Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
Editor có lời muốn nói: trước mình đang để biệt danh của bạn Trần Não là Trần Thỏ Đế dưng mà làm đến đây mới biết, bạn ý yếu chứ bạn ý không có nhát, nên mình đổi lại biệt danh của bạn ý thành Trần Yếu Đuối nhé. Các chương khác đã sửa lại rồi, có chỗ nào quên chưa sửa làm ơn nhắc mình.
...
Bây giờ đã bước vào vòng quỷ khóc sói tru thứ hai, Trần Yếu Đuối đang hát "Hảo Hán Ca [1]", bài hát này đối với cậu ta mà nói đúng là có chút mỉa mai.
Trần Yếu Đuối vốn tên là Trần Não, dáng người cũng được coi là cao lớn, nhưng đáng tiếc chả có tí sức lực nào, đập cái là gục.
Hồi còn học cấp hai, trên đường về nhà cậu ta bị một nam sinh khác chặn lại, cướp vở bài tập để chép bài, chép tròn một năm. Làm đúng thì không sao, làm sai là bị đánh.
Khiến An Lan khó hiểu nhất chính là nam sinh chép bài của Trần Não thấp hơn cậu ta những nửa cái đầu, tay chân thì nhỏ tong teo, theo lý mà nói, Trần Não chỉ cần cầm cặp sách đập lên người tên kia thì cũng không đến nỗi bị bắt nạt như thế.
Nếu không phải có một lần giáo viên của Trần Não đi ngang qua, thấy cậu ta y như người trong bao* đang ngoan ngoãn giao nộp vở bài tập của mình, thì chuyện này xem chừng sẽ kéo dài đến khi tốt nghiệp luôn.
*Người trong bao là truyện ngắn được Chekhov viết năm 1898 khi đang dưỡng bệnh tại thành phố Yalta, trên bán đảo Krym, Biển Đen. Chekhov đã sử dụng hình ảnh nhân vật Belikov để phê phán một bộ phận trí thức Nga hèn nhát, bảo thủ, nhu nhược và ích kỷ thời bấy giờ.
(Truyện này ngày xưa hồi cấp ba có được học. Bây giờ có còn trong chương trình hay không thì mình không biết nữa.)
Sau khi Kiều Sơ Lạc biết được chuyện này, liền gọi luôn Trần Não thành Trần Yếu Đuối. Bảo là gọi thế cho thân thiết, lại còn chuẩn luôn với cái trình độ yếu ớt của cậu ta.
(Đoạn này trong bản QT là đổi từ Não - 陈瑙 /nǎo/ nghĩa là ngọc mã não, thành Nạo - 陈孬 /nāo/có nghĩa là yếu đuối, nhút nhát. Hai từ này là từ đồng âm. Nhưng sao tiếng việt từ Nạo không đúng với nghĩa gốc nên mình để thành Yếu Đuối.)
Cho đến tận bây giờ, Trần Yếu Đuối vẫn cảm thấy biết ơn người đã cướp vở bài tập của mình, bởi vì đoạn thời gian đó, cậu ta lúc nào cũng làm bài hết sức nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra kĩ lại từng câu hỏi, đặt nền móng vững chắc cho kỳ thi vào cấp ba sau này.
Khi An Lan và Kiều Sơ Lạc mang đồ ăn vặt bước vào, ánh mắt của cả Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối đều trợn ngược cả lên.
"ĐM — hai người các người phát tài rồi hay sao? Mua nhiều đồ thế?"
"Tớ còn tưởng nhiều lắm hai người cũng chỉ mua một chai soda Bắc Băng Dương chia nhau thôi, không ngờ còn có cả Mirinda với Coca!"
An Lan cùng Kiều Sơ Lạc nhìn nhau cười, Kiều Sơ Lạc nói: "Còn có thể vì cái gì? Chúng tớ gặp được đại gia!"
"Đại gia? Đại gia nào? Có người ngắm trúng Tiểu Kiều rồi?"
Kiều Sơ Lạc dừng hai người kia lại: "Cái gì mà đại gia ngắm trúng tớ? là lớp trưởng! Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên cho chúng ta voucher đổi thưởng ở quầy ăn vặt!"
Không hiểu mạch não Trần Yếu Đuối hoạt động kiểu gì, cậu ta há mồm nói: "Cái gì? Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên thích Tiểu Kiều?"
