Edit: Nhật Nhật (https://.wattpad.com/user/yuukute)
...
"Còn muốn gì nữa?" Tiếu Thần lại hỏi.
"Hả?" Kiều Sơ Lạc chỉ chỉ gói thịt bò khô và một bịch bắp rang bơ lớn, Tiếu Thần lập tức cầm hết đi.
Đây là được đại gia bao nuôi hả?
Hai cặp mắt lom lom nhìn Tiếu Thần đi đến quầy thanh toán, đối phương lấy thêm mấy viên kẹo ngậm ho rồi ngoắc tay gọi bọn họ.
Hai người vội vàng nghênh đón, sugar daddy muốn cho mấy cậu thêm đồ ăn vặt!
Tiếu Trần cúi đầu, đến gần An Lan, nhẹ giọng nói: "Ăn khoai tây chiên với que cay dễ bị nóng trong, Mirinda cũng không tốt bằng nước ô mai. Mấy cậu chơi vui vẻ."
Rõ ràng trong KTV, bốn phía đều vọng ra tiếng hát thảm thiết như tiếng sói tru, nhưng lúc này đây chỉ có thanh âm của Tiếu Thần đang hiện hữu.
An Lan biết ngũ quan của Tiếu Thần rất nổi bật, nhưng khi cậu ta đứng gần như vậy, cậu vẫn cảm thấy thần kinh thị giác của mình bị thu hút, không thể cưỡng lại được.
Cậu dường như có thể hiểu lý do, tại sao A cấp cao lại hấp dẫn người khác đến thế.
Chân mày và sống mũi của Tiếu Thần tạo thành những đường cong tinh xảo, mạnh mẽ, giống như màu mực nóng bỏng in vết lên trang giấy trắng, mà trang giấy kia lúc này chính là An Lan.
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên vô hình. Khi An Lan nhìn vào mắt Tiếu Thần, mỗi tế bào thần kinh của cậu như thể bị ma sát, đột ngột bốc cháy, sóng nhiệt nóng bỏng làm không gian trở nên vặn vẹo, méo mó.
Có mấy người khách mang theo đồ ăn vặt đi ngang qua An Lan, vô tình đụng phải cậu, Tiếu Thần ở phía đối diện dùng sức kéo túi nhựa đựng đầy bia của người kia, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cậu đụng vào bạn học của tôi."
Mấy thanh niên cầm bia vừa định nói "Đụng có một cái chứ làm sao", nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Thần, mấy lời định nói vội nuốt ngược lại.
"À, à... Đúng... Xin lỗi."
Nói xong, mấy người vội vàng rời đi.
"Cảm ơn, tôi không sao ..." An Lan không ngờ Tiếu Trần cũng có một mặt cẩn thận như vậy.
Ai biết người kia lại nói: "Cậu đương nhiên là không sao. Đàn ông bị đụng một cái cũng không phải bị đè một lần, quan trọng gì."
Ba tiếng "Đè một lần" nói rất nhẹ, thanh âm hơi khàn khàn, tựa hồ có dẫn điện, An Lan nghe mà như bị giật, khẽ run lên.
"Lúc cậu bắn súng trông rất đẹp trai." Tiếu Thần khóe miệng hơi nhếch lên.
An Lan sững sờ, cho nên hồi nãy, lúc đang chơi bắn súng là Tiếu Thần nhìn cậu.
Nói xong câu đó, Tiếu Thần nghênh ngang bỏ đi.
An Lan và Kiều Sơ Lạc, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu
"Chúng ta vừa bị Tiếu Thần đùa bỡn đúng không?"
"Chính xác, Tiếu Thần không đời nào mời chúng ta đâu!"
An Lan thở dài, thò tay vào túi tìm điện thoại, tính hỏi xin chị gái phát cho mình một cái lì xì trên Wechat, nhưng lại phát hiện trong túi có thêm một thứ.
Lấy ra nhìn, vậy mà là kẹo ngậm ho.
Đây là lúc nãy Tiếu Thần vừa mua , chỉ là không biết người này nhét vào túi An Lan từ lúc nào?
"Tiếu Thần vậy mà cũng đến KTV hát? Cậu ấy đi với ai ta?" Kiều Sơ Lạc có chút tò mò.
Bọn An Lan đi sau Tiếu Thần, thấy đối phương mang theo đống đồ ăn vặt kia vào một phòng hát lớn.
