Rơi Vào Ngân Hà


Bác sĩ buôn người là một người Mỹ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, dáng vừa cao vừa gầy, từ tư thế cầm súng điêu luyện cho thấy ông ta là một kẻ liều lĩnh và chiếm vị trí nhất định trong băng nhóm buôn người này, chứ không phải là một người dễ đối phó.
Bác sĩ nhìn thấy Hứa Gia Hải đang phẫu thuật cho Tô Tư Ngôn, Tô Tư Ngôn đã bị Jessini phái người đến đánh chết, hai người họ lại cứu sống cậu ta đồng nghĩa với việc làm ngược lại với bọn chúng.
Trần Ngân Hà là một người tham gia đấu giá lại còn là người giành được quyền sở hữu Queen, nhưng lúc này không ở trên tầng cao nhất của toà lâu đài để thưởng thức con mồi mà xuất hiện trong phòng y tế này, rất rõ ràng đó là điều không bình thường.
Bác sĩ nhìn Trần Ngân Hà bằng đôi mắt sắc sảo, chĩa súng về phía anh, hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn về phía Hứa Gia Hải, ca phẫu thuật vẫn đang được tiến hành, anh không thể đánh nhau với tên buôn người này tại đây, như vậy sẽ khiến ca phẫu thuật bị gián đoạn và lấy mạng Tô Tư Ngôn.

Ít nhất cũng phải kéo dài đến khi viên đạn được gắp ra ngoài.
Trần Ngân Hà cong môi mỉm cười, nói bằng tiếng Anh: “Là ai thì chẳng phải mấy người đều đã điều tra cả rồi sao?”
Bác sĩ nhìn Trần Ngân Hà: “Vậy tại sao anh không ở cùng Queen, tại sao lại cứu Tô Tư Ngôn?”
Trần Ngân Hà: “Có lẽ anh cũng biết, Tô Tư Ngôn là bạn tốt của Queen, vì muốn lấy lòng cô ấy, nên tôi tặng cô ấy một món quà nhỏ chẳng phải là rất bình thường hay sao?”
Bác sĩ do dự một chút, rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Jessini.
Trần Ngân Hà nghe thấy một tiếng “keng” từ phía Hứa Gia Hải truyền đến, viên đạn đã được gắp ra và đặt trong một chiếc khay kim loại.
Trong khi bác sĩ cúi đầu bấm điện thoại, anh nhấc chân đá vào cánh tay đối phương, “bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tung tóe trên sàn nhà.

Trước khi bác sĩ kịp phản ứng lại thì Trần Ngân Hà đã tránh người vòng ra phía sau ông ta, sờ được khẩu súng trong túi đối phương.
Bác sĩ nghiêng người, tận dụng quầy truyền dịch bên cạnh nấp vào, đồng thời nắm lấy cổ tay Trần Ngân Hà.

Nhiều năm làm kẻ buôn người đã cho ông ta khả năng tấn công và né tránh như những lính canh giỏi nhất.
Lại thêm một tiếng “bộp”, khẩu súng rơi xuống đất, bác sĩ cúi người vươn tới chộp lấy khẩu súng, nhưng Trần Ngân Hà đã nhanh chân, “vèo”, đá khẩu súng trượt vào góc tường phía xa.
Không có súng, cuộc chiến đã công bằng hơn nhiều, bác sĩ cởi bỏ áo khoác ngoài và ra đòn tấn công.

Trần Ngân Hà đang bị thương nặng, vết rách ở vai bị xé toạc, lại thêm một tia máu khác phun ra.

Anh không hề cảm thấy đau đớn, cứ thế vung nắm đấm về phía bác sĩ.
Mục đích của anh rất rõ ràng, đó là để Hứa Gia Hải thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật, để Tô Tư Ngôn được sống.

Anh giữ bác sĩ kia trong tầm kiểm soát và không để ông ta dụ những người khác trong lâu đài đến đây.
Những người tham gia đấu giá đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt trước khi đặt chân lên đảo, trên người không được mang theo thiết bị liên lạc, nên anh không có cách nào để liên lạc với cảnh sát, bắt buộc phải ẩn giấu danh tính và âm thầm hành động.
Trần Ngân Hà đã quan sát, lính canh ở đây bao gồm cả bác sĩ và các thành viên cấp thấp, thậm chí là cả thành viên cốt lõi đều không có tư cách liên lạc với thế giới bên ngoài, bọn chúng có trạm thu phát sóng độc lập, trạm thu phát sóng lại được ông chủ kiểm soát, tín hiệu điện thoại chỉ có riêng ở trên hòn đảo này và điện thoại không thể gọi ra ngoài hòn đảo.