An Lan bật cười thành tiếng, "Ha ha ha! Tiểu Kiều, cậu thấy chưa! Nếu mà có đại gia thật, hai tên này chắc chắn sẽ bán cậu đi ngay, và luôn!"
"Nếu lớp trưởng mà thích tớ thật thì mấy cậu đừng do dự, hãy làm ơn bán tớ đi luôn giùm cái!"
Ăn đồ ăn vặt, vừa hát vừa hò, An Lan còn song ca với Kiều Sơ Lạc một bài, Hoa Mập là cái tên ăn thùng uống chậu, chờ An Lan quay lại thì đống đồ ăn vặt trên bàn gần như đã chui hết vào bụng cậu ta.
Kiều Sơ Lạc đuổi theo đánh Hoa Mập, nhưng cậu ta da dày thịt béo, đánh vào chả khác gì đánh cái nệm lò xo. Tuyệt vọng, Kiều Sơ Lạc đành phải đưa nốt mấy tờ voucher còn lại cho An Lan, để cậu lại đi đổi một ít đồ ăn vặt về.
"Vốn định để dành để lần sau tới hát thì có cái dùng. Nhưng mà nghĩ lại, sang tuần sau phải học hành tử tế rồi, chưa chắc đã có thời gian mà đi chơi. Thôi thì xài hết luôn cho rồi." Kiều Sơ Lạc nói với An Lan.
An Lan gật đầu, cầm lấy phiếu đổi thưởng rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa lúc có thang máy, cậu không đi thang bộ nữa mà đi thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một thanh niên xinh đẹp đang đứng.
Da trắng, tóc mái hơi dài, cánh tay cũng rất mảnh khảnh, An Lan bước tới, đứng dựa vào góc thang máy.
Mặt anh ta đỏ bừng, thoạt nhìn như là vừa uống rượu, bởi vì thang máy hình như có mùi trái cây, giống mùi nho.
Thang máy đi xuống, trong khoảng thời gian ngắn này, An Lan nghe thấy thanh niên kia thở dốc, kiềm chế lại có chút gấp gáp, mùi nho trong không khí cũng dần nồng hơn, ngây ngấy. An Lan vô thức kéo cổ áo, cổ họng có chút khô khốc, đầu cũng hơi choáng váng, chẳng biết có phải tại ở trong KTV lâu, bị thiếu oxy hay không.
Cho đến khi "Ding~" một tiếng, cửa thang máy mở ra, An Lan đi ra ngoài, rẽ vào quầy bán đồ.
Người thanh niên trong thang máy cũng bước ra, người hơi lắc lư, bám vào tường, đi nhanh về phía trước.
An Lan quay đầu lại, thấy anh ta trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Ở KTV có nhiều người uống say, còn là học sinh nên bớt tọc mạch ở mấy tụ điểm ăn chơi như thế này, nhưng nhìn bộ dạng gầy yếu, bất lực của anh ta, An Lan cảm thấy không đành lòng.
Cậu đứng cách đó không xa hỏi một câu: "Anh uống say sao? Có cần tôi gọi nhân viên KTV đến giúp không?"
"Say..." Người thanh niên ngước mắt, mê man nhìn An Lan, dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình, "Tôi không say... làm ơn giúp tôi... giúp tôi báo..."
An Lan tinh ý nghe được lời cuối cùng mà người này còn chưa kịp nói ra, chính là báo cảnh sát.
Trong lòng căng thẳng, An Lan lấy điện thoại di động ra, vừa định bấm gọi cảnh sát, một bàn tay đè lại điện thoại của cậu.
"Xin lỗi bạn học, thật ngại quá, bạn trai tôi có chút không thoải mái, để tôi đưa cậu ấy về được rồi."
An Lan quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, mặc quần jean màu xanh, trực giác nói cho An Lan biết anh ta là một alpha.
Người đàn ông bước đến, đỡ thanh niên kia dậy, vòng tay qua ôm rồi hôn lên má anh ta: "Cậu xem, cậu làm bạn học sinh này sợ rồi đấy. Tôi là bạn trai của cậu đúng không? Đừng để người ta hiểu nhầm là tôi định bắt cóc cậu chứ!"
Mùi nho càng lúc càng đậm, An Lan đột nhiên nhận ra đây không phải mùi rượu vang đỏ, mà là mùi pheromone của người này, anh ta đang phát tình.
"Ư... Ưm..." Omega dùng hết khí lực ngửi người bên cạnh, hy vọng được pheromone của người này an ủi.
