Có vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía bên này.
Vương Đan Hi liếc nhìn Hoắc Đình Thâm, cô cảm thấy người này thực đáng ghét, cái bản mặt như xem kịch vui kia đúng là ngứa đòn.
Cô hắng giọng :
Thầy Hoắc, trời đánh tránh miếng ăn, có phải thầy hỏi câu đó vào lúc này có hơi thiếu tế nhị hay không ?Em còn biết tế nhị sao ? Khi em viết ra câu đó em có nghĩ nó cũng thiếu tế nhị hay không? Em còn là con gái đó .Thưa thầy, đó chỉ là một câu cảm thán em trêu bạn ấy thôi.
Em không có nói là bạn ấy có bệnh kín, hay nói chỗ đó của bạn ấy có bệnh.
Thầy lại khẳng định chỗ đó của bạn ấy có bệnh.
Em cũng rất tò mò làm thế nào mà thầy biết được rõ như vậy ?Hoắc Đình Thâm nhất thời á khấu, cô gái này đối đáp cũng không phải dạng vừa.
Nghĩ lại thì đúng là đó chỉ là một câu cảm thán nhưng ý nghĩa của nó thì lại khiến người ta liên tưởng đến những điều xa xôi khác .
Nói tóm lại là có gì đó rất sao sao.
Hoắc Đình Thâm cũng không tiện nói nữa, chăng lẽ anh và cô trong bữa ăn lại ngồi đây nói về cái chỗ kín của người khác có vẻ như hơi bị ố dề rồi .
Hoắc Đình Thâm đứng dậy, anh chỉ nói một câu với Vương Đan Hi .
- Nhớ là mai em phải nộp cho tôi mười bản kiếm điểm đấy.
Tôi chờ sự thành tâm hối lồi của em.
Nói rồi anh xoay người rời khỏi nhà ăn.
Vương Đan Hi và Chu Vân San nhìn đĩa cơm đang ăn dở nhất thời lại chẳng còn hứng thú muốn ăn nữa.
Hai người đang ân hận sao lại đi ngồi cùng bàn ăn tên thầy họ Hoắc kia chứ.
Chu Vân San an ủi Vương Đan Hi :
Tiếu Hi Hi cậu đừng suy nghĩ gì cả, phải vui lên, lát nữa chúng ta đi ra sau trường hái hoa đi, tớ phát hiện bằng lăng ở đó nở nhiều lắm, còn cả cây muồng hoàng yến nữa, nở hoa đẹp dã man, tớ sẽ chụp cho cậu những tấm hình thật đẹp nhé .Được ,chúng ta đi thôi .Vương Đan Hi mỉm cười trả lời.
Hai người đi đến phía sau trường, một hàng cây bằng lăng rực rỡ sắc tím đang đua nhau nở rộ.
Cây hoa bằng lăng Tím còn được gọi là Bằng lăng nước.
Cây tượng trưng cho tuổi học trò, cho tình bạn thân thiết cho tình yêu lãng mạng trong sáng.
Bên cạnh bằng lăng tím là hàng cây muồng hoàng yến tuy nhỏ bé, khẳng khiu nhưng vàng trĩu các chùm hoa, như những chiếc đèn lồng đẹp mắt dệt trên nền trời xanh thắm .
Dưới tán cây thỉnh thoảng có một vài bạn học sinh đang ngồi ôn bài.
Vương Đan Hi và Chu Vân San đi đến một gốc cây bằng lăng, Vương Đan Hi muốn hái một nhánh hoa bằng lăng về để ép làm hoa khô, chỉ tiếc là nó hơi cao .
Cô ngước nhìn lên cây hoa bằng lăng, ước lượng điều gì đó rồi phủi phủi hai tay.
Chu Vân San liền hỏi :
- Vương Đan Hi ,cậu định làm gì vậy ?
Vương Đan Hi mặt không biến sắc trả lời :
- Đương nhiên là trèo lên cây hái hoa rồi .
Chu Vân San thảng thốt :
Vương Đan Hi, cậu không đùa mình đấy chứ? Cậu còn biết trèo cây sao ? Nhỡ mà để thầy cô trông thấy sẽ bị phạt đó.Giờ này các thầy cô nghỉ trưa rồi, với lại các bạn học kia sẽ không đi mách lẻo chúng ta đâu.
Mình chỉ lên hái một cành thôi mà .Nói rồi Vương Đan Hi trèo phắt lên cây.
Ngồi trên cây cô với tay hái cành hoa bằng lăng gần đó.
Nhưng chăng ngờ lại bị trượt chân .
A...A...Vương Đan Hi kêu lên, Chu Vân San ở dưới gốc cây cũng kêu lên cùng lúc.
Chu Vân San không biết đỡ Vương Đan Hi thế nào ,cô chỉ biết ôm lấy mặt mình nhắm mắt lại không dám nhìn Vương Đan Hi, hiển nhiên là hành động của một đồng đội heo chính hiệu .
Vương Đan Hi cũng nhắm mắt lại ,cô biết lần này cô xong rồi, ngã thế này thì
....!Chưa dám nghĩ tiếp thì Vương
Đan Hi đã rơi vào một vòng tay vững chãi, mùi đàn hương nam tính xông thẳng vào mũi .
(1
Vương Đan Hi mở mắt ra, một khuôn mặt anh tuấn như cười như không đang nhìn cô.
Khuôn mặt người này cô cũng vừa mới gặp trong nhà ăn xong .
Hai người nhìn nhau, cô vẫn được anh bế trên tay anh.
Vương Đan Hi, có phải em chê mười bản kiểm điểm vẫn hơi ít không? Nếu vậy tôi sẽ tăng thêm cho em ....A, đừng mà thầy Hoắc.Một tiếng "A, đừng mà thầy Hoắc" này sao nghe vào tai lại có gì đó rất khó tả.
Nó khiến cho Hoắc Đình Thâm cồn cào trong lòng.
- Thầy Hoắc , em biết lỗi rồi, thầy thả em xuống đi mà .
Tiếng cô gái nhỏ nhẹ, trong trẻo như làn nước mùa thu khẽ rót vào tai anh khiến Hoắc Đình Thâm càng thêm ngứa ngáy.
Nghe giọng cô nói anh cứ có cảm giác mình đang bắt nạt cô gái nhỏ này còn cô ấy lại đang nũng nịu cầu xin anh tha thứ.
Ổi, anh đang nghĩ cái quái gì vậy ?
Hoắc Đình Thâm cuối cùng cũng tỉnh táo khi nghe Chu Vân San chu lên một tiếng .
- Thầy Hoắc .
Đúng là cùng là một câu gọi, người thì khi nghe khiến người ta liên tưởng xa xôi, người thì khi nghe chỉ khiến người ta nổi da gà .
Quả nhiên hàng so với hàng chỉ muốn ném hàng, người so với người chỉ muốn ném người .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...