Long Triệt vừa đi, Trân Châu cả người mềm nhũn khuỵu xuống, nước mắt âm thầm rơi xuống, đầu óc của nàng trống rỗng, vẫn chưa lấy lại tinh thần nên thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Long Vương không cần nàng, Long Vương không cần nàng. Đây là thânh âm từ trong đáy lòng nàng vọng lại, làm cho nước mắt nàng rơi như mưa, nàng vẫn nghĩ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, nhưng hiện giờ tất cả đều vỡ nát.
Các cung nữ nhìn thấy bộ dáng cực kỳ khổ sở, thương tâm muốn chết của nàng, tất cả đều nhịn không được mà rơi lệ cùng nàng, trong khoảng thời gian ngắn, trong tẩm cung âm vang tiếng khóc.
Thái độ làm người của Trân Châu vô cùng tốt, đối đãi với cung nữ cũng rất gần gũi bình dị, bình thường cũng không bao giờ bạc đãi các nàng, lại càng không đối với các nàng vênh váo tự đắc, nếu có chút ưu đãi, còn chia sẻ bớt cho các nàng một phần. Bởi vì nàng không có kiêu căng phách lối, tính tình lại lương thiện, dần dần đi sâu vào lòng các nàng. Bây giờ nàng thương tâm, các nàng tự nhiên cũng
Vất vả lắm mọi người mới ngừng tiếng khóc, mắt mũi sớm đã đỏ hoe. Các nàng đều xoay đầu, hướng ánh mắt vừa u buốn vừa đau lòng nhìn về phía Trân Châu, đột nhiên trào ra hận.
“Long Phi, tất cả đều do nữ nhân kia, nếu không phải nàng ta, người sẽ không bị Long Vương đuổi đi, nhất định là nàng ta đã nói gì đó bên tai Long Vương, mới khiến Long Vương đuổi người đi. Nữ nhân kia tâm địa như rắn rết a, thật xấu xa.” Không biết là người nào đột nhiên nhớ tới Tử Tô, không khỏi đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của nàng.
Lời nàng ta vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức được tất cả cung nữ cùng nhau nhất trí nhận định, mọi người đều lớn tiếng căm giận: “Đúng vậy, Long Phi, chính là do nữ nhân này phá hư chuyện, nếu không phải do nàng, Long Vương sẽ đuổi người đi sao?”
“Đúng vậy, nô tỳ cho rằng người gây ra chuyện nhất định là nàng, khẳng định là dung mạo không bằng người, sợ có một ngày nào đó người đoạt đi địa vị của nàng, Long Vương sẽ sủng ái người, lạnh nhạt nàng.” Một cung nữ cực kỳ tức giận, giọng nói chứa đầy vẻ khinh thường.
Những người cung nữ khác cũng lập tức hùa theo: “Nô tỳ thấy quả đúng là như vậy, chỉ là một nhân loại nhỏ bé thế nhưng lại âm hiểm giả dối như vậy, rõ rang muốn ép buộc Long Phi đi, thật đáng giận.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nữ nhân này thật là xấu.” Mọi người vẫn cảm thấy Tử Tô là một nữ nhân xấu xa, một kẻ tiểu nhân âm hiểm, phê phán nàng một cách nặng nề, vô cùng chán ghét thái độ làm người của nàng.
Trân Châu đã ngừng khóc, im lặng lắng nghe, nhưng đau lòng và bi thương trong lòng không có cách gì giảm bớt, bản thân như đang đi lạc vào thế giới thần tiên, mãi cho đến khi bên tai nghe được lời phê phán gay gắt của các nàng. Lúc nàng nghe thấy bọn họ trách cứ Long Hậu, trong lòng nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó.
Ngay sau đó nàng liền lao ra ngoài cửa, chạy về phía tẩm cung của Tử Tô. Nàng có thể đi cầu xin nhân loại này, xin nàng ta giúp mình ở lại, cho dù làm nô tỳ cũng tốt, miễn sao không cần rời khỏi Long Cung, không cần rời khỏi nơi này, không cần rời khỏi Long Triệt.
Các cung nữ không biết nàng muốn làm gì, vội vàng đuổi theo sát ở phía sau, vừa đuổi theo vừa gọi: “Long Phi, Long Phi, người muốn đi đâu?”
Trân Châu chạy ở phía trước làm như không nghe không thấy , chỉ lo chạy về hướng tẩm cung của Tử Tô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là hướng nàng cầu tình, van xin nàng giúp mình, bất luận muốn mình làm cái gì cũng được.
Trong chốc lát, cuối cùng nàng cũng chạy tới tẩm cung của Tử Tô, nhưng đồng thởi cũng bị ngăn cản, không cho phép đi vào.
“Van cầu ngươi, ta muốn gặp Long Hậu, ta muốn gặp Long Hậu, xin ngươi giúp ta thông báo một tiếng, giúp ta thông báo một tiếng đi.” Nàng thấp giọng liên tục van xin những người thị vệ đang ngăn cản mình.
Lúc này trong tẩm cung mọi người đã ngủ cả rồi, thị vệ đâu thể nào cho nàng đi vào, bọn họ cũng không dám quấy rầy Long Hậu và Tiểu Điện Hạ đang nghỉ ngơi. Ngay cả Long Vương cũng rất tôn trọng Long Hậu và Tiểu Điện Hạ, bọn họ lại càng không dám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...