Đây là lần đầu tiên An Lan gặp phải trường hợp như vậy, cậu xấu hổ cúi đầu.
Alpha kia lại không có vẻ gì là lung túng, dường như đã quen với loại chuyện này, thì thầm vào tai người kia: "Không sao, em yêu, không có vấn đề gì. Một lát nữa tôi sẽ giúp em."
Còn về phần giúp đỡ như thế nào thì không cần phải nói cũng biết.
Là đánh dấu tạm thời hoặc ký hiệu hoàn toàn
Điều này khiến mặt An Lan càng đỏ hơn.
"Xin... Xin lỗi..."
Cậu xoay người định rời đi, đối phương lại nói một câu: "Không có gì phải xấu hổ, một ngày nào đó cậu cũng sẽ trải qua."
"Hả?" An Lan quay đầu lại, hoàn toàn không rõ đối phương là có ý gì.
Alpha kia hướng An Lan cong khóe miệng, nụ cười trên mặt có một loại ý tứ khiến An Lan cảm thấy không thoải mái.
"Cậu rất xinh đẹp. Giống như một trái táo xanh, tuy mùi vị chưa chín muồi, nhưng cậu nên biết, sẽ có rất nhiều người bị mê hoặc bởi khí chất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái của cậu."
Người đàn ông nở nụ cười, mang theo omega kia rời đi.
Giờ An Lan mới hiểu ra, người này nhầm mình thành omega.
Cái gì vậy trời? Cậu có chỗ nào giống omega chứ?
Còn cái gì mà "Cậu rất xinh đẹp"? Cậu đây là tuổi trẻ đẹp trai.
An Lan nghĩ thầm, tên alpha này có khi bị đục thủy tinh thể rồi.
Cậu nhìn lại lần nữa, mặc dù omega đang bị ôm kia vẫn dựa đầu vào người đàn ông, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố đẩy đối phương ra.
An Lan càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu nhớ tới trước đây, khi Kiều Sơ Lạc vừa mới trở thành omega, mẹ cậu chàng đã nhờ An Lan để ý, hỗ trợ chăm sóc cậu.
Cái gọi là "chăm sóc" đương nhiên không phải chỉ là cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, mà là cẩn thận những kẻ có mang ý đồ không tốt với omega.
An Lan hít một hơi thật sâu, thay vì đi đến quầy bán đồ ăn, cậu đi đến một góc, bấm số gọi cảnh sát.
Đột nhiên, có người từ phía sau bịt miệng cậu, hơi thở dơ bẩn sát qua vành tai.
"Bạn học nhỏ, chỗ này là KTV, sao cậu không ngoan ngoãn ca hát mà lại muốn làm chuyện xấu đây?"
Là tên alpha vừa rồi!
Cảm giác khủng hoảng nháy mắt dâng lên trong lòng An Lan.
Đối phương muốn lấy điện thoại của cậu, An Lan huých mạnh cùi chỏ về phía sau, không ngờ bị đối phương đỡ được, vặn tay ra sau, miệng An Lan bị che lại, "Nếu cậu đã không chịu nghe lời như vậy, thì để tôi dạy cậu chút chuyện của người lớn đi."
Nói xong, trên cổ An Lan bị kim châm, nhói lên một cái.
Tên khốn khiếp đó tiêm cho cậu cái gì!
Một cơn tức giận bùng lên trong đầu An Lan, cậu siết chặt cổ tay đối phương, gân xanh trên cánh tay nổi lên, xoay người, vai dùng lực, quăng ngã tên kia.
"A —" Alpha kia không ngờ khí lực An Lan lại lớn như vậy, té nhào xuống đất.
Lúc này, cả không gian đều tràn ngập một mùi thơm, nhẹ nhàng tựa sương mai hòa cùng mùi trúc xanh, nhưng mùi này dần dần trở nên ngột ngạt, áp bách. Rừng trúc vốn dĩ hiền hòa bỗng hóa thành một thanh kiếm sắc bén đầy sát khí, muốn xuyên thủng không gian, đâm sâu vào đại não của tên alpha kia.
Ngay cả những chiếc lá trúc thoạt nhìn mềm mại, mỏng tang cũng biến thành lưỡi dao sắc bén, cắt qua mỗi một dây thần kinh, từng nhát từng nhát.
Tên đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi, kinh hoảng nhìn An Lan, há to miệng: "Cậu... Cậu là alpha..."
