Tử Tô sau khi đã phát tiết hết bực bội trong mình xong, về tới phòng của mình, sau đó nghe được tiếng của Tiểu Long Nhi đang kêu to gọi nàng: “Mẫu hậu, mẫu hậu……”
“Bảo Bối thức rồi à?” Nàng vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Long Nhi, liền chạy nhanh vọt vào trong phòng, những phiền phức trong lòng cũng đột nhiên thả lỏng.
Quả nhiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Long Nhi đang đứng dựa vào cửa nhìn nàng cười tủm tỉm, vừa thấy nàng xuất vui vẻ reo lên: “Mẫu hậu, mẫu hậu, Bảo Bối sai rồi.”
Nghe bé nói như thế, Tử Tô mới nhớ ra,chuyện tiểu gia hỏa này ngày hôm qua uống rượu, bây giờ tỉnh lại tự nhiên cũng biết chính mình sai lầm rồi, còn vừa tỉnh liền chạy nhanh nhận sai.
“Về sau không được uống nữa, còn nhỏ tuổi học người ta uống rượu, nếu là uống ra cái tật xấu gì, làm sao bây giờ?” Nàng nhẹ giọng dạy dỗ nói, sau đó còn nói một đống lớn đạo lý.
Tiểu Long Nhi càng nghe càng biết mình sai, bởi vì bé hiện tại đã biết rõ không chỉ có làm cho mẫu hậu lo lắng, hơn nữa đối thân thể không tốt. “Mẫu hậu, Bảo Bối lần sau không dám, về sau không bao giờ uống nữa.” Bé nhỏ giọng nói, nũng nịu nhận sai.
“Đây mới là bé ngoan.” Tử Tô vừa lòng, thằng nhóc này, còn nhỏ tuổi như thế này mà đã biết vâng lời, nàng đối bé hiện tại yên tâm không ít. Sờ sờ cái đầu nhỏ của con, lại nói: “Bảo Bối đói bụng không? Đến đây, mẫu cho con uống sữa xong sẽ đi làm, con hôm nay ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, làm sao cũng không cho đi, biết không?”
Tiểu Long Nhi được tha thứ, cao hứng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, thấy nàng vạch áo mừng rỡ chạy đến, cái miệng nhỏ nhắn mút chùn chụt.
Long Triệt vốn đi theo sau lưng của Tử Tô vừa vặn thấy Tiểu Long Nhi, cao hứng hắn định chạy đến hỏi thăm Tiểu Long Nhi có thoải mái hay không, đã gặp Tử Tô vén áo lên cho bé uống sữa, trong khoảng thời gian ngắn sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú xoát một chút liền đỏ.
Loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp, lập tức không dám tiến lên, do dự một lúc sau, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng sợ nàng phát hiện. Ra đến tận phòng khách mặt hắn vẫn đỏ, tim đập nhanh, căn bản là không thể bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, Tử Tô từ trong phòng đi ra, vừa nhìn đồng hồ, vừa liếc mắt hắn một cái, nói: “Tôi muốn đi làm, anh giúp tôi nhắn với mấy tên lính tôm tướng cua một tiếng, bảo bọn họ chăm sóc Tiểu Long Nhi cẩn thận.”
“Được, được, ta đã biết. Ta sẽ chăm sóc thằng bé, sẽ không cho nhóc uống rượu nữa.” Long Triệt vội vàng đáp ứng, nhìn theo nàng rời đi.
Nàng vừa rời khỏi, Tiểu Long Nhi liền từ trong phòng bay ra đến, giống như một chiếc phi cơ bị mất thăng bằng, cong vẹo, bay chậm chạp.
“Bảo Bối thức rồi?” Hắn vội vàng đi qua giơ tay đón lấy bé, ôm vào trong lồng ngực, thân thiết hỏi, vuốt khuôn mặt và cái đầu nhỏ nhắn của bé.
Tiểu Long Nhi ngây ngốc gật gật đầu, nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mê mang cùng vẻ mặt thống khổ nói: “Long thúc thúc, đầu của con đau quá, con không dám nói cho mẫu hậu, mẫu hậu sẽ giận, sẽ lo lắng.” Thì ra vừa rồi bé sợ bị Tử Tô mắng, lại sợ nàng lo lắng, cho nên mới cố gắng làm ra một bộ dáng vô sự, kì thực đầu của bé đau quá, rất nặng. Đợi Tử Tô vừa đi khỏi, bé liền khôi phục biểu tình khó chịu.
“Bảo Bối đây là say rượu, bởi vì hậu quả sau khi con uống rượu say, về sau không được uống, biết không? Mẫu hậu con rất nóng lòng.” Long Triệt cũng nhân cơ hội dạy dỗ bé, hắn cũng không hy vọng lại nhìn thấy Tử Tô giận hoặc là biểu tình khổ sở nữa, kỳ thật lúc nàng im lặng, đẹp vô cùng, vô cùng đáng yêu, vô cùng thoải mái.
Tiểu Long Nhi gật đầu thật mạnh một cái, vất vả nói: “Nhưng đầu con hiện giờ đang đau, làm sao bây giờ?” Bé thật là khó chịu ác, ôm cái đầu nhỏ, không biết làm sao.
“Con đi ngủ đi, sau đó thức dậy uống một chút canh, nằm nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Long Triệt an ủi nói, phân phó lính tôm tướng cua bên cạnh đi nấu canh giã rượu, tự mình bế Tiểu Long Nhi về phòng.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Long Nhi uống xong canh, liền vù vù ngủ say, vẫn ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh lại, bất quá lúc này một lần nữa bắt đầu sinh long hoạt hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...