Những người duy nhất trên đảo đủ điều kiện để liên lạc với thế giới bên ngoài đó là Jessini và ông chủ của anh ta.
Vết thương của Trần Ngân Hà quá nghiêm trọng, đối phương lại là người đàn ông Ây Mỹ cao to và vô cùng liều mạng, khiến anh phải tốn không ít công phu mới cố gắng chiếm được thế thượng phong.
Hứa Gia Hải đang khâu vết thương cho Tô Tư Ngôn và ca phẫu thuật sắp kết thúc. 
Trần Ngân Hà cầm dao mổ dí vào cổ bác sĩ, khiến đối phương chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Lúc này, vai, ngực và cánh tay của Trần Ngân Hà đều đỏ rực do máu rỉ ra từ vai, anh đau đến mất cảm giác nên không còn cảm nhận thấy cơn đau nữa.
Trần Ngân Hà lấy miếng bông gạc bịt miệng bác sĩ lại, trói ông ta vào chân bàn, rồi quay người đi đến phía sau Hứa Gia Hải: “Thế nào rồi?”
Hứa Gia Hải đã khâu xong vết thương cho Tô Tư Ngôn, và đang xử lý các bước cuối cùng tiếp theo: “Viên đạn đã được gắp ra thuận lợi, còn việc có thể vượt qua hay không thì phụ thuộc vào bản thân cậu ta.”
Trần Ngân Hà cởi áo sơ mi ra, để Hứa Gia Hải xem xét vết thương trên vai mình: “Bộ dạng cậu thế này, lát nữa về có được không thế?”
Trần Ngân Hà ngước mắt nhìn Hứa Gia Hải một cái, vẻ mặt như muốn hỏi rằng cậu đang khinh thường ai thế hả: “Được, có chết cũng phải được!”
Họ đang nói về việc động phòng.
Hứa Gia Hải giúp Trần Ngân Hà cầm máu trên vai, thay cho anh miếng gạc sạch: “Hay là hôm nay thôi đi, đừng có làm mình mất mạng, mạng sống quan trọng hơn, làm gì có cái gì quan trọng bằng mạng sống.”
“Cậu không cần lo chuyện “động phòng” đâu, chăm sóc tốt cho Tô Tư Ngôn mới là trách nhiệm của cậu.” Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải: “Áo sơ mi của tôi bẩn rồi, cậu cởi áo của cậu ra cho tôi mặc.”
Hứa Gia Hải: “Tôi nợ cậu cái gì à?”

Mặc dù nói vậy, nhưng Hứa Gia Hải vẫn sợ vết thương trên người Trần Ngân Hà quá lộ liễu, đi đến đâu cũng bị người ta nghi ngờ, nên cởi áo của mình ra rồi ném qua, còn mình thì vào trong phòng bác sĩ lấy chiếc áo phông màu đen trong tủ mặc vào.
Đợi đến khi máu không còn rỉ ra, Trần Ngân Hà mới mặc chiếc áo sơ mi trắng của Hứa Gia Hải vào, cài cúc, rồi quay người liếc nhìn về phía bác sĩ đang bị trói dưới chân bàn lúc này vẫn đang ậm ừ kêu: “Lão ta thì sao?”
Thả ra chắc chắn là không được, giết người lại phạm pháp, cho dù đối phương là tội phạm buôn người đi chăng nữa.
Hứa Gia Hải lục tìm trong tủ thuốc: “Làm cho hôn mê rồi giấu đi trước đã.”
Đáng tiếc là trong tủ thuốc không có loại thuốc mà anh ta cần.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc hở hang lao ra khỏi cánh cửa bí mật, cô ta ôm một con dao đâm về phía bấc sĩ.

Người phụ nữ này chính là “quà tặng” mà bác sĩ mang về, cơ thể cô ta chằng chịt những vết sẹo do nhiều lần hành hạ khác nhau để lại, tinh thần vốn đã rối loạn, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng sự hận thù trong mắt cô ta vẫn không thể che lấp, muốn mang hết tất cả những đau khổ mà bản thân mình phải gánh chịu trả lại hết cho lũ buôn người này gấp mười gấp trăm lần.
Người phụ nữ đâm liên tục nhiều nhát, khiến phần bụng của tên bác sĩ buôn người lập tức bê bết máu, miệng anh ta bị bịt kín bằng băng gạc nên không thể phát ra âm thanh, tay chân lại bị trói không thể cử động, chỉ có đôi con ngươi là có thể di chuyển.
Ánh mắt anh ta nhìn người phụ nữ với vẻ không thể tưởng tượng, dường như không dám tin rằng bản thân mình lại chết trong tay một “món quà” chất lượng kém mà mình đã từng chơi.
Thần chết không để lại cho tên bác sĩ buôn người bao nhiêu thời gian, rất nhanh anh ta đã trút hơi thở cuối cùng, khi chết mắt vẫn còn đang mở to.
Người phụ nữ vứt con dao trên tay, ngồi xuống đất bật khóc.
Trần Ngân Hà đi tới, nhìn người phụ nữ một cái rồi đưa cho cô ta vài tờ khăn giấy.