"Tớ nhìn thấy Tiếu Thần mua cả bia." Kiều Sơ Lạc nói.
"Không thể nào, chúng ta còn chưa đủ tuổi uống bia." An Lan kéo kéo Kiều Sơ Lạc.
Thính giác của An Lan nhạy bén hơn Kiều Sơ Lạc, qua cánh cửa phòng riêng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mấy người bên trong đang tán gẫu, hình như không chỉ có Tiếu Thần mà còn có cả Hứa Tinh Nhiên?
À, phải rồi, Hứa Tinh Nhiên với Tiếu Thần đều là thành viên của câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải.
Vậy nên, câu lạc bộ của hai người họ đang tổ chức liên hoan ở đây?
"Tiếu Thần! Cậu đến rồi, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi Truth or Dare*! Nhanh nhanh nhanh, xoay chai bia đi! Xoay tới ai thì đến lượt người đó phải lên."
*Truth or Dare: Nói thật hay thử thách, trò này thì chắc bạn nào cũng biết rồi. Không giải thích nữa nhé.
Tiếu Thần đáp lại, giọng điệu châm chọc: "Mấy người bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi loại trò chơi nhàm chán này."
"Chậc, thử thách lần này khó nhằn lắm đấy. Vừa nãy đến lượt Hứa Tinh Nhiên, cậu ta chọn thử thách, cậu đoán bọn tôi bắt cậu ta làm cái gì?"
An Lan biết mình không nên đứng ở bên ngoài nghe lén, nhưng trong phòng đột nhiên tung ra một cái chủ đề gây tò mò như vậy, cậu cũng muốn biết thử thách Hứa Tinh Nhiên phải làm là cái gì.
Tiếu Thần ung dung ngồi trên sofa, gác hai chân lên bàn, tư thế không đứng đắn như vậy, cậu ta làm lại như chuyện đương nhiên.
"Mấy người kêu Hứa Tinh Nhiên làm cái gì? Đừng có bảo là để cậu ta ra ngoài tùy tiện đánh dấu một omega nào đấy?
Ai biết Hứa Tinh Nhiên nhàn nhạt đáp một câu: "Ngại quá, người họ muốn tôi ký hiệu không phải omega."
Tiếu Thần hiếm thấy mà ho sặc một tiếng: "Sặc, không phải tại Cố Lệ Vũ thi bắn súng giành quán quân chung cuộc làm cậu khó chịu mà cậu muốn đánh dấu cậu ta đấy chứ?"
"Trùng hợp, thử thách bọn họ đưa cho tôi chính là rủ Cố Lệ Vũ đến liên hoan." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
Tiếu Thần nói: "Cố Lập Dị chắc chắn muốn ở nhà một mình."
Nghe đến đó, An Lan cũng cảm thấy Cố Lệ Vũ nhất định sẽ không tới.
"Đúng thế, cậu ta không tới." Hứa Tinh Nhiên đáp lời.
Bọn họ lại bắt đầu quay chai, lần này miệng chai thế mà quay về hướng của Tiếu Thần.
Người trong phòng bắt đầu ầm ĩ: "Tiếu Thần! Nói thật hay thử thách, nhanh chọn đi?"
"Nếu cậu chọn thử thách, tôi muốn cậu đi ra ngoài, đánh dấu người đầu tiên cậu nhìn thấy." Một người trong nhóm nói lớn.
An Lan giật nảy, nếu bây giờ Tiếu Thần mở cửa, nhìn thấy đầu tiên không phải cậu thì chính là Kiều Sơ Lạc.
"Tôi chọn nói thật." Tiếu Thần đáp.
"Tiếu Thần, cậu không dám thử thách à? Không giống cậu chút nào?" Có người mù quáng la ó.
"Đánh dấu là một chuyện quan trọng, ai nói có thể dùng để thử thách?" Giọng Tiếu Trần rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Ngoài miệng kêu gào để Hứa Tinh Nhiên đi đánh dấu Cố Lệ Vũ rõ ràng là nói giỡn. Hai A, cùng lắm là chém giết nhau, muốn đánh dấu hả... Xin lỗi, trên sinh lý không làm nổi. Thế nhưng để Tiếu Thần đi ra ngoài ký hiệu người đầu tiên nhìn thấy, lỡ người đó là omega thì tính sao?
Mặc dù An Lan đã quyết định không nghe mấy lời tầm phào này nữa, nhưng thính giác của cậu khiến cho cậu nghe rõ mọi thứ. Thậm chí cả tiếng hít thở nhạt nhẽo của bọn họ.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên nói: "Vậy thì sự thật đi. Tiếu Thần —— Cậu thích mùi pheromone nào?"
Trong nháy mắt, bầu không khí sôi động trở lại.
Giọng của Hứa Tinh Nhiên không hề nhỏ, ngay cả Kiều Sơ Lạc đang dựa vào cửa cũng nghe thấy, lộ ra vẻ mong đợi.
"Lớp trưởng hỏi Tiếu Thần thích mùi pheromone nào!"
An Lan đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu Kiều Sơ Lạc đừng nói, mấy alpha bên trong sẽ nghe được, sau đó kéo cậu chàng, dùng ánh mắt ra hiệu "Đi thôi, đừng nghe nữa."
Nhưng đúng lúc này, Tiếu Thần nói ra đáp án: "Tôi thích mùi trúc xanh."
"Trúc xanh? Có omega nào mùi như vậy sao?"
"Không ngọt chút nào, làm sao hấp dẫn được người khác?"
Tiếu Thần hỏi ngược lại: "Tại sao lại phải ngọt? Chỉ cần khiến người ta thấy thoải mái là được."
Ai biết vậy mà Hứa Tinh Nhiên cũng nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng giống cậu. Có khi tin tức tố quá ngọt ngào trái lại vừa phiền phức vừa hỗn tạp, quá câu dẫn. Mùi trúc xanh, trong trẻo, trầm lắng ... giống như có thể chạm đến trái tim."
"Hai cậu đang nói cái gì thế? Tôi không tài nào tưởng tượng được mùi pheromone này là thể loại gì?"
Tiếu Thần trả lời: Cậu chỉ cần tưởng tượng, có một loại mùi vị trong trẻo mềm mại, kéo cậu ra khỏi địa ngục là được."
Thanh âm của cậu ta rất nhẹ, lời như vậy không giống như là từ trong miệng Tiếu Thần nói ra.
"Không tài nào tưởng tượng ra." Những người khác dồn dập biểu đạt.
"Chúng tôi đang sống vui vẻ như vậy, không biết địa ngục là như thế nào sất, ha ha ha!"
"Tiếu Thần, cậu đi qua địa ngục rồi sao?"
Thanh âm lạnh như băng của Tiếu Thần vang lên: "Mấy người nghĩ sao?"
Thần kinh của An Lan đau đớn, tất nhiên Tiếu Thần đã đi qua địa ngục rồi – là lúc cậu ta rơi vào giai đoạn mẫn cảm, bị cách ly một tuần.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, cầm micro lên, "A, đến bài tôi chọn rồi."
Đó là một bài hát tiếng Anh cũ, "Close To You". Cuộc thảo luận của họ về tin tức tố mùi trúc xanh kết thúc ở đó, mặc dù An Lan vẫn đang thắc mắc trong lòng, rốt cuộc đó là loại mùi vị nào.
Giọng của Hứa Tinh Nhiên rất dịu dàng, có sức hút, An Lan không kìm được mà muốn nghe cậu ta hát.
An Lan cùng Kiều Sơ Lạc liếc nhìn nhau, Cậu chàng lập tức lấy điện thoại di động ra, ngồi xổm ở cửa bắt đầu ghi âm.
"Này, cậu làm thế không ổn đâu!"
"Lớp trưởng đang hát đấy! Hiếm có khó tìm, giờ không ghi âm lại, sau này lấy đâu ra cơ hội tốt như thế nữa!"
An Lan thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì trùng hợp đối mắt với Hứa Tinh Nhiên
Đối phương mỉm cười, dưới ánh đèn KTV mờ ảo như ánh sao, bóng tối và ánh sáng mờ ảo giao nhau có một loại vẻ đẹp thần bí.
An Lan chột dạ, có phải Hứa Tinh Nhiên đã phát hiện họ đứng ngoài cửa nghe trộm từ nãy rồi không? Xấu hổ quá đi.
Quả nhiên không nên vì tò mò mà hóng hớt chuyện của người khác.
Thế nhưng Hứa Tinh Nhiên giơ tay ra hiệu cho cậu, ý là chờ cậu ta một chút.
Bây giờ An Lan muốn lén rời đi cũng không được nữa.
Hứa Tinh Nhiên hát xong đoạn đầu tiên liền đưa micro cho cô gái ngồi bên cạnh, nói xin lỗi rồi cầm theo cái gì đó khom người đi ra.
Kiều Sơ Lạc vẫn đang ngồi xổm trước cửa, cửa vừa mở mở, cậu chàng mất đà thiếu chút nữa ngã nhào lên trên đùi Hứa Tinh Nhiên.
"Lớp... Lớp trưởng?" Kiều Sơ Lạc vội vàng đứng lên.
Hứa Tinh Nhiên thấy chân cậu ta đã tê rần, còn đặc biệt đỡ một cái, "Hai người cũng tới đây chơi à?"
"Phải, nghe nói chỗ này mới mở, vừa tốt vừa rẻ." An Lan đáp.
"Có mấy voucher đổi thưởng ở đây, cậu cầm dùng đi. Bên chúng tôi còn nhiều lắm, không dùng hết được."
An Lan xem thử, hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm rồi không, tuy mỗi tờ chỉ có giá trị 50 tệ nhưng cậu ta đưa cho mình tới mười mấy phiếu.
"Lớp trưởng, cái này bọn tôi không lấy được..."
Hứa Tinh Nhiên bật cười: "KTV này là nhà tài trợ cho câu lạc bộ của chúng tôi. Nói cách khác, An Lan, hạng mục 10m bia di dộng của cậu cũng rất lợi hại đúng không? Bao giờ định tới gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi?"
"Hả? Trình độ của các cậu cao như vậy... Tôi vẫn là..."
"Hôm nay huấn luyện viên còn hỏi tôi có biết cậu không. Mấy phiếu giảm giá này coi như để giúp ông ấy mở đường, sau này còn dễ đào người đi." Nói xong, Hứa Tinh Nhiên nháy mắt một cái
Bên trong có người đang gọi, Hứa Tinh Nhiên nói "Chúc vui vẻ" xong liền quay lại vào trong.
An Lan sững sờ đứng đó, Kiều Sơ Lạc thì phấn khích tột độ.
"Trời ạ, lớp trưởng giúp câu lạc bộ đào ngươi, bọn tớ đều dính hào quang của cậu."
Kiều Sơ Lạc lôi kéo An Lan đi chọn đồ, khoai tây chiên, que cay, thịt bò khô, bỏng ngô, muốn ăn cái gì thì dùng voucher đổi về.
_________________
1. "(They Long to Be) Close to You" là một bài hát được đồng viết lời bởi và , được thu âm lần đầu tiên bởi nghệ sĩ thu âm người Mỹ và phát hành như là đĩa đơn mặt B cho bài hát năm 1963 của ông "". Nó cũng được thu âm lại bởi nhiều nghệ sĩ khác nhau, như , , và lẫn tác giả của bài hát Bacharach, tuy nhiên "(They Long to Be) Close to You" chỉ thực sự trở nên phổ biến qua phiên bản hát lại của bộ đôi nhóm nhạc người Mỹ cho album phòng thu thứ hai của họ, (1970). Nó được phát hành vào ngày 15 tháng 5 năm 1970 như là đĩa đơn đầu tiên trích từ album bởi . Phiên bản của The Carpenters được sản xuất của Jack Daugherty, sau khi nhóm nhận được lời đề nghị thu âm từ người đồng sở hữu của hãng đĩa mặc dù ông từng được đề nghị thể hiện bài hát bởi Bacharach.
Sau khi phát hành, "(They Long to Be) Close to You" nhận được những phản ứng tích cực từ các nhà phê bình âm nhạc, trong đó họ đánh giá cao chất giọng ấm áp từ giọng ca chính của nhóm cũng như quá trình sản xuất nó. Ngoài ra, bài hát còn gặt hái nhiều giải thưởng và đề cử tại những lễ trao giải lớn, bao gồm ba đề cử cho , và tại , và chiến thắng một giải sau. "(They Long to Be) Close to You" cũng tiếp nhận những thành công vượt trội về mặt thương mại, đứng đầu các bảng xếp hạng ở Úc và Canada, đồng thời vươn đến top 10 ở Ireland và Vương quốc Anh. Tại Hoa Kỳ, nó đạt vị trí số một trên bảng xếp hạng trong bốn tuần liên tiếp, trở thành đĩa đơn quán quân đầu tiên của The Carpenters tại đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...