19/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
....
"Cẩn thận —"
An Lan kêu lên.
Cố Lệ Vũ đột ngột xoay người, ném thẳng trái bóng lên mặt kẻ phía sau.
Cả đám sợ ngây người.
"A —"
Nắm đấm của Lý Chấn Nam xẹt qua bên tai Cố Lệ Vũ, cậu ta ngã chổng vó xuống đất, một hồi lâu cũng không thấy ngồi dậy.
"Ây này, lớp trưởng... Tên đó sẽ không bị đập chết đâu, đúng không?" Tiếu Thần lành lạnh chọc Hứa Tinh Nhiên ở bên cạnh.
"Thật là phiền phức."
Hứa Tinh Nhiên vỗ vỗ vai bạn học đứng trước, nhờ họ nhường đường cho mình.
"Cố Lệ Vũ, cậu đập ngã Lý Chấn Nam mà cứ đứng im như vậy có vẻ không tốt lắm đâu." Hứa Tinh Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Chấn Nam, vỗ lên mặt cậu ta, làm máu mũi đang chảy ròng ròng của người này càng chảy nhiều hơn.
Sau đó Cố Lệ Vũ học theo Hứa Tinh Nhiên, cũng ngồi xổm xuống, ý là "Bây giờ tôi không phải đang đứng".
Lý Chấn Nam khịt mũi một cái tỉnh lại, nhưng lửa giận vẫn chưa tiêu tan, "Cố Lệ Vũ — Mày cho rằng họ Cố nhà mày có thể một tay che trời sao?"
Ai biết Cố Lệ Vũ đập trả về một câu: "Nhà tôi không có cổ phần trong trường."
Ý ngay mặt chữ, nhà cậu có cổ phần, cậu có thể một tay che trời.
Sau một giây yên lặng ngắn ngủi, mọi người đều phá ra cười.
"Chuyện này không yên với tôi đâu! Lớp trưởng, cậu thấy rồi đúng không? Cậu ta lấy bóng đập tôi ba lần! Hay là cậu muốn AA bao che cho nhau.!" Lý Chấn Nam lớn tiếng chất vấn.
"Tôi lần đầu tiên nghe nói tới AA bao che, trước giờ tôi chỉ biết thanh toán AA [2] thôi." Hứa Tinh Nhiên tìm khăn giấy trong túi, đưa cho Lý Chấn Nam.
Lý Chấn Nam đẩy ra không nhận: "Không cần! Ông đây chỉ cần Cố Lệ Vũ xin lỗi!"
"À, như thế sao? Phải xin lỗi hay không, cậu với tôi đều là học sinh như nhau, không dễ phân xử. Nếu không, cậu mời phụ huynh đến đi, Cố Lệ Vũ... cậu có muốn gọi ba cậu tới không?"
"Ba tôi sẽ không tới." Cố Lệ Vũ trả lời.
Liên quan tới ba của Cố Lệ Vũ thì có rất nhiều tin đồn, có người nói ông ấy nhiều năm trước gặp tai nạn giao thông, quanh năm nằm ở viện an dưỡng, có người nói giá trị A của ông ấy quá cao, sợ sản sinh suy nghĩ phản xã hội cho nên quanh năm tự cấm túc, không tiếp xúc với xã hội.
Lý Chấn Nam có bệnh thần kinh, tự nhiên đòi gọi phụ huynh.
"Phí lời, cha của Cố Lệ Vũ cũng không ở trong ban giám đốc trường." Tiếu Thần không biết đã đi tới đây từ lúc nào, bỏ xuống một câu như vậy.
Mọi người lại muốn cười.
"Các người có ý gì? Hùa nhau bắt nạt tôi đúng không?"
"Sao có thể, chờ cha cậu đến, nhớ cho cha cậu xem thật cẩn thận." Hứa Tinh Nhiên nói, mở đoạn video quay được trong điện thoại cho Lý Chấn Nam xem.
Trong video, Cố Lệ Vũ đang đưa lưng về phía Lý Chấn Nam, vừa nhặt quả bóng từ dưới đất lên, Lý Chấn Nam đã vung tay đánh tới.
Cố Lệ Vũ đập bóng hoàn toàn là do tự vệ.
Lý Chấn Nam nhìn video, biến sắc. Tính tình cha mình thế nào, cậu ta biết quá rõ, cái trò lá mặt lá trái của cậu ta cũng là học theo cha mình.
Nhà họ Cố rất có thế lực, toàn gia đều là A cao cấp. Cha Lý Chấn Nam đến đây có khi còn phải vội khom lưng uốn gối lấy lòng người ta. Còn cái video kia nữa, vớ vẩn có khi lại phải ăn thêm hai cái bạt tai, không đáng.
"Hai người cũng hơi kích động rồi. Cậu trên mạng, đăng bài coi thường anh của người ta, đối phương tìm cậu PK, cậu bị bóng đập trúng chảy máu mũi, thấy nhất định là Cố Lệ Vũ cố ý, trong lúc tức giận đánh lén sau lưng người ta cũng không phải không thể hiểu được. Mọi người đều là bạn học với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, chuyện này dừng ở đây thôi, thế nào?"
"Dừng ở đây." Của Hứa Tinh Nhiên không phải nói với Lý Chấn Nam mà để nói với Cố Lệ Vũ.
Nói cách khác, chỉ khi Cố Lệ Vũ nói xong thì chuyện này mới có thể xong được.
Nói cho cùng, nếu Cố Lệ Vũ ngứa mắt Lý Chấn Nam, mỗi ngày đều có cả trăm cách khiến đối phương không được dễ chịu.
May mắn, Cố Lệ Vũ là người thẳng thắn dứt khoát, không vòng vo.
"Ừ." Cậu ta khẽ đáp lời, đứng dậy mặc lại áo khoác đồng phục rồi khoác balo rời đi.
Không thèm quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chẳng thèm quan tâm liệu Lý Chấn Nam có đánh lén nữa hay không.
Hứa Tinh Nhiên cao giọng nói: "Bài tập về nhà của các cậu vẫn còn hơi ít đúng không? Hay là đề thi tháng quá dễ? Vào quán net chơi game cũng không thú vị bằng ngồi hóng gió ở sân bóng hả?"
Mọi người đều hiểu ý của Hứa Tinh Nhiên, chuyện cũng hóng xong rồi, nhà ai người đấy về, mẹ ai người nấy tìm.
Kiều Sơ Lạc kéo An Lan nhanh chóng rời đi.
"Đi nhanh như vậy làm gì?"
"Tớ không muốn bị Lý Chấn Nam nhìn thấy."
"Cũng phải."
An Lan dắt xe đạp, Kiều Sơ Lạc ngồi ở phía sau, hai người cùng rời khỏi trường.
Trên đường đi, Kiều Sơ Lạc nói với An Lan: "Tớ thấy, hôm nay Cố Lệ Vũ đấu bóng với Lý Chấn Nam là bởi vì cậu."
Trái tim An Lan run lên, đầu xe hơi loạng choạng, thiếu chút nữa là cùng Kiều Sơ Lạc lao xuống.
"Cậu nói bậy bạ cái gì thế? Cố Lệ Vũ không phải đã nói là ra mặt cho anh cậu ta, Cố Thanh Xuyên à? Đều do Lý Chấn Nam quá kiêu ngạo!"
"Nhưng tớ thấy Cố Lệ Vũ đối xử với cậu rất đặc biệt mà."
"Đặc biệt chỗ nào?"
Hôm nay cậu bị đánh chảy máu mũi, ai lau cho cậu? Bệnh sạch sẽ của Cố Lệ Vũ rất nặng! Cậu ấy còn không thích đụng chạm với người khác nữa!"
"Làm sao cậu biết người ta mắc bệnh sạch sẽ, cũng không thích chạm vào người khác?"
"Trên nhóm nói. Có một người trong nhóm là bạn cùng lớp của cậu ấy hồi học cấp hai."
"..." An Lan cạn lời.
"Xung quan giận dữ vi lam nhan, cậu thấy có phải rất cảm động không?" Kiều Sơ Lạc ở phía sau, kéo kéo áo An Lan.
"Mấy hôm tôi nghỉ học, Lý Chấn Nam ngày nào cũng đến chặn cửa, muốn đưa cậu đi học, được đối xử như vậy, cậu cũng rất cảm động, đúng không?" An Lan cố ý làm cậu chàng buồn nôn.
"Cậu muốn buổi tối tớ không nuốt nổi cơm đấy à?"
"Thuận tiện giảm béo luôn."
Lúc này, một chiếc xe otochạy qua bên cạnh, cả xe xoay ngang, phách lối mà chắn ngang trước mặt họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, ở bên trong là Lý Chấn Nam, mũi vẫn còn sưng đỏ , chủ yếu là ánh mắt cậu ta cực kỳ bất thiện.
"Kiều Sơ Lạc —cậu thà ngồi sau xe đạp của nó khóc cũng không muốn ngồi trong xe của tôi cười à, tại sao?"
Biểu cảm của Lý Chấn Nam có chút dữ tợn.
An Lan có thể hiểu tại sao, hôm nay mặt mũi thì bị Cố Lệ Vũ làm cho không còn, quay đi quay lại, lại thấy Kiều Sơ Lạc ngồi sau xe của cậu, thân là alpha, lòng tự trọng của Lý Chấn Nam đã bị dẫm nát, đang muốn tìm người trút giận.
Mà hai người họ đúng lúc nhảy ra trước họng súng.
"Sai rồi, tôi là thà ngồi sau xe đạp cười, còn hơn ngồi trong oto của cậu khóc." Kiều Sơ Lạc nhảy từ trên xe An Lan xuống.
An Lan kéo Kiều Sơ Lạc một cái, nhưng Kiều Sơ Lạc vẫn đứng chắn trước người cậu.
Chuyện này vốn là do mình mà ra, vừa rồi An Lan bị Lý Chấn Nam đập bóng vào người, ai biết lần sau tên này còn muốn làm cái rồ dại gì?
Kiều Sơ Lạc không muốn An Lan không dưng lại bị liên lụy nữa.
"Kiều Sơ Lạc, cậu cho là từ chối tôi thì bản thân rất thanh cao, rất có bản lãnh sao? Thực tế một chút đi. Cậu là omega, sớm hay muộn cũng sẽ bị alpha ký hiệu. Tôi, cậu còn không vừa lòng. Cậu nghĩ cậu là ai? Đừng nghĩ tôi không biết cậu ở sau lúc, từ sáng tới tối đều mơ mộng đến Hứa Tinh Nhiên. Lấy gia thế của cậu ta, chắc chắn chướng mắt loại như cậu."
Lý Chấn Nam vốn dĩ muốn thừa dịp mấy ngày An Lan xin nghỉ học để theo đuổi Kiều Sơ Lạc tới tay, nhưng không ngờ Kiều Sơ Lạc mềm cứng đều không ăn.
An Lan vừa đi học lại, hai người lại dính vào với nhau, hôm nay cố ý 'nhắc nhở' một chút mà thằng nhãi nãy vẫn không chịu biết điều!
"Chẳng lẽ hồi nhỏ cậu nghĩ sau này sẽ trở thành tỷ phú thế giới thì nó nhất định sẽ thành sự thật chắc?" Kiều Sơ Lạc chế nạo, "Tôi thấy Hứa Tinh Nhiên rất đẹp trai đấy, thì đã sao? Lòng yêu cái đẹp ai mà chả có. Thế thì có nửa xu quan hệ gì với Hứa Tinh Nhiên?"
An Lan ngây ra một chút, cậu xem như hiểu, hôm nay mình trúng một bóng đã chạm tới ranh giới của cậu chàng.
Kiều Sơ Lạc không muốn nhịn thêm nữa, nói toạc ra với Lý Chấn Nam.
Thấy thái độ của Kiều Sơ Lạc như vậy, cơn giận của Lý Chấn Nam càng bốc càng cao, "Cậu đã tự biết mình như thế, sao vẫn muốn lăn lộn chung với thằng beta này? Nó có thể cho cậu cái gì? Có thể an ủi cậu lúc cậu cần? Hay có thể cho cậu cảm giác an toàn? Tôi nó còn không đánh lại được!"
Chân mày An Lan nhíu lại, tên Lý Chấn Nam này... Hôm nay bị bóng đập vào đầu, mất não rồi à?
"Bạn học Lý Chấn Nam này, nếu nói đến cảm giác an toàn, cậu không thấy mỗi lần cậu xuất hiện thì Kiều Sơ Lạc đặc biệt bất an à?" An Lan kéo Kiều Sơ Lạc về phía sau, cậu tốt xấu gì cũng là một alpha tiêu chuẩn, sao có thể để Kiều Sơ Lạc chắn trước mặt mình được.
Với lại, đều là anh em với nhau, vì anh em vào sinh ra tử không phải đương nhiên sao?
"Hơn nữa, tôi nghĩ Kiều Sơ Lạc xứng đáng với người tốt hơn cậu." An Lan bình tĩnh nhìn Lý Chấn Nam, không kinh không hoảng.
Lý Chấn Nam nhếch môi: " Đó là vì mày không biết sức ảnh hưởng của alpha với omega."
Cậu ta vừa dứt lời, An Lan chợt cảm thấy không khí trở nên nặng nề, như có mùi rượu mạnh tràn ra, khiến cả người khó chịu. Cậu có chút choáng váng, hô hấp nghẹt lại, vị rượu ngày càng dày dặc, mặt đất dưới chân cũng như đang vặn vẹo, muốn chìm xuống.
Kiều Sơ Lạc dùng tay giữ vai An Lan, thấp giọng nói: "Cậu ta... phóng thích pheromone... Chúng ta mau đi thôi."
An Lan sửng sốt, Lý Chấn Nam đang dùng tin tức tố để trấn áp Kiều Sơ Lạc?
Chân Kiều Sơ Lạc nhũn ra, đầu gối sắp khuỵu xuống.
"Nhìn đi, omega chính là omega, không thể chống lại alpha. Ở cùng một tên beta, alpha nào cũng có thể bắt cậu đi vào khuôn phép." Trên mặt Lý Chấn Nam đầy vẻ tự mãn.
Đối mặt với tin tức tố nồng nặng như vậy, An Lan cũng sắp không chịu nổi nữa, thế giới của alpha thật sự rất khó sống.
Tiếng chuông xe đạp vang lên phía sau khiến thần kinh An Lan run lên.
Tin tức tố đang đè ép cậu vẫn còn đó, nhưng nhờ tiếng chuông xe kia 'hấp dẫn' sự chú ý, An Lan cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xe dừng lại bên cạnh An Lan, cậu muốn nhìn người tới là ai, lại vì tin tức tố của Lý Chấn Nam gây áp lực mà không thể quay đầu.
Một bàn tay vươn ra, che kín mắt và mũi cậu, ngón tay thon dài, lòng bàn tay rất ấm áp, vết chai mỏng ở hổ khẩu [3] vừa vặn chạm vào khóe miệng An Lan, có chút ngứa.
"Cảm giác với tin tức tố thực ra là kết quả nhận biết của não bộ. Chỉ cần cậu phân tán lực chú ý, não bộ sẽ bị đánh lừa, không nhận ra sự có mặt của pheromone." Thanh âm lạnh như băng vang lên.
__________________
[1] Về tiêu đề chương: Xung quan nhất nộ vi lam nhan là đọc chệch đi của câu thơ 'Xung quan nhất nộ vi hồng nhan' trong bài thơ Viên Viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp. Hồng nhan là từ để chỉ người con gái đẹp còn lam nhan thường được để chỉ đàn ông đẹp.
Đại ý của tiêu đề là anh hùng nổi giận pk vì trai đẹp, vì mượn lại một câu thơ nổi tiếng nên mình để nguyên Hán Việt nhé.
[2] Thanh toán AA: AA là viết tắt của từ Algebraic Average nghĩa là trung bình số. Hiểu ra là ăn uống, chơi bời xong thì Campuchia như bên mình ấy. Nhưng mình để nguyên AA cho đúng chất khịa lại câu của Trần Chấn Nam.
[3] hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...