“Tôi chính là muốn cô nợ tôi.”
Tân Nguyệt nghe ra được niềm vui và sự xấu xa trong giọng điệu của cậu, giống như cậu nhất quyết chống đối lại cô, lại giống như cậu thực sự muốn cô nợ cậu.
Nghe thấy một câu như vậy, Tân Nguyệt không thể miêu tả được cảm giác trong lòng, có cảm giác bị cậu cố ý chọc giận, nhưng càng là một loại cảm xúc khác cô không thể giải thích rõ ràng được, giống như sợi dây chôn sâu trong lòng bị ai đó ác ý chọc mạnh vào, khiến lồng ngực tê dại.
Tân Nguyệt không muốn để cậu nhìn thấy cảm xúc khác lạ này, cô dồn hết ngọn lửa vào mắt mình, ném lên người cậu.
“Được, cậu có tiền, cậu giỏi.” Cô nghiến răng nói.
“Không giỏi bằng cô.” Trần Giang Dã đáp.
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu nói như vậy, hay đang ám chỉ điều gì, nhưng cô lười phải suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.
Người như cậu có quá nhiều suy đoán, chỉ rơi vào càng thêm sâu.
Sau khi ném cho anh ta một cái nhìn mang tính biểu tượng, Tân Nguyệt xoay người bước ra khỏi nhà hàng.
Trần Giang Dã đứng tại chỗ hai giây, sau đó đi theo sau.
Nơi này cách bãi đỗ xe hơi xa, hiện tại là thời điểm ánh nắng gay gắt nhất, trên đường có thể nhìn thấy rõ từng tầng sóng nhiệt, đến bầu không khí cũng nóng như thiêu đốt, Tân Nguyệt mới đi được vài bước đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Tân Nguyệt vốn có chút không vui, oán giận với Trần Giang Dã một câu: “Thời tiết nóng như vậy cậu đỗ xe ở cổng phía tây làm gì?”
Trần Giang Dã đút tay vào túi quần, đi bên cạnh cô, sau khi nghe cô nói cậu di chuyển ánh mắt về phía cô.
“Hôm nay cô không đội mũ, ngồi trên chiếc xe bắt mắt như vậy, sợ người khác không nhận ra?”
Tân Nguyệt ngây người.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến đây.
Sáng hôm nay tâm tư của cô bấn loạn nên quên đội mũ, vừa rồi trên đường đi có nhiều người thường xuyên nhìn lại cô và Trần Giang Dã, cô cũng không biết liệu mình có bị nhận ra hay không, hay là bởi vì đi cùng Trần Giang Dã quá thu hút ánh nhìn.
Hai người đi cùng nhau thật sự rất bắt mắt, nhìn một cái liền nhận ra ngay trong đám đông, càng huống hồ là ngồi trên chiếc xe đua có âm thanh rõ ràng và to như vậy.
Nếu như có người chụp lại phát lên trên mạng, sợ là càng có thêm độ hot.
Trong khoảng thời gian này, Tân Nguyệt không muốn lại xuất hiện trên mạng, nếu độ hot không giảm bớt, cô không thể yên ổn học tập đến hết năm cuối cấp.
May mà trên đường đi tỷ lệ quay đầu nhìn hai người bọn họ rất cao, nhưng không ai chụp hình bọn họ một cách lộ liễu, hai người lại luôn đi bộ nên không dễ chụp rõ khuôn mặt của bọn họ.
Chỉ có trên con đường bên ngoài thành phố, có nữ sinh ngồi trên ghế lái phụ trong xe móc điện thoại ra chuẩn bị chụp bọn họ, nhưng bị chân ga của Trần Giang Dã hất văng xa.
Trần Giang Dã cái người này thật liều mạng.
Rõ ràng cậu nhìn giống như kiểu người coi cả thế giới vây quanh cậu là điều hiển nhiên, chỉ bị người khác quây chặt, rất khó suy nghĩ cho người khác, nhưng cậu lại tỉ mỉ và sáng suốt hơn những người cô từng gặp.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi.
Khi cô sắp ngừng suy nghĩ về điều đó, đột nhiên cánh tay của cô bị kéo đi, âm thanh trách mắng có hơi cáu kỉnh của Trần Giang Dã vang lên sau lưng cô:
“Mẹ nó không muốn sống nữa? Đường cũng không nhìn!”
Lúc này Tân Nguyệt mới nhận ra bọn họ đang đi đến một ngã tư có nhiều ô tô qua lại, chỉ có ngã tư trước Hiệu sách Tân Hoa là có đèn giao thông, những chỗ khác thì không có, tài xế ở đây không có thói quen nhường đường cho người đi bộ, phải đợi không còn xe mới có thể đi qua đường.
