Rong Biển Bị Mèo Ăn

Beacher, phòng cố định.

Lúc Ôn Uyển Nhu đẩy cửa vào bên trong không có mấy người, hắn liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông trẻ tuổi bị trói trên sofa màu đỏ ở chính giữa, nhà họ Ôn nhiều người, cặn bã tất cũng nhiều, người em họ này của hắn xem như nhân vật nổi bật trong số đó, một lòng một dạ dành hết cho chiếu bạc, không quan tâm bất cứ sự đời nào, bị cha gã cứng rắn chém ngón tay út, không nhớ đời được bao lâu, vừa xuất viện liền chạy từ nhà mình đến nhà chú Ôn Ôn Đình Như của gã tìm nơi nương tựa.

Một tháng trước vẫn còn ngoan ngoãn, nhưng có lẽ là bị cuồng chân phát điên rồi, thừa dịp ba Ôn bàn bạc làm ăn, gã nhảy từ tầng hai xuống chạy tới sòng bạc của Triệu Minh Nguyệt, nợ một khoản tiền không lớn không nhỏ, may mà Triệu Minh Nguyệt còn nhớ gã, gọi Ôn Uyển Nhu đến đón người.

Ôn Uyển Nhu dọc đường đi nghe A Tả thuật lại sự việc, lúc nhìn thấy em họ Ôn Vĩ biểu tình lại bình tĩnh lạ thường, hắn đi tới sofa, khom lưng hỏi, “Tay còn đau không?”

Ôn Vĩ thấy người tới đón gã là Ôn Uyển Nhu, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ào ào, nghe hắn hỏi, gã trực tiếp ôm ngón tay mới được nối lại, môi run run không dám nói gì.

Ôn Uyển Nhu lẳng lặng nhìn gã, đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng Ôn Vĩ khiến gã hoảng hốt không thôi.

“Cởi trói cho nó đi.” Ôn Uyển Nhu nói với người ngồi sau sofa.

Sau sofa là hàng ghế tựa và quầy bar, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng quay đầu lại, cười cười với Ôn Uyển Nhu, “Chờ đưa về hẵng cởi, đỡ để cậu ta lại chạy mất.”

Ôn Uyển Nhu gật đầu, nâng tay ra hiệu cho bảo tiêu nhà họ Ôn từ phía sau chạy lên nâng người xuống, hắn tiến đến chỗ người ngồi trên ghế, nói, “Lần này phiền anh rồi.”


Triệu Minh Nguyệt ở bên cạnh ồn ào, “Please, lần này cậu hẳn là phải cảm ơn tôi chứ? Là tôi lôi người ra đó!”

Người đàn ông mặc âu phục trắng chạm cốc với Ôn Uyển Nhu, âm thanh thốt ra miệng khẽ vô cùng, “Không cần, vừa lúc thấy được, cho nên mang đến đây.”

Người này tên Bạch Ân, trong giới gọi y là ‘Bạch tiên sinh’, tới nơi này nhiều năm, quan hệ của Ôn Uyển Nhu với mấy người này coi như không tồi.

Hắn trầm mặc chạm cốc với đối phương, môi chạm tới miệng cốc, bỗng nghe đối phương hỏi, “Cậu và người kia thế nào rồi?”

Từ lúc Ôn Uyển Nhu thích Thần Ca Bạch tiên sinh cũng có hộ trợ điều tra, cho nên hắn không vì đối phương hỏi mà nảy sinh cảnh giác, nghĩ nghĩ, hắn nhíu mày trả lời, “Còn chưa xác nhận.”

Ngón tay Bạch tiên sinh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra từng tiếng ‘cộc cộc’ rất nhỏ, nửa ngày, y hơi thẳng lưng, nhìn về phía Ôn Uyển Nhu, “Chỗ Hà Minh không phải có thuốc sao, có cần chuyển một lọ qua không?”

Ôn Uyển Nhu nhíu mày, “Tôi không muốn cưỡng ép.”

“Uầy, Edward thích ai thế? Lão Bạch cậu đưa ra biện pháp cho cậu ta đi, không muốn cưỡng ép, vậy để người ta chủ động là được.” Hạ Minh ở quầy bar chen mồm vào, “Muốn người ta nhiệt tình trực tiếp đánh gục cậu? Hay là lạt mềm buộc chặt?”

Khoé miệng Bạch tiên sinh cong lên, “Thì sao, làm làm, khắc ra yêu.”

Cánh tay Ôn Uyển Nhu khoát lên mặt bàn, hắn ngửa đầu nhìn đèn thuỷ tinh bên trên, mặt càng ngày càng đỏ, hắn có chút khẩn trương chắp tay thành hình chữ thập, lại buông ra, lúng túng nói, “Tôi muốn…Nhiệt tình một chút.”

VV đi rồi, Thần Ca ngồi nghĩ thấy mình không thể cứ tiếp tục như vậy dược.

Nhỡ hai người bọn họ thành đôi rồi lại chia tay thì sao? Công việc đang làm không khéo cũng phải đổi, nghiêm túc mà nói, Thần Ca rất thích công việc này, đã thoải mái nhàn hạ thì chớ, Ôn Uyển Nhu còn là một cấp trên rất được.

