“Các huynh, các huynh tại sao không nói sớm.” Hắn thẹn hóa thành giận, tức giận không thôi trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, đặt mông liền ngồi dưới đất, đối mặt Tiểu Long Nhi.
“Chính đệ không có hỏi a, chỉ lo ba hoa chích chòe dụ hoặc Tiểu Long Nhi, sống chết muốn cho thằng bé đi theo đệ, chúng ta nếu là ra tiếng, chắc chắn cũng bị đệ đá văng, chúng ta vì bảo toàn an nguy của bản thân, đành phải bảo trì trầm mặc.” Long Duệ vô tội nói, trừng mắt nhìn Long Trạch, trên mặt lại cười đến thập phần gian trá.
Long Triệt cũng gật gật đầu, may mắn lúc trước hắn không có giống Long Trạch như vậy miệng lưỡi lưu loát, may mắn hắn không ở trước mặt Long Duệ dụ hoặc Tiểu Long Nhi, nếu như không, hắn cũng sẽ trở thành trò cười rồi.
Long Trạch tức giận, xấu hổ vô cùng. Cả giận nói: “Long Duệ, huynh còn cười nữa cười, đệ sẽ đánh huynh.” Hắn trừng mắt Long Duệ, xấu hổ không thôi.
“Ha ha ha, thẹn quá thành giận.” Long Duệ vẫn không dừng, không buông tha cơ hội giễu cợt hắn, rất khó được,
“Hắc hắc, Long Duệ, huynh cũng đừng năm mươi bước cười một trăm bước (Gần giống câu: Chân mình thì lắm bê rê. Lại còn đốt đuốc mà soi chân người), không chừng lúc trước huynh cũng đưa ra điều kiện như vậy với Tiểu Kim Long, bị cự tuyệt đi? Sau đó liền theo tới nơi này, mặt dày mày dạn, chết sống không chịu đi.” Long Trạch cười man trá, huynh ấy nghĩ rằng hắn không biết a, tính tình Long Duệ chính là người như vậy.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Long Duệ nghe xong, không cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bị Long Trạch nói trúng tâm sự, nhất thời cũng thẹn hoá thành giận.
“Long Trạch, đệ nói lại lần nữa xem?” Giọng nói có nghiêm trọng cảnh cáo nồng đậm, hắn phi thường tức giận, mất mặt như vậy cười người bị người cười.
Long Trạch mới không sợ hắn đâu, thường xuyên đánh nhau, còn có thể để ý cảnh cáo của hắn a, vừa định trả lời lại một cách mỉa mai, chỉ thấy Long Triệt ở bên người hắn kéo kéo hắn.
“Nơi này là nhân gian, vẫn là chỗ ở của Tử Tô, không được xằng bậy.” Long Triệt ra dáng người huynh trưởng, giáo huấn nói, hắn cũng không muốn cho Tử Tô phát hỏa.
Tử Tô? Long Trạch vừa nghe tên này liền tò mò mở to hai mắt, đó là một người như thế nào? Tại sao Long Triệt khi nhắc đến nàng gương mặt đều hiện lên nét nhu tình? Thậm chí, hắn cũng có thể cảm giác được Long Duệ cũng không được tự nhiên.
“Tử Tô là người nào a?” Hắn nhìn bọn họ hỏi.
“Mẫu hậu của con.” Tiểu Long Nhi ngoan ngoãn đáp, cười đến sáng lạn như ánh mặt trời.
“Mẫu hậu của Tiểu Long Nhi.” Long Triệt mỉm cười nói, vui vẻ nhìn hắn trưng ra bộ mặt kinh ngạc.
Long Trạch thật lâu vẫn còn chưa khép miệng lại được, này, đây là xảy ra chuyện gì? Mẫu hậu của Tiểu Long Nhi là một nhân loại? Này, điều đó không có khả năng đi?
“Tiểu Kim Long, con tên là gì? Phụ vương là ai? Mẫu hậu con không phải là người phàm chứ.” Hắn để sát vào Tiểu Long Nhi, không dám tin, nếu không phải có cảm giác quen thuộc, nếu không phải có thể cảm ứng được bản năng triệu hồi tự nhiên của loài rồng, hắn sống chết cũng sẽ nói, bọn họ nói đTiểu Long Nhi thực vui vẻ, Long Vương mới tới này ngốc hề hề, phi thường đáng yêu, vui thật. “Bảo Bối tên Tử Long, không biết phụ vương là ai, mẫu hậu của con quả thật là nhân loại.” Bé đáng yêu vô cùng nói, cười đến mặt mày hớn hở.
“Phụ vương không biết? Không có khả năng đi? Mẫu hậu của con không nói cho con biết sao?” Long Trạch không tin, đánh chết cũng không tin tưởng.
Kỳ thật, Long Duệ cùng Long Triệt cũng thực quan tâm vấn đề này, vẫn không có cơ hội truy vấn, hiện tại nghe được Long Trạch truy vấn, bọn họ cũng cùng nhau ngóng lỗ tai, không buông tha từng tiếng đối thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...