Đối phương không ngừng nói cảm ơn, rồi quỳ xuống cầu xin Trần Ngân Hà đưa mình đi, cô ta không muốn ở lại nơi địa ngục trần gian này nữa.
Trần Ngân Hà nói bằng tiếng Anh: “Tạm thời chưa thể rời đi, nhưng nhanh thôi sẽ có người đến cứu mọi người, nhiều nhất là năm ngày, cố gắng kiên trì thêm năm ngày nữa.”
Trần Ngân Hà đi tới trước tủ lạnh, mở ra xem xét: “Thực phẩm bên trong đủ dùng, mấy ngày này cô hãy nấp trong cánh cửa bí mật đó, đừng ra ngoài.”
Cánh cửa bí mật này chỉ có bác sĩ mới biết, hiện tại bác sĩ đã chết, nên người phụ nữ này ở trong đó sẽ an toàn.
Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà cùng nhau dọn dẹp hiện trường, chuyển thi thể bác sĩ vào túi đựng thi thể, giấu trong tủ đông, nơi được dùng để chứa xác chết rồi khôi phục lại hiện trường về trạng thái ban đầu.
Hứa Gia Hải đẩy cặp kính màu vàng lên, nhìn Trần Ngân Hà: “Cảnh sát Trần, nhìn không ra nha, thế mà cậu vẫn còn trái tim Bồ Tát cơ đấy.”
Trong hoàn cảnh thông thường, chắc chắn Trần Ngân Hà tuyệt đối sẽ không tốt đến mức đưa khăn giấy cho người khác, cho dù đối phương có đáng thương tới mức nào.
Trần Ngân Hà lau tay bằng khăn giấy khử trùng: “Tôi chỉ nghĩ, nếu đổi thành vợ mình thì cô ấy sẽ làm thế nào thôi.”
Hứa Gia Hải bật cười: “Đã gọi là vợ rồi, đồ mặt dày.”
Trần Ngân Hà: “Một con chó độc thân như cậu thì làm gì có đủ tư cách để cười nhạo một người chuẩn bị được động phòng chứ?”
Hứa Gia Hải: “…”
“Đồ trai còn trinh!”
Trần Ngân Hà không bận tâm khi bị Hứa Gia Hải gọi như vậy, vì nhanh thôi anh ta sẽ chẳng còn có thể gọi anh như vậy được nữa.
“Còn người trên bàn mổ kia thì sao?” Trần Ngân Hà nhìn Tô Tư Ngôn, sau cuộc phẫu thuật, sắc mặt của Tô Tư Ngôn còn tệ hơn cả tình trạng sống dở chết dở khi nãy, trắng như rắc tám cân bột mì lên trên: “Cậu đưa cậu ta đến toà nhà bên cạnh, để trong phòng cậu chăm sóc.”
“E là không được, tình trạng của cậu ta không thể giả vờ là xác chết rồi vác ra ngoài như vừa rồi nữa, phải dùng cáng mới ổn, nhưng rõ ràng là việc này không thể tiến hành, sẽ bị phát hiện.” Hứa Gia Hải không thể không nói cho Trần Ngân Hà nghe một việc tàn nhẫn: “Tuy rằng việc làm phiền chuyện động phòng của người khác là vô cùng không hay nhưng ngoài phòng của Tô Dao ra thì cậu ta không thể đến phòng nào khác được nữa.”
“Tôi nghĩ Tô Dao sẽ rất vui khi nhìn thấy Tô Tư Ngôn, nói không chừng sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn đó.”
Trần Ngân Hà: “…”
Anh chỉ muốn ở một mình với Tô Dao và không bị ai quấy rầy, anh muốn ngắm nhìn cô thật kỹ, đã lâu lắm rồi anh không được gặp cô.
Hứa Gia Hải vỗ vỗ vai Trần Ngân Hà, chân thành nói: “Người là do cậu muốn cứu, vậy thì kết quả này cậu phải tự gánh lấy.

Cậu nên tin vào bản thân mình, sẽ không phải ôm cái thân xác còn trinh cả đời đâu, cố lên!”
Tô Dao đang ngồi bên giường, cô vẫn mặc nguyên bộ lễ phục, thậm chí còn không tẩy trang, chứ không nghe theo lời Trần Ngân Hà đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường đợi anh.

Tô Tư Ngôn chết rồi, cậu ta chết trước mặt cô, chết trong vòng tay cô, cô nào còn tâm trạng nghĩ đến tình yêu lãng mạn, trong lòng chỉ có hận thù, chỉ muốn tóm hết đám Jessini vào tù.
Tô Dao đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, Trần Ngân Hà đã đi hơn một tiếng đồng hồ mà chưa quay lại, cô rất lo lắng cho anh.

Cô biết những người sống trong tòa lâu đài này điên rồ tới mức nào, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.
Tô Dao đổi dép lê, chuẩn bị ra ngoài tìm Trần Ngân Hà thì nghe thấy có tiếng vặn cửa.

Ngay sau đó Trần Ngân Hà cùng Hứa Gia Hải vác một chiếc hộp hình chữ nhật khổng lồ đi vào, bên trên còn thắt nơ bằng ren trắng.

Sau đó, Tô Dao mới biết người đi cùng Trần Ngân Hà là Hứa Gia Hải, vốn dĩ cô tưởng rằng anh sẽ đưa Đại Vu, Tiểu Vu hoặc Giang Bất Phàm theo, mấy người đó đều là cảnh sát hình sự, có thể đánh đấm.

Hứa Gia Hải là bác sĩ pháp y, chuyên ngành là khám nghiệm tử thi, ở đây rất khó có đất cho anh ta dụng võ.
Tô Dao bước tới, chào hỏi Hứa Gia Hải, rồi nhìn quanh hộp quà, hỏi Trần Ngân Hà: “Bên trong là gì thế, sao anh lại thay áo rồi?”
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải một cái, Hứa Gia Hải lấy ra một chiếc túi nilon màu trắng đựng đầy cánh hoa hồng, gật đầu với Trần Ngân Hà tỏ ý mình đã chuẩn bị xong cả rồi.
Trần Ngân Hà nói với Tô Dao: “Trong hộp quà là món quà mà anh đã chuẩn bị cho em, đoán rằng em sẽ thích.”
“Anh ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ là vì để chuẩn bị quà cho em sao?” Tô Dao nhìn hộp quà trước mặt, hoàn toàn không tỏ ra hứng thú, Tô Tư Ngôn chết rồi, cô không hy vọng Trần Ngân Hà cũng xảy ra chuyện: “Anh ở bên cạnh em là được rồi, chẳng cần đi đâu cả.”
Trần Ngân Hà cúi xuống nhìn Tô Dao: “Khi nãy em có hỏi, tại sao Tô Tư Ngôn đã rất cố gắng muốn tiếp tục sống vậy mà cuối cùng lại nhận lấy cái chết, em nói mình không hiểu, nên anh sẽ cho em đáp án.”
Theo kế hoạch, Hứa Gia Hải đi đến bên tường, tắt đèn phòng chói mắt đi, chỉ để lại ánh đèn màu hồng nhạt xung quanh.
Trong bầu không khí màu hồng, Trần Ngân Hà kéo tay Tô Dao đến bên hộp quà: “Mở ra xem đi, bên trong chính là đáp án mà anh dành cho em.”
Tô Dao kéo mở chiếc nơ ren trên mặt hộp, nhấc nắp hộp quà lên, rồi nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Tô Tư Ngôn đang nhắm mắt nằm trên cáng, trên người phủ một lớp chăn mỏng.

Tô Dao không dám tin, cô khẽ chạm vào mặt Tô Tư Ngôn, phát hiện làn da của cậu vẫn ấm, là hơi thở của người sống!
Cô kìm không được muốn chạm vào cậu ta nhiều hơn, nhưng Trần Ngân Hà đã kéo cổ tay cô lại: “Được rồi, sờ một cái biết người vẫn còn sống là được rồi, em còn muốn sờ thêm bao nhiêu nữa?”
Từ lúc gặp mặt cô còn chưa chạm vào mặt anh kìa.
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, rồi lại nhìn Trần Ngân Hà: “Anh đã cứu cậu ta sao?”
Trần Ngân Hà kể lại quá trình mình cứu Tô Tư Ngôn: “Anh nghe thấy tiếng súng rồi lại nghe thấy giọng của em, đoán rằng cậu ta rất quan trọng với em, nên anh mới mua lại thi thể của cậu ta, dự định sẽ chôn cất cẩn thận, kết quả lại phát hiện cậu ta vẫn còn sống, sau đó đưa cậu ta vào phòng y tế trong lâu đài, truyền máu cho cậu ta rồi tự tay gắp viên đạn trong ngực cậu ta ra.”
Hứa Gia Hải âm thầm đảo mắt một cái, anh ta chỉ là không khí trong câu chuyện này, đến cả vai diễn là một công cụ cũng chẳng có.
Tô Dao biết Trần Ngân Hà không thể làm việc của bác sĩ, nên quay người đi đến trước mặt Hứa Gia Hải, nói cảm ơn anh ta.
“Không có gì.” Hứa Gia Hải nhìn chiếc túi nilon đựng đầy cánh hoa hồng mình đang cầm trên tay, anh ta nào có y thuật gì cho cam, chẳng qua chỉ là một công cụ tổ chức tiệc cưới chẳng có tình cảm mà thôi.
Tô Dao quay lại bên cạnh Trần Ngân Hà, ôm anh thật chặt, không bận tâm tới việc vẫn đang có người ở đây, cô đưa hai tay lên giữ mặt anh, rồi kiễng chân lên hôn anh.
Sau khi nụ hôn không dài cũng chẳng ngắn kết thúc, Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn Trần Ngân Hà: “Anh biết em vui đến mức nào không?”
Thứ anh cứu không phải chỉ là mình Tô Tư Ngôn mà còn là đức tin của cô nữa.

Điều này khiến cô cảm thấy, cho dù sau này có gặp phải khó khăn và gian nan trở ngại to lớn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ có thể tự mình nỗ lực để chạy về nơi có ánh sáng.

Cô vẫn có thể kéo theo anh, bất luận là anh xuất thân từ địa ngục như thế nào thì cô cũng muốn kéo anh lên.

Sức mạnh trên cơ thể cô là cho anh ban tặng, cô sẽ mãi mãi không rời bỏ anh, cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều nói anh là một ác ma cực kỳ tàn ác thì cô cũng sẽ không từ bỏ anh.
Trần Ngân Hà cong môi: “Em vui vì anh hay là vì Tô Tư Ngôn?”
Tô Dao nhìn vào mắt Trần Ngân Hà, trong đôi mắt anh hiện lên những vì sao chói lọi nhất: “Đương nhiên là vì anh rồi.”
Trần Ngân Hà đi đến bên giường, nhặt chiếc vương miện đeo lên cho Tô Dao: “Ngày em mất tích, anh đã nghĩ…”
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn Hứa Gia Hải một cái, Hứa Gia Hải lĩnh hội được ánh mắt ấy, bèn cầm chiếc túi nilon đựng đầy hoa đi tới, túm lấy một nắm cánh hoa rắc lên đầu đôi uyên ương mới đang bốc mùi nồng nặc.
Cánh hoa rải rác rơi xuống, Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trở nên nóng bỏng: “Nếu để anh tìm được em, anh nhất định sẽ chiếm lấy em làm của riêng mình, để em mãi mãi thuộc về anh.”
Trần Ngân Hà lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức màu đen xinh đẹp, mở ra, cầm chiếc nhẫn đính kim cương của nữ lên đeo vào ngón áp út tay trái của Tô Dao: “Sau này em sẽ là người phụ nữ của anh.”
Tô Dao cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp lên, cũng đeo cho Trần Ngân Hà: “Anh cũng đừng có nghĩ tới việc bỏ trốn đấy.”
Sau khi Hứa Gia Hải rắc hoa xong, lại không ngại mệt mỏi tiếp tục rót hai ly rượu vang mang tới. 
Tô Dao nhận lấy một ly, rồi chạm ly với Trần Ngân Hà, vừa mới uống một ngụm đã cảm thấy mình say rồi.

Hai má cô ửng hồng quyến rũ, anh nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên môi cô, cô khẽ hé mở miệng, anh lập tức đưa đầu lưỡi tiến vào, nhẹ nhàng mà gấp gáp quấn lấy cô.

Hứa Gia Hải khẽ ho một tiếng, nhắc nhở cái tên lưu manh nào đó rằng trong phòng vẫn đang còn một người nửa sống nửa chết nữa.
Tô Dao đỏ mặt đẩy Trần Ngân Hà ra, cúi đầu thì thầm với anh: “Có người ở đây, anh đừng như vậy.”
Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn Hứa Gia Hải, ánh mắt không thể nói giống như nhìn kẻ thù đến bao nhiêu phần, chỉ có thể nói nó giống hệt, như thể đối phương là một nhân vật phản diện chuyên đi ngăn cản nam chính và nữ chính đến với nhau vậy.
Hứa Gia Hải ném chiếc túi nilon đã rắc hết hoa hồng vào thùng rác, rồi quay người lại kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Tô Tư Ngôn.
Tô Dao cũng theo sau, cô ngồi xổm bên cạnh Tô Tư Ngôn, sờ trán cậu ta: “Hình như cậu ta hơi sốt.”
“Sốt là chuyện hết sức bình thường, nhưng cũng rất nguy hiểm.” Hứa Gia Hải mở hộp thuốc mang từ phòng y tế đến đây, cầm một ống thuốc hạ sốt đưa cho Tô Dao: “Đút cho cậu ta.”
Tô Dao đón lấy, chuẩn bị đút thuốc cho Tô Tư Ngôn thì Trần Ngân Hà giật ống thuốc khỏi tay cô: “Để anh.”
Nói xong liền mở miệng Tô Tư Ngôn ra, đổ thuốc vào miệng cậu ta một cách thô bạo.
Tô Dao kéo cánh tay Trần Ngân Hà, vẻ mặt lo lắng: “Anh nhẹ thôi, kẻo làm cậu ta nghẹn.”
Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao: “Đút thêm cho cậu ta chút nước.”
“Để anh.” Trần Ngân Hà nói xong, lại cho Tô Tư Ngôn uống nước: “Còn việc gì cần sai bảo nữa không bác sĩ Hứa?”
Hứa Gia Hải: “Hết rồi, nào ai dám sai anh.”
Có thể nói anh ta đã tìm được cách sai khiến ông lớn Trần, muốn bảo anh làm gì đó không cần gọi thẳng anh mà cứ tìm Tô Dao là được, lúc ấy ông lớn Trần sẽ cảm thấy hạnh phúc mà làm ngay lập tức, không để cho anh làm anh còn lao vào là đằng khác.

Người đàn ông này ấy mà, anh đã có điểm yếu.
Tô Dao lấy khăn giấy ra lau khoé miệng cho Tô Tư Ngôn, rồi lại lau phần cổ áo bị ướt do Trần Ngân Hà đút nước một cách thô bạo: “Dưới đất lạnh, cậu ta ngủ không thoải mái, để cậu ta lên giường đi.”
Hứa Gia Hải: “Tôi không ý kiến.”
Trần Ngân Hà: “Tôi có ý kiến.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh có ý kiến gì?”
Trần Ngân Hà: “Đây là giường của chúng ta, sao lại để cho người khác ngủ cơ chứ, lại còn là đàn ông nữa.”
Tô Dao nhấc bàn tay đeo nhẫn chạm vào đầu Trần Ngân Hà: “Ngoan nào.”
Trần Ngân Hà giống như con chó lớn, thấy thoải mái khi được sờ, nên không nói nữa, mà nhấc Tô Tư Ngôn lên giường cùng Hứa Gia Hải. 
Cả phòng chỉ có một chiếc giường và còn lại ba người.

Hứa Gia Hải ôm gối ngủ trên chiếc ghế sofa dài, Tô Dao kéo thảm đến cạnh đầu giường, cô muốn ở gần Tô Tư Ngôn một chút để đêm còn tiện chăm sóc cho cậu ta.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh ngủ ở đâu?”
Trần Ngân Hà ngồi trên chiếc thảm lót dưới sàn của Tô Dao: “Ngủ cùng em.”
Tô Dao liếc nhìn giường, sofa, và thảm đều đã bị chiếm, lại không thể để anh ngồi ngủ trên chiếc ghế cứng, trên người anh còn đang có vết thương: “Được.”
Trần Ngân Hà nhìn quanh: “Chuyển thảm sang mặt bên kia giường đi.” Như vậy có thể dùng giường để chắn Hứa Gia Hải đang ngủ trên sofa.
Tô Dao cảm thấy chủ ý này rất hay, dù sao thì cô cũng là phụ nữ, có thể tránh được thì tránh.
Nghe thấy Trần Ngân Hà nói, Hứa Gia Hải hừ một tiếng, là một người phóng đãng trong mặt tình trường đã nhiều năm nay, làm sao anh ta không biết cái tên cầm thú Trần Ngân Hà kia đang âm mưu điều gì cơ chứ.
Sau khi chuyển xong thảm, Trần Ngân Hà tắt tất cả điện trong phòng đi, rèm cửa cũng kéo vào, khiến cả căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Tô Dao: “Để lại đèn ngủ đi, còn phải nhìn Tư Ngôn.”
Trần Ngân Hà nằm xuống, ôm Tô Dao vào lòng: “Cậu ta không sao đâu.”
Tô Dao thò đầu ra liếc nhìn Hứa Gia Hải một cái, anh ta không cử động cũng chẳng nói chuyện một lúc rồi, cô tưởng anh ta đã ngủ, nên nhỏ giọng, nói: “Vậy thì cũng phải bật đèn lên để em còn ngắm anh, chẳng phải vừa rồi anh cũng nói là muốn ngắm em sao?”
Trần Ngân Hà đưa tay lên vuốt ve mặt Tô Dao, ngón tay nhẹ nhàng trượt từ má, mắt, mũi, đến môi, đến tai rồi xuống cổ cô, thấp giọng đáp: “Em có biết mấy ngày nay anh nhớ em thế nào không, cứ nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng em gọi là anh lại hận chẳng thể chết quách đi cho rồi, nhưng lại không dám chết, vì em còn đang đợi anh đến cứu.”
Chỉ cần nhớ lại thôi là giọng nói của anh lại như vỡ vụn, yết hầu khàn khàn, khàn đặc: “Cứ nghĩ đến đám người xấu xa đó có thể sẽ làm gì em là anh lại muốn cho nổ tung cả thế giới này, để những người có tội lẫn những người không có tội đều bị chôn vùi theo em.”
Tô Dao nghe ra sự đau đớn của anh chỉ trong một câu nói ngắn ngủi, sự nhớ nhung lẫn tức giận trong lòng bất giác như phát hỏa, cô đưa ngón tay lên chặn môi anh lại: “Em cũng nhớ anh, ngày nào cũng muốn chạy trốn ra ngoài để đi tìm anh, bị bắt lại hàng vạn lần cũng vẫn muốn trốn ra ngoài gặp anh.”
Cô cảm thấy đầu ngón tay mình bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, khi phát hiện ra đó là đầu lưỡi của anh, hai má liền lập tức đỏ bừng.
Anh khe khẽ thăm dò, thấy cô không quá phản kháng liền được đà lấn tới, ngậm lấy ngón tay cô rồi gặm nhấm từng li từng tí.

Tuy không phải là hôn, nhưng anh làm như vậy cô lại càng xấu hổ, cảm giác tê dại dâng trào khiến đầu óc cô choáng váng, hô hấp cũng không khỏi trở nên gấp gáp.
Rất nhanh anh đã không còn cảm thấy hài lòng vì điều này nữa, mà lật người đè lên cô, rồi cúi đầu hôn lên môi, mũi, mắt và tai cô, rồi lại một đường đi xuống.
“Ưm…” Tô Dao có chút khó thở, bèn đẩy người đàn ông ra: “Đừng, có người.”
Trần Ngân Hà trong trăm công nghìn việc phải ngẩng dậy, thở một cách nặng nhọc: “Cậu ta ngủ rồi, không nghe thấy đâu.”
Tô Dao ngượng ngùng: “Vậy, vậy cũng không được.”
Trần Ngân Hà nào đâu chịu nghe: “Anh nhớ em, không cho hôn là anh chết đó.”
Tô Dao: “Không được, ngộ nhỡ bị nghe thấy thì làm thế nào, anh không sợ mất mặt nhưng em thì có.” Nếu bị Hứa Gia Hải nghe thấy thì sau này làm việc ở Cục Công an thành phố, cô biết phải đối diện với anh ta thế nào, uy nghiêm của đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cô đâu còn nữa.
Trần Ngân Hà ôm Tô Dao, nói với giọng điệu xấu xa: “Có người ở đây càng tốt, kích thích.”
Tô Dao khẽ đẩy Trần Ngân Hà, rồi vặn đi vặn lại trong lòng anh, lại lo lắng sẽ đụng vào vết thương trên vai anh nên không dám dùng lực và hành động ỡm ờ này đã biến thành động tác chào đón trong mắt Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà giống như một kẻ háo sắc t*ng trùng lên não: “Hôm nay em là cô dâu của anh, là anh bỏ ra ba tỷ mua em về, em là người phụ nữ của anh, em phải động phòng với anh.”

Tô Dao quay người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Trần Ngân Hà tóm lại, cô đỏ bừng cả tai: “Cái gì mà động phòng với không động phòng, anh là đại anh hùng đến cứu người, là chính nhân quân tử, khác với những tên tham gia đấu giá kia, mấy người đó là loại cầm thú.”
Ánh mắt Trần Ngân Hà mỗi lúc một tối, giọng nói khàn khô: “Ai muốn làm cái gì mà chính nhân quân tử, anh chính là cầm thú, lại còn là loại cầm thú háo sắc xấu xa nhất.”
Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà: “Anh giữ thể diện chút đi, bình tĩnh một chút có được không?”
Trần Ngân Hà trùm chăn lên đầu hai người: “Đừng cử động, còn động là anh “dê” em đó.”
Tô Dao: “Con mẹ nó chẳng phải anh đã “dê” nãy giờ rồi còn gì, tay để đâu đấy hả, bỏ ra!”
Trần Ngân Hà dỗ dành Tô Dao: “Đừng nói chuyện, sẽ đánh thức Hứa Gia Hải.

Đừng có đánh vào đầu anh, để anh hôn đi.”
“Hôn hôn, hôn hôn, chỉ hôn một cái thôi.”
“Anh dừng lại, dừng ngay!”
Hứa Gia Hải chẳng thể nào ngủ nổi vì tiếng ồn, mặt không chút biểu cảm ngồi dậy khỏi ghế sofa, lấy giấy ăn làm thành nút bịt tai nhét vào tai, lúc này mới quay lưng đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, Tô Dao mở mắt, gỡ tay người nào đó ra khỏi người mình, rồi quay người kiểm tra vết thương trên vai anh, thấy áo sơ mi trắng đã bị thấm máu, liền tức giận nhấc chân đá vào bắp chân anh một cái.

Tối hôm qua đã bảo anh yên phận đừng có “dây dưa”, bây giờ thì hay rồi, vết thương lại hở rồi.
Tô Dao đứng dậy khỏi thảm, đến bên giường kiểm tra tình trạng của Tô Tư Ngôn, sắc mặt cậu ta đã khá hơn nhiều so sớm hôm qua, không còn tái nhợt nữa, hô hấp cũng dần ổn định, lúc này cô mới yên tâm hơn một chút.
Cô cúi đầu nhìn xuống dấu hôn không thể che đậy trên người, liền vội vàng cầm theo quần áo trốn vào phòng vệ sinh.
Trần Ngân Hà tỉnh giấc, nhìn xuống vai mình, rồi gọi Hứa Gia Hải một tiếng: “Đại Hải, mau lại đây thay thuốc thay băng cho tôi.”
Hứa Gia Hải tối qua ngủ rất muộn vì bị làm ồn, sáng sớm lại bị ông lớn nào đó đánh thức, buồn ngủ đến suýt chút nữa thì chẳng phân biệt nổi phương hướng luôn rồi.
Anh ta đứng dậy khỏi ghế sofa, xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, rồi sờ tìm cặp kính trên bàn: “Mau tìm cách rời khỏi hòn đảo này đi, rồi tập hợp với nhóm đội trưởng Lục đang đợi bên ngoài.”
Anh ta thực sự không thể ở đây thêm được nữa: “Lần sau có đánh chết tôi cũng không đến đây nữa đâu.”
Trần Ngân Hà đi tới: “Không phải là do cậu nằng nặc đòi đến đây cùng tôi à?”
Sau khi Chu Tiểu Nghiên lấy được tin tức, Hứa Gia Hải muốn cùng Trần Ngân Hà đi thăm thú thế giới, anh ta chưa từng được xem cảnh đấu giá người, đặc biệt là sau khi nghe nói tất cả nạn nhân đều là các mỹ nữ, nên cảm thấy đương nhiên phải có nghĩa vụ đến đây để cứu bọn họ.

Ai mà ngờ rằng hiện thực lại tàn khốc đến vậy, anh ta không những phải làm không khí, làm công cụ phục vụ cho đám cưới của người khác lại còn bị ép phải nghe những âm thanh đó vào nửa đêm.
Hứa Gia Hải kiểm tra tình trạng sức khỏe của Tô Tư Ngôn, sau đó đi tới mở hộp thuốc để xử lý vết thương trên vai cho Trần Ngân Hà.
“Không đùa với cậu, đừng thấy Tô Tư Ngôn đã tạm thời hạ sốt mà tưởng là ổn, cậu ta vẫn liên tục hôn mê, cộng thêm sau này cơn sốt cao sẽ liên tục lặp lại, tình hình không lạc quan, phải mau chóng chuyển cậu ta đến bệnh viện để được điều trị chuyên sâu.”
“Với lại, chỉ còn bốn ngày nữa là cái chỗ điên cuồng này sẽ kết thúc, mấy “món hàng” đáng thương đó sẽ bị giết chết, cậu bắt buộc phải rời khỏi đây trong vòng bốn ngày này rồi đưa người tới, mới có thể cứu được bọn họ.”
Trần Ngân Hà ồ một tiếng: “Vậy cậu nghĩ cách đi, làm thế nào mới có thể rời khỏi đây sớm một chút.”
Hứa Gia Hải lấy bông khử trùng ấn lên vết thương của Trần Ngân Hà: “Anh hai, phiền anh nghĩ cho rõ một chút, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y trói gà không chặt, cậu mới là cảnh sát, chẳng lẽ giải cứu người bị hại không phải là trách nhiệm và sứ mệnh của cậu sao?”
Trần Ngân Hà liếc Hứa Gia Hải với ánh mắt đầy oán hận: “Bây giờ tôi chỉ là một chú rể đáng thương đến động phòng cũng chẳng động nổi thôi.”
Hứa Gia Hải: “Việc này cũng trách tôi hả?”
Trần Ngân Hà: “Còn không phải chắc, nếu cậu và cái vị nằm trên giường kia không ở đây thì bây giờ có khi cô ấy đã mang thai luôn rồi đó.”
Hứa Gia Hải muốn nhịn mà không nổi, lúc băng bó cho Trần Ngân Hà, anh ta đã cố tình làm anh đau, xem anh còn mở miệng ra mà lẳng lơ được nữa hay không.
“Nhẹ thôi, đau.” Trần Ngân Hà bất lực: “Thực ra đáng lẽ vết thương này sẽ không bị hở, đều tại cô ấy, tối qua nhất quyết quấn lấy tôi, nhất định cứ phải chui vào lòng tôi, bảo tôi hôn hôn, hôn hôn, hôn một cái.”
“Tôi còn biết làm sao được nữa, là một người đàn ông, là bông hoa kiêu ngạo, lại còn đang bị thương, sao có thể phản kháng lại được cô gái như sói như hổ đó chứ, nên chỉ đành để bị ép buộc.”
Hứa Gia Hải: “…”
“Thật tủi hờn cho ngài quá!”
Tô Dao chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, lại nghe thấy Trần Ngân Hà đang đổi trắng thay đen, đành vội vàng quay vào.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hôm nay cô sẽ ở trong phòng tắm không ra ngoài nữa cho xong, cô bị anh nói thành dục cầu bất mãn như sói như hổ, xấu hổ chết đi được.
Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn về phía phòng tắm, rồi nhỏ giọng nói với Hứa Gia Hải: “Cậu xem cô ấy kìa, da mặt dày cỡ nào không biết, giở trò đồi bại với tôi rồi còn không thèm ra ngoài xin lỗi.”
Tô Dao nghe xong, muốn nhịn cũng chẳng nhịn nổi, cô tìm quanh phòng tắm, cuối cùng tìm được chiếc máy uốn tóc, cầm ra ngoài, chiếc máy uốn tóc này làm bằng kim loại, nhất định có thể đánh chết cái tên có cái miệng xấu xa nào đó.
Còn chưa đợi Tô Dao ra tay, Trần Ngân Hà đã khôn ngoan cầm lấy chiếc máy uốn tóc trong tay cô: “Vợ ơi, hôm nay em muốn làm kiểu tóc nào, anh uốn cho em.”
Nói xong liền kéo Tô Dao vào phòng vệ sinh, khoá cửa lại, ngoan ngoãn đưa tay ra để cô đánh, một loạt hành động mượt như mây trôi nước chảy.
Tô Dao cũng không mềm lòng, cô đánh mạnh vào tay anh mấy cái, sau khi hả giận, nói: “Hứa Gia Hải nói đúng, vết thương của Tư Ngôn không thể trì hoãn thêm nữa, phải mau chóng tìm cách rời khỏi đây.”
Cô đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Dao bảo Hứa Gia Hải trốn đi, rồi lại lấy chăn phủ lên người Tô Tư Ngôn, bảo Trần Ngân Hà nằm bên cạnh Tô Tư Ngôn để che chắn cho cậu ta.

Sau đó, cô đi đến mở cửa và nhìn thấy Jessini đứng bên ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui