Ngồi trên chiếc ghe dọc miền non nước, những chiếc ghe theo dòng nước lớn chèo về bến xa.
Tiếng hò ơi trên dòng sông của những người chèo xuồng, nụ cười tươi như nắng của cô lái đò ngang làm lòng những vị khách trẻ bồi hồi không quên được.
Mái chèo lên lên xuống xuống, dòng nước sông mát lạnh.
Đưa bạn thay chạm nhẹ dòng nước mát lạnh đó, giống như một niềm vui vẻ từ đâu tràn về, một sức sống mới lạ của dòng nước ban tặng nơi đây.
Có lẽ là phù sa để bồi đắp lên những ruộng lúa vàng ươm trĩu hạt, cũng có thể là cá tôm từ thượng nguồn bơi xuống, nhưng món đặc sản mà duy nhất chỉ mùa nước lũ tràn về mới có.
Chiếc ghe bơi qua một chiếc thuyền lớn chở đầy thơm, những trái thơm xếp tầng xếp tầng không biết có tổng cộng bao nhiêu trái.
Ngồi trên chiếc thuyền lớn đó, có chú kia mặc chiếc áo cũ sờn vai, chiếc quần kaki bạc màu rộng thùng thình, chú đứng tay cầm một trái thơm chính vàng ươm, nhìn hai vị khách ngồi bên dưới, nụ cười nở trên môi cất tiếng hỏi: "Ăn thơm không hai đứa, thấy đẹp trai cho đó không lấy tiền đâu."
Hai vị khách bên dưới nghe vậy bật cười, cậu trai đội cái nón tai bèo che mất đôi mắt, cậu hướng mắt nhìn lên chú cười hì hì cất tiếng nói: "Chú cho hai đứa con một trái nha."
"Đợi chút, để gọt luôn cho." Chú cười khà khà, bỏ trái thơm trên tay đi tìm trái thơm khác có vẻ to hơn.
Tay nhanh như cái máy mà gọt vèo vèo vèo, trái thơm giờ chỉ còn phần ruột vàng ươn nhìn cực kì ngọt.
Chị lái ghe thấy vậy liền tấp vào gần cái thuyền thơm, chú từ thuyền đem thơm bỏ vào một cái túi giấy thả xuống cho người bên dưới chụp.
Cầm cái túi giấy, hắn ngẫn mặt nhìn lên nhìn chú ta, cười nói lớn: "Con cám ơn."
"Hông có chi." Chú ta hào sảng cười to.
Chị lái ghe lại đập nước chèo ra, hai người khách trên ghe vẫy tay chào chú.
Mấy miếng thơm được gọt sạch sẽ thơm nhè nhẹ mùi thơm thanh nhã, cậu trai cầm một miếng đưa cho chị lái thuyền, chị lắc đầu nói đang chèo ăn không được hai người ăn đi.
Thấy thế cậu cũng không ép, cùng hắn ngồi xuống ăn thơm.
"Ngọt ghê." Thiên Long cắn thử một cái, trái thơm mọng nước thơm lừng tuy nói ngọt nhưng vẫn mang theo chút chua chua, ăn cực kì ngon.
Hắn vui vẻ cắn thêm một cái nữa, cực kì thích thú với trái cây kì lạ này.
Nguyên Hạ cũng ăn thơm, trái thơm mới hái vẫn còn rất tươi mới thơm ngọt.
Cậu suy nghĩ có nên mua mấy trái để dành từ từ ăn hay không.
Nhìn đằng xa có rất nhiều ghe nhỏ chở đủ loại mặc hàng, hình như hai người bọn họ đã tới trung tâm của chợ nổi rồi.
Nguyên Hạ với Thiên Long sáng sớm hôm qua đã lấy xe chạy về phía Tây đi chơi.
Lấy chiếc moto lâu năm chưa chạy, cậu đèo hắn trên quảng đường dài thiệt dài.
