Rồng Bay Phượng Múa Long Vương Ngươi Thật Xấu Xa


“Long Trạch......” Người mới đến lửa giận bay tán loạn, giờ phút này đã không còn tính nhẫn nại, đưa cả người hắn đều nhắc bổng lên, ở bên tai hắn quát.
Long Trạch một người thông minh, rõ ràng đã tỉnh lại, vừa lúc chạm phải gương mặt tuấn tú kia giận không thể kiềm chế được, ánh mắt không khỏi mở thật to.
Người nam nhân trước mắt thật là Long Triệt hào hoa phong nhã sao? Luôn luôn nói chuyện, làm việc ôn nhu quyết đoán, lại vô cùng hiền hậu thiện lượng Đông Hải Long Vương sao?
“Long Triệt, huynh làm đệ sợ muốn chết, huynh có biết hay không?” Hắn một cái than thở, phi thường không hờn giận, trừng mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Long Triệt cũng không để ý tới hắn tức giận như thế nào, bây giờ hắn nóng lòng muốn biết nơi ở của Tử Tô thôi, hắn muốn tận mặt gặp nàng để giải thích, hắn muốn khẩn cầu tha thứ của nàng. Nàng muốn hắn sửa cái gì, hắn liền sửa cái đó, chỉ cần nàng thích, nàng cao hứng, bất cứ chuyện gì hắn đều làm được.
“Mau nói cho huynh biết nàng ở nơi nào? Huynh muốn gặp nàng.” Hắn gắt gao nắm quần áo của Long Triệt, lo lắng hỏi, vẻ mặt rất bất an.
Long Trạch sửng sốt, thế mới biết Long Triệt sáng sớm đến quấy rầy hắn như vậy, phá giấc ngủ của hắn, vì hỏi nơi ở của Tử Tô hết chỗ nói rồi.

“Đệ không biết nàng ở đâu, nhưng nàng thực sự biến mất trong không khí, từ Đông Hải đến Nam Hải, đệ không phát hiện được tung tích của nàng.” Hắn thành thật nói, nếu hắn tìm được, hắn sẽ không ở đây.
Long Triệt ngẩn ngơ, nhìn hắn thật lâu không nói nên lời, không biết phản ứng như thế nào.
“Nàng mất tích?” Thật lâu sau, hắn mới thì thào nói như thế, buông lỏng tay ra, có chút thất thần.
Long Trạch gật gật đầu, đồng tình nhìn hắn.
Chỉ chốc lát sau, Long Triệt thất thần lại phấn chấn tinh thần, lầu bầu nói: “Huynh nhất định phải tìm được nàng, nói cho nàng, bất luận như thế nào, trong lòng ta có một địa vị duy nhất là nàng, không ai có thể thay thế.”
Chỉ còn lại có Long Trạch cảm thấy không hiểu gì hết, không biết hắn làm sao vậy. Nói gió là gió, nói mưa là mưa, một hồi như vậy, một hồi như vậy, rốt cuộc hắn đã chịu đả kích lớn như thế nào?
Nghĩ nghĩ, hắn không còn cảm thấy buồn ngủ, lập tức đứng dậy, cũng hấp tấp nhanh chóng đi ra ngoài, hắn không đi tìm Long Triệt, mà là đi tìm Long Dịch.
Lúc này Long Dịch đang ngủ say sưa, ngủ đặc biệt hương vị ngọt ngào, đương nhiên đó là do uống quá nhiều rượu và hao tâm tổn trí quá mức. Tối hôm qua, sau khi Long Dịch đưa hắn lên giường, hắn mê man cho đến tận bây giờ.
Long Trạch hấp tấp tìm được tẩm cung Long Dịch đang ngủ, vội xông vào, bước thẳng đến giường lớn, xốc hắn tỉnh dậy.
“Long Dịch, Long Dịch......” Hắn lớn tiếng kêu, một bên vỗ vỗ lên thân thể hắn.
Tiếng kêu lớn của hắn, làm kinh động các cung nữ, vội vã chạy vào, thấy Long Dịch hoảng sợ dập đầu: “Nô tỳ thỉnh an Long Vương.” Sau đó cả bọn len lén đi ra.
Long Trạch làm sao còn để ý tới các nàng? Hắn toàn tâm toàn ý thầm nghĩ đánh thức Long Dịch, hắn biết Long Dịch còn đang ngủ, nhưng chuyện đã cấp bách lắm rồi.
“Long Dịch, Long Dịch, mau tỉnh, tỉnh cho ta.” Hắn dùng lực vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của Long Dích, tục ngữ nói, đánh người không đánh vào mặt, lúc này có thể thấy được hắn đã không còn kiên nhẫn chỉ một l muốn lay tỉnh hắn.
Long Dịch ngủ mông mông lung lông, hương vị ngọt ngào vô cùng, giờ phút này bị nhân quấy rầy, làm cho hắn rất là căm tức, mạnh mẽ mở mắt, cũng không thèm nhìn tới người trước mặt, liền giơ tay lên.

Ba.
Vang dội tiếng bàn tay vang lên, lập tức làm cho hai người thần trí nhất thời thanh tỉnh, hai người ngơ ngác mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Cơn buồn ngủ của Long Dịch buồn ngủ đã không cánh mà bay, trừng mắt nhìn hắn sau một lúc lâu vẫn không thể nói được câu nào.
“Long Dịch?!” Long Trạch tức sùi bọt mép quát, ánh mắt có thể giết chết người. Hắn khuôn mặt tuấn tú bị đánh đỏ một bên, còn in dấu năm ngón tay đỏ chói như sơn hiên ngang ở trên mặt hắn.
Long Dịch không còn gì để nói, cơn buồn ngủ bị ông anh trợn mắt chau mày dọa chạy mắt, ngây ngốc nhìn Long Trạch, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, cả giận nói: “Long Trạch, huynh đang làm gì?” Hắn lỡ tay đánh lầm, nhưng rõ ràng không liên quan đến hắn, ai bảo huynh nấy ồn ào quá, còn vỗ vỗ vào mặt hắn, hắn thầm nghĩ ai mà dám cả gan đến như vậy, cái tát đó là vô tình vung ra thôi.
“Làm gì? Là ta hỏi đệ đang làm cái gì? Tới tham gia hôn lễ, hiện tại đã xảy ra chuyện, đệ không đến giúp một tay thì thôi, còn ở đây ngủ say sưa sống mơ mơ màng màng, người khác đang rất thống khổ, còn đệ thì vui sướng ăn ngủ mê say.” Long Trạch thở phì phì nói, thiếu chút nữa liền đem hắn bóp chết.
Long Dịch bị mắng không dám cãi lại, trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Long Trạch mắng trong chốc lát sau, thế này mới nhớ tới đến mục đích mình tìm hắn, không hờn giận nói: “Long Triệt chạy lên nhân gian rồi, huynh ấy muốn đi ra ngoài tìm Tử Tô, nhưng ta cũng không tìm được nàng, cho nên tìm đệ cùng đi, nhiều người lực lượng sẽ mạnh hơn, nếu để cho Long Duệ tìm được, sẽ có chuyện rắc rối lớn hơn nữa.”
“Trời ạ.” Long Dịch cảm thấy không ổn, trực tiếp nhảy dựng lên, vừa nghe nghe đến sự tình lớn như vậy, hắn nào dám có gan trì hoãn, lung tung mặc quần áo, vội vàng đi theo hắn đi ra ngoài tìm người.
Long Trạch cũng không tiếp tục mắng, thấy Long Dịch thức thời như thế, liền định tạm thời buông tha hắn, lôi kéo hắn vội vàng mang mang lên bờ, làm pháp lực, tìm kiếm nơi ở
“Mẫu hậu, người đừng đi ra ngoài.” Tiểu Long Nhi khuyên Tử Tô đang muốn rời khỏi cửa tìm việc làm, nãi khí nãi khí nói. Đây là ngày đầu tiên bọn họ tìm được chỗ ở mới, Tử Tô nói muốn ra ngoài tìm việc làm, kết quả còn chưa bước ra khỏi cửa đã bị Tiểu Long Nhi gọi lại.

Tử Tô xoay người quay đầu, nhìn Tiểu Long Nhi, kỳ quái hỏi: “Bảo Bối, làm sao vậy? Có phải muốn mẫu hậu ở đây với con hay không?” Nàng nghĩ đến Tiểu Long Nhi nhàm chán, muốn nàng ở nhà chơi với nó.
Tiểu Long Nhi lắc đầu, thằng bé mới không cần ai trông coi đâu, nhưng hiện tại có bốn người đang tìm bọn họ. Vạn nhất, không cẩn thận để cho bọn họ phát hiện thì làm sao bây giờ?
“Mẫu hậu, bọn họ đang tìm mẫu hậu khắp nơi, mẹ vẫn tạm thời không nên rời khỏi nhà.” Tiểu Long Nhi nói sự thật, một câu liền làm cho nàng đem chân rụt trở về.
Tử Tô kinh ngạc há to miệng, sợ tới mức vội vàng đóng cửa sổ lại, cũng không dám đi ra ngoài nữa, đành phải ở lại bên cạnh Tiểu Long Nhi. “Bảo Bối, bọn họ sẽ tìm được chúng ta sao?” Nàng thật lo lắng a, bốn người đang tìm mình, như vậy xong đời, rất nhanh chóng sẽ bị bắt trở lại.
Tiểu Long Nhi nhìn nàng cười tà mị, một bộ dáng không hề lo lắng nhảy vào trong lòng của nàng, vẫn cọ nàng, oa ở trong lòng của nàng.
“Mẫu hậu, có Bảo Bối ở đây, bọn họ sẽ không tìm được chúng ta.” Chỉ cần mẫu hậu không rời khỏi thằng bé, bọn họ tuyệt đối tìm không thấy, Tiểu Long Nhi tin tưởng mười phần nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui