Edit: Nhật Nhật (https://.wattpad.com/user/yuukute)
...
" Nhịp tim của em đập quá nhanh. Bác sĩ nói, đột ngột tiếp xúc với hormone nồng độ cao như vậy trong thời gian ngắn, nếu không thể giảm nó về mức bình thường ngay lập tức, em có thể sẽ chết. Người giúp em ở hiện trường là một alpha có tư chất rất cao, anh ta cắn em, truyền pheromone của mình cho em để giúp em trung hòa loại hormone kia.... Nếu không phải vậy thì hôm nay..."
Nói tới đây, trên mặt An Nguyên cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Người giúp em là ai? Em đi cảm ơn anh ta." An Lan chống người muốn ngồi dậy, nhưng một cơn choáng váng ập tới, lại ngã trở về trên gối.
"Không biết là ai. Người ta không để lại thông tin liên hệ." An Nguyên đáp.
An Lan sững sờ một chút, trong lòng không hiểu sao cảm thấy giác hụt hẫng.
Người nọ cứu cậu trong thời khắc nguy cấp nhất mà cậu lại không biết đó là ai.
Mẹ An nhắc nhở nói: "Chờ con khỏe lại chút nữa, cảnh sát có thể đến hỏi con mấy chuyện ở KTV, con nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Không cần phải miễn cưỡng bản thân."
"Con biết rồi."
An Lan lại ngủ thêm một chốc, đến hơn 6 giờ chiều thì đám Kiều Sơ Lạc, Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối đến thăm cậu.
Kiều Sơ Lạc vừa nhìn thấy An Lan, hai mắt liền đỏ bừng, nhào đến bên giường bệnh: "Đều là tại tớ, nếu tớ cùng cậu đi xuống thì đã không có chuyện gì rồi!"
An Lan sờ sờ đầu Kiều Sơ Lạc, thở dài: "Phải nói là may mắn cậu không đi cùng tớ. Nhỡ trúng phải cậu, hậu quả khó mà lường được."
An Lan nhớ đến tên cặn bã kia, trong lòng lại thấy kinh. Hắn tưởng cậu là omega nên mới dùng cái thứ đồ kia.
"Cậu không biết lúc cậu được đưa lên xe cấp cứu đáng sợ như thế nào đâu. Gọi kiểu gì cậu cũng không phản ứng... Dọa chết người." Kiều Sơ Lạc vừa nói vừa lau nước mắt.
Chính xác là một màn Tiểu Kiều khóc Công Cẩn. An Lan có cảm giác mình thật sự sắp đi chầu trời.
( Đã có giải thích về hai nhân vật Tiểu Kiều và Công Cẩn ở chương trước nhé. Ở đây ý An Lan là Tiểu Kiều khóc như vợ khóc tang chồng.)
"Vậy cậu có biết là ai cứu tớ không?" An Lan hỏi.
"Còn có thể là ai nữa, là mấy chú cảnh sát ấy." Kiều Sơ Lạc đáp.
"Họ tìm thấy tớ ở đâu?" An Lan lại hỏi.
"Trên ghế, ở bên ngoài nhà vệ sinh."
An Lan sờ sờ cổ mình, chẳng lẽ là cảnh sát cắn cậu?
Không đúng, tuy kí ức của cậu rất mơ hồ, nhưng vẫn có một chút ấn tượng. Lúc cậu hoảng sợ luống cuống ngồi trong buồng toilet, có người gõ cửa, còn gọi tên cậu.
"An Lan, cổ của cậu đau lắm hả? Ống tiêm đó có phải làm xương cổ cậu bị chấn thương rồi không?" Kiều Sơ Lạc lo lắng hỏi.
Chẳng may sơ ý, không kiểm tra kĩ rồi bị liệt toàn thân thì sao?
An Lan nhanh chóng an ủi cậu chàng, nói: "Không phải. Cậu đừng suy nghĩ lung tung."
Lúc này mẹ An quay trở lại, thấy là bạn học của An Lan đến thăm liền mang hoa quả đi rửa.
Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối nhiệt tình đi theo giúp đỡ, Kiều Sơ Lạc vốn cũng muốn đi, nhưng An Lan kéo cậu ta lại.
"Không phải chỗ bị cắm ống tiêm đau, mà là sau gáy của tớ bị cắn." An Lan nhỏ giọng nói thầm.
Kiều Sơ Lạc sửng sốt, tỉ mỉ quan sát An Lan rồi thốt ra một câu kinh thiên động địa: "Má! Nếu đều là O thì cậu đóng giả thành A với tớ là có ý gì?"
"Không phải... Cậu lấy đâu ra cái kết luận tớ là O thế?" An Lan nghẹn một cái, suýt chút nữa muốn tắc thở.
"Cậu có biết là A không thể đánh dấu một A khác không?" Kiều Sơ Lạc hỏi ngược lại.
"Cái này của tớ không phải là đánh dấu, đối phương dùng cách này là để truyền pheromone alpha, để cứu tớ thôi. Không phải thế thì giờ này tớ đã lên nóc tủ ăn chuối ngắm gà khỏa thân rồi. Còn cần Tiểu Kiều cậu khóc Công Cẩn sao?" An Lan thở dài, đem chuyện cậu biết được kể cho Kiều Sơ Lạc nghe.
"Nhưng... cũng kỳ quái thật." Kiều Sơ Lạc chống cằm làm bộ người suy tưởng.
"Quái ở chỗ nào?" An Lan hỏi.
"Nếu chỉ là truyền thêm pheromone cho cậu để áp chế, trung hòa Eves Apple, thì cắn cổ tay cậu là được rồi, sao lại phải cắn ở gáy? Cậu không thấy đây là rõ ràng hành động đánh dấu sao?" Kiều Sơ Lạc nói.
"... Có khi là vì dễ cắn hơn? Chỗ này diện tích lớn?"
Kiều Sơ Lạc lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu nghe cái cớ kiểu đó có nuốt được không?"
An Lan không nói thêm lời nào.
Thực lòng mà nói, nếu Kiều Sơ Lạc không nhắc đến, An Lan cũng không nghĩ theo chiều hướng này. Kiều Sơ Lạc vừa nói vậy, cậu cảm giác như có một cánh cửa nào đó đã được mở ra, nhịn không được nhớ lại mọi chuyện xảy ra khi ấy.
An Lan, mở cửa.
An Lan, tôi ở đây.
Kiềm chế mà dịu dàng, trầm lắng mà xa xôi.
Người đó biết tên mình, phải chăng là người mình quen biết
Hay, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
"Cho tớ nhìn một cái được không?" Kiều Sơ Lạc dùng ánh mắt xin xỏ nhìn cậu.
"Cậu muốn... xem cái gì?"
"Chỗ cậu bị đánh dấu... À, nhầm, chỗ cậu bị cắn ấy."
An Lan nhìn Kiều Sơ Lạc ở đối diện, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tại sao tớ lại thấy trong đầu cậu toàn mấy suy nghĩ đen tối nhỉ?"
"Biết làm sao được, tớ rất muốn biết lúc bị A đánh dấu tạm thời liệu có đau không. Nhìn vết cắn của cậu có sâu hay không thì biết rồi."
Thực ra An Lan cũng muốn biết vết thương đó trông như thế nào.
Cậu chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Kiều Sơ Lạc: "Vậy cậu chụp lại luôn cho tớ xem một cái, tớ cũng muốn biết nó có sâu lắm không?"
Kiều Sơ Lạc cẩn thận từng tí một, nhấc miếng gạc trên gáy An Lan lên, An Lan hầu như không chảy máu nhưng phía trên vẫn có bôi một lớp thuốc mỡ để tiêu viêm. Kiều Sơ Lạc nhìn hồi lâu nhưng vẫn không để miếng gạc lại như cũ.
"Không sao chứ? Đã chụp lại chưa?"
Bấy giờ Kiều Sơ Lạc mới cầm điện thoại , chụp ảnh lại cho cậu
"Cho cậu coi."
An Lan nhận lấy điện thoại, dấu răng alpha hằn vào rất sâu, trong lòng cậu run lên một cái, thật sự mơ hồ có loại cảm giác bản thân không còn thuộc về chính mình, mà ở nơi vô hình nào đó đã thành lập một mối liên kết, không thể tách rời với người kia.
"Thật là gợi cảm." Kiều Sơ Lạc nói.
"Ha? Gợi cảm ở chỗ nào? Có phải dạo này cậu lại xem mấy bộ phim tạp nham gì rồi không?" An Lan hỏi.
"An Lan này, bằng vào trực giác omega của tớ..." Trên mặt Kiều Sơ Lạc nở một nụ cười xấu xa.
"Trực giác gì?"
"Cái tên alpha này hẳn là rất thích cậu đấy."
An Lan sặc một cái, điện thoại trên tay sém chút bay luôn vào tường.
"Chuyện cười của cậu chả vui chút nào."
Lúc này, có người gõ cửa, An Lan và Kiều Sơ Lạc cùng nhìn về phía cửa, Hứa Tinh Nhiên cùng mấy cán bộ lớp đều tới đây.
"Lớp trưởng, sao cậu lại tới đây?" An Lan muốn ngồi dậy, nhưng đầu lại bắt đầu choáng váng.
Hứa Tinh Nhiên đặt trái cây lên trên tủ đầu giường, mấy nữ sinh khác còn mua cả hoa mang tới, An Lan có thể dễ dàng phân biệt được mùi thơm của táo, mùi chua ngọt của cam, và mùi của hoa hướng dương.
"Có khá hơn chút nào không? Tối hôm qua cậu đúng là làm tôi sợ muốn chết." Hứa Tinh Nhiên bước đến bên giường An Lan, nghiêng người ngồi xuống.
Cậu ta chống một tay bên mạn giường, cúi đầu nhìn An Lan.