Vừa đi vừa thấy nơi nào đẹp nhảy xuống chụp hình các kiểu, ăn đồ ăn không quên chụp lại khoe mẽ với người ta.
Thiên Long được mở rộng tầm mắt, cười tủm ta tủm tỉm từ sáng tới tận tối khuya.
Giờ hai người đang đi chợ nổi, một nơi cực kì nổi tiếng mà nếu đến miền Tây phải ghé thăm một lần.
Xuôi theo mái chèo, hai người nhìn những chiếc ghe chở đầy hoa súng hồng thắm dưới nắng trời buổi sớm.
Thiên Long chỉ mấy chiếc ghe máy chạy ngang qua, hỏi mấy cái đó là gì, Nguyên Hạ cười hì hì nói đó là trái dừa.
Chị lái ghe chèo tới một ghe bán dừa gần đó, cậu mua hai trái.
Thiên Long lần đầu thấy cái trái mà bên trong có nước, hút cái ống trúc nho nhỏ, hút lên một loại nước ngọt ngào mát lạnh.
Nguyên Hạ cười đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, ý hỏi ngon không, hắn gật đầu ngon lắm.
Lại xuôi dọc những chiếc ghe lớn nhỏ, bán đủ thứ loại hàng.
Nào trái cây, nào bông điên điển.
Nguyên Hạ thấy người ta bán cá linh mới bắt vui vẻ đến xem, thấy cá tươi ngon quá liền mua một kí để dành tối nấu đồ ăn.
Cậu cười hì hì, cái nón tai bèo ẩn ẩn hiện hiện gương mặt xinh đẹp làm anh bán cá nhìn chằm chằm lấy thừa hơn nửa kí.
Cười tủm tỉm, Nguyên Hạ bán sắc lấy cá vui vẻ rời đi.
Thiên Long thấy cậu cứ cười suốt ngày, còn có nhiều người thấy cậu cười liền chạy tới tặng mấy thứ mình bán.
Ghe chèo chưa hết cái chợ đã đầy các loại mặt hàng rồi.
Thiên Long nhìn mấy trái bưởi nằm lăn lóc trên ghe, hắn cầm một bó hoa súng tươi mới rất đẹp được anh chàng nào đó không đỡ được nụ cười của cậu dâng cả hai tay mà tặng.
Tự dưng hắn nhớ một câu trong phim hôm trước coi, hồng nhan họa thủy.
Nhất cái nón tai bèo màu đen lên quạt qua quạt lại mấy cái, Nguyên Hạ ngay lập tức chụp một tấm.
Cậu cười hì hì chớp mắt nhìn hắn tự dưng nảy ra một ý.
Cậu nói: "Cầm bó súng lên...đúng rồi mặt lạnh lên...đúng luôn ngồi im nè..." Máy ảnh tách một cái, ảnh hiện ra một người sắc thái lạnh lùng nhìn thẳng vào máy.
Dáng hắn rất đẹp, nhìn chả thua gì mấy anh người mẫu ảnh.
Nguyên Hạ cười hì hì, kỉ năng chụp ảnh của cậu được tôi luyện từ cái thời đi học, chụp được tấm ảnh đẹp ơi là đẹp.
Đăng hình lên trang cá nhân, ngu ngơ sao tag theo dòng chữ "Nay có người đi du lịch chung" còn đề thêm mấy cái mặt cười khả ố nữa.
Thật ra lúc đó cậu chẳng suy nghĩ gì nhiều, đúng là có bạn đi du lịch chung mà.
Nhởn nhơ đi chơi thêm một lúc nữa, mặt trời lên cao nắng quá hai người chuẩn bị đồ nghề đi về.
Chào chị chèo ghe một tiếng, lên bờ mua mấy cái túi bỏ đồ vào xách về homstay.
Khu homstay cậu thuê không quá xa, đi bộ chừng hơn 5 phút sau đó lên xe bus đi thêm 15 phút nữa là đến.
Cậu chỉ lo mấy con cá bị phơi nắng chết hết thôi.
Ngồi nhìn mấy con cá nằm chèo queo, lòng buồn não nề nghĩ biết thế mua thêm cái thùng bỏ vào cho đỡ chết.
"Ăn không?" Hắn lột xong trái quýt xé một nửa đưa qua cho cậu, nhìn cái mặt yểu xìu buồn cười không nhịn được quan tâm nói "Tụi nó chắc không chết đâu."
"Định mang về nấu lẩu." Cậu thở dài.
Thiên Long không biết an ủi ra sao, hắn nhìn mấy con cá đang nằm im re không thèm động đậy biết là chúng nó toi ròi, hết cứu chữa được gì nữa.
Xé quýt đưa cậu ăn để vị ngọt thấm vào lòng quên đi cái buồn thiu của mấy con cá đang tắt thở dần dần.
"Hai đứa định nấu lẩu cá linh hả?" Một bác gái ngồi hàng ghế bên cạnh thấy anh nhóc đẹp trai y chan diễn viên thì cười hì hì hỏi.
Nguyên Hạ gật đầu đáp: "Dạ."
"Mua bông điên điển chưa?" Bác lại hỏi, nhìn xuống đống đồ của hai người đoán là mua rồi nên chuyển câu nói "Bông điên điển tháng này ngon lắm, nấu lẩu là hết sẩy." Xong tuồng nguyên một tràng cái chế biến đồng thời cách bỏ cái gì cái gì cho ngon.
Mấy bác trai bác gái ngồi gần đó cũng lên cơn nhiều chuyện cùng thêm tiếng này tiếng nọ, góp ý các kiểu, sau cuộc nói chuyện dẫn đến việc lúa gạo năm nay lên giá xuống giá rồi nghe nói xóm trên có người chết ai biết chưa.
Nguyên Hạ thấy mấy cô bác nhiệt tình quá nên không nỡ cắt câu chuyện, cậu thu mình lại để mọi người bàn luận đi.
Cầm mấy cọng bông súng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vội gọi hắn: "Sắp đến rồi."
Vừa dứt câu anh lơ xe cũng đã lên tiếng gọi: "Anh xuống chuẩn bị đồ đạc nè."
Thiên Long dùng sức trai lực lưỡng của mình xách túi đồ lớn ơi là lớn, Nguyên Hạ ôm bó súng với bọc cá.
Hai người xuống xe, tay xách nách mang đi vào khu phố.
Khu này chủ yếu là homstay với khách sạn nhà hàng, khách du lịch ngày nào cũng có với lại hiện giờ là mùa nước nổi - mùa du lịch nên nhiều người đến lắm.
Cái hồi đặc homstay may là cậu gọi trước nửa tiếng chứ không là không có chỗ ở rồi.
Lại căn nhà làm bằng tre nứa, lộp mái bằng lá dừa y hệt như thời xưa.
Khu này dành cho những người thích yên tỉnh nên mỗi căn cách nhau khá xa, tối đến không nghe thấy tiếng người mà còn nghe được tiếng côn trùng ca hát, cực kì thoải mái.
Mới bước vào nhà, Nguyên Hạ thả bó súng lên bàn mặc kệ tất cả ngã người ngồi phịch nên ghế mệt thở như bò.
Thiên Long thì ý thức hơn, hắn vào nhà mở cửa xong gom hết đồ vào trong.
Nhìn cậu ngồi thở hóng gió biết cậu đang diễn trò cũng không hoàn toàn để ý.
Hắn đi đến tủ lạnh lấy một chai nước mát rót cho cậu một ly.
Nguyên Hạ uống nước, nhìn ra hàng dừa trước mặt, ngọn gió làm đung đa đung đưa mấy trái dừa nhỏ xíu trên cao.
Nguyên Hạ thấy trên đó có đậu mấy con chim không biết chim gì, tụi nó rỉa lông còn lắc lắc cái đuôi trên đó.
Tiếng xào xà xào xạc của lá dừa cọ vào nhau, xa xa còn nghe được tiếng chim lanh lảnh hót.
Cảm giác cực kì bình yên, bảo nhiêu mệt mỏi cũng đá ra xa.
Thiên Long kéo cái ghế ngồi xuống, hắn thả lỏng người nhìn lên bầu trời xanh um đó.
Ánh mắt trời trên cao chiếu xuống mái nhà lá.
Hắn nhìn ra đằng xa thấy đàn gà đang cục ta cục tát đào đất tìm giun.
Nhớ ngày đầu đến, hắn thấy mấy con này còn cực kì thích thú, dù là trước đó có thấy trên TV nhưng đây là lần đầu tiên gặp thật.
Thiên Long biết mình còn rất rất nhiều thứ chưa biết được, chỉ xem TV thôi chưa đủ, hắn còn phải tự tìm hiểu mới được.
Nguyên Hạ đã cho hắn cơ hội, cơ hội được học hỏi, hắn phải tận dụng tất cả, quan sát thật nhiều thật nhiều.
Nghiêng đầu nhìn qua cậu, Nguyên Hạ nhắm mắt thư giản, hàng may thả lỏng ra nụ cười tủm tỉm được câu lên.
Không biết đã qua bao lâu rồi, Nguyên Hạ đột nhiên mở mắt đứng dậy vươn vai.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở phào ra cực kì thỏa mãn.
Lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, cậu nhìn qua hắn, lấy chân đá đá mấy cái, cậu nói: "Đi nấu lẩu ăn nào."
Cá được cậu xử lí tẩm ướp xong tất cả, Nguyên Hạ nhìn qua con rồng ngốc đằng kia đang nhăn mày nhăn miệng ngồi rửa rau.
Khoanh tay đứng nhìn hắn ngồi chòm hỏm rửa mấy cọng súng trong nước, tay cầm không dám bóp nhúng lên nhúng xuống xong nhìn chằm chằm xem còn dơ không, cảm thấy dơ thế là nhúng lên nhúng xuống một lần nữa.
Thấy hắn khổ quá, Nguyên Hạ cười ha hả mấy tiếng rồi đi vào mặc kệ hắn làm.
Cậu mở TV lên bật một bài nhạc nhẹ, tâm hồn lân lân làm việc cũng cực kì có năng xuất.
Nhìn nồi nước hâm xương thơm ngon của mình, tại chỉ có hai người nên cậu nấu rất ít vừa đủ ăn thôi.
Cá linh mua lỡ nhiều quá nên đành ăn cá nhiều vậy.
Quay đầu thấy hắn rửa rau xong rồi, còn cười hì hì nhìn cậu.
"Dọn ra ăn đi." Nguyên Hạ chỉ chỉ cái bàn nhỏ đặt ngoài cửa, ăn ở ngoải vừa mát lại vừa có thể ngắm trời ngắm đất ngắm mây.
Hắn ừ mang rau ra ngoài, Nguyên Hạ thuê được cái bếp điện, cậu để nó giữa bàn sau đó để nồi lẩu lên.
Bún hồi nảy cậu đặt người ta mang tới, bởi có hai thằng nên mua có kí hà.
Rau quá trời, ăn chắc tới tối mới hết.
Đến miền Tây là phải thử món này, trước đây cậu có ăn rồi nhưng lần này là lần nấu đầu tiên.
Cũng không biết có ngon hay không, người ta nấu ngon là nhờ kinh nghiệm, cậu chỉ phổng đoán theo mà thôi.
Hai thằng ngồi xuống bàn, nhìn hơi bước bốc lên mùi thơm của nước dùng nhàn nhạt phả đến mặt.
Mấy cục xương bơi tung tăng trong nồi, Nguyên Hạ vớt ra bỏ vào hai cái dĩa, cậu tiếp tục cho hết cá vào nấu.
Cá linh đầu mùa con nhỏ nên xương của nó đang còn mềm, chưa cứng như cá giữa và cuối mùa.
Đồng thời, cá linh đầu mùa có thịt béo ngậy, ăn rất ngon.
Bông điên điển là bông điên điển mới hái được cậu lựa qua lựa lại mới mua được nửa kí, còn có bông súng được tặng nữa, lột vỏ ra để lại cái màu hồng hồng đẹp mắt.
Hạ nhiệt độ vừa phải, Nguyên Hạ cho hết tất cả vào nồi, đợi đến khi rau chính thì tắt luôn.
Thiên Long gắp thử một con cá, cắn một cái mùi thơm đã lan tỏa khắp miệng rồi.
Thịt cá thơm béo xương lại mềm, ăn rất thích miệng.
Hắn ăn còn cười vui vẻ, không ngừng gắp cá vào chén mình, Nguyên Hạ cũng chẳng cản.
Cậu gắp bún vào chén, cầm cái muỗng múc nước lẩu và chén mình.
Húp một ngụm, cậu thấy ăn tạm được.
Nếu muốn ngon phải làm nhiều lần nữa.
Nguyên Hạ bắt đầu suy tính có nên mở một nhà hàng bán đồ ăn miền Tây hay không.
Ở thành phố nay người ta thích quay về quê xưa, mấy quán miền Tây miền Trung miền Bắc hay đồ ăn Tâm Sinh, Viên Hòa mọc lên một đống.
Cậu trước đây có mở một nhà hàng bán thức ăn miền Bắc, cũng có nhiều đầu bếp chuyên về mấy món miền này tìm đến làm.
Giờ mở thêm một cái nữa cũng được.
Chén đột nhiên có một con cá, Nguyên Hạ nhìn hắn đang cười hì hì tiếp tục cắm đầu ăn.
Cậu gắp cá cho vào miệng, thấy cá béo ngậy rất ngon.
+++
Chiều hai người tiếp tục xuống ghe xuôi theo con nước dọc theo cánh rừng nguyên sinh.
Ngồi trên ghe nhìn qua hai bên bờ là những thân cây to lớn giống như mấy con quái vật đang đưa móng vuốt cảnh báo với những vị khách không mời đừng xâm phạm vào lãnh địa của chúng.
Những thân cây to lớn thô ráp đen thùi lùi, những cành lá của nó to hơn bắp chân người trưởng thành.
Không biết rừng cây có từ khi nào, do ai trồng ra, nhưng những thân cây to lớn đó đã chứng kiến biết bao đổi thay của thế hệ, chứng kiến từng đợt lũ về mang theo cá tôm và phù sa màu mỡ cho mãnh đất này.
Nguyên Hạ cầm máy ảnh chụp liên hồi, đương nhiên người mẫu của cậu là hắn.
Sau khi phát hiện hắn rất có phong cách còn cực kì có sắc thái khi đứng trước máy ảnh thì cậu chuyển từ chụp cảnh sang chụp người và cảnh.
Rừng cây hoang vu chim bay gió thổi, người ngồi trên ghe đôi mắt đen huyền lạnh lẽo ngước nhìn ra phía rừng xa.
Góc cạnh gương mặt tuấn tú làm người ta phát ghiền, cộng thêm sắc thái không thua vào đâu được của người trong bức ảnh làm một bức ảnh rừng hoang vu đột nhiên trở nên nghệ thuật đến lạ lùng.
"Anh muốn làm người mẫu không? Tôi giới thiệu chỗ người quen cho." Nguyên Hạ thật lòng mà hỏi, hắn rất có năng khiếu trong nghề này, nếu cứ tối ngày đi theo cậu cũng chẳng được gì, thay vì vậy học xong cách đánh vần rồi đi làm người mẫu kiếm tiền, có khi còn nổi tiếng nữa.
Thiên Long nghe thế lắc đầu, hắn nói: "Tôi thích đi theo cậu thôi."
Nguyên Hạ nghe thấy bật cười, tên này mới đến vài ba bữa vẫn không biết.
Nhìn tấm ảnh trong máy, cậu nghĩ thôi thì cứ nuôi hắn thêm vài tháng để hắn hiểu thêm một chút nữa về cuộc sống hiện tại rồi đến lúc đó muốn làm người mẫu diễn viên gì cũng được hết.
Nhà cậu là một cái mạng nhện cực kì rắc rối, cậu quen biết rất nhiều người trong rất nhiều ngành nghề.
Muốn tìm cho hắn một chân trong giới người mẫu cũng dể dàng y chang trở bàn tay.
Chỉ cần hắn muốn ngày mai cũng được, mốt cũng được, hay ngay lập tức cũng được.
Nhưng thôi, giờ muốn theo cậu đi đây đi đó cũng tốt, cậu có bạn đồng hành ngại gì mà chê.
Định mở điện thoại đăng thêm vài tấm nữa, ai dè mới lên tin nhắt group chat ụp vào mặt cuồng cuộng như sóng thần.
NgôNgốc: "Mọi người em kìa #ảnh# bồ thằng Sóc đó, trời đất mẹ ơi, nó có bồ rồi kìa."
Wenia: "Đâu đâu, thằng nào đây lạ hoắc mại."
NhàLưu: "Nhìn cũng đẹp trai, người mẫu hả?"
Ai: "Không phải, tao chả biết thằng này.
Mà nhìn cũng được lắm đó.
Ê, Sóc có định cho nó làm người mẫu không, có thì nói tiếng với anh nhá."
Khánh: "Triệu hồn Nhím, triệu hồn Nhím @DucủaKỳ"
DucủaKỳ: "Nhím đây, có gì?"
Khánh: "Biết gì chưa? #ảnh# Bồ thằng Sóc đó."
DucủaKỳ: "Σ(꒪ȏ꒪) Không quen."
NhàLưu: "Tới Nhím cũng không quen luôn? Thỏ Thỏ ơi @VânThỏ."
@VânThỏ: "Em cũng hỏng biết, nhắn tin với ảnh nảy giờ ảnh không trả lời.
Có khi nào anh ba bị bắt cóc rồi không? ༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽"
LALALA: "Sóc, Sóc ơi @Hạcôđơn giờ mày hết cu đưn rồi(∩_∩)."
HiềnAn: "Chúc mừng chúc mừng :)."
Và hàng tá câu chúc mừng cùng reo hò triệu hồn làm cậu phát sợ.
Chuyện gì đã và đang diễn ra vậy?
Nguyên Hạ sợ hãi vội chạy lên trang cá nhân mình xem, hơn mười ngàn hàng lượt like huhu haha yêu thương các kiểu, hàng trăm lược share và hàng hơn mười mấy ngàn lượt comment.
Đột nhiên cậu phát hiện bản thân cũng nhiều bạn bè dữ thần.
Không dám lướt xuống đọc bình luận, cậu hít một hơi quyết định chạy qua tin nhắn mọi người gửi cho mình.
Đau đau khổ khổ giải thích nhưng ai cũng không chịu hiểu, đến mức thằng bạn thân còn nhắn cho cậu tin.
HảiĐình: "Không sao, ngại làm gì chàng ơi.
(*"∀`)"
Và thế cậu giận nó luôn.
Qủy bạn, chả được cái gì chỉ được chọc tức bạn.
Định tắt điện thoại ai ngờ cái tên Đặng Thanh Hà - chồng bạn thân Đình Tú của cậu, gửi cho dòng tin.
HàTú: "Chừng nào cưới ?(^v^)"
Con mẹ nó, cậu ném luôn cái điện thoại xuống sông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...