Nếu như vừa rồi cô tiến lên trên hai bước, nếu chiếc xe máy vừa chạy qua không kịp phản ứng, nhất định sẽ đâm trúng cô.
Tân Nguyệt thở dài trong lòng, Trần Giang Dã cái người đàn ông này thật nguy hiểm.
“Mẹ kiếp còn thất thần?”
Trần Giang Dã cau mày nhìn chằm chằm vào cô, dùng bàn tay siết chặt cổ tay của cô.
Tân Nguyệt đau đến mức cũng cau chặt mày, xoay đầu trừng mắt với cậu: “Buông tay.”
Trần Giang Dã gần như “chẹp” một tiếng, buông cổ tay cô ra, nhưng ngay sau đó lại nắm chặt, bỗng nhiên kéo cô đi về một hướng khác.
“Này! Cậu làm gì vậy?”
“Mua mũ bảo hiểm.”
Từ Minh Húc đem xe qua, nhưng tên ngốc này lại quên mang theo mũ bảo hiểm.
Trần Giang Dã vốn muốn mua mũ bảo hiểm, kết quả náo với Tân Nguyệt lại quên mất, lúc này mắt liếc thấy cửa hàng bán xe máy và ô tô mới nhớ ra.
Cậu kéo Tân Nguyệt vào bên trong mới buông tay ra.
“Soái ca, mua xe?”
Ông chủ đi qua chào đón.
Trần Giang Dã liếc nhìn quanh cửa hàng một vòng: “Mua mũ bảo hiểm.”
Cậu là người trong nghề, không cần chủ tiệm giới thiệu, tự mình chọn hai chiếc mũ bảo hiểm.
Sau khi lựa chọn những chiếc mũ ở trong tay, Trần Giang Dã quay đầu nhìn Tân Nguyệt đang đứng bất động ở ngoài cửa.
“Lại đây.”
Tân Nguyệt nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu hồng trong tay cậu: “Mua cho tôi?”
“Bằng không thì sao?”
“Ồ……”
Tân Nguyệt đi qua, dừng lại ở trước mặt cậu.
Trần Giang Dã nhấc mũ bảo hiểm lên, đang định đội cho cô, cô đột nhiên lùi về phía sau.
“Tôi tự đội.”
Cô duỗi tay chuẩn bị lấy chiếc mũ.
Trần Giang Dã liếc nhìn, phớt lờ cô, cầm lấy hai bên mũ bảo hiểm đội vào đầu cô, thuận thế tiến lên một bước, bá đạo kéo gần khoảng cách của cô lại, thậm chí bây giờ còn gần hơn.
Lực kéo khiến Tân Nguyệt không tự chủ được ngẩng đầu lên, mắt cũng ngước lên, bắt gặp ánh mắt đang rũ xuống của cậu.
Trong mắt cậu dường như có những tia lửa cháy bất cứ lúc nào, chúng sẽ bùng cháy theo đường nhìn giữa hai người ngay khi ánh mắt vừa chạm vào, thiêu đốt đôi mắt của cô và khiến khuôn mặt của cô đỏ bừng.
“Cách tách.”
Khóa an toàn được cài vào.
Tân Nguyệt hoảng loạn chớp mắt, cụp lông mi dài xuống.
Nhưng ngay khi cô rũ hàng lông mi xuống, cậu lại đột nhiên giữ lấy hai bên mũ bảo hiểm, ép buộc cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lại va vào nhau.
Lần này, cậu còn cúi đầu thấp xuống.
Nhìn khuôn mặt được phóng to trước mắt, Tân Nguyệt cảm thấy tim đập loạn xạ trong nháy mắt, theo bản năng đưa tay lên áp vào ngực cậu, nói: “Cậu làm gì vậy?”
Động tác dựa vào gần của Trần Giang Dã hơi khựng lại, sau đó cậu lắc đầu cô qua trái qua phải, sau đó lại nâng nó lên để cô có thể tiếp tục giao tiếp bằng mắt với cậu:
“Xem mũ bảo hiểm có vừa hay không.”
“Cô nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp kèm nụ cười chế nhạo rơi xuống, và sự trêu chọc không thể diễn tả.
Khuôn mặt của Tân Nguyệt vốn chỉ hơi nóng, bây giờ lập tức đỏ bừng.
May mà cô phản ứng nhanh, vội vàng kéo kính xuống che đi khuôn mặt đỏ bừng, nhưng xuyên qua kính chắn gió, cô nhìn thấy——
Độ cong khóe môi của cậu càng thêm sâu một phần.
Mười ngón tay vô thức cuộn lại, cô ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào, khi cô nhận ra rằng bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm của mình vẫn còn đang chạm vào ngực của Trần Giang Dã, cô thực sự muốn chết.
Cô cứng ngắc rút tay về, não nề quay người đi, tránh ánh mắt cười của cậu.
Sau khi soi gương xong, cô đi về phía chiếc gương, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể, giả vờ như mình vừa quay người đi tìm chiếc gương, chứ không phải vì ngại nhìn cậu.
Cô đều quay người rồi, Trần Giang Dã tất nhiên không khom người nữa, chậm rãi đứng thẳng người, cầm lấy mũ bảo hiểm dành cho nam bên cạnh đội lên thử, cả quá trình trên môi luôn nở nụ cười.
“Lấy hai cái này.”
“Được, tổng cộng là bốn nghìn hai, ánh mắt của soái ca quả là tốt, đây là mũ bảo hiểm tốt nhất ở đây, nó được làm bằng sợi carbon, đội vào mùa hè sẽ không quá nóng.”
Bốn nghìn hai!
Tân Nguyệt bị con số này làm cho kinh sợ.
Cô vội vàng cởi mũ bảo hiểm ra, muốn nói với Trần Giang Dã là cô không muốn mua nữa, nhưng chỉ nhìn thấy cậu đưa màn hình điện thoại cho ông chủ xem, sau đó nói: “Thanh toán rồi.”
Tân Nguyệt: ……
Tốc độ chuyển tiền của cậu mỗi lần thực sự rất nhanh.
Trần Giang Dã liếc nhìn cô, chỉ cần nhìn vào vẻ mặt của cô cậu cũng biết cô đang nghĩ gì, cầm chiếc mũ bảo hiểm đi về phía cô: “Đừng có nói với tôi cô không cần, không cần thì đừng ngồi lên xe của tôi.”
Cái người này thật là……
Thôi vậy.
Tân Nguyệt cảm thấy lẽ ra cô nên quen với điều này từ sớm, số tiền ít ỏi này chẳng là gì đối với vị thiếu gia này.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, cầm mũ bảo hiểm đi theo Trần Giang Dã ra khỏi cửa hàng.
Ngoài cửa đúng lúc có xe ba bánh chạy ngang qua, Tân Nguyệt gọi chiếc xe đó dừng lại.
“Bác tài, đến cửa phía tây.”
Sau khi xuống xe ba bánh, hai người không hẹn mà đội mũ bảo hiểm lên cùng lúc.
Một chiếc màu hồng, một chiếc màu đen, là nón cặp.
Trần Giang Dã đi lấy xe, chạy xe đến bên cạnh Tân Nguyệt.
“Lên xe.”
Có lẽ là bởi vì đội mũ bảo hiểm, hoặc là bởi vì không có ai bên cạnh, lần này Tân Nguyệt rất tự nhiên ôm lấy eo của Trần Giang Dã.
Tháng bảy nắng như thiêu đốt, ngay cả gió cũng nóng như lửa, cô vòng tay qua eo cậu, nhưng chỉ cảm thấy ấm áp, người cô có thể ôm chặt hơn một chút, luôn ôm như thế này cũng không sao cả.
Trong tiếng gió rít, cô không kìm được mà nhắm mắt lại, dụi nhẹ vào lưng cậu, bởi vì đội mũ bảo hiểm, cho nên làm động tác quá mức thân mật như vậy cũng không sao.
Cô bước chân con đường về nhà không biết bao nhiêu lần, đi trên con đường quanh co này hàng trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô hy vọng con đường này sẽ không có điểm kết thúc.
Chiếc xe máy băng qua con đường không bóng cây, đi vào khu rừng không có cái nắng như thiêu như đốt trên đầu.
Xe chạy chậm lại, không phải vì đường núi gập ghềnh, chỉ là muốn cô ôm lâu hơn một chút.
Về đến nhà đã bốn giờ chiều.
Từ thị trấn về đến thôn Hoàng Nhai mất khoảng một tiếng, không nhanh hơn nhiều so với chiếc xe máy cũ kỹ của Tân Long.
“Ây, sao bây giờ mới trở về.”
Thím Vương hiếm khi ở nhà vào giờ này, trêu chọc: “Chiếc xe này của cháu đẹp mắt nhưng không chạy tốt hả.”
