Thoắt cái Thành Dương đã vào lớp một.
Thành Nam không tin được anh đã cùng cậu bé trải qua bốn năm cuộc đời rồi.
Nhìn cậu bé con ngày nào chỉ mới biết nói bập bẹ, nay đã thành học sinh tiểu học, cảm thấy cuộc đời ba mươi năm của anh cũng có chút thành tựu.
Những chiếc răng sữa đầu tiên cũng bắt đầu lung lay.
Thành Nam đưa nhóc đi nhổ một chiếc răng ở hàm trên.
Nhóc một mực không cho vứt đi.
Không hiểu Thành Dương coi bộ phim hoạt hình nào đó, nói rằng răng sữa sau khi nhổ đi, cất cẩn thận trên đầu giường thì sáng hôm sau bà tiên răng sẽ đến và đổi kẹo lấy răng sữa.
Vậy mà nhóc tin là thật, nhất định bắt Thành Nam gói lại để trên đầu giường cho bằng được.
Để chiều lòng con trai, anh định bụng chiều tối sẽ mua kẹo đóng giả bà tiên răng đổi lấy răng sữa.
Nhưng rốt cục anh lại quên bén đi mất.
Sáng hôm sau, Thành Dương thức dậy, không thấy kẹo đâu, mà răng vẫn còn y nguyên, mặt mày bí xị buồn hiu.
Thành Nam thấy con trai ủ rũ, áy náy không thôi, chẳng biết phải giải thích như thế nào.
Vĩnh Tân thấy vậy, bèn tìm cách chữa cháy nói:
“Do răng sữa không sạch nên bà tiên răng chê đó.
Giờ ba con mình đi rửa sạch, rồi tối nay lại chờ bà tiên răng tới đổi kẹo, được không?”
Thành Dương nghe vậy, vẻ ủ dột trên gương mặt liền biến mất, cùng Vĩnh Tân chà rửa răng thật sạch sẽ và gói lại cẩn thận.
Thế là hôm đó, Thành Nam phải mua một túi bánh kẹo thật to.
Rạng sáng hôm sau, khi Thành Dương vẫn còn đang ngủ say, anh len lén cầm túi bánh kẹo đặt lên đầu giường, lấy lại chiếc răng và mang đi.
Sáng sớm hai người cha đang còn ôm nhau say giấc nồng, bỗng nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
Hai người vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn cậu bé vui mừng reo hò như bắt được vàng:
“Ba ơi! Bà tiên răng là có thật đó! Bà đã cho con kẹo và lấy lại chiếc răng sữa được rửa sạch rồi!”
Vĩnh Tân và Thành Nam nhìn nhau phì cười.
Đúng là trẻ con dễ bị lừa thật.
Nhưng những lời nói dối vô hại không chỉ mang đến tiếng cười cho bọn nhỏ, mà còn để lại những hồi ức tươi đẹp.
Sau này mỗi khi nhắc tới có thể khiến ta mỉm cười vui vẻ.
Người lớn chỉ cần nhớ rõ nhiệm vụ tạo nên những lời nói dối ngọt ngào ấy là đủ rồi.
oOo
Cuộc đời của con người ai cũng có những cột mốc đáng nhớ.
Đi được nửa đời người, Thành Nam nghĩ mình đã nếm trải đủ đầy rồi.
Có điều dòng đời của anh hơi ngược với người khác ở chỗ: Người ta yêu đương, có sự nghiệp ổn định, kết hôn rồi mới có con.
Còn anh, có sự nghiệp ổn định, “có con”, rồi mới bắt đầu yêu đương, bỏ qua luôn giai đoạn kết hôn mà chung sống với người mình yêu.
Nhưng anh không lấy đó làm phiền lòng, mà vui vẻ đón nhận hai món quà ông trời đã ban tặng là Vĩnh Tân và Thành Dương.
Có điều, anh quên mất rằng, trời còn lúc mưa lúc nắng, biển có lúc phẳng lặng có lúc cuộn sóng.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm ả, ngọt ngào.
Đôi khi, sẽ rót vào đời ta những giọt đắng.
Hương vị đọng lại nơi đầu lưỡi, làm ta nhớ mãi không quên.
Vĩnh Tân có sở thích nằm gối đầu lên chân Thành Nam, để anh nhổ tóc sâu cho hắn.
Vì vậy mà mỗi cuối tuần, đợi Thành Dương ngủ trưa, hắn liền nhảy phốc lên mình anh, nằm trên đùi làm nũng.
Thành Nam phì cười cốc đầu hắn, nói:
“Anh mới ba mươi mấy tuổi đầu mà sao lại nhiều tóc bạc quá vậy? Mấy cọng tóc sâu này nếu không nhổ đi, chẳng bao lâu sẽ chuyển bạc hết cho coi.”
Vĩnh Tân mơ mơ màng màng nằm trên chiếc đùi êm ái của người yêu, đáp lời:
“Là do máu xấu thôi.
Từ nhỏ đầu anh đã đầy tóc bạc rồi.”
“Hình như em đã từng gặp một người có máu xấu giống như anh.”
Vĩnh Tân đang lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì hai mắt bỗng mở to, con ngươi đen láy nhìn Thành Nam chăm chăm.
Anh tiếp tục nói:
“Nhưng em không nhớ rõ người đó như thế nào.
Chỉ gặp gỡ một khoảng thời gian ngắn.
Em rất dở trong việc ghi nhớ tên và mặt người khác.”
Vĩnh Tân mở miệng cười châm chọc:
“Vậy mà ngay lần gặp thứ hai ở khu vui chơi, em lại nhận ra anh.
Xem ra anh rất may mắn.”
Thành Nam tinh nghịch bứt liền một lúc hai cọng tóc bạc khiến Vĩnh Tân đau đến rơm rớm nước mắt:
“Phải rồi, anh rất may mắn là gặp lại em nhanh như vậy.
Chứ để vài tháng sau chưa chắc em nhớ được mặt mũi của anh đâu.”
“Trí nhớ của em kém vậy sao?”
“Những thứ không quan trọng thì tốt nhất đừng nên để vào lòng cho nhẹ đầu.”
Vẻ mặt Vĩnh Tân chợt trở nên nghiêm túc:
“Ừm, nếu anh rời xa em, em có cứ như vậy mà tống anh ra khỏi đầu không?”
Thành Nam bặm môi, nhéo má hắn một cái:
“Anh thử đi, em sẽ khiến anh hối hận.
Em đã nói gì anh không còn nhớ sao?”
Nụ cười Vĩnh Tân kéo dài tới tận mang tai, hắn vươn đôi cánh tay dài và to lớn của mình, chụp lấy sau ót của Thành Nam kéo mạnh xuống, ấn môi anh vào môi hắn, thì thầm:
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Thành Nam nhất thời bị những lời đường mật của hắn làm cho mê muội.
Nhưng dĩ nhiên lý trí của anh ngay lập tức trỗi dậy, thầm nhắc nhở đừng quá nên tin tưởng.
Lời nói thốt ra đúng người, đúng thời điểm chính là lời nói thật lòng nhất.
Nhưng ở một thời điểm khác, nhiều khi nhìn lại, tất cả những gì đã hứa hẹn cũng sẽ như gió thoảng, mây bay.
Chỉ có kẻ ngốc mới tin là thật, đem khắc cốt ghi tâm.
Thành Chương cũng từng như thế, hắn cũng nói: “Hai anh em mình sẽ mãi ở cạnh nhau”.
Nhưng rốt cục, hắn đã nuốt lời, bỏ người em song sinh từng gắn bó suốt bao năm tuổi trẻ, từng vì hắn mà gánh biết bao nhiêu tội lỗi chính mình chưa hề làm, đi biền biệt phương trời.
Làm cho ba mẹ anh luôn nghĩ anh là một đứa hư hỏng, là nguyên nhân của mọi rắc rối.
Vĩnh Tân thấy Thành Nam bỗng nhiên trầm mặc, bèn lên tiếng hỏi:
“Sao em không nói gì?”
Thành Nam giật mình nhìn Vĩnh Tân, quay mặt đi lẫn tránh ánh mắt tò mò của hắn.
“Không có gì.
Chỉ là… bỗng dưng thấy anh… đẹp trai quá thôi.”
Dứt lời, Thành Nam cười rộ lên khiến Vĩnh Tân không kịp phòng bị mà ngơ ngẩn.
Hắn bật người ngồi dậy, áp sát mặt mình vào mặt anh, hơi thở dồn dập, phút chốc đã nuốt gọn hai cánh hoa đỏ mọng vào khoang miệng.
Thành Nam dường như đã quen với việc bị hắn tấn công bất ngờ nên không phản kháng, cả người mềm nhũn như muốn tan chảy.
Đến khi một bên áo đã bị kéo tuột xuống bờ vai trắng nõn, chợt có giọng phụ nữ hét lên làm cả hai giật mình cùng nhìn về một hướng.
Bà Mai, mẹ của Thành Nam đã đứng trơ như tượng ở đó từ lúc nào.
Đã lâu không tới thăm con trai, nghe nhân viên bảo Tổng Giám Đốc dạo này thường xuyên bận rộn, tiếp khách hàng liên miên, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Nay là ngày nghỉ nên bà tính ghé sang để nấu vài món tẩm bổ cho anh.
Ai ngờ vừa bước chân vào phòng khách, đã bắt gặp con trai thần sắc u muội, nằm dưới thân một gã đàn ông khác.
Bà Mai nhất thời choáng váng ngã ra sau.
Thành Nam hốt hoảng chạy tới đỡ lấy bà.
Anh vốn định một thời gian nữa khi chắc chắn tình cảm với Vĩnh Tân mới công khai cho ba mẹ.
Ai ngờ hôm nay lại bị chính mẹ ruột bắt gặp trong tình trạng đáng xấu hổ này.
Bà Mai nhìn từ cổ đến bả vai của Thành Nam lấm chấm vết đỏ, áo quần xộc xệch, cơ hồ muốn ngất ngay tại chỗ, giận run người đẩy anh ra:
“Còn dám đụng vào mẹ?”
Thành Nam giật mình rút tay lại.
Bà Mai lại nói:
“Con… sao lại thành cái loại như thế này? Thì ra một mực đòi ra ở riêng là để dẫn trai vào nhà, làm những chuyện kinh tởm như vậy?”
Toàn thân Thành Nam rung lên, hứng chịu cơn thịnh nộ của mẹ mình.
Ánh mắt của bà dấy lên nỗi thất vọng chua xót.
Nhận lời yêu Vĩnh Tân, anh chưa nghĩ tới trường hợp này.
Hôm nay bị mẹ bắt tại trận đang làm chuyện ân ái giữa ban ngày ban mặt, anh mới sực tỉnh ra tình cảm giữa hai người đàn ông vẫn còn là điều khó chấp nhận trong xã hội.
Cứ thế, anh đứng yên như khúc gỗ, chẳng biết phải nói sao với mẹ mình.
Bà Mai nhìn Vĩnh Tân từ đầu đến chân, rồi nói:
“Còn anh, mau đi ra khỏi nhà tôi! Đừng bao giờ lại gần nó nữa!”
Vĩnh Tân tiến tới một bước, nắm lấy tay Thành Nam, điềm tĩnh nói:
“Thưa bác, con rất lấy làm tiếc, nhưng con và con trai bác là yêu nhau thật lòng.
Con vừa mới hứa với cậu ấy, sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy.
Mong bác cho phép tụi con đến với nhau.”
Bà Mai mắt trợn trắng tay run run chỉ thẳng vào mặt của Vĩnh Tân, rồi chuyển sang Thành Nam, phẫn nộ tột độ, thiếu điều muốn dậm chân xuống nền nhà:
“Con đúng là đứa không biết suy nghĩ! Thằng Dương vẫn đang ở nhà, dù thế nào cũng phải để ý tới nó chứ.
Không được, mẹ không thể để nó ở đây học hư con.
Hôm nay mẹ dẫn nó về nhà.
Con mau giải quyết với người này.
Nếu không, đừng có mong gặp nó!”
Nói rồi bà ngoa ngoắt nhìn Vĩnh Tân, sau đó ầm ầm đi lên phòng Thành Dương.
Thành Nam đang ngơ ngẩn chưa biết phải nói gì, thấy bà quay lưng đi mới hoàn hồn chạy theo lên tầng trên.
Thành Dương đang ngủ trưa thì bị âm thanh ồn ào đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, ngạc nhiên khi thấy bà nội gương mặt đỏ au xông vào phòng, mạnh tay kéo nhóc xuống giường:
“Mau dọn dẹp đồ đạc, từ hôm nay con về ở với nội!”
Thành Dương chưa kịp nói câu nào, Thành Nam đã đuổi kịp đến nơi, đi theo sau là Vĩnh Tân.
Anh kéo tay bà lại nói:
“Mẹ, mẹ không cần phải nghiêm trọng hoá vấn đề như vậy! Con đã lớn rồi, tự biết cái gì là đúng sai.”
Bà quát to:
“Con sai rành rành ra đó mà còn dám lớn tiếng? Mẹ không phải làm quá lên, mà chính con đang làm mọi chuyện tệ đi!”
Nói rồi bà vội vàng kéo chiếc va li nhỏ của Thành Dương, đi đến chiếc tủ âm tường, mở ra, quơ hết đống quần áo của nhóc bỏ vào trong va li.
Thành Dương hốt hoảng chạy lại nắm tay bà nội, van nài:
“Bà ơi con không đi! Con ở đây với ba!”
Bà cúi xuống, gạt cơn giận qua một bên, mỉm cười nói với nhóc:
“Con về ở với ông bà nội.
Cho đến khi ba con biết được mình sai ở đâu.”
Nói rồi bà nắm lấy tay Thành Dương lôi đi mặc cho nhóc khóc la ỏm tỏi.
oOo
Lời tác giả:
Chuyện bà tiên răng là dựa vào sự việc có thật, phim hoạt hình được nhắc tới là “Wolfoo” đang được các bạn nhỏ rất yêu thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...