Cậu ôm di động lên mạng tìm tòi kinh nghiệm nửa ngày, rút ra được kết luận hai người muốn thành đôi chủ yếu phải dựa vào bầu không khí, hơn nữa ấn tượng của cả hai dành cho nhau phải tốt, tính ra hai người kia cũng không thiếu nhiều lắm.

Đang tìm tên VV trong danh bạ điện thoại, tay Thần Ca ngừng lại. Lúc trước VV và bạn gái của y hẹn hò thế nào cậu không biết, cơ mà dựa theo mấy ngày gần đây xem ra, VV là người thích tiến triển từng bước một, nếu Thần Ca định bảo muốn để VV và Ôn Uyển Nhu ở riêng với nhau mà không có cậu, thể nào VV cũng không đồng ý.


Thần Ca sờ sờ đầu Lông vàng bự, hỏi, “Ba con phải làm một chuyện vô cùng trọng đại, con có ủng hộ ba không?”

Lông vàng bự lắc lắc cái đuôi, ‘gâu’ một tiếng.

“Được!” Thần Ca lại gãi gãi đầu Lông vàng bự, trực tiếp gọi cho Ôn Uyển Nhu. Nếu VV không đồng ý, vậy cậu gọi cho Ôn Uyển Nhu trước, sau đó mới báo cho VV.

Tại quầy bar.

Điện thoại của Ôn Uyển Nhu bỗng vang lên, mấy người đang nói chuyện vui vẻ nhất thời im lặng. Dưới sự khoa chân múa tay của Triệu Minh Nguyệt, Ôn Uyển Nhu cầm di động, nhìn thấy tên báo trên màn hình, hắn gật đầu với Triệu Minh Nguyệt, ấn nút kết nối, hai tay nắm chặt di động, bất cứ ai cũng nhìn ra được hắn đang căng thẳng, hắn vội ho một tiếng, hỏi, “Thần Ca à?”

“Ừ, là tôi đây.” Thần Ca hỏi, “Ngày mai anh có bận gì không? Chúng ta đi chơi đi, còn cả người bạn kia của tôi nữa.”

Ôn Uyển Nhu mất tự nhiên dịch dịch người, “Ừm….Được.”

“Vậy thì tốt quá.” Thần Ca cười tít cả mắt.

Cúp điện thoại, Hà Minh hỏi, “Cậu ấy nói gì thế?”

Ôn Uyển Nhu cúi thấp đầu, môi mím lại, bỗng nhiên bật cười, “Cậu ấy hẹn tôi.”

Thần Ca cúp máy, rốt cuộc cũng vứt được tảng đá to bự trong lòng, cậu chuyển qua gọi cho VV, nói cho y biết chuyện mình đã hẹn Ôn Uyển Nhu ngày mai, đợi đến đúng thời điểm cậu sẽ tìm cớ rời đi, để cho hai người ngồi với nhau trò chuyện bồi dưỡng tình cảm, đầu dây bên kia nửa ngày không thấy đáp lại, Thần Ca vừa mở miệng hỏi, chợt nghe cửa truyền đến tiếng đập ‘cộc cộc cộc’.


Thần Ca dòm qua mắt mèo, vẻ mặt cổ quái mở cửa, chống nạnh nhìn VV ngồi xổm trước cửa, hỏi, “Cậu đây là…Trông cửa miễn phí cho mình?”

VV ngửa đầu tội nghiệp nhìn Thần Ca, cũng không biết y đã ngồi chồm hỗm ở đó bao lâu, lúc đúng lên chân có hơi run run, y ôm cửa, nói, “Thần Ca, coi như chúng ta đã làm bạn nhiều năm, cậu thu lưu mình vài hôm được không?”

“Vào đi.” Thần Ca nghiêng người, nói, “Chủ cho thuê nhà không cần cậu nữa à? Chạy đến cửa nhà người khác ngồi xổm, giờ là tháng mười một, cậu muốn tự đông chết mình à?”

VV ôm Lông vàng bự sưởi ấm, lạnh chảy cả nước mũi, “Là chủ cho thuê nhà đã tốt, ài, không nói cho cậu đâu, đều là mình tự tìm đường chết.”

Thần Ca, “Uây, té ra là cậu chạy tới nhà mình tị nạn? Vậy được rồi, cậu ra ngoài đi, tuỳ tiện chọn một chỗ trên đường cái nằm xuống, sang năm mình sẽ tặng cậu một bó hoa tươi.”

VV vừa nghe, mặt nhoắng cái trắng bệch, hệt như con cua ôm chặt lấy sofa, “Không! Cậu đã cho mình vào, mình quyết không rời đi! Người ở sofa ở, người đi sofa cũng phải đi!”

“Cút xuống địa ngục đê! Dám yêu thương cái sofa nhà mình như thế.” Thần Ca liếc xéo, “Muốn ở nhà mình cũng được, nói với mình đã, rốt cuộc là cậu gặp chuyện gì, nếu giúp được mình sẽ gắng hết sức.”

“Chuyện này thực sự là cậu không giúp được mình.” VV thở dài, ngừng một lúc, cuối cùng vẫn là kể hết chuyện đã xảy ra cho cậu nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui