Lão nhân cái gì cũng không nói, ông chỉ ôm thằng bé vọt đến cửa hàng nhỏ của Tử Tô, sau đó hướng về phía nàng lo lắng hô lớn: “Tử Tô, mau rời đi nơi này, nơi này sẽ xảy ra chuyện.”
Tử Tô đang ở trong điếm thu thập, đột nhiên nhìn thấy lão nhân cùng Tiểu Long Nhi đã chạy tới, lại thấy lão nhân vẻ mặt lo lắng, Tiểu Long Nhi vẻ mặt bất an, nhất thời bị dọa.
“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” vẻ mặt nàng mạc danh kỳ diệu, đồng thời trong lòng cũng thực bối rối, ý tưởng đầu tiên của nàng là bọn họ đã chọc phải những người không nên chạm đến. Lão nhân thấy nàng không hiểu, chính mình liền chạy đến trước mặt nàng, kéo lấy tay nàng, sau đó chạy trên hướng đến quốc lộ. Kỳ thật ông thực sự rất muốn sử dụng pháp lực như thế sẽ thoát được nhanh hơn, chính là ở trước mặt phàm nhân, ông không dám làm ra những chuyện kinh thiên động địa như thế.
Tử Tô không thể hiểu nổi, trong lòng chỉ nghĩ cửa hàng vẫn chưa đóng cửa nếu có chuyện gì xảy ra, còn có Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi ở đây, nàng sợ cái gì nha?
“Gia gia, phát sinh chuyện gì? ông nói cho ta biết a?” Nàng muốn giãy dụa, nhưng là phát hiện chính mình căn bản không phải là đối thủ của lão nhân, nàng bị nắm quá chặt chẽ, ngay cả nửa điểm phản kháng đều không được.
Lão nhân cái gì cũng không nói, lấy tốc độ làm cho người ta không thể tin được lôi kéo nàng ôm Tiểu Long Nhi chạy vội đến bên bờ. Sau đó, ông còn muốn đi về phía trước.
“Bảo Bối, làm sao vậy? Gia gia ông ấy làm sao vậy?” Tử Tô thấy hỏi lão nhân không được vội vàng quay sang Tiểu Long Nhi đang bị ông ôm trong tay vẻ mặt có chút đăm chiêu còn nhìn bờ biển. Tiểu Long Nhi không có thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào bờ biển, thằng bé có cảm giác sắp có chuyện gì đó rất lớn sẽ xảy ra,hơn nữa cảm giác thực khủng bố, đây là lý do thằng bé để mặc ông lão ôm mình.
“Mẫu hậu, Bảo Bối cảm giác được nguy hiểm, gia gia cũng vậy.” Tiểu Long Nhi nai thanh nai khí nói, thanh âm thật sự nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thực sự
Cái gì? Tử Tô nhất thời cảm thây bất an. Bảo Bối cảm giác nguy hiểm, thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra. Con của nàng cũng không phải người thường, trong lòng nàng rõ ràng. cái này, nàng không phản kháng, vội vã ba chân bốn cẳng chạy nhanh theo lão nhân.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy dưới mặt đất phát ra một tiếng vang nặng nề, oanh, mặt đất đột nhiên chấn động một chút, đại hải cũng đột nhiên giống như nước đang sôi, bắt đầu nhanh chóng dâng tràn lên bờ biển với tốc độ kinh người. Rầm rầm oanh, ngay sau đó lại là vài thanh âm nặng nề lại giống như dã thú rống lên một tiếng, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, thiếu chút nưa làm cho ba người không đứng vững.
“A….” Rất nhiêu tiếng thét chói tai liên tiếp, vô luận là người đứng trên mặt đất, hay là ở bờ biên, hoặc đang tắm dưới đáy biển,không hẹn mà cùng phát ra thanh âm hoảng sợ như vậy, bọn họ lúc này dường như đồng thời cảm thấy hơi thở nguy hiểm.
Tử Tô tuy không phát ra tiếng thét chói tai, nhưng cả người phi thường khẩn trương, nàng còn không biết đã xảy ra sự tình gì, thanh âm kỳ quái này nàng chưa từng nghe qua.
“Gia gia, Bảo Bối, đây là tiếng gì vậy? Đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì?” Nàng một bên chạy, một bên thở hổn hên hỏi, vài lần thiếu chút nữa bởi vì chấn động mà ngã sấp xuống, may mắn lão nhân vẫn dắt nàng.
Lão nhân sắc mặt thập phần ngưng trọng, dưới chân ông lướt nhanh như gió, rất nhanh rời xa bờ biển, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mặt đất đang chấn động mãnh liệt. Lúc này ông nghe được câu hỏi của Tử Tô, thở dài một tiếng.
“Mẫu hậu, là sóng thần.” Lúc này, Tiểu Long Nhi rốt cuộc xác nhận, bởi vì bé nghe được tiếng sóng biển đang rít gào, cảm nhận được đáy biển chấn động.
Sóng thần? Tử Tô chưa bao giờ trải qua như vậy, nàng không từng trải qua qua động đất, cũng không có trải qua sóng thần, nàng làm sao biết được đáy biển hiện thời đang rung chuyên, sắp phát sinh song thần.
Ngay trong nháy mắt này, ngàn hồi trăm chuyển, trong đầu của nàng trống rỗng, sau đó đột nhiên nàng hét lên một tiếng, trở tay kéo lấy lão nhân, muốn dừng lại.
“Bảo Bối, là thật sao? Gia gia, là thật sao?” Tuy rằng nàng không rõ lão nhân trước mắt tại sao lại biết sẽ phát sinh sóng thần, lúc này nàng rốt cuộc không thể tìm hiểu được, chỉ muốn xác định.
Lão nhân thở dài gật đầu nói: “Đúng vậy, sóng thần.” Ông ngừng cước bộ, nơi này tuy rằng không an toàn, nhưng cũng có thể dư sức tự bảo vệ chính mình.
Tử Tô cả người rùng mình, nhớ tới từng xem trên ti vi có thấy những tình huống khi xảy ra sóng thần, đó là thảm trạng như thế nào, chỉ nghĩ đến nàng liền phát run. “Bảo Bối, con nhanh chóng đến bờ biển cứu người, thuận tiện tìm Long thúc thúc của con, bảo thúc ấy cứu người. Gia gia, ông nhanh chóng tìm một địa điểm an toàn, tôi muốn đến bờ biển nhìn xem.”
Không kịp suy nghĩ gì nhiều,Tử Tô liền phân phó Tiểu Long Nhi, sau đó quay sang dặn dò lão nhân.
Tiểu Long Nhi nhu thuận gật gật đầu, cái gì cũng không nói liền buông tay lão nhân ra, hóa thành một đạo hào quang nhanh chóng hướng bờ biển phóng đi, giây lát liên biến mất.
“Gia gia, ông đi nhanh đi, chúng tôi sẽ tìm gặp ông mà.” Tử Tô dặn dò xong, không kịp nghĩ gì, xoay người liền chạy về hướng bờ biển, thời gian chính là sinh mệnh a. Nếu sáng sớm nàng biết sẽ phát sinh sóng thần, nói cái gì nàng cũng sẽ không đi, nói cái gì nàng cũng muốn chạy tới bờ biển để cảnh báo cho tất cả mọi người. Hy vọng lúc này, còn không muộn. Nàng một bên nghiêng ngả lảo đảo chạy, một bên ở trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Lão nhân bình tĩnh nhìn nàng ra sức chạy, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên vẻ mặt mỉm cười, ông lúc này cũng xoay người biến thánh một ánh sáng màu vàng nhạt cũng nhanh chóng bay về phía bờ biển. Mà bờ biển lúc này đã không còn bình yên nữa, sóng thần rốt cuộc đã xảy ra. Một ngọn sóng thật cao ước chừng cao mười tầng lầu đang rít gào giống như con quái thú điên cuồng đánh về những người đang chạy phía bờ biển, sau đó đưa bọn họ cuốn vào trong biển. Mặt đất phía bờ biển đang sụp đổ. vô số người đang bơi lội lập tức bị nước biển cùng đất nuốt chửng lấy bọn họ, nháy mắt liền bị đoạt đi sinh mệnh. Mà những người ở cách đó không xa cũng sợ tới mức chạy trốn tán loạn, nước biển đang điên cuồng mãnh liệt đánh về phía bọn họ.
Lúc này, Tiểu Long Nhi chạy tới, kinh ngạc nhìn nước biển đã muốn mất đi khống chế, mặt đất sụp đổ, vô số người đang vùng vẫy chiến đấu trong sóng biển tìm đường sống.
Tiểu Long Nhi bay đến trước một đầu ngọn sóng biển thật cao thật lớn đang giương nanh múa vuốt, hai tay bé đang vươn lên cao dùng pháp lực không chế hướng ngọn sóng ra thật xa, quay ngược về phía bờ biển không cho nó tiếp tục tràn vào bờ tàn sát người vô tộ
Sau đó bé mở to long nhãn ở trong nước biển tìm kiếm, muốn tìm người tẹơ giúp cứu những người đang vật lộn trong sóng biển, đó là những binh tôm tướng cá lúc này đã chạy thoát rất xa ở biển, bọn chúng không có năng lực tự bảo vệ mình, làm sao còn có thể giúp bé cứu người. Tiểu Long Nhi không khỏi âm thầm sốt ruột.
Lúc này, lão nhân cũng chạy tới. Chỉ thấy ông giơ tay lên, những người đang giãy dụa thống khổ trong biển bỗng chốc xuất hiện rất nhiều phao cấp cứu. Rầm rầm oanh, mặt đất vẫn như cũ không ngừng sụp đổ, nước biển tuy rằng bị Tiểu Long cực lực khống chế được, nhưng lại làm cho những người đang hoảng loạn trong sóng biển thảm đến không nói hết được. Ngăn chặn sóng biên không cho chúng tràn vào bờ, nhưng cũng không thể khống chế được những chấn động của mặt nước biển, tuy rằng bắt đến không ít phao cấp cứu, nhưng cũng không thể chống chọi nổi với những cơn sóng mạnh mẽ như thế, không ít người đã bị sóng biển càn quét mà chết đuối.
Lão nhân thấy tình cảnh như thế, nhanh chóng biến thành một luồng ánh sáng, chui vào hải lý, biến mất không thấy.
Mà Tử Tô lúc này cũng thở hổn hển chạy tới, dọc theo đường đi gặp không ít người đang hoảng hốt chạy bán sống bán chết, chỉ riêng nàng là đang ngược dòng đang chạy hoảng loạn chạy ngược về phía bờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...