Trần Giang Dã cởi mũ bảo hiểm liếc nhìn thím Vương, không nói gì, cũng không có biểu tình nào, nhưng Tân Nguyệt ngược lại có hơi mất tự nhiên.
Sau khi xuống xe, Tân Nguyệt cởi mũ bảo hiểm đưa nó cho Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã không nhận: “Để ở chỗ cô.”
Tân Nguyệt do dự một lúc sau đó thu về.
“Vậy tôi trở về đây.”
Tân Nguyệt ôm mũ bảo hiểm đi về nhà.
Thím Vương ở bên cạnh đứng nhìn, đôi mắt liên tục đảo quanh giữa hai người, vẻ mặt hơi vi diệu.
Trần Giang Dã đỗ xe xong định đi lên lầu, nhưng bị thím Vương gọi lại.
“Có việc?” Trần Giang Dã quay đầu.
Thím Vương vừa quạt gió vừa nói: “Thím thấy quan hệ của cháu với Tân Nguyệt khá tốt, cháu cũng biết quần lót của nó bị bị ăn trộm rồi, hơn nữa cả ngày ngoại trừ việc đi loanh quanh ra cháu cũng không làm gì, cháu trông chừng Tân Nguyệt nhiều chút.”
Trần Giang Dã giật mí mắt, không lên tiếng.
Thím Vương tiếp tục nói: “Một đứa con gái như nó hàng ngày phải tự mình vào núi sâu nguy hiểm biết bao, trước đây nó suýt chút nữa xảy ra tai nạn rồi, mặc dù sau đó không sao, nhưng vẫn gây ra không ít rắc rối.”
Nói đến việc này, thím Vương hỏi: “Chuyện lúc trước, Tân Nguyệt có nói với cháu không?”
“Không nói, nhưng tôi biết việc này.”
“Cái lũ chết tiệt!”
Thím Vương âm thầm chửi một tiếng, vội vàng nói với Trần Giang Dã: “Cháu đừng nghe đám người đó nói bậy, Tân Nguyệt vô cùng sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn đám người đó.”
Thím Vương là người tốt bụng, nhắc đến những việc này nước mắt đều trào ra, giọng nói còn trở nên khàn khàn nghẹn ngào: “Tân Nguyệt đứa trẻ này rất đáng thương, người mẹ không có lương tâm của nó đã ôm hết tiền trong nhà đi theo người khác, chưa được bao lâu đã gặp chuyện này, mấy đứa trẻ trong thôn đều không chơi với nó, còn bắt nạt nó.”
Thím Vương lau nước mắt: “May mà đứa trẻ này có tiền đồ, thành tích tốt, sau này nhất định sẽ thi vào một trường đại học tốt.”
Nói đến đây, thím Vương nhìn Trần Giang Dã đầy ẩn ý.
Bà suy nghĩ, vẫn là quyết định nói với cậu.
“Người ngoài cuộc như thím không nên quan tâm đến chuyện của những người trẻ tuổi các cháu, cháu cũng không giống người sẽ nghe lời khuyên, nhưng thím vẫn khuyên cháu một câu, nếu như cháu không thích Tân Nguyệt thì đừng trêu chọc nó, còn nếu cháu thích nó thì suy nghĩ cho nó nhiều chút, nó sắp lên lớp 12 rồi, không thể phân tâm yêu đương.”
Tất cả mọi người đều nói như vậy.
Điều này khiến Trần Giang Dã cáu kỉnh hơn bao giờ hết.
Cậu biết cậu biết cậu biết!
Không cần mỗi người đều đến nói với cậu một lần!
“Trần Giang Dã cháu nghe thấy chưa?”
“Mẹ nó tôi không bị điếc!” Trần Giang Dã đột nhiên gào lên một tiếng.
Thím Vương bị tiếng hét của cậu làm cho sửng sốt, nhưng bà biết nói như vậy sẽ khiến tâm trạng của cậu không vui, chỉ khuyên nhủ: “Còn trẻ đừng nên tức giận như vậy.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tân Nguyệt: “Thím Vương.”
“Ơi.” Thím Vương ló đầu ra ngoài.
“Cá tươi đang được bán trong hồ, cha cháu nói cháu đi mua, nhà thím có cần không? Cháu mang về cho nhà thím.”
“Không cần không cần, hai hôm trước nhà thím mới ăn cá.”
“Được, vậy cháu đi đây.”
“Trên đường đi chậm thôi.”
Tân Nguyệt vẫy tay với thím Vương, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Trần Giang Dã ở bên cạnh chỉ lộ ra một góc áo, cô nghe thấy lúc nãy Trần Giang Dã chửi thề với thím Vương, nhưng lúc này không tiện hỏi, đành phải quay người đi lên núi.