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, tựa như giọt mực loang trên giấy, như một bức tranh thủy mặc, tao nhã, duyên dáng.
An Lan suýt chút nữa đã quên, tối qua Hứa Tinh Nhiên cũng ở trong KTV kia.
"Xin lỗi, làm cậu sợ hãi rồi."
"Không cần nói xin lỗi với tôi, chỉ cần sau này đừng làm tôi sợ như vậy nữa là tốt rồi." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
An Lan quay sang nói cảm ơn với mấy bạn nữ đang cắm hoa, sau đó thấy trên mặt đất ngoài cửa phòng có một bóng người, hình như có người đứng ở bên ngoài.
"Vẫn còn có ai ở ngoài sao?" An Lan hỏi.
Hứa Tinh Nhiên bật cười: "Cậu đoán thử xem ai ở ngoài đó?"
"Tôi làm sao mà đoán được."
"Tiếu Thần." Hứa Tinh Nhiên đáp.
Cái này quá kinh rồi, dọa An Lan suýt chút nữa từ trên giường bệnh té xuống: "Cái gì? Tiếu... Tiếu Thần đến hả?"
"Cậu sợ cái gì? Cậu ta cũng có ăn thịt cậu được đâu." Hứa Tinh Nhiên thuận tay đỡ lấy An Lan.
Tay áo đồng phục xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay dùng sức đỡ vai An Lan. Giây phút đó, An Lan cảm nhận được sự dẻo dai trong cơ bắp cùng loại sức mạnh trời sinh chỉ thuộc về alpha. Cậu vô thức tự mình dùng lực, nằm trở lại giường.
Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, nhìn vào mắt An Lan, nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Giống như đang sợ tôi."
"Không... không có gì." Tim An Lan đập "thình thình" nhanh hơn mọi khi đến ba lần, tay nắm chặt lấy ga trải giường.
"Là vì alpha làm hại cậu kia sao? Đừng sợ, hắn đã bị bắt rồi. Hơn nữa mãi mãi cũng không được thả ra."
Khi nhắc đến tên đó, ánh mắt Hứa Tinh Nhiên bỗng trở nên lạnh lùng.
"Với cả, hắn cũng bị Tiếu Thần đập cho một trận te tua." Kiều Sơ Lạc ở bên cạnh bổ sung thêm.
"Bị Tiếu Thần đánh?"
Chuyện này thì liên quan gì đến Tiếu Thần? An Lan không hiểu.
"Hôm đó không phải Tiếu Thần cùng lớp trưởng đi hát sao? Tên khốn khiếp kia tiêm thuốc cho cậu xong liền chạy loạn khắp nơi, vừa vặn đụng phải Tiếu Thần ở ngoài hút thuốc. Tên đáng chết đó cầm điện thoại của cậu chạy còn gì? Không phải ốp điện thoại thoại của cậu là hình một con mèo chiêu tài trông rất ngớ ngẩn à? Tiếu Thần nhận ra luôn!" Kiều Sơ Lạc mặt mày hớn hở, hoàn toàn không nhớ tới người mà cậu chàng đang nói đến – Tiếu Thần, lúc này đứng ngay ngoài cửa phòng.
"Từ đã ... làm sao Tiếu Thần nhận ra ốp điện thoại của tớ được?"
Vấn đề của An Lan bị bơ đi, Kiều Sơ Lạc vẫn cứ tiếp tục nói.
"Đại biểu số học lớp chúng ta lập tức ngăn tên kia lại hỏi tại sao lại cầm điện thoại của cậu. Hắn không trả lời được, còn định chạy trốn, Tiếu Thần liền quật ngã hắn! Khí thế ấy thật kinh người! Sau đó phóng pheromone, toàn diện nghiền ép, tên kia sợ đến nỗi vội vàng thừa nhận chuyện kinh tởm hắn làm với cậu!"
"Ồ..."
"Cậu còn ồ? Cậu có biết tên kia định làm gì cậu không?" Kiêu Sơ Lạc trợn trừng mắt.
"Làm gì?"
"Hắn tưởng cậu là omega, âm mưu quấy rối! Nhưng ai biết An Lan của chúng ta mạnh mẽ vô địch, pheromone bùng nổ, làm tên alpha rác rưởi kia sợ vãi tè!" Kiều Sơ Lạc híp mắt cười.
"Tớ? Pheromone bùng nổ?" An Lan chỉ chỉ chính mình, chuyện này hình như càng ngày càng làm quá rồi?
Kiều Sơ Lạc gật đầu: "Là cậu, là cậu, đương nhiên là cậu."
An Lan nhìn lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên, Hứa Tinh Nhiên cũng gật đầu nói: "Cậu quả thật đã dùng pheromone dọa sợ hắn. Rất A."
Nghe alpha chất lượng cao - Hứa Tinh Nhiên nói mình "Rất A", An Lan cũng thấy xấu hổ
Cậu quay ra cửa lớn tiếng nói: "Tiếu Thần ... Cám ơn cậu."
Nhưng Tiếu Thần đã rời đi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...