Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi

Edit: Nhật Nhật (wattpad : yuukute)

...

"Thực ra, cậu cũng không cần phải cảm ơn cậu ta đâu. Đây chỉ là bản năng của alpha thôi." Hứa Tinh Nhiên cười cười.

"Bản năng? Bản năng gì?"

An Lan thật hoài nghi mình không phải là A thật, cái gì liên quan đến alpha thì cậu đều chả biết gì cả.

Hứa Tinh Nhiên nghiêng người về phía An Lan, cách cậu càng lúc càng gần, trong nụ cười của đối phương có một tia khát khao khống chế mà An Lan chưa từng biết: "Gã đàn ông kia coi cậu thành omega, mà tất cả alpha đều ít nhiều có ý muốn bảo hộ omega trong lãnh địa của mình. Suy tính đen tối của hắn với cậu chọc giận Tiếu Thần."

"Xương sườn của tên đó đều bị Tiếu Thần đá gãy. Cậu không biết đâu, cậu ấy cứ thế đá bay tên kia ra ngoài." Kiều Sơ Lạc bổ sung thêm.

An Lan ngây ngẩn cả người, cậu có tài cán gì mà khiến Tiếu Thần phải trút giận giùm mình, quan trọng là cậu cũng không phải omega.

"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, cả lớp chờ cậu trở lại." Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, "Dù sao kỳ thi tháng sau cũng không vì cậu phải nằm viện mất vài ngày mà bớt khó hơn chút nào đâu."

Nụ cười trên mặt An Lan lập tức vỡ vụn.

Sau khi mấy cán bộ lớp rời đi hết, bọn Hoa Mập ngồi vào quanh An Lan vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu.

Bởi vì sự cố KTV lần này, toàn trường một lần nữa nhấn mạnh phải chú ý an toàn.

Trước chỉ không cho học sinh đến quán Net, tất nhiên những học sinh thực sự muốn đến quán Net để chơi game thì nhà trường cũng không thể ngăn cản hết được. Bây giờ ngay cả KTV cũng không được phép đi, đi sẽ bị gọi phụ huynh.

Các hoạt động giải trí có thể làm bị giảm đi đáng kể.

Nhưng thực ra điều này không có gì đáng nói, nhà trường cũng là vì sự an toàn của học sinh thôi.

Sau khi đám Kiều Sơ Lạc đi về rồi, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

An Lan uống một bát cháo, ba mẹ cậu đã về nhà trước , ngày mai chị gái cũng phải lên lớp. Ba An nói về tắm xong sẽ quay lại cùng An Lan.

Không bao lâu, An Lan lại chìm vào giấc ngủ, hình như thuốc bác sĩ kê cho cậu có cả chất an thần.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác như có người ngồi bên giường, cậu muốn mở mắt ra để xem người kia là ai, nhưng mí mắt lại nặng trĩu.


Trên người đối phương có mùi rất dễ chịu, giống như từ xa truyền đến, mang theo sương mờ, từng giọt từng giọt rơi xuống, khiến cậu cảm thấy thật an tâm.

Ngón tay của người kia chạm nhẹ qua lông mày An Lan, khẽ miêu tả theo đường nét chỗ đó, lại như đang muốn xác nhận lại điều gì, khiến cậu có loại cảm giác mình được đối phương nâng niu, bảo vệ.

Nó lưu luyến trên chóp mũi An Lan, cậu thấy hơi ngứa, hít vào một hơi, cọ cọ mũi lên ngón tay đối phương.

Cái tay kia như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.

Thật lâu sau, ngón tay người kia khẽ chạm nhẹ vào môi dưới của An Lan, mân mê nhẹ rồi chạm vào răng cậu.

An Lan duỗi đầu lưỡi đẩy một chút, đối phương lại muốn rời đi, An Lan đột nhiên có chút luyến tiếc, giống như liên hệ giữa mình và đối phương sẽ bị gián đoạn, vội vàng cắn ngón tay kia. Không biết tại sao, làm như vậy khiến An Lan cảm thấy rất an toàn.

Ngón tay muốn rời ra, hơi ngọ nguậy một lúc rồi mặc cho An Lan cắn lấy.

An Lan chép chép miệng, tiếp tục ngủ.

Dần dần, An Lan cảm thấy hơi oi bức, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu mở choàng mắt, phát hiện mình lại đang ở buồng toilet trong KTV.

Mà bên ngoài, ai đó đang gõ cửa, một giọng nói ác ý vang lên.

"Tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu, ngây ngô, đáng yêu như một trái táo xanh ——"

An Lan khựng lại, lập tức nâng hai chân lên, đặt trên bồn cầu, ôm lấy đầu gối, giống như muốn bao bọc bản thân trong một cái kén.

Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó.

Không khí ngày càng ẩm ướt, âm u đến mức An Lan không thở nổi.

"Mau mở cửa ra nào, tôi sẽ làm cậu thấy thoải mái." Bên kia vẫn đang dụ dỗ cậu.

Giống như con rắn trong Vườn Địa Đàng, phun ra đầu lưỡi ướt lạnh, có thể nhe nanh cắn bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, cánh cửa bị đập một cái, giọng nói hung ác dữ dằn vang lên phía bên ngoài: "Mày cho là tao không biết mày trốn ở bên trong à!"

Toàn thân An Lan run rẩy.


Không gian đang biến dạng, vặn vẹo điên cuồng, tạo thành một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại, đè ép An Lan đến không thở nổi.

Đây là một giấc mộng... Đây nhất định là một giấc mộng, cậu muốn tỉnh lại, muốn mau chóng tỉnh lại!

An Lan mở choàng mắt, ngồi bật dậy, há miệng thở hổn hển, trên người toàn là mồ hôi lạnh.

Cậu nhìn quanh, thấy mình vẫn đang nằm trong phòng bệnh.

Quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, An Lan rùng mình một cái.

Cậu xoa xoa mắt, may mà... đó chỉ là một giấc mơ.

An Lan ngồi dậy, có lẽ là đã ngủ cả ngày nên cậu không cảm thấy chóng mặt nữa.

Thế nhưng, nằm mơ thấy ác mộng như vậy thì giờ đừng nghĩ đến chuyện ngủ tiếp nữa.

Cậu thở dài, cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, từ bên trong vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn ngoài hành lang hắt vào.

Không khí vốn chỉ có mùi thuốc sát trùng và mùi cồn dường giờ lại như tràn ngập một thứ mùi - rất nông, rất nhẹ.

Giống như ban đầu vốn nhiệt tình đến cực điểm, lại kiềm chế mà phóng thích, muốn dùng sức lực của mình làm dịu đi lo lắng của An Lan.

Cậu rời giường, nhẹ nhàng mở cửa ra, lúc này ngoài hành lang bệnh viện vẫn còn rất nhiều người.

Ví dụ như một người đang giơ chai truyền dịch thong thả tản bộ, hay một người tới thăm bệnh đang ra về, An Lan lần theo mùi vị kia, đi tới.

Càng đến gần, mùi đó càng rõ ràng, lặng yên không tiếng động lẻn vào cơ thể cậu, từng tế bào như được ngâm mình trong làn nước biển ấm áp. An Lan càng đi càng nhanh, bởi vì cậu nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa sổ, phía trước còn có người đang đứng.

"A, này? Cậu là bệnh nhân phòng 303 đúng không? Tại sao lại xuống giường rồi?" Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi.

An Lan nhìn đối phương: "À, vâng, cháu ra ngoài đi dạo một chút."

"Cậu có sao không? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này. Bây giờ có thấy chóng mặt không?"

"Không ạ."


"Vậy mau quay về phòng đi. Đi ra ngoài như này dễ bị cảm lạnh lắm."

"Dạ, cháu biết rồi." An Lan gật đầu, lại nhìn về phía cuối hành lang, người đã không còn ở đó nữa.

An Lan không nhịn được đi tới trước cửa sổ, muốn biết người kia vừa rồi đang nhìn cái gì.

Đứng một lúc An Lan mới quay về phòng, lúc này ba cậu đã đến, ông cằn nhằn hai câu, nói không cho cậu chạy lung tung khắp nơi.

An Lan cười cười, nhanh chóng ngồi xuống, thấy trên tủ đầu giường có một cái hộp nhỏ.

"Cái gì đây ạ?"

Là lúc Tiểu Kiều với lớp trưởng đến thăm cậu để lại sao?

Mở hộp ra, bên trong là một chai thủy tinh trong suốt, An Lan mở nắp chai, ngửi thử một cái, một mùi hương thấm vào gan phổi.

Đúng lúc bác sĩ điều trị chính của An Lan đi tới, ba An cùng đối phương trò chuyện mấy câu. Bác sĩ thấy cậu đang ngửi ngửi cái chai liền cầm lấy xem xét.

"Bác sĩ, đây là cái gì?" Ba An hỏi, "Tôi nhớ lúc trước ông có nói Eves Apple trong cơ thể An Lan khó khăn lắm được chuyển hóa ra ngoài cơ thể. Phải đặc biệt chú ý những thứ làm ảnh hưởng đến pheromone."

Bác sĩ xem hướng dẫn trên chai,hơi sửng sốt: "Thứ này rất khó kiếm, là một loại mật hoa, làm bằng một loài hoa quý, chỉ sống trên các vùng cao nguyên, bởi vì hình dáng giống như cái kèn nên còn được gọi là loa kèn thiên sứ*. Mật hoa có tác dụng cân bằng hormone và an thần. Dùng tiết kiệm một chút, đồ mắc như vậy đừng có tu ực phát hết như uống soda."

"Cái này đắt lắm sao?" Ba An Lan hỏi ngay.

Thứ này nghe có vẻ rất quý, nhà họ không thể tự nhiên nhận đồ vật đắt tiền như vậy của người khác được.

"Ừ, nó được bán theo gram." Bác sĩ cười cười, "Loại đồ vật chiết xuất hoàn toàn từ tự nhiên này quả thực tốt cho đứa nhỏ hơn các loại hormone tổng hợp. Thằng bé vẫn đang trong giai đoạn phân hóa đúng không? Cái này rất tốt cho sự cân bằng nồng độ hormone."

"Trở về nhớ phải cảm ơn bạn học của con thật tử tế đấy." Ba An nhìn con trai.

An Lan gật đầu: "Con biết rồi."

Sau khi bác sĩ rời đi, An Lan pha một chút mật hoa vào trong nước, vị ngọt của nó rất đặc biệt, trong vị ngọt có chút mùi vị thanh mát như băng, làm cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng như được khơi thông.

...

Ngày hôm sau, tình trạng của An Lan cũng đã tốt hơn nhiều, cảnh sát bèn tới lấy lời khai của cậu.

An Lan kể lại những gì cậu nhớ được lúc đó một lần, không ngờ viên cảnh sát đến lấy khẩu cung lại nói với cậu: "Bạn học, thật sự rất cảm ơn cậu. Thực ra omega mà cậu thấy ngày hôm đó chính là nằm vùng của chúng tôi."

Hóa ra cảnh sát đã theo dõi hoạt động của đám tội phạm này từ rất lâu rồi, chỉ chờ tìm được chứng cớ sẽ bắt luôn một mẻ. Nếu không phải vậy thì e là lúc An Lan bị hại, cảnh sát cũng không thể kịp thời cứu cậu.


"Vậy mọi người có biết lúc hormone của em mất cân bằng, là ai đã cắn em không?" An Lan hỏi.

Viên cảnh sát lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết. Khi được bạn học của cậu tìm thấy, cậu đang ở trên ghế bên ngoài nhà vệ sinh. KTV đó không lắp đặt camera ở khu vựa này."

An Lan có hơi thất vọng.

Nhưng cuộc sống mà, nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Có thể tương lai, một ngày nào đó, cậu sẽ gặp được người đã cứu mình kia.

Cảnh sát trả lại điện thoại di động của An Lan cho cậu. Mấy ngày nay cậu toàn nằm trên giường, điện thoại cũng không có mà chơi. Một ngày nữa, à không, là một giờ nữa, không, thêm một phút một giây nữa thôi là cậu muốn mốc meo lên rồi.

Chờ cảnh sát rời đi, An Lan nhanh chóng sạc điện thoại, lúc chờ khởi động máy, cậu hưng phấn đến độ tóc gáy cũng muốn nhảy nhót theo.

Thông báo có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Kiều Sơ Lạc.

Còn có một số lạ gọi đến, An Lan gọi lại thì thấy máy bận, chắc là điện thoại mời mua chung cư, cái gì mà gần trường gần chợ, An Lan không để ý tới nó nữa.

Sau đó mở WeChat, tất cả đều là tin nhắn của Kiều Sơ Lạc và hai người kia, một người rồi một người quăng 258 vạn*, kêu cậu nhớ mua cái này cái kia.

* 258 vạn là tiếng lóng Bắc Kinh, bắt nguồn từ việc chơi mạt chược. 258 là "tướng", nếu không có "tướng" 258 thì không thắng được, nếu thắng thì được nhân đôi.

(Ý An Lan là mấy người kia như người thắng bài, sai người thua là cậu đi mua đồ.)

Hoa Mập đòi An Lan lấy hai gói kẹo nổ.

Thứ này ở đấy làm gì có!

An Lan cười cười, lướt xem mấy tin nhắn ở phía sau, Kiều Sơ Lạc cảm thấy có gì đó không ổn, trên WeChat liên tục hỏi cậu chạy đi đâu rồi.

Tiếp theo chính là sau khi cậu xảy ra chuyện, rất nhiều bạn học đều gửi tin nhắn tới, hầu hết đều là hỏi thăm xem cậu có sao không.

An Lan suy nghĩ một chút, liền đăng một Status, nói mình không sao rồi – Đại nạn không chết tất có hậu phúc.

Phía dưới, các bạn học điên cuồng nhấn like và bình luận.

Không ngờ thầy chủ nhiệm Mạnh hói cũng xuất hiện, chỉ để lại một cậu: [Đang trong giờ học lại dám lướt WeChat, mấy trò chết chắc rồi.]

_____________

Cái hoa loa kèn thiên sứ ấy, mình không biết chính xác là tác giả tự chém ra hay có thật, nhưng cái loa kèn thiên sứ mà mình biết thì ở Đà Lạt có trồng rất nhiều, đúng vùng cao nguyên luôn. Cái hoa ấy nó chỉ đẹp thôi, chứ độc chết người, không có công dụng thần kì như kia đâu nhé. Có nhiều màu lắm, mình lấy đại cái hình minh họa thôi:

Kẹo nổ Popping Candy mà Hoa Mập đòi ăn:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui