuyên qua màng nhĩ của cậu, trái tim cũng theo đó mà run rẩy.
Khi Cố Lệ Vũ tháo đồng phục từ trên móc áo xuống đưa cho cậu, An Lan vô thức lùi về phía sau nửa bước.
Cố Lệ Vũ nói: "Cậu sợ tôi?"
"Hả?"
"Tôi không đánh dấu cậu đâu."
Thanh âm trầm thấp trong trẻo vang lên bên tai An Lan, cậu cười khan một tiếng, nhanh chóng cầm lấy quần áo của mình.
An Lan thay quần áo bảo hộ bắn súng ra, cậu nhớ Kiều Sơ Lạc từng nói Cố Lệ Vũ có thói quen sạch sẽ nên ngập ngừng hỏi: "Bộ quần áo này tôi mặc qua rồi, hay là để tôi mang về giặt sạch xong rồi mang trả cho cậu nhé?"
"Để đấy đi." Cố Lệ Vũ trả lời.
"À." An Lan nghiêm túc gập bộ đồ lại, đặt lên ghế.
Nghĩ nghĩ một chút, An Lan không nhịn được lại hỏi: "Cậu giúp tôi nhiều lần như vậy. Tôi có thể hỏi là tại sao không?"
"Bao nhiêu lần?" Cố Lệ Vũ nghiêng mặt sang, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Ánh đèn trong phòng thay đồ rất sáng, trong đôi mắt trầm lắng, ưu mỹ của Cố Lệ Vũ như có gì đó mà An Lan không thể đoán được, giống như một cái kén vô hình, lặng yên không tiếng động bao bọc lấy toàn bộ không gian xung quanh, như tấm vải được dệt bởi chấp niệm cùng dục vọng, khiến cậu lại có loại cảm giác trái tim bị khống chế.
Nhưng mỗi khi An Lan bắt đầu sợ hãi, cảm giác này liền biến mất.
"Lúc lên bảng viết từ đơn, cậu sửa từ sai cho tôi."
Cố Lệ Vũ không nói gì, vẫn duy trì tư thế cũ.
"Lúc tôi đụng rơi bình giữ nhiệt của cô giáo, cậu lại chặn nước nóng cho tôi."
Cố Lệ Vũ chậm rãi xoay người lại.
"Còn cả hôm nay nữa, tôi bị bóng rổ đập vào mũi, cậu xử lý giúp tôi. Bị Lý Chấn Nam gây sự, cũng là cậu đề nghị thi bắn súng, nếu không tôi vẫn cứ bị tên đó kiếm chuyện, làm phiền mãi."
"Cậu không nhớ à?" Cố Lệ Vũ đưa tay trái của mình ra.
An Lan cúi đầu nhìn, đây là tay nâng súng của Cố Lệ Vũ, trong lòng bàn tay có một đường trắng, giống như sẹo do vết cắt nào đó để lại.
"Lòng bàn tay cậu bị thương sao?" An Lan hơi ngạc nhiên, một người nghiêm cẩn như Cố Lệ Vũ hẳn nên bảo vệ tay mình vô cùng cẩn thận, dù là ngón trỏ bóp cò hay tay trái nâng súng.
"Ừ." Cố Lệ Vũ gật đầu.
An Lan muốn chạm thử vào vết sẹo, nhưng đó là tay của Cố Lệ Vũ, cậu không dám.
"Không nhớ được thì quên đi." Cố Lệ Vũ nhìn về phía cửa, ý bảo An Lan có thể rời đi.
Không biết tại sao, thần sắc Cố Lệ Vũ thoạt nhìn có chút cô đơn.
An Lan chỉ có thể nghiêm túc cảm ơn người kia thêm lần nữa: "Hôm nay, thật sự cám ơn cậu... Tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
"Không phải trong nhà gọi cậu về ăn cơm sao?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.
"Đúng thế." An Lan gãi gãi đầu, "Tiết tự học buổi tối tuần sau, tôi mời cậu ăn?"
"Ừm." Cố Lệ Vũ khẽ đáp lời.
Cậu ta nhấc cặp sách quàng lên vai, tay kia cầm bộ đồng phục bắn súng An Lan vừa mặc, đi ra ngoài.
Không khí như bị đối phương kéo theo, ban đầu trong phòng thay đồ có đốt loại trầm hương nào đó, mặc dù thơm nhưng lại có loại cảm giác quá mức trang trọng, nghiêm túc, không được phóng khoáng. Nhưng ngay khi Cố Lệ Vũ đi ngang qua, An Lan ngửi được một mùi vị, tựa như biển xanh sâu thẳm. Cậu vô thức nhắm lại hai mắt, mỗi một tế bào thần kinh của cậu đều đang đuổi theo hương vị kia.
Cho đến khi nó biến mất hoàn toàn, không còn tăm hơi.
Thắng Lý Chấn Nam, khiến An Lan và Kiều Sơ Lạc thả lỏng không ít.
An Lan đạp xe chở Kiều Sơ Lạc về nhà, anh chàng ngồi ghế sau, liên tục đung đưa hai chân, không nghĩ cũng biết đang vui vẻ đến độ nào.
"An Lan, sao cậu lại không phải là omega chứ, cậu mà là omega, tớ sẽ lập tức viết một truyện ngắn mười vạn từ về cậu với Cố Lệ Vũ."
An Lan bật cười, "Là ai nói bị Cố Lệ Vũ ôm một cái nhất định sẽ chết cóng? Giờ làm sao não bổ ra truyện ngắn được?"
"Xí, cậu chả biết gì cả. Ship Cp thì chỉ cần lượng tương tác của hai cậu trong ngày hôm nay là quá đủ rồi. Cậu không thấy Cố Lệ Vũ cầm bộ đồ bắn súng cậu vừa mặc đem về à?"
"Chắc là cậu ấy đem đi giặt. Dù gì thì khứu giác của alpha cũng rất thính..."
"Còn lâu. Cậu ấy không mặc vừa bộ đồ đó thì giặt cũng chả để làm gì. Với cả, Cố Lệ Vũ chắc chắn không thiếu đồ mặc thi đấu. Tớ đoán, cậu ấy sẽ để bộ đồ đó trong phòng ngủ của mình." Kiều Sơ Lạc che miệng, cười đen tối.
"Để trong phòng ngủ làm gì?" An Lan kỳ quái hỏi.
"Không chỉ trong phòng ngủ, còn có thể đặt bên gối..."
An Lan thở dài ngao ngán, cái cậu chàng này, sẹo lành quên đau, vừa thoát khỏi Lý Chấn Nam, liền bắt đầu tưởng tượng mấy thứ không đứng đắn về alpha khác.
"Làm ơn dừng mấy suy nghĩ đen tối trong đầu cậu lại đi, tớ cám ơn lắm lắm."
"Hình ảnh quá đẹp, tớ không dừng lại được. Cậu thử tưởng tượng mà xem, Cố Lệ Vũ ngồi ở bên giường, cầm bộ trang phục bảo hộ bắn súng cậu từng mặc đưa lên mũi, cố gắng ngửi mùi hương của cậu còn sót lại, sau đó nắm chặt..."
"Dừng dừng dừng!" An Lan phanh lại, chống chân xuống đất, kinh ngạc quay lại nhìn Kiều Sơ Lạc, "Tiểu Kiều, cậu đang tưởng tượng những cái gì vậy trời! Thiết lập lạnh lùng cấm dục của Cố Lệ Vũ đâu?"
Kiều Sơ Lạc nhún vai: "Thiết lập tính cách lạnh lùng cấm dục là do mọi người tự đặt. Về phần cậu ấy có lãnh đạm thật hay không, cậu không biết sao?"
"Tôi không biết."
"Cậu đỏ mặt."
An Lan hỏi ngược lại: "Nói thừa, nếu cậu bị người khác tưởng tượng lớp trưởng với cậu như vậy rồi như vậy, cậu có đỏ mặt không?"
Kiều Sơ Lạc không biết xấu hổ, giả bộ bẽn lẽn cười: " Tớ sẽ nói cám ơn với người ta."
"Đệch!" An Lan cam chịu quay đầu lại, hự hự hự, dùng sức đạp xe, nhanh nhanh tống cổ Kiều Sơ Lạc về nhà.
Chờ An Lan về được tới nhà đã gần tám giờ tối.
__________________
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Lệ Vũ: Tôi sẽ không đánh dấu cậu.
Bí béo: Miệng đàn ông dối trá!
Editor có lời muốn nói: Chị bí nói thế là tôi đoán trúng anh công rồi phải không? *tung hoa*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...