Hai mắt An Lan đỏ rực, nhìn chằm chằm đối phương, "Mày tiêm cho tao cái gì?"
"Không... Không có gì... Không..."
Hắn liếc nhìn ống tiêm đã rơi xuống đất, nó được viết bằng bút đánh dấu Plus +3, là nồng độ mạnh nhất.
An Lan cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng nóng, khí huyết không thể khống chế tán loạn khắp nới, tim đập nhanh đến độ muốn vỡ ra, vô luận hít thở như thế nào, không khí cũng nóng rực, thiêu đốt phổi của cậu.
Cậu thấy khó chịu, khó chịu kinh khủng.
Cậu cần uống nước, cần uống rất nhiều nước.
An Lan loạng choạng xoay người, một tay đẩy cửa phòng vệ sinh.
Mà đây là toilet nam hay nữ cũng không quan trọng nữa, thính giác và thị giác nhạy bén ban đầu của cậu dần trở nên mơ hồ, cả người như bị bao bọc trong một tầng kén dày, kín mít, thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
Cậu mở vòi nước, liều mạng mà uống.
Nhưng cũng không có bất cứ tác dụng gì, trong thân thể cậu giống như có một ngọn núi lửa, dung nham nóng cháy sắp không thể kiểm soát mà phun trào.
Cậu lung lay đứng dậy, chỉ muốn tìm một nơi để trốn. Hai tay run rẩy dữ dội, toàn bộ không gian như đang xoay tròn.
Từ huyết dịch đến xương tủy, kể cả nơi tận sâu trong trí óc, có một loại khát vọng nào đó đang liều mạng kêu gào đòi được giải thoát, khiến cậu không cách nào áp chế.
Cậu đẩy cửa ngăn toilet ra, dùng chút sức lực cuối cùng khóa cửa lại, ngồi xuống bồn cầu rồi gục đầu ôm chặt lấy chính mình.
Toàn bộ không gian càng lúc càng nóng, máu của cậu dường như muốn theo mồ hôi bốc hơi ra khỏi cơ thể.
Cậu nghĩ mình sẽ chết, thật sự sẽ chết.
Cậu muốn gọi điện thoại... gọi điện thoại...
An Lan lần mò tìm điện thoại di động, trong túi quần không có, trong túi áo khoác cũng không có.
Cậu kéo áo khoác đồng phục đồng phục của mình ra, nhưng cơn khô nóng trong người vẫn không biến mất mà càng lúc càng nghiêm trọng.
Cậu cố tập trung suy nghĩ, tìm cách thoát ra khỏi mớ hỗn độn này, muốn được giải thoát khỏi khát vọng điên cuồng này... nhưng dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
"A... A..."
Nước mắt hòa lẫn với mồ hôi rơi lã chã, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào cho phải.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gọi cậu.
"An Lan, An Lan, cậu có ở trong đó không?"
Thanh âm kia nghe rất xa xôi, tựa như truyền đến từ một thế giới khác, An Lan vươn tay ấn lên cửa, dường như muốn xác nhận nó có thực hay không.
"An Lan, là cậu đúng không? Mở cửa."
An Lan nuốt nước miếng, cậu chưa từng biết, thanh âm của một người có thể đặc biệt đến vậy, xa xăm, kỳ ảo làm không gian nóng bỏng vặn vẹo muốn nổ tung xung quanh, trong nháy mắt nguội đi.
An Lan khép ngón tay lại, muốn bắt lấy thanh âm ấy, cậu đã mất đi khả năng suy nghĩ, trí óc chỉ còn lại duy nhất giọng nói đó.
"Nồng độ pheromone của cậu không đúng, mau mở cửa ra."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, An Lan gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh khớp ngón tay của người kia gõ lên tấm ván cửa.
"An Lan, mở cửa đi. Nếu không tôi sẽ phá cửa."
An Lan thẫn thờ ngồi đó, trong đầu chỉ có một nguyện vọng.
Gọi tên tôi... Gọi tên tôi thêm một lần nữa.
Sau đó một luồng sức mạnh cường thế lan ra khắp không gian, quấn lấy An Lan.
________________
Soda Bắc Băng Dương: là một thương hiệu nước ngọt có ga ở bắt đầu được sản xuất vào năm 1956. Sau 15 năm gián đoạn, hoạt động sản xuất trở lại vào năm 2011. Soda ở Bắc Băng Dương có logo là một con gấu Bắc Cực .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...