Không hiểu sao từ lúc bệnh tới giờ, Thành Nam rất hay nằm mơ.
Hôm nay anh lại mơ thấy khi còn nhỏ, mỗi lần Thành Chương gây hoạ, vì thương anh trai, mà anh luôn nhận tội thay để hắn không bị rầy la.
Nhưng có những lúc, trò phá phách của hắn gây hậu quả rất nghiêm trọng.
Thành Nam lại được dịp tức điên, giận hắn mấy ngày mấy đêm.
Mỗi lần như vậy, người anh song sinh của anh luôn tìm cách xin lỗi, dỗ ngọt đủ kiểu trên đời.
Chiêu cuối cùng chính là, buổi tối đợi Thành Nam ngủ say, hắn mặt dày chui vào chăn, ôm anh chặt cứng, đuổi cũng không đi.
Thế là sáng hôm sau, mọi giận hờn đều tan biến.
Tình cảm anh em lại gắn bó như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà giấc mơ hôm nay sao lại sống động như thật vậy? Trong giấc ngủ chập chờn, Thành Nam nặng nề nhíu chặt mi mắt.
Tiếng sột soạt trong chăn ngày càng lớn, vòng eo giống như đang bị một cánh tay ôm lấy.
Thành Nam giật mình mở mắt ra, gương mặt y hệt anh không biết đã chui vào chăn từ lúc nào, ngang nhiên nằm ngáy ro ro bên cạnh.
Anh tức giận tung một cước khiến Thành Chương ngã lăn xuống sàn.
Thành Chương mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy, mơ màng nhào tới ôm lấy anh, dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhõng nhẽo nói:
“Bà xã thiệt xấu xa, sao lại đá anh xuống sàn vậy?”
Thành Nam tức đến gân xanh nổi đầy trán, nghiến răng đẩy hắn ra một lần nữa:
“Nhớ bà xã thì cút về nhà anh đi! Đây là giường bệnh của tôi!”
Thành Chương lúc này mới chợt tỉnh cơn mơ, ngồi thẳng người lên cười hì hì làm vẻ mặt vô tội.
Nhưng nụ cười của hắn càng làm anh nổi khùng:
“Ai cho phép anh lên giường tôi?”
“Hồi nãy lúc em ngủ say rồi, anh kêu mẹ về trước, để anh ở lại trông chừng em.”
“Không mượn! Anh biến khỏi đây ngay! Nhìn thấy anh là tôi càng muốn bệnh thêm!”
Thành Chương ra sức năn nỉ, lại ôm người em song sinh không rời:
“Ngày trước mỗi lần em giận, anh cũng đều làm như vậy là em hết giận mà.”
Thành Nam thở dài bất lực nói:
“Chúng ta đã lớn cả rồi.
Có những chuyện không phải chỉ nói lời xin lỗi là xong.”
Thành Chương không chịu thua, lại tiếp tục mò lên chiếc giường nhỏ xíu:
“Không cần biết em có tha thứ cho anh hay không, anh vẫn cứ muốn ngủ ở đây.”
“Anh dám giành chỗ ngủ của người bệnh?”
Thành Chương vẫn lì lợm:
“Anh không có giành, mà là ngủ chung!”
Nói rồi hắn kéo anh xuống nằm bên cạnh.
Vẻ mặt vô tội của hắn làm anh tức muốn chết nhưng vẫn không làm gì được, đành miễn cưỡng nằm xuống.
Thành Chương thấy anh không phản kháng, nét mặt ủ dột liền biến mất, vui vẻ ôm chầm lấy anh.
Cuối cùng, Thành Nam đành để mặc cho hắn ôm mình ngủ tới sáng.
Tuy nhiên, phải mất một thời gian anh mới có thể hoàn toàn quên mất lỗi lầm mà người anh song sinh này gây ra.
Thành Chương thì vẫn mặt dày đeo bám, cho đến khi Thành Nam chịu nói chuyện với mình.
oOo
Thành Nam ra viện quay về nhà.
Nhưng căn nhà giờ vắng lặng như tờ.
Thành Dương đã lâu không còn hiện diện ở đây nữa.
Vĩnh Tân cũng đã trở thành dĩ vãng.
Không còn con trai bên cạnh, anh cho dì Tuyết thôi việc, và kiếm giúp dì một công việc khác tại quê nhà.
Cuộc sống của anh từ thuở ban đầu chỉ có một mình.
Tất cả nên quay về với hiện trạng vốn có.
Thành Nam nén tiếng thở dài, nên là như thế…
Việc đầu tiên khi anh trở về là nộp đơn từ chức, rồi đi xin việc mới.
Cảm giác cầm đơn đi xin việc ở khắp nơi, bị từ chối, rồi được tiếp nhận, là một trải nghiệm mà anh chưa từng có.
Cuối cùng anh cũng tìm được công việc ở một công ty nhỏ.
Với năng lực của mình, anh đã dần đưa công ty từ nhỏ lẻ trở nên lớn mạnh.
Và dĩ nhiên, từ một trưởng phòng nho nhỏ, Thành Nam trở thành Phó Tổng Giám Đốc đầy quyền lực.
Trong vòng hai năm, từ một người làm công ăn lương, anh dần tách ra độc lập và có một xưởng sản xuất nho nhỏ.
Thành Nam cảm thấy, đây mới thực sự là cuộc sống.
Anh và Thành Chương từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, được dẫn đi đường tắt để có được chỗ đứng trong xã hội.
Anh đã bỏ xa rất nhiều người tại vạch xuất phát.
Con đường tắt anh đi, là một con đường trải đầy hoa hồng.
Việc của anh chỉ là cố gắng không để bị gai của hoa đâm trúng.
Nhưng trớ trêu thay, một chiếc gai sắc nhọn đã rơi vào tim anh, làm nó chảy máu đầm đìa, tưởng như không cầm lại được, cứ thế cạn khô mà chết.
Nghĩ kỹ lại, anh chưa từng thực sự vấp ngã, Vĩnh Tân là cú vấp ngã đầu đời.
Tuy rằng rất đau, rất bàng hoàng, khó khăn lắm mới gượng dậy nổi, nhưng lúc này đây, anh mới cảm thấy mình đang sống, sống như một con người bình thường đúng nghĩa.
Có buồn, vui, giận, hờn, có mục tiêu, có nỗ lực, có quyết tâm.
Dần dần, anh không còn hận hắn nữa.
Nhưng nếu bảo anh quay về bên hắn, thì câu trả lời luôn chỉ có một: “Không bao giờ.”
Ngày khánh thành công ty, một vòng hoa mang tên “Tập đoàn Vĩnh Phát” đưa tới.
Thành Nam vừa nhìn thấy, lạnh lùng bảo:
“Vứt đi cho tôi.”
Bất cứ ai khi nghe giọng điệu lạnh tanh của anh cũng giật mình.
Giám đốc thường ngày bình lặng như nước, ôn hoà dịu dàng, vậy mà vừa thấy cái vòng hoa này liền đổi sắc mặt.
Vòng hoa rất đẹp, toàn là loại hạng nhất vô cùng đắt tiền, kêu vứt là vứt sao? Thật đáng tiếc.
Vòng hoa vừa được mang đi, thì người đã xuất hiện ngay trước mắt.
Đối với vẻ mặt vô tội như chưa từng gây nên lỗi lầm của hắn, Thành Nam bỗng dưng nhớ tới những chuyện trước kia, trong lòng tưởng như đã nguội lạnh bỗng phun trào lửa giận.
Vĩnh Tân mỉm cười, nhưng nụ cười đó trong mắt anh vô cùng khó coi.
“Chúc mừng em.”
Thành Nam đối với loại biểu tình này không còn lạ lùng nữa, cười tươi rạng rỡ, lại dịu dàng ấm áp.
Nhưng không thể đoán được một lúc nào đó lại quay sang đâm cho đối phương một nhát trọng thương.
Anh thực sự muốn đấm cho hắn một phát cho hả dạ.
Tuy nhiên hôm nay là ngày vui, anh không muốn vì loại người như hắn mà ảnh hưởng đến mọi người, đành miễn cưỡng đáp lại lời chúc:
“Cảm ơn anh.”
Vĩnh Tân thấy anh cười, nét mặt hắn bỗng chốc sáng ngời.
Anh không hiểu hắn vui vì điều gì, cũng chẳng quan tâm, để mặt hắn đứng trơ trọi một bên, quay đi tiếp khách.
Thành Nam vừa rời khỏi, thì một người có gương mặt giống anh y hệt lại xuất hiện.
Thành Chương vừa thấy Vĩnh Tân, liền nổi giận lao tới, túm lấy cổ áo hắn:
“Anh còn tới đây làm gì?”
Vĩnh Tân bị Thành Chương nắm cổ áo, bình thản kéo tay hắn ra:
“Tôi chỉ đến chúc mừng cậu ấy.
Tôi muốn biết cậu ấy có sống tốt hay không.”
Thành Chương nhếch môi cười khinh thường nói:
“Anh thôi đạo đức giả đi! Thằng Nam không mắng anh, không có nghĩa là tôi chịu bỏ qua cho anh.
Nếu anh còn không mau về, tôi sẽ cho người đốt phong long tại đây đó!”
Vĩnh Tân thấy Thành Chương nổi giận, ánh mắt xung quanh tò mò đổ dồn về phía hắn, dù không muốn nhưng hắn cũng đành quay về.
Thành Nam cứ nghĩ Vĩnh Tân sẽ không làm phiền mình nữa, nhưng anh đã lầm.
Hắn biến mất khỏi đời anh một thời gian, nay bỗng nhiên quay trở lại, đeo bám không ngừng, liên tục nhắn tin, gọi điện thoại, quấy rầy cuộc sống của anh.
Thành Nam càng cứng rắn, hắn càng kiên nhẫn.
Cho đến một hôm, hắn bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà anh.
Thành Nam tỉnh như không đi lướt qua, như chưa hề quen biết.
Nhưng hắn đã mau chóng nắm lấy tay anh kéo trở lại:
“Nam, chúng ta cần nói chuyện.”
Thành Nam quay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng:
“Còn chuyện gì để nói sao?” Nói rồi anh vùng tay khỏi hắn.
Nhưng Vĩnh Tân vẫn lì lợm đuổi theo, ôm chặt anh vào lòng, tha thiết nói:
“Anh nhớ em.”
Thành Nam không vùng vẫy, chỉ chầm chậm nhắm hai mắt lại, thở dài:
“Người anh nhớ không phải tôi.”
“Em đừng như vậy.
Anh chỉ có một mình em…”
“Anh có còn nhớ tôi đã nói gì không? Một khi anh phản bội, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Vĩnh Tân siết chặt người trong lòng, thống thiết nói:
“Anh không phản bội em.”
Thành Nam bật cười:
“Anh quả là đồ mặt dày.
Anh không phản bội tôi, hoá ra tôi mới là người phản bội anh, lên giường với người khác?”
Vĩnh Tân khổ sở nói:
“Em thừa biết anh không nghĩ em như vậy mà.
Em hãy tha thứ cho anh.
Lần này, anh sẽ không làm em tổn thương nữa.”
“Không có lần này.” Thành Nam đưa ra kết luận, rồi nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.
Nhưng vừa đi được vài bước, từ sau gáy anh lại truyền đến cảm giác đau nhức quen thuộc.
Trước mắt là một mảnh nhạt nhoà, toàn thân bủn rủn rồi ngã vào vòng tay của Vĩnh Tân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...