Thím Vương nhìn thấy cô đi được một đoạn, vừa định thu người về thì nhìn thấy một bóng người lướt qua trước mặt.
“Đến giờ này cháu còn đi đâu?” Thím Vương gọi Trần Giang Dã vừa đi ngang qua trước mặt bà.
Trần Giang Dã cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Không phải nói tôi phải trông chừng cô ấy?”
“Ồ……”
Thím Vương xua xua tay, “Đi đi.”
Lúc này Tân Nguyệt đã đi được khá xa, cô đi đường lúc nào cũng rất nhanh.
Trần Giang Dã cũng không muốn cách cô quá gần, vì vậy đi theo từ xa, chuẩn bị rẽ vào một góc mới tăng tốc bước chân.
Sự cảnh giác của Tân Nguyệt luôn rất cao, nhanh chóng đã phát hiện ra cậu.
Cô quay đầu nhìn Trần Giang Dã đang cách đó hơn mười mét, hỏi cậu: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đi theo cô?”
Ngữ khí của Trần Giang Dã có hơi hung dữ.
Khi tâm trạng của Trần Giang Dã không tốt cả người đều toát lên vẻ không dễ chọc, nhưng Tân Nguyệt không sợ cậu.
“Hai con mắt.”
Trần Giang Dã không phản kháng, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Nói chuyện.”
Trần Giang Dã khăng khăng không nói.
Tân Nguyệt hít một hơi bất lực: “Nếu cậu không đi theo tôi, vậy cậu đi đằng trước đi.”
“Ông đây không đi nữa.”
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu lại tức giận như vậy, cô cũng không chiều theo cậu: “Không đi thì thôi vậy.”
Nói xong, cô tự mình quay đầu đi.
“艹!”
Trần Giang Dã đá hòn đá xuống đất, giống như cáu kỉnh đến cực điểm.
Khi nhìn bóng người trước mặt biến mất ở một góc khuất, cơn cáu kỉnh của cậu lại tiếp tục dâng cao, con ngươi đen kịt, mí mắt mỏng như dao, cả người đều sắc bén.
Dưới tâm trạng như vậy, cuối cùng cậu lựa chọn tước vũ khí đầu hàng, lại đi theo cô.
Chân của cậu dài, rất nhanh đã đuổi kịp khoảng cách vừa được giãn ra.
Tân Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra cậu.
Tân Nguyệt thật sự ngơ ngác, hoàn toàn không biết cậu muốn làm gì.
“Không phải cậu không đi nữa?” Tân Nguyệt dừng lại hỏi cậu.
Trần Giang Dã: “Cô quản tôi?”
“Cậu theo dõi tôi, tất nhiên tôi phải quản.”
“Mẹ kiếp đây không gọi là theo dõi.”
Trần Giang Dã nóng nảy
Tân Nguyệt nghiêng đầu: “Vậy gọi là gì?”
Bảo vệ.
Hai chữ này xuất hiện trong đầu của Trần Giang Dã.
Cậu lạnh lùng nhướng mi mắt lên, nhìn Tân Nguyệt, lại quay sang một bên: “Thím Vương nói tôi trông chừng cô.”
“Trông chừng tôi làm gì?”
Vẻ mặt hơi được làm dịu của Trần Giang Dã ngay lập tức lại bốc hỏa: “Con mẹ nó quần lót đều bị trộm rồi, cô một chút cũng không sợ đúng không.”
Tân Nguyệt sững sờ.
Cho nên……cậu đi theo cô, là muốn bảo vệ cô?
Ánh mắt của Tân Nguyệt trùng xuống.
Trong lòng giống như bị thứ gì nhẹ nhàng kéo lấy, không thể nói rõ là đau xót hay là gì.
Có người sẵn sàng bảo vệ cho mình là một điều rất may mắn, nhưng phần may mắn này không thể kéo dài, cô cũng không bao giờ muốn người khác trở thành chỗ dựa của mình.
Cô là chỗ dựa của chính mình, trước giờ đều là vậy.
“Trần Giang Dã.”
Cô thở dài nói với cậu, “Tôi không cần sự bảo vệ của cậu.”
Đôi mắt của Trần Giang Dã trở nên tối sầm trong một giây.
Đôi mắt đó còn đen kịt hơn trước, sâu đến mức tưởng chừng như không có đáy.
Cậu ngoan cường nhìn cô, vài từ bật ra từ trong hàm răng nghiến chặt:
“Có cần hay không, lão